Chương 226: Anh sẽ ăn thịt người
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1254 chữ
- 2022-02-04 04:07:00
Trên hành lang còn có người.
Cô ngẩng đầu nhìn, người kia mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân, mũ, kính, áo khoác, khăn quàng cổ che khuất hơn n8ửa khuôn mặt hắn, gần như không thấy rõ vẻ mặt. Nhưng dựa vào cảm giác quen thuộc, cô phát hiện đó là một trong những vị khách đến thuê phòng khi cô 3đi lấy nước nóng hồi tối.
Kiều Đông Dương mỉm cười hỏi khiến cô giật mình.
Chẹp, ánh mắt cô thể hiện rõ đến thế sao?
Trì Nguyệt thở dài:
Diễn xuất trai thẳng của anh rất dễ khiến các cô gái lúng túng.
Một vấn đề rõ ràng như thế, nếu anh nói dối không phải đang sỉ nhục IQ của em sao?
Trì Nguyệt nhìn vào ánh mắt đầy ẩn ý của anh, trái tim khẽ run rẩy.
Anh Kiều tắm rửa thơm ngào ngạt như một thằng nhóc to xác sạch sẽ mát mẻ, đôi mắt đen như mực sâu lắng sáng ngời, khóe môi cong lên nở nụ cười xấu xa, mái tóc rối bời hoang dã lại lười biếng, hơi thở như có như không trêu chọc trái tim cô.
Cô không nhìn rõ mặt nhưng có thể nhận ra từ quần áo.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, người đàn ông xách9 đồ đi ngang qua Trì Nguyệt, đi thẳng đến căn phòng ở cuối hành lang.
Ừm, cái gì?
Hai chúng ta ở cạnh nhau, có lẽ người chủ động sẽ là em.
. Lúc đó khác.
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, giọng nói trầm thấp chậm rãi:
Lúc không có sẽ không nghĩ nhiều. Một khi đã có được sẽ không nỡ buông ra.
Anh còn chưa nói hết câu đã siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy Trì Nguyệt:
Anh muốn được ôm em thế này, sẽ yên tâm hơn.
Trái tim Trì Nguyệt cứng đờ, nhịp tim hai người như cùng một nhịp, điều này khiến cô bối rối.
Trì Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
Hôm nay anh bị thương, tâm trạng lại không tốt, em thật sự hơi lo lắng. Em từng nói em sẽ bảo vệ anh.
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng vuốt ve má cô, vén sợi tóc rũ xuống ra sau tai cô, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, anh đột nhiên cúi đầu kề sát đồi mồi vào cần cổ cô, động tác chậm rãi lại mềm nhẹ, nhẹ nhàng nói:
Em còn nói em không muốn anh.
Kiều Đông Dương híp mắt đánh giá cô, trong mắt đầy ý cười:
Nếu em muốn anh cũng có thể chủ động. Trì Nguyệt...
Lúc anh gọi tên cô hơi kéo dài giọng, Trì Nguyệt hằng giọng, nhìn thẳng vào mắt anh:
Anh muốn nói gì?
Trì Nguyệt:
...
Cô nhìn anh, ánh mắt lướt qua anh nhìn căn phòng:
Anh đã ngủ chưa? Có phải em đánh thức anh không?
Tối nay Kiều Đông Dương như một chú chó bị vứt bỏ, dù anh đùa giỡn tỏ ra ranh mãnh, vẫn là dáng vẻ đáng ghét đó, nhưng thật ra sâu trong đôi mắt kia chỉ có một loại cảm xúc - cần được yêu thương.
Anh thiếu thốn tình cảm, còn cô có thể lấp đầy sự thiếu thốn đó.
Vì sao em không dám?
Anh sẽ ăn thịt người.
Khách sạn về đêm rất yên tĩnh, cô nhẹ nhà5ng gõ lên cánh cửa nhưng tiếng động lại khá lớn.
Trì Nguyệt vô thức nhìn quanh như đang đi ăn trộm.
Cánh cửa mở ra, cô nhìn vào mắt Kiều Đông Dương, còn chưa kịp nói chuyện, cánh tay đột nhiên bị túm lấy, bị anh kéo thẳng vào phòng.
Anh vừa tắm xong, trên người còn có mùi thơm sữa tắm, mái tóc ẩm ướt, đang mặc bộ đồ ngủ mà Trì Nguyệt mua cho anh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng xuyên thấu qua lớp vải bông mỏng khiến trái tim Trì Nguyệt loạn nhịp.
Vào lúc này, cô không thể không thừa nhận mình là một người tục tằn, cô từng nghĩ mình không có dục vọng không có ham muốn, thật ra chỉ vì chưa gặp đúng người mà thôi...
Anh đẹp trai không?
Em đến lấy đồ, mấy thứ em mua về đều ở trong phòng anh.
Anh biết.
Kiều Đông Dương nhìn cô:
Anh còn tưởng em không dám đến lấy.
Chắc chắn là vậy rồi.
Trì Nguyệt đột nhiên bật cười:
Anh nói đúng.
Trì Nguyệt hít sâu:
Được!
Kiều Đông Dương thầy cô đồng ý, anh hơi nhướng mày, vẻ mặt thoải mái, vui vẻ hôn lên trán cô.
Đúng vậy. Em muốn.
Trì Nguyệt thừa nhận.
Tối nay sao?
Anh hỏi.
Kiều Đông Dương đúng là một tên yêu nghiệt.
Trái tim Trì Nguyệt cảm thấy ngứa ngáy kỳ quái.
Trì Nguyệt đứng trước cửa một lúc lâu, chờ người kia đi vào phòng mới đ6óng cửa lại, trên hành lang không còn ai, cô đi sang gõ cửa phòng Kiều Đông Dương.
Cốc cốc!
Ai đấy?
Kiều Đông Dương đứng bên trong hỏi, anh không mở cửa ra.
Là em.
Trì Nguyệt khẽ nói, khuôn mặt nóng bỏng.
Hơn nửa đêm đi gõ cửa phòng đàn ông, trước kia cô đi giao hàng thường xuyên phải làm vậy, nhưng đêm nay lại thấy chột dạ.
Kiều Đông Dương...
Trì Nguyệt đẩy anh ra, cô muốn nói rõ mục đích đến đây, không muốn anh hiểu lầm cố.
Suyt!
Kiều Đông Dương cúi đầu, nhẹ nhàng cọ vào má cô như một chú chó lông xù ướt sũng, động tác dịu dàng, ánh mắt vui vẻ:
Em không cần nói gì hết, đến là đủ rồi.
Sợi tóc ẩm ướt của anh cọ qua cổ cô, cảm giác lạnh lẽo lại dấy lên một ngọn lửa.
Da đầu Trì Nguyệt tê dại, cả người như bị điện giật khiến đầu óc trống rỗng, cô vô thức nói:
Bây giờ không được. Em còn chưa chuẩn bị xong. Em nghĩ, anh cũng giống vậy.
Cổ họng Trì Nguyệt như bị bông chặn kín, giọng nói hơi khàn.
... Vậy không phải anh càng khó chịu hơn sao?
Anh biết em không tin tưởng anh.
Giọng nói Kiều Đông Dương rất bất đắc dĩ, bàn tay chậm rãi vuốt ve vai cô, mặc cho áo khoác cô tuột khỏi bả vai:
Anh không làm gì cả, cũng giống như lúc ở Thân thành, hai ta mỗi người ngủ một đầu.
Ảnh mắt anh sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, nói thêm:
Anh ngủ dưới chân em.
Kiều Đông Dương lắc đầu:
Không ngủ được.
Trì Nguyệt giật mình:
Không quen ngủ trong khách sạn à?
Kiều Đông Dương gật đầu lại lắc đầu.
Không quen không có em.
Chậc! Tên này rất giỏi dỗ dành người khác. Trì Nguyệt bật cười:
Anh độc thân hơn 20 năm rồi đấy anh trai. Lúc trước không có em, anh sống kiểu gì?
Anh đã chuẩn bị xong...
Kiều Đông Dương cắn nhẹ vành tai cô, hơi thở ấm áp như một con rắn len lỏi vào trái tim cô:
Anh đã chuẩn bị hai mươi mấy năm rồi.
Trái tim Trì Nguyệt sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Không khó chịu.
Anh cúi đầu:
Chỉ tối nay thôi được không? Em đừng đi!
Ôi! Trì Nguyệt khẽ than thở, cô không thể từ chối được.
Em không chỉ muốn đến lấy đồ? Em đang lo lắng cho anh.
Anh luôn là người như vậy, hiểu rõ cô và cũng sẽ nói toạc ra.
Ngoan! Anh thưởng cho em.
.
Phải chữa bệnh kiêu ngạo này đi thôi.
Trì Nguyệt lườm anh, lẩm bẩm:
Em đi rửa mặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.