Chương 17: Đối chiến Vũ Lực.
-
Đan!
- ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
- 1837 chữ
- 2019-08-25 04:44:47
Cảnh này thật ly kì, nó như một bộ phim ta đã xem ở Kiếp thứ nhất
(kiếp đầu tiên trong 13 kiếp ở Tịnh cảnh)
Đan cách đằng xa kia nhìn hết toàn cảnh, hắn đang tính toán rằng có nên ra tay hay không.
- Hè hè, phải như vậy chứ, giờ thì đi theo bọn ta.
Vũ Lực cười đều, hắn không ngờ mọi chuyện tự dưng lại dễ dàng như vậy, hắn đã dự là dùng vũ lực rồi, vậy mà…tên nhóc này quả thật là cứu tinh của hắn.
Hắn nhanh chóng nắm lấy tay nàng mà rời đi, chuyện thằng nhóc không cần quan tâm, tên người hầu cũng lập tức theo đuôi.
Đệ sau này phải sống cho thật tốt, có biết không
Lướt qua chỗ đứa nhóc, gương mặt thiếu nữ đầy nước mắt mà mỉm cười yêu thương nhìn đệ đệ thân thương của nàng.
- Tỷ tỷ, tỷ đừng bỏ ta, đừng bỏ tiểu đệ này
Cô gắng uốn ẹo cơ thể đau nhức, đứa nhóc đôi mắt đỏ ngầu kêu gào lên trong vẻ không muốn, tỷ tỷ yêu thương ngày nào đang rời xa hắn, hắn thật đau đớn.
Có cần lâm ly bi đát vậy không?
Đan đứng dựa lưng vào một góc tường, trên tay đang cầm một nhánh nhỏ lá tre ngậm ngậm liếc nhìn cảnh
tỷ muội chia cách
, hắn lắc đầu thở dài.
- Nhân sinh tựa như mộng.
Tự nhẩm một câu, hắn bước ra tiến về phía ba người.
Hử?
Càng tiến về gần ba người, hắn càng có cảm giác khác lạ, đặc biệt là nó đến từ thiếu nữ kia, dường như trong cơ thể nàng có một thứ gì đó khiến hắn cảm ứng được, nó có thể là thân thể kì quặc, kinh mạch khác thường, hoặc nhiều thứ thiên phú khác, nhưng trước đó, hắn dám khẳng định nàng hoàn toàn là một tu luyện giả, không phải người thường.
Có lẽ ta cần kiểm tra đôi chút, nữ nhân này sợ là rất có tiềm chất tu luyện chẳng qua là do không ai chỉ dạy hoặc nàng vốn cũng không biết bản thân có thể tu luyện nên cho đến tận bây giờ, 14, 15 tuổi chỉ mới có luyện khí tầng 2, đáng tiếc, đáng tiếc a…
- Ngươi là ai, vì sao dám cản đường bọn ta?
Ba người đi đến liền gặp Đan ngăn cản trước mặt, Vũ Lực cùng tên hầu lập tức cáu giận, thiếu nữ một bộ ngẩn ngơ nhìn Đan đôi chút nhưng cũng nhanh chóng không màn đến, nàng không quen biết thiếu niên trước mặt này.
Luyện khí tầng 6 và người thường
một ánh mắt, Đan lập tức nhìn ra thực lực hai người.
- Vậy vì sao hai ngươi cản đường ta?
Đan lộ vẻ khó hiểu mà hỏi ngược lại khiến hai tên nổi sùng.
- Ngươi…ngươi có biết người đang đứng trước mặt ngươi là ai không?
Tên hầu lại làm ra những hành động cũ, khoe thân thế của Vũ Lực.
- Không cần, đánh hắn cho ta, rồi chặc hai chân của hắn cho chim ăn.
Trung tình
lên đến não, Vũ Lực làm sao còn muốn lôi kéo thời gian, hắn chỉ là muốn nhanh chóng về nhà, sau đó hí hú liên miên, bởi vậy hắn lúc này ra lệnh cho tên hầu (có luyện võ) đánh Đan, một tên thường dân, hắn để ý thân phận không muốn ra tay.
Vừa nghe xong, Đan lập tức giật nảy mình về phía sau vài bước, hắn không ngờ tên này ác đến vậy.
- Hừ hừ, ngươi nghe thấy rồi đấy, vậy thì đừng trách ta.
Tên hầu cười ác một cái, bước lên tiến từng bước về phía Đan, đứng đối diện đại vài bước
Vụt vụt vụt…
hắn đưa tay lên trên sau đó lại vòng xuống đất, đá chân trước chân sau rồi ngưng lại tạo thành một cái thế đứng khá là đẹp.
- Ngươi làm cái gì đó?
Đan thú vị giả bộ hỏi, hắn không ngờ tên này còn biết tạo thế đánh đấm khá đẹp.
- Hừ, kẻ thấp kém làm sao biết những điều người cao sang làm.
- Tiếp chiêu.
Lộ vẻ cao nhân này nọ, tên hầu cười lạnh một cái sau đó lập tức hai tay lập thành nắm đấm, đôi chân uyển chuyển linh hoạt di chuyển vài bước cao thấp, một quyền nhanh chóng hướng về đầu Đan mà đến.
Bộp
không biết một quyền của tên hầu có đến Đan được không nhưng một quyền của Đan đã dính ngay trên mặt hắn, hắn lập tức lăn ra bất tỉnh.
- Có lẽ là đã đến lúc ngươi nên ra tay.
Không nhìn tên hầu nằm gục dưới chân với cái bản mặt đầu máu, Đan liếc nhìn Vũ Lực đầy vẻ thờ ơ, tựa như dù Vũ Lực có ra tay hay không thì kết quả nó cũng đã được quyết định bằng việc Vũ Lực thua.
Chưa đến 1 giây khi tên hầu ra tay liền đã nằm gục bên dưới khiến Vũ Lực khóe mắt giật giật, hắn khó chịu cực kỳ, tên hầu của hắn lại dám khinh địch, tức chết hắn.
- Khá lắm tên tạp chủng, ngươi nghĩ rằng hạ được hắn liền ăn chắc ta. Vậy thì để ta cho ngươi biết sự chênh lệch nó to lớn đến cỡ nào giữa người thường và tu luyện giả.
Vũ Lực sắc mặt biểu hiện vẻ không được tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể giết người. Hắn quay qua thiếu nữ.
- Ngươi ở nơi này đợi ta giải quyết tên cẩu tạp chủng, nếu mà ngươi có ý định bỏ đi thì đừng trách ta.
Để nàng ta qua một bên bởi hắn sợ nàng ta ben cạnh vướng víu sẽ để Đan chạy thoát, tiếp đến hắn lạnh lùng bước lên vài bước, đối diện Đan ở một góc độ khác, không ở chỗ cũ mà tên hầu nằm gục.
- Để ta nói cho người biết một điều, đó là ta cũng như ngươi, một luyện khí tầng 6, cho nên đừng có khinh địch vì ngươi sẽ bại bất cứ lúc nào.
Đan sau một hồi khống chế khí lực tầm khỏang hơn 500 cân, hắn nhìn Vũ Lực đang nôn nóng chuẩn bị tấn công nói, hắn sợ tên này lại như tên kia, cứ cho rằng bản thân vô địch lưu, rồi thấy người khác mà không biết thực ra sao liền cứ lao đầu như chó điên cắn bậy, thế thì thua cũng phải.
Hắn đồng thời phóng thích khí tràng của Luyện khí tầng 6.
Ban đầu nghe Đan nói, Vũ Lực là một vẻ buồn cười, chuyện rõ là không thể xảy ra, thế nhưng khi khí tràng của hắn ra, lao đến Vũ Lực, Vũ Lực phút chốc biến sắc mặt, lập tức lui lại vài bước.
Cái quái gì, tên này thật sự là một Luyện khí tầng 6 như ta
hắn khó tin trơ mắt ra nhìn Đan, chính bản thân hắn cũng không biết từ khi nào Luyện khí tầng 6 lại mọc ra một tên ở ngay đây.
- Ngươi là ai?
Hắn bình tĩnh hỏi Đan, tên này là tu luyện giả vậy thì chỉ có thể là con cháu của một trong ba gia tộc, có điều là không biết của Lâm gia hay Thiệu gia, Đan quá lạ mặt, đó cũng là lý do giải thích vì sao Đan lại ngăn cản hắn, từ gần 10 năm trước, giữa ba gia tộc đã có ước định rằng con cháu ba nhà gặp nhau liền có thể đánh bất cứ lúc nào, miễn không chết người liền được, đây rõ ràng là tên này đang muốn đánh nhau với hắn.
- Lâm An Tường, Lâm gia.
Đan cũng không có gì phải ngại khi nói ra tên bản thân, kể cả gia tộc hắn ở.
- Nào đến đây đi, không cần phải sợ hãi ta như vậy.
Đan mỉm cười tựa rất thân thiết với Vũ Lực.
- Lâm An Tường? Tại Lâm gia, ta chưa từng nghe qua.
Vũ Lực nghi ngờ nhìn Đan, tên này có khi nào là người Thiệu gia cố ý giả bộ lấy tên Lâm gia để trêu hắn.
Đan khẽ lắc đầu
- Ngươi nói nhiều quá, lại đây đi, đánh thắng rồi ta lại nói.
Hắn có quyền câu giờ người khác nhưng hắn lại không cho phép người khác câu giờ của bản thân.
- Được.
Vũ Lực cũng không lôi thôi, thắng bại liền rõ, hắn nhanh chóng hơi chút lắc tay lắc chân tựa khởi động, Đan thờ ơ đứng nhìn cho hắn thực hiện cái hắn muốn.
Hơn 30 giây sau, hai người đối mắt nhìn nhau, chú ý đến từng chi tiết, từng cử động trên cơ thể đối phương. Hai người đã sẵn sàng.
- Hãy cẩn thận.
Thấy Vũ Lực phong độ đã lên cao nhất, Đan hơi chút cười liền chủ động tấn công.
Vụt
Một quyền của Đan xuất ra với tốc độ nhanh nhằm vào đầu Vũ Lực khiến hắn cuối người xuống né chiêu, đồng thời tạc ngang một chân ra nhằm vào chân Đan mà đá.
Vù
Đan bay lên tránh chiêu thức, rồi khi vừa hạ xuống, Vũ Lực liền đã lao lên hai quyền liên tục xuất ra đấm vào vị trí khác nhau trên ngực của Đan.
Khoảng cách đã rất gần đến nên Đan buộc phải phối hợp với hai chân vừa lùi, hai tay vừa đón đỡ, ngăn trở cả hai quyền của Vũ Lực.
Bốp
vô hiệu hai quyền của Vũ Lực xong, chỉ trong nhánh mắt một quyền biến ảo như tự dưng xuất hiện của Đan đã nện thẳng lên mặt của Vũ Lực.
Bịch bịch
ôm cái khuôn mặt đau đơn cùng vói linh mẫn giảm đi một chút, Vũ Lực bất giác quẹt ngang một cước tranh thủ lùi về, mở ra khoảng cách với Đan.
Đan làm sao có thể để mất cơ hội.
Vùn vụt…
đuổi theo, rút ngắn khoảng cách với Vũ Lực, Đan một chân trụ, một chân giơ lên mà liên lục lái qua trái, lái qua phải với tốc độ nhanh khiến mắt của Vũ Lực như bị lóa đi, không quan sát kịp.
Bộp
Đan tranh thủ sơ hở yếu kém của Vũ Lực, một cước của hắn nện lên đầu đối phương khiến người này choáng váng đầu óc.
- Đã đến lúc kết thúc.
Biết tình trạng đối phương, Đan tựa cười sau đó thừa cơ tiến sáp lại gần Vũ Lực đang không biết trời trăng mây gió.
- Thất Mạch quyền.
Một quyền ra ngay bụng
Hai quyền ngay hai vai.
Liên tiếp ba quyền lên lồng ngực theo kiểu hình tam giác.
Cuối cùng một quyền cuối, Đan dồn lực của Luyện khí tầng 6 mà chưởng Vũ Lực bay ra ngoài hơn mười mấy mét.
Bảy quyền này chắc chắn khiến Vũ Lực trọng thương, vài tháng là không thể gượng dậy được, trừ phi có linh dược chữa thương hay Linh sư nào đó ra thay, còn không thì cứ đếm đủ giờ, đủ ngày liền được xuất chuồng.