• 1,487

Chương 225: Có ai không tham lam?


Anh ôm cô thật chặt như một đứa bé đột nhiên nhận được một khoản tiền, rất muốn chia sẻ thế giới nội tâm với người khác.


Trì Nguyệ8t, em biết không. Anh vẫn cảm thấy mình không có nhà.



Hả?
Trì Nguyệt không hiểu:
Không phải anh có rất nhiều căn nhà à?

<3br>
Anh có rất nhiều căn nhà nhưng không có nhà.

Kiều Đông Dương mỉm cười:
Bởi vì không ăn sẽ chết đói.

Điều này rất có lý khiến Trì Nguyệt không biết nói gì.
Trên bàn có mấy chai bia, thịt nướng được đặt trong mấy cái đĩa lớn.
Trì Nguyệt mỉm cười rực rỡ.

Em bắt đầu mong chờ rồi. Chỉ muốn rút ngắn bảy năm lại, ngày mai tỉnh dậy đã thành hiện thực...


Đồ tham lam!
Kiều Đông Dương véo má cô:
Nhưng đổi lại em phải sinh cho anh hai đứa con. Một bé gái, một bé trai, để hai đứa chạy quanh bờ hồ Nguyệt Lượng 6. Người thua phải đi hái hoa cho mẹ.


Không ai nghĩ đến cảm nhận của chó độc thân sao?

Giọng nói loli của Thiên Cầu vang lên rất đúng lúc:
Tôi mới là chó độc thân, Hầu Tử, anh không phải.

Cuối cùng trợ lý Hầu vẫn lảm nhảm xoa dịu cảm giác xấu hổ, giọng điệu trở nên ngả ngớn:
Mày không phải chó, mày là người máy, ồ, còn là người máy con gái.

Qua một lúc lâu sau, Trì Nguyệt hỏi:
Có phải anh muốn có người nghe anh khóc không?


Tại sao anh phải khóc?


Vì tâm trạng của anh không tốt.

Đây là khách sạn, có người vào thuê phòng là chuyện rất bình thường.
Kiều Đông Dương khẽ
t, không nói quá nhiều.
Trong lòng Trì Nguyệt vẫn còn băn khoăn nên không ăn nhiều, chờ Kiều Đông Dương ăn xong mới lên lầu với anh.
Kiều Đông Dương bảo mọi người cứ thoải mái ăn uống đừng ngại ngùng, nhưng Trì Nguyệt luôn cảm thấy trạng thái của anh hơi khác với ngày thường.
Có lẽ không phải anh không quan tâm đến việc buổi sáng, mà anh đã biết được việc gì đó, biết ai đang hại anh nên mới có sự phản kháng tiêu cực thế này?

Em đi rót cốc nước ấm cho anh.

Kiều Đông Dương nói rất khẽ, không nghe ra vui buồn, nếu nghe kỹ còn có ý cười: 9
Lúc anh còn rất nhỏ, ba mẹ đã ly hôn. Anh khóc lóc cầu xin mẹ, muốn bà dẫn anh đi theo, cầu xin bà đừng vứt bỏ anh. Bà không nói câu nào 6mà chỉ đẩy anh ngã xuống đất rồi rời đi... Từ đó về sau, anh không có nhà nữa.

Trì Nguyệt siết chặt hai tay, yên lặng ôm lấy anh.5
Lời kể của Kiều Đông Dương rất đơn giản, không có thêm bất kỳ sự miêu tả và trau chuốt gì nhưng cũng đủ khiến cô rung động.
Trì Nguyệt cũng hiểu anh đang bị làm sao, an ủi:
Rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều.


Trì Nguyệt, anh rất cần em.


... Sao anh lại nói năng đen tối thế chứ?


Không sao.
Kiều Đông Dương không quan tâm, cắn một miếng thịt dê:
Ừm, ngon hơn mong đợi.

Trì Nguyệt nhíu mày:
Vì sao anh không quan tâm nhãn hiệu đồ ăn?

Cái tính ngoan cố này...
Trì Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, cô gõ ngón tay vào màn hình, nhanh trong trả lời:
Kéo đã sẵn sàng, hoan nghênh anh đến nhận lấy lễ rửa tội.


Chậc, người phụ nữ này, em muốn làm quả phụ sao?


Hừ!
Lỗ tai Trì Nguyệt nóng bỏng, cảm giác mờ ám kia như thoát ra khỏi màn hình, thiêu đốt trái tim cô:
Đi ngủ sớm đi, bị thương không nên thức khuya.

Này... Vừa nãy còn nghiêm túc, đột nhiên lại không đúng đắn.
Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Có phải việc sinh con quá xa vời không?


Xa vời cái gì?
Kiều Đông Dương nhướn mày:
Dự án này không cần chờ bảy năm, tối nay chúng ta có thể triển khai luôn...

Dù Kiều Đông Dương có lý trí đến đâu thì anh cũng là đàn ông, đã là đàn ông thì sẽ có dục vọng của một người đàn ông.
Hôm nay có thể tránh được, vậy ngày mai, ngày kia thì sao?
Cô không biết mình có thể kiên trì không vượt giới hạn bao lâu.
Cô nhăn mũi ghét bỏ, Kiều Đông Dương lại cười khẽ.

Anh không chỉ có mái tóc cứng đầu.

Trái tim đột nhiên loạn nhịp, có một cảm xúc kỳ quái đang len lỏi khắp nơi. Đầu óc Trì Nguyệt hơi choáng váng, bối rối...

120.


Có thể quẹt thẻ không?


Chúng tôi chỉ nhận tiền mặt, hoặc là cậu có thể quét mã QR để thanh toán...

Hai người này mặc áo khoác, đội mũ đeo kính, không thể nhìn rõ khuôn mặt nhưng dáng người cao to không giống người địa phương.
Bọn họ liếc nhìn Trì Nguyệt rồi đi đến trước quầy lễ tân, hỏi bằng giọng phổ thông:
Còn phòng không?

Bà chủ mỉm cười:
Còn, còn.

Kiều Đông Dương hơi híp mắt lại nhìn cô, đột nhiên đưa tay ra kéo cô đến gần, áp sát vào mặt cô:
Trì Nguyệt, có ai từng nói cho em biết, nếu một người đàn ông thích một người phụ nữ sẽ rất khó kiềm chế được không?


Kiềm chế cái gì?


Em nói xem? Ngốc.

Cái tên này.
Trì Nguyệt thở phào, kiễng chân hôn chụt lên má anh.

Ngủ ngon, anh Kiều.

Đôi mắt Trì Nguyệt sáng ngời:
Anh nghĩ như vậy thật sao?

Kiều Đông Dương gật đầu:
Kế hoạch Trời Sao của anh là trốn khỏi Trái Đất. Kế hoạch Nguyệt Lượng ổ của em là sửa đổi Trái Đất, là thay đổi môi trường khiến người ta ngạt thở... Trì Nguyệt, em tốt hơn anh, em rất chân thành với cuộc sống. Đương nhiên là kế hoạch của em cũng dễ thực hiện hơn. Anh đảm bảo với em, trong vòng bảy năm tới, anh sẽ cho em một Nguyệt Lượng 1 trong lòng em.


Kiều Đông Dương!

Dường như lúc sáng chưa từng xảy ra những chuyện bực bội kia.
Trì Nguyệt hơi lo lắng cho vết thương của Kiều Đông Dương, lúc ăn cơm không ngừng để ý đến anh.

Anh ăn ít đồ cay thôi, không được uống rượu.

Thiên Cầu suy nghĩ:
Vậy tôi cưới anh nhé? Thế thì chúng ta không phải là chó độc thân nữa.

Trợ lý Hầu hít sâu một hơi, đưa tay qua xoay đầu Thiên Cẩu:
Wow, trình tự của mày lại xảy ra vấn đề à?

Thiên Cẩu kêu to:
Anh đừng vặn đầu tôi, anh muốn phá hỏng tôi. Anh Kiều, Hầu Tử muốn tạo phản!

Trì Nguyệt nhìn anh chằm chằm, trong lòng rất cảm động.

Cảm ơn anh, anh đúng là nam thần của em!

Kiều Đông Dương mỉm cười xoa đầu cô:
Đến lúc đó anh sẽ xây cho em một căn nhà cạnh hồ Nguyệt Lượng, trồng cho em một vườn hoa. Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, mỗi ngày đều có hoa tươi khoe sắc. Mỗi khi em mở mắt ra đều được thấy những bông hoa nở rộ...

Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt quay về khách sạn duy nhất trong trấn Vạn Lý, ngoài ra còn có hai vệ sĩ mà Trì Nguyệt không biết tên, cùng với trợ lý Hầu cũng ở lại đây.
Hôm nay có rất nhiều người đến khiến ông chủ khách sạn rất vui, Kiều Đông Dương cũng rất hào hứng, để ông chủ sắp xếp một bữa tiệc nướng trong sân, dê nướng, gà nướng, thỏ nướng...
Trong khách sạn không có nhân viên phục vụ nhưng có tiền có thể sai khiến ma quỷ, ông chủ sắp xếp xong xuôi, nhanh chóng nhóm lửa, thịt và đồ ăn đều được chuẩn bị đầy đủ. Trong khách sạn chỉ có bọn họ chứ không còn vị khách nào khác. Hiếm khi nào anh Kiều vui vẻ, mọi người rất phối hợp khuấy động bầu không khí trở nên sôi nổi.

Em có thể làm gì được? Có cần em đánh anh ngất không?


Đến đây, làm giúp anh đi.

Trì Nguyệt nhìn dòng chữ này, trái tim rất ấm áp, không nhịn được nghĩ đến khuôn mặt Kiều Đông Dương khi anh ngồi ngắm cảnh đêm trên xe.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Trì Nguyệt nghe thấy anh thở dài:
Ôi, ai bảo anh là người mềm lòng chứ. Sói xám lớn mau đi ngủ đi. Thỏ trắng nhỏ không cho mày ăn đâu.

На!
Ting! Có tin nhắn mới.
Trì Nguyệt cầm điện thoại ngồi xuống mép giường, là Kiều Đông Dương gửi tin nhắn đến.

Đóng kỹ các cửa nẻo, cẩn thận nửa đêm anh không khống chế được sẽ bò sang bắt nạt em.


Không phải cần cái kia, em nghĩ gì thế? Cô gái ngốc, anh không phải cầm thủ, đâu phải ngày nào cũng nghĩ đến chuyện kia?


Anh không phải cầm thú thì ai?


... Được, là anh. Vốn dĩ anh muốn uống ít rượu, say rồi sẽ dễ ngủ hơn, em thì hay lắm, lại không cho anh uống. Bây giờ phải làm sao?


Anh biển đi!
Trì Nguyệt mỉm cười đẩy anh đi đến căn phòng bên cạnh, chờ anh lấy chìa khóa mở cửa, cô không yên tâm hỏi:
Anh chú ý đừng để tay bị ướt. Sáng mai chúng ta lại đến bệnh viện thay bằng.


Ôi, không có em ở đây, chắc chắn lúc tắm sẽ bị dính nước.

... Anh không thể không tắm à?

Không tắm không ngủ được.


Thế thì phải cẩn thận!

Trên tay anh còn có vết thương, Trì Nguyệt lấy chén rượu của anh đặt sang một bên khác.
Mọi người khẽ giật mình, đều mỉm cười.
Có người dám kiểm soát Kiều Đông Dương cơ đấy, điều này quá mới mẻ.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Trì Nguyệt nghiêng mặt đi muốn tránh, lại cọ trùng tóc anh thấy hơi ngứa.

A! Sao tóc anh cũng như kim châm vậy.


Vào ngày thứ ba mẹ bỏ đi, ba cho anh đi du học. Có lẽ vì muốn đền bù nên ông tìm rất nhiều người đến chăm sóc cuộc sống của anh, anh cần gì sẽ có cái đó. Lúc đầu những người kia sẽ bắt nạt anh vì anh còn nhỏ..


Kiều Đông Dương...
Trì Nguyệt hít sâu một hơi, đôi mắt chua xót.
Nụ cười trên mặt anh rõ ràng hơn, ôm chặt cô vào trong lòng:
Xin lỗi, anh không nên truyền năng lượng tiêu cực cho em. Chúng ta đừng nói những chuyện không vui nữa. Trì Nguyệt, Nguyệt Lượng Ổ là một kế hoạch vĩ đại hơn cả kế hoạch Trời Sao. Có dự án này, anh cảm thấy trong rất nhiều năm sau này, cuộc sống của anh sẽ có ý nghĩa, sẽ không cô đơn nữa.

Cô nói xong vội vàng xoay người.
Không ngờ Kiều Đông Dương đột nhiên túm lấy cổ tay cô, kéo một cái thật mạnh, đè cô ở trên tường, ngay sau đó là một nụ hôn nồng nhiệt.

... Um!


Anh không ngủ được.
Anh gõ chữ rất nhanh.

Sao thế?


Nhớ em.

Cô muốn tránh cũng không được, chỉ có thể bị động nhận lấy.
Trì Nguyệt bị hôn đến mức đỏ mặt tim loạn nhịp, sợ có người đi ngang qua nhìn thấy.
Khó khăn lắm mới trốn thoát được nanh vuốt ma quỷ, cô chạy vội về phòng, sau khi mở cửa ra còn quay sang lườm anh rồi mới đi vào đóng chặt cửa.

Cho một phòng.


Được rồi. Chúng tôi chỉ còn phòng tiêu chuẩn...


Bao nhiêu tiền?

Trì Nguyệt đứng nguyên tại chỗ chờ bà chủ nói chuyện xong mới hỏi vị trí của ấm nước, rót nước xong lại quay về bàn ăn.
Mấy người đang ăn thịt uống rượu, Kiều Đông Dương rất ngoan ngoãn, Trì Nguyệt không cho anh uống là anh không chạm vào chén rượu bia, thầy Trì Nguyệt đi vào, anh hơi nhíu mày kéo cô ngồi xuống bên cạnh:
Sao em đi lâu thế?


Ừ. Có người vào thuê phòng, em phải chờ bà chủ một lúc.

Phòng cô ở ngay bên cạnh phòng Kiều Đông Dương, lúc đi đến cửa, người nào đó mỉm cười hỏi cô:
Em cần gì phải làm lắm chuyện thể? Chúng ta ở chung phòng không tốt hơn sao?


Ha ha!
Trì Nguyệt trợn mắt:
Anh có thấy con thỏ trắng nào chủ động sống chung với sói xám không?

Kiều Đông Dương xoa mũi, cười nói:
Nói cũng đúng, là một con thỏ trắng, anh nên bảo vệ bản thân thật tốt.

Trái tim cô đập loạn nhịp một lúc lâu, mãi mới bình tĩnh lại.
Lúc này chỉ có một gói biểu tượng cảm xúc có thể miêu tả tâm trạng của cô - điên cuồng thăm dò bên bờ vực nguy hiểm.
Thật ra cô hiểu rõ tình cảm của những con người hiện đại đến nhanh đi cũng nhanh, quần áo cũng là cởi ra nhanh mặc vào nhanh, một nam một nữ có quan hệ thân thiết cùng ở trong nơi dễ xảy ra chuyện như khách sạn, không xảy ra chuyện gì mới là bất thường.

Kiều Đông Dương!
Trì Nguyệt giận mắng, giơ tay đánh anh.

Ha ha!
Người nào đó cất tiếng cười to.
Trợ lý Hầu ngồi ở ghế phụ khẽ thở dài.
Kiều Đông Dương nhìn cô, ngón tay vuốt ve cánh môi cô, trong đôi mắt vui sướng ẩn chứa vẻ xấu xa:
Không muốn cho em đi. Tiểu Nguyệt Nguyệt, em nói em đi rồi, anh phải làm sao đây?

Trì Nguyệt:
...

Trong đôi mắt đen láy đầy vẻ ám chỉ mờ ám.
Anh luôn lạnh lùng hoang dã dường như không quan tâm đến ai, nhưng từ lúc anh nói anh có rất nhiều căn nhà lại không có nhà thật sự, cô cảm thấy anh như một đứa bé bị thế giới vứt bỏ.
Trì Nguyệt hít sâu một hơi:
Anh Kiều, đây là cách mà anh dùng để dụ dỗ con gái sao?


Ừ, Cô Trì, em có bằng lòng đến đây không?

Tất cả mọi người đều hùa theo trợ lý Hầu trêu chọc hai người, Trì Nguyệt lườm bọn họ rồi rời khỏi bàn ăn.
Khách sạn kinh doanh không tốt nên có rất ít nhân viên, lúc bọn họ ăn cơm cũng không có ai bước vào phục vụ.
Trì Nguyệt cầm cốc nước đi đến đại sảnh, vừa định hỏi bà chủ đang ngồi trước quầy lễ tân xem nước sôi ở đâu thì lại thấy có hai người bước vào cửa trong cơn gió đêm.

Tâm trạng không tốt thì phải khóc à, anh đâu phải phụ nữ.



Nhưng hôm nay anh trông rất yếu đuối.


Lần này mãi không thấy Kiều Đông Dương trả lời. Trì Nguyệt chờ đến mức cô cảm thấy dường như đã chờ một thế kỷ, anh mới gửi tin nhắn đến, vẫn là giọng điệu trêu chọc không lo lắng thường ngày.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.