Chương 227: Lòng người còn không bằng con chó
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1936 chữ
- 2022-02-04 04:06:58
Có lẽ khi đó ông nội anh đã già đến hồ đồ?
Có lẽ thấy anh là một thiên tài nên cố ý thử thách anh?
Ha!
Kiều Đôn8g Dương bị câu nói của cô chọc cười, cúi đầu suy nghĩ:
Những năm qua, bọn họ vẫn hy vọng anh là một tên phá của. Anh từng r3ất muốn thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ.
Đi ngủ!
Đêm dần khuya.
Lúc điện thoại Kiều Đông Dương kêu lên, Trì Nguyệt đã ngủ sâu.
Anh tắt tiếng, nhìn người phụ nữ đã ngủ say ở bên cạnh, kéo lại chăn đắp cho cô rồi rón rén đi ra cửa, anh nhẹ nhàng mở cửa nhìn ra ngoài hành lang.
Người và tiền đều là của em. Nào đến đây, cầm hết đi đi.
Trì Nguyệt không biết phải nói gì, cô còn gì để nói với một tên thần kinh có thù với tiền nữa?
Hả?
Anh khẽ giật mình, dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề này, anh suy nghĩ rồi khó hiểu hỏi:
Em cần bao nhiêu tiền, anh có thể cho em. Vì sao còn cần em tốn sức lừa gạt chứ? Anh không cho phép em mệt mỏi như vậy.
Em quan tâm tiền của anh chứng minh anh không phải người đàn ông ngoài đẹp trai thì không còn gì khác, anh thấy rất may mắn.
Cái gì?
Anh không sợ em tiếp cận anh vì lừa tiền của anh sao?
Chậc! Em lại hiểu sai rồi à? Anh nói ngủ chỉ đơn thuần là ngủ. Mỗi người nằm một đầu, là cái loại còn không chạm vào đầu ngón chân ấy...
Trì Nguyệt nhìn anh đừng chần ở cửa ra vào, cô hơi cúi đầu chui qua phía dưới cánh tay anh, hất tóc.
Trì Nguyệt xắn tay áo đứng lên, giẫm một chân lên vai anh, vốn còn muốn chà đạp anh một lúc, không ngờ anh đột nhiên túm lấy mắt cá chân cô, hai chân dùng lực không đều dễ dàng bị anh kéo lại, ngã lên người anh.
Kiều Đông Dương cười to, xoay người đè lên người cô.
Trì Nguyệt đánh răng xong, nghiêng mặt đi:
Vì sao sau này anh không tiếp tục giả vờ làm tên phá của nữa?
Chán rồi, không còn cảm giác mới mẻ nữa.
Sao lại thế?
Khoa học Kỹ thuật Đông Dương không phải một công ty thương mại thuần túy, nếu anh chỉ là một tên ăn chơi không hiểu gì hết, chỉ dựa vào tiền sẽ không thu hút được nhân tài và tài nguyên, đương nhiên cũng không nhận được sự ủng hộ của nhiều ông lớn trong ngành khoa học kỹ thuật. Anh nhất định phải lấy ra những thứ chân thực cho người ta xem, phải chứng minh anh thật sự có năng lực, có thể biến những thứ này thành hiện thực thì người ta mới có thể ủng hộ anh.
Cô thản nhiên thưởng thức anh, không hề kiêng dè, nhìn rất lâu, rất lâu...
Cho đến khi người nào đó lười biếng ngáp ngủ.
Chỉ nhìn như vậy cũng là giở trò lưu manh đấy! Cô Trì, em có thể nhào lên, anh cho phép!
Lòng người đáng hận còn không bằng chó.
Kiều Đông Dương dựa vào khung cửa nhìn cô.
Còn cần phải điều tra sao?
Anh chỉ vào đầu mình:
Cái đầu này đâu chỉ dùng để làm nổi bật lên vẻ đẹp trai của anh. Anh còn biết suy nghĩ nữa.
Được, coi như anh qua cửa.
Hai anh vất vả rồi. Chờ chuyện này kết thúc, tôi sẽ phát cho mỗi người một cô vợ.
... Cảm ơn sếp.
Vì vậy, năm đó anh làm một học sinh cá biệt nổi tiếng cả khoa cũng là vì 9sống cho người khác xem?
Kiều Đông Dương không phủ nhận:
Không phải trò mèo vờn chuột này cũng rất thú vị sao? Như6 vậy thì anh sẽ thấy được bộ mặt thật của rất nhiều người. Bọn họ chờ anh phá hoại công ty, nhìn anh đốt tiền, coi anh là kẻ5 ngu... Còn anh lại nằm mũi bọn họ xoay vòng vòng, ngồi đợi vả mặt bọn họ.
Đừng suy nghĩ nữa. Em đầu phải người mù, chắc chắn Kiều Đông Dương anh đây đang giả hơn tiền bạc nhiều.
Anh lười biếng nhìn cô, chọc vào trán cô:
Nếu em là một người phụ nữ hám tiên, việc kinh doanh cửa hàng trực tuyến kiếm được nhiều tiền như vậy, em đã tự hưởng thụ từ lâu rồi, cần gì phải sống vất vả thế này.
Chậc!
Trì Nguyệt híp mắt lại, cười như không cười:
Xem ra anh đã chuẩn bị sẵn. Điều tra em à?
Lôi Cảnh lắc đầu:
Hai người kia rất sạch sẽ, hoặc là mấy vị du khách thật sự không liên quan đến chuyện này, hoặc là... rất khôn khéo và tài giỏi, không tìm được manh mối nào.
Ừm.
Kiều Đông Dương rất tin tưởng bọn họ, anh gật đầu:
Không còn sớm nữa, các anh đi ngủ đi. Nếu bọn chúng đã chuẩn bị trước thì chắc chắn sẽ có hành động. Không cần phải vội vàng, chúng ta cứ yên lặng theo dõi mọi chuyện.
Trì Nguyệt rất lúng túng, nghiến răng đạp anh:
Kiều, Đông, Dương! Anh muốn chết hả? Sáng sớm ngày ra.
A! Gãy rồi, gãy rồi, giết chồng!
Anh còn nói nữa!? Có tin em đánh anh không?
Ha ha ha! Đâu phải em chưa đánh bao giờ. Nào, nhào lên đi!
Ánh nắng sớm mỏng manh chiếu vào phòng như một bức tranh tuyệt đẹp.
Thì ra khi trai đẹp ngủ say lại có thể quyến rũ đến thế.
Lúc Trì Nguyệt tỉnh lại, bầu trời đã hứng sáng.
Cô hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra đêm qua, khi cô tỉnh lại thấy Kiều Đông Dương ngoan ngoãn ngủ dưới chân cô, anh hơi cau mày quấn chặt chiếc chăn. Lúc anh ngủ rất ngoan ngoãn, thể hiện rõ ưu thế của vẻ đẹp trai.
Kiều Đông Dương vô thức nhìn căn phòng ở cuối hành lang:
Vì sao không đi theo?
Sợ có người dùng kế điệu hổ ly sơn.
Tính cách Lôi Cánh chín chắn, lúc nói chuyện cũng rất khẽ khàng:
Trong khách sạn chỉ còn hai chúng tôi. Nếu bị trúng kế, cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Khả năng này rất lớn, nếu thật sự có người muốn anh chết, chỉ cần một mồi lửa là xong chuyện.
Đến lúc đó, dù năng lực của Lôi Cảnh và Tạ Kỳ có giỏi đến đâu cũng không thể cứu kịp lúc.
Nói đi.
Người đứng ở ngoài cửa là hai tên vệ sĩ cùng ở lại khách sạn với anh.
Giơ tay lên đấm bay hay là ỡm ờ cho qua...
Cô lần lượt mô phỏng lại hình ảnh đó trong đầu, kết quả đến khi cô ngủ thiếp đi, người nào đó vẫn rất đàng hoàng, đúng như những gì mà anh đã nói, còn không chạm vào một ngón chân của cô.
Khuôn mặt Trì Nguyệt nóng bừng lên.
Anh không nhìn em sao biết em nhìn anh?
Kiều Đông Dương chậm rãi mở mắt ra:
Có lẽ đây là tâm linh tương thông.
Lôi Cảnh lắc đầu:
Cậu đi ngủ đi. Đêm nay tôi và Tạ Kỳ sẽ thay phiên canh gác.
Không cần. Bọn chúng sẽ không ra tay ngay bây giờ.
Kiều Đông Dương cười lạnh.
Qua cửa rồi à?
Kiều Đông Dương híp mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, nở nụ cười đầy ẩn ý:
Vậy chúng ta có thể ngủ cùng không?
Đen tối!
Chờ Cúng Gia Văn?
Ừ. Nếu vụ án của Cung Gia Văn cứ kết thúc thế này, bọn chúng sẽ tính toán lại, dù sao cũng không vội được. Nếu chúng ta tiếp tục điều tra sâu hơn vụ án của Cung Gia Văn, bọn chúng sợ mình bị bại lộ, có lẽ sẽ hành động...
Lúc anh thay đổi hình tượng, có phải người nhà họ Kiều rất khiếp đảm không? Trì Nguyệt nghĩ đến điều này, đột nhiên thấy buồn cười.
Mấy người bác trai, chủ ba, còn có vợ con của bọn họ đều thấy tên phá của Kiều Đông Dương sắp sập bẫy, sắp đốt sạch tiền bạc trong công ty, mắt xích tài chính sắp đứt gãy... Anh đột nhiên vượt lên, từ một tên phá của biến thành đứa con cưng trong giới khoa học kỹ thuật, không chỉ bán ra hàng loạt người máy làm bạn do họ tự sản xuất mà còn nhận được sự công nhận của giới học thuật, Khoa học Kỹ thuật Đông Dương phát triển vượt bậc...
Anh phắn đi!
Trì Nguyệt duỗi chân ra đạp anh:
Dậy đi, em đói rồi.
Dậy từ lâu rồi.
Anh cong môi mỉm cười xấu xa:
Có thể cho em ăn no bất cứ lúc nào.
E rằng bọn họ tức giận đến mức không nuốt nổi cơm?
Kiều Đông Dương nhướn mày, cũng mỉm cười.
Trì Nguyệt không hiểu lắm nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
Cô từng nghe Vương Tuyết Nha kể lại, dù ba cô ấy là ngôi sao sáng trong giới học thuật, cũng rất ngưỡng mộ Kiều Đông Dương, nhưng có đôi khi những nguồn tài nguyên mà bọn họ có thể nhận được trong lĩnh vực này không phải cứ có tiền là lấy được.
Một người tên Lôi Cảnh, một người tên Tạ Kỳ.
Hai người đều là lính đặc chủng xuất ngũ từ đội đặc chiến Hồng Thứ, đã đi theo Kiều Đông Dương rất nhiều năm, vẫn luôn bảo vệ sự an toàn của anh. Thế nhưng ngày thường Kiều Đông Dương không thích có người đi theo, nhất là sau khi quen biết Trì Nguyệt, xuất phát từ tâm lý riêng tư quái dị, anh không thích chia sẻ đời sống tình cảm với người khác, ngoại trừ trợ lý Hầu xử lý công việc cho anh không thể không dẫn theo, những người này đều trong trạng thái
làm bán thời gian
.
Lúc chui vào trong chăn, Trì Nguyệt đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều,
Nếu người nào đó hóa sói nhào tới, cô nên làm gì?
Vừa nãy Tạ Kỳ đã lẻn vào phòng bọn họ kiểm tra hành lý.
Có phát hiện gì không?
Vì sao?
Làm càng nhiều sai càng nhiều. Bọn chúng cũng không muốn tùy tiện để lộ bản thân. Bây giờ Cúng Gia Văn còn chưa khai nhận, bọn chúng chưa liên quan đến việc này, dù sao vẫn trì hoãn được. Nếu tôi liên tục xảy ra chuyện, lý do của Cung Gia Văn sẽ trở nên vô căn cứ, khó tránh khỏi có người suy nghĩ nhiều. Có lẽ bọn chúng đang chờ kết quả điều tra.
Trì Nguyệt giơ ngón tay cái với anh:
Max điểm.
Kiều Đông Dương cong môi:
Hơn nữa anh phải quản lý Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, không giả vờ được nữa.
Đó đều là người thân của anh.
Trì Nguyệt hơi buồn:
Có lẽ những việc này đều do lợi ích. Bọn họ có thể hủy diệt mọi thứ, lợi dụng mọi thứ.
Lôi Cảnh gật đầu.
Vậy cậu đi ngủ đi. Có chúng tôi trông coi rồi, yên tâm.
Kiều Đông Dương vỗ vai anh ta, lại liếc nhìn Tạ Kỳ.
Đúng vậy! Cho bọn họ hy vọng lại khiến bọn họ thất vọng. Nghĩ thôi cũng thấy rất có lỗi.
Trì Nguyệt mỉm cười, đột nhiên đến gần anh, ngẩng đầu lên.
Kiều Đông Dương, em rất tò mò.
Nếu không phải lần này Kiều Đông Dương xảy ra chuyện, bọn họ sẽ không xuất hiện.
Lúc một giờ sáng, bọn họ nhận được điện thoại rồi đi ra ngoài, đến nay chưa về.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.