• 1,487

Chương 228: Cơ hội


Mấy người trợ lý Hầu, Lôi Cảnh, Tạ Kỳ đều bị gọi vào phòng Kiều Đông Dương.

Vì vậy việc Trì Nguyệt qua đêm trong phòng Kiều Đông8 Dương đã bị lộ ra.
Trưởng thôn đứng trước mặt anh khom lưng cúi đầu, giọng nói và vẻ mặt đều đã luống cuống đến suýt khóc. Kiều Đông Dương thờ ơ nhìn ông ta, chỉ khẽ hừ lạnh.
Không cần bàn bạc nữa. Trưởng thôn, nếu ông có thành ý thì đã giải quyết việc này từ lâu rồi, sẽ không để mọi chuyện ồn ào như thế!

Anh nói xong còn xoa lớp băng bó mới thay, đi lướt qua trưởng thôn đến lều vải của anh, không buồn quay đầu lại.

Cô nhìn kỹ hơn đi...

Người đàn ông trong mấy bức ảnh này đều không dễ nhận ra.
Cảnh sát Trương lắc đầu, mỉm cười:
Không sao, mấy tên này rất gian xảo. Nếu sau này các anh nghĩ ra điều gì, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.


Được.

Cảnh sát Trương nhìn thẳng vào khuôn mặt bình tĩnh của anh:
Anh còn nhớ những kẻ trộm cây không?

Kiều Đông Dương híp mắt lại, hơi bất ngờ:
Là bọn chúng?

Kiều Đông Dương quay lại Ủy ban, vừa gặp trưởng thôn và Du Vinh đã nghiêm nghị nói:
Mọi người đừng nói về chuyện này nữa, tôi không muốn mất mạng ở Nguyệt Lượng Ổ, nên dừng việc này ở đây thôi. Du Vinh, tạm dừng toàn bộ dự án, lát nữa gọi người trong tổ đến học trong phòng làm việc của tôi, chúng ta thảo luận về vấn đề khắc phục hậu quả.

Du Vinh ngơ ngác cũng không cãi lại:
Vâng, Kiều tổng.


Đâ6y là lần đầu tiên tôi gặp một vị cảnh sát hài hước như thế. Vậy nghe tin tốt trước đi.

Rạng sáng nay Cung Gia Văn đã khai nhận.

5
Vụ án này được cấp trên dặn dò phải xử lý thật nhanh, nhiệm vụ của đại đội hình sự rất nặng nề. Họ không dám nghỉ ngơi, tăng ca thẩm vấn ngay trong đêm. Đến bốn rưỡi sáng, Cung Gia Văn không được ngủ một đêm vô cùng mệt mỏi, cuối cùng không chịu nổi nữa nên đã khai nhận toàn bộ.

Cậu ta nói thế nào?
Ánh mắt Kiều Đông Dương nặng nề.
Trái tim Trì Nguyệt như bị thít chặt, cô nghĩ đến hai vị khách mà cô đã gặp tối qua.
Khuôn mặt mọi người đều cứng đờ, dường như cũng nghĩ giống cô nhưng đều giữ yên lặng.
Chuyện xảy ra ở trấn Vạn Lý là một cơ hội phá vỡ thế bế tắc giữa công ty và người dân trong nhiều ngày qua.
Trong suy nghĩ của rất nhiều người dân, bọn họ đều mong chờ được phá dỡ, có điều trước đó bọn họ bị người khác xúi giục nên coi Nguyệt Lượng 3 thành
vùng đất thiêng liêng có một không hai
, cho rằng Kiều Đông Dương chắc chắn phải làm dự án này, vì vậy mới bắt đầu nổi lòng tham, muốn ngồi nâng giá, vơ vét thêm lợi ích.

Làm phiền mọi người rồi.


Việc nên làm thôi mà.

Có người canh gác bên ngoài căn phòng, không cho phép người ngoài đi vào.
Mọi người nhìn thoáng qua rồi đều quay sang nhìn Kiều Đông Dương với ý hỏi thăm.
Xe ô tô Kiều Đông Dương vừa đến, cán bộ thôn đã vội chạy ra đón, liên tục hỏi thăm vết thương của Kiều Đông Dương, còn cung kính với anh hơn cả tổ tông, chỉ sợ ông lớn này không vui sẽ phải mông rời đi.
Nhưng đôi khi, sợ chuyện gì sẽ xảy ra chuyện đó.
Trưởng thôn trợn to mắt như bị sét đánh, khuôn mặt già nua hơi lúng túng.

Kiều tổng, cậu đừng nói vậy, có việc gì cứ từ từ bàn bạc. Người dân Nguyệt Lượng Ổ chúng tôi rất hoan nghênh các cậu đến đây, cậu có thể để ý đến chỗ chúng tôi, giúp chúng tôi thoát nghèo làm giàu, là ân nhân của Nguyệt Lượng Ổ chúng tôi. Tôi, tôi... Tôi không biết phải nói thế nào mới được, dù sao tôi cũng thay mặt mọi người trong thôn xin lỗi cậu, cậu có ý kiến gì cứ việc nói ra, chúng ta có thể bàn bạc lại.

Cảnh sát Trương chào Kiều Đông Dương rồi dẫn người ra về.
Bên ngoài vẫn còn một vài cảnh sát, bọn họ đang điều tra hành lý của Phùng Đại Quân và người đi cùng trong căn phòng cuối hành lang.
Đôi mắt cảnh sát Trương sáng ngời:
Lần này đúng là có liên quan đến ân oán cá nhân...

Khuôn mặt Trì Nguyệt tối sầm lại, vô thức nhìn về phía Kiều Đông Dương. Cô sợ nghe được kết quả mà bọn họ đã đoán được từ trước. Thế nhưng Kiều Đông Dương lại rất bình tĩnh:
Ân oán cá nhân với tôi?


Tối hôm qua có hai người đàn ông đến thuê phòng. Nhưng lần gặp thứ hai tôi chỉ thấy một người trong số đó. Bọn họ mặc quần áo màu đen tương tự nhau, thế nên tôi không chắc chắn lần thứ hai tôi gặp Phùng Đại Quân hay là người kia.

Cảnh sát Trương nhìn cô:
Cô có nhớ khuôn mặt của bọn họ không?
Trì Nguyệt lắc đầu:
Bọn họ đều đeo kính, kéo vành mũ xuống rất thấp nên tôi không nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng hai người này đều rất cao, rất khỏe, trông rất dữ tợn..

Điều này thật sự rất xấu hổ!
Trì Nguyệt thấy ánh mắt bọn họ đang nhìn cô, cảm thấy mình bị oan.
Cũng may mọi người có việc cần nói, không ai rảnh trêu chọc tình cảm riêng tư của bọn họ.
Cảnh sát Trương nói:
Cung Gia Văn khai nhận, người tiếp xúc với anh ta tên là Phùng Đại Quân, người Cát Khẩu. Hắn từng có tiền án, đã từng ngồi tù, là thành viên chủ chốt trong bọn trộm cây. Qua việc xác minh sơ bộ của chúng tôi, tình huống này đúng với lời khai của Cung Gia Văn.

Kiều Đông Dương đưa tay đỡ trán.
Thái độ này...
Đôi mắt trưởng thôn đỏ hoe.
Đáp án của cô giống với bà chủ khách sạn. Cảnh sát Trương cũng không quá bất ngờ, cất đồng ảnh đi rồi lại hỏi:
Mọi người nhớ lại xem, sau khi bọn họ xuất hiện có chuyện gì kỳ lạ không?

Mọi người lắc đầu.
chúng tôi điều tra sâu hơn.

Câu trả lời này khá chung chung. Mọi người không nói thêm gì nữa.

Có người đó ở trong những bức ảnh này không?

Trì Nguyệt lại lắc đầu.
Bức ảnh đầu tiên rất máu me, một người mặc áo đen nằm ngửa trên mặt cát, trên người toàn là cát, vết máu trên trán đã khô, đôi mắt trợn to, vẻ mặt dữ tợn, dáng vẻ chết không nhắm mắt.

Hắn là Phùng Đại Quân.
Cảnh sát Trương chỉ vào bức ảnh này rồi nhìn mọi người:
Có ai từng thấy không?

Tiếp theo bọn họ nên làm gì?
Kiều Đông Dương bình tĩnh nói:
Tôi đến bệnh viện thay bằng trước, sau đó về Nguyệt Lượng ổ.

Thật ra Trì Nguyệt cảm thấy sự xuất hiện của hai người kia rất kỳ lạ, nhưng đây chỉ là cảm giác chứ không có ý nghĩa thực tế, thể là cô chỉ lắc đầu.
Kiều Đông Dương nói:
Xin lỗi, không giúp được các anh.


Ở trong khách sạn sao?

Trì Nguyệt gật đầu, kể lại tình hình hai lần gặp mặt.
Cảnh sát Trương hằng giọng, lấy mấy bức ảnh trong túi công văn ra, bày từng cái lên bàn.

Mọi người xem thử xem, có biết người trong bức ảnh không?

Bây giờ Cung Gia Văn - người dẫn đầu gây chuyện đã đâm người khác bị thương, còn đang bị tạm giam, mọi người như rắn mất đầu vừa hoảng vừa sợ, lo lắng liên lụy đến mình, sợ Kiều Đông Dương sẽ truy cứu trách nhiệm hoặc là rút vốn rời đi.
Cả thôn vô cùng yên lặng.

Có thể coi là vậy.
Cảnh sát Trương nói:
Cung Gia Văn khai nhận anh ta bị người khác xúi giục, kích động người dân chống đối việc phá dỡ, đòi bồi thường cao hơn. Người xúi giục anh ta chỉ rõ muốn đối phó với anh.


Bao gồm cả việc giết tôi sao?
Kiều Đông Dương hỏi:
Người đó là ai?


Kiều tổng, có một tin tốt một t9in xấu, anh muốn nghe cái nào trước?

Lời nói của cảnh sát Trương khiến Kiều Đông Dương hơi ngơ ngác, khẽ mỉm cười.
Trì Nguyệt nghiêm túc nhìn lại một lần nữa.

Xin lỗi, tôi không nhận ra.

Nói thật là bọn họ không nhận ra, nếu không phải bộ quần áo trên người khá quen thì Trì Nguyệt cũng không có ấn tượng.

Hình như tôi từng gặp.
Cô nói thật.

Vậy tin xấu thì sao?


Tin xấu là, Phùng Đại Quân đã chết.
Sắc mặt cảnh sát Trương nặng nề:
Sáng sớm hôm nay, đồn cảnh sát trấn Vạn Lý nhận được báo án, có người chết trong khu sa mạc phía sau trường Tiểu học trấn Vạn Lý. Lúc chúng tôi đến hiện trường thì phát hiện người chết là Phùng Đại Quân, hơn nữa...

Anh ta liếc nhìn mọi người.

Đêm qua, Phùng Đại Quân cũng ở trong khách sạn này.

Mọi người khách sáo nói mấy câu, trợ lý Hầu đột nhiên hỏi:
Cảnh sát Trương, ai giết chết Phùng Đại Quân? Hắn là người thế nào?

Cảnh sát Trương suy nghĩ rồi bật cười nói:
Trước mắt tôi chưa thể cho mọi người đáp án chính xác. Chúng tôi vẫn đang điều tra tin tức của kẻ này. Rốt cuộc Phùng Đại Quân chết như thế nào, đều phải chờ
Trì Nguyệt nhìn anh, lại nhìn trưởng thôn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, cô không nói gì mà chỉ đi theo anh.

Khuôn mặt trưởng thôn đỏ bừng:
Trì Nguyệt.


Trì Nguyệt dừng bước:
Trưởng thôn có việc gì sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.