Chương 238: Lạc lối
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1709 chữ
- 2022-02-04 04:07:08
Thế là cô xoay mặt sang một bên, không hề kháng cự lại nhưng lại như đang im lặng kháng cự.
Kiều Đông Dương híp mắt lại, nhẹ nh8àng vuốt mái tóc cô, xác định cô đang nhìn anh, trong mắt có anh, lúc này mới cúi đầu xuống hôn cô..
Kiều Đông Dương im lặng.
Không sao.
Anh nắm chặt tay cô.
() Chỉ chung các loại kịch hát như tuồng, chèo, cải lương, nghệ thuật hí khúc.
Khuôn mặt Vu Phượng tối sầm lại, lườm cô:
Mẹ không được trang điểm à?
Cũng may, phản ứng của Trì Nguyệt không dữ dội như anh đã nghĩ.
Nếu là vậy, anh còn cần em không?
Trì Nguyệt nhìn anh chằm chằm, đôi mắt ngập nước như biết nói chuyện nhưng lại không nói gì.
Nếu em chắc chắn muốn ở cạnh anh, vậy em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kiều Đông Dương khẽ vuốt ve khuôn mặt cô:
Chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề được không?
Em tận mắt thấy bọn chúng cưỡng hiếp chị em.
Kiều Đông Dương thay đổi sắc mặt, hai tay gần như bấu vào da thịt cô.
Vu Phượng cũng vô cùng phấn chấn, bà chưa từng mặc đẹp chưa từng trang điểm, hôm nay lại vụng trộm dùng son môi của Trì Nguyệt. Hai ngày nay Trì Nguyệt ngủ không ngon, tối qua còn sắp xếp lại cửa hàng trực tuyến, gần một đêm không ngủ, đột nhiên thấy mẹ già tô son cũng giật mình.
Mẹ định đi hát hí khúc à?
Trì Nguyệt đột nhiên túm chặt tay anh.
Kiều Đông Dương dùng động tác, đôi mắt híp lại, dùng lòng bàn tay che đôi mắt cô, tiếp tục tham lam gặm nhấm. Trong cơ thể anh trào dâng một loại khoái cảm nào đó không biết tên, anh biết rõ cô đang căng
Trì Nguyệt không cảm nhận được đau đớn, trong đôi mắt phủ một lớp sương mù đầy tuyệt vọng.
Chị đã cứu em.
Cho em thời gian, Kiều Đông Dương, nếu anh muốn em, xin hãy cho em thêm thời gian.
Kiều Đông Dương im lặng.
Một lúc lâu sau, anh dịu dàng hôn cô, động tác này vô cùng cẩn thận như đang đến gần một món đồ sứ mỏng manh dễ vỡ, anh cẩn thận nâng niu chỉ sợ khiến Trì Nguyệt khó chịu. Một nụ hôn triền miên kết thúc trong sự buồn bã. Anh vuốt ve cánh tay đau đớn, vùi mặt vào cổ có, hít thật sâu:
Em có chuyện gì đó chưa nói cho anh biết, đúng không?
Kiều Đông Dương...
Không biết anh đang thương cô, hay đau lòng cho mình.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mãi không có tiếng động nào.
Tình cảnh trong trí nhớ như ma quỷ đảo quanh trong lòng cô.
Tội ác...
Anh khẽ giật mình, càng không hiểu ra sao:
Vậy vì sao?
Em...
Đôi môi Trì Nguyệt khô nứt, cổ họng khàn đi vì thiếu nước:
Em suýt nữa bị cưỡng hiếp.
Chẹp!
Trì Nguyệt vuốt tóc, xoa huyệt thái dương:
Bôi phấn không đều, màu son này cũng không hợp với mẹ.
Trì Nguyệt yên lặng mím môi, cô nhắm mắt lại.
Em không bị cưỡng hiếp.
thắng, nhưng cảm xúc đang trào dâng này không cho phép anh lùi bước. Cũng như anh đã nói, không chứng minh được thì không dừng bước.
Kiều Đông Dương! Đừng
Trì Nguyệt luống cuống gọi tên anh. Cánh tay anh siết chặt, cảm thấy vết thương đau đớn nhưng anh vẫn nghiến chặt răng.
Chịu đựng một chút.
Anh đã kìm nén quá lâu, đã khó chịu như sắp chết..
Trì Nguyệt thở dài, vừa ngáp vừa đứng dậy.
Để con làm giúp mẹ.
Đôi mắt Kiều Đông Dương đỏ bừng:
Em không hề kháng cự anh, vậy vì sao cơ thể em lại không thể chấp nhận anh?
Trì Nguyệt nghiêng mặt đi, mồ hôi trán trượt xuống khuôn mặt.
Kiều Đông Dương hít thật sâu, hơi do dự nhưng anh vẫn trả lời rất kiên định.
Cần. Anh vẫn sẽ cần em. Nhưng điều kiện tiên quyết là em cũng cần anh.
Là vì anh sao?
Anh hỏi.
Không phải.
Anh hiểu.
Ý em là, có lẽ em mãi mãi không thể làm tình với anh.
Không được cãi lời anh!
Anh ôm chặt cô vào trong ngực.
Không làm được 100 bước, chúng ta có thể làm 50 bước...
Giọng nói anh trầm thấp nhẹ nhàng, dịu dàng cùng chiều, mang lại cảm giác rất yên bình:
Không có việc gì nhất định phải làm cả. Một ngày không được, anh sẽ đợi hai ngày, một năm không được, anh sẽ đợi mười năm, như vậy có được không?
Kiều Đông Dương...
Kiều Đông Dương hơi siết chặt bàn tay đang vòng qua eo cô.
Cô mỉm cười nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng như sợi lông vũ rơi xuống đất.
Anh nghiến chặt hàm răng, giọng nói rõ ràng lại trầm thấp như một con dã thủ đang gầm thét, con dã thủ này mang theo quyết tâm ăn thịt người lao thẳng xuống nước, sau mấy lần vùng vẫy lại nhanh chóng bị nhấn chìm trong sự khó chịu và bất lực.
Không biết.
Trì Nguyệt lẩm bẩm nói, cô không kìm được nước mặt, mái tóc đen xõa tung làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Kiều Đông Dương là người tốt bụng, sẽ không để bọn họ chịu thiệt thòi, thậm chí anh còn cho người dân Nguyệt Lượng Ổ nhận được nhiều ưu đãi hơn. Trên mặt người dân thôn Nguyệt Lượng Ổ lại xuất hiện nụ cười, cảm giác ưu việt lại quay về.
Các thôn làng xa gần, bao gồm cả thôn Hoành Phong ở ngay bên cạnh đều hâm mộ bọn họ.
Dù sao chúng ta cũng còn trẻ, còn có rất nhiều thời gian!
Bầu trời quang đãng, sau ba ngày giằng co, dự án Nguyệt Lượng ổ lại bắt đầu làm việc.
Từng giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi như một lời nguyền dán lên Kiều Đông Dương.
Anh tỉnh táo lại, chán nản nói:
Vì sao?
Thế giới lại thay đổi, nơi đây không phải căn phòng ấm áp t5rong khách sạn Cát Khâu.
Trước mắt cô là cồn cát hoang vu, một gốc cây lung lay sắp đổ.
Anh đợi!
Trì Nguyệt mở to mắt.
Những chiếc lều bị tháo dỡ đã được dựng lại, tổ dự án bắt đầu xây dựng khu làm việc, từng xe nguyên vật liệu chạy vào trong thôn.
Vấn đề đền bù mà người dân quan tâm cũng được lập ra hợp đồng chính thức.
Cầu xin anh, đừng! Đừng!
Trì Nguyệt nhắm chặt mắt, nước mắt trào ra...
Cơ thể Kiều Đông Dương hơi cứng đờ, rất nhiều việc khó hiểu đều đã nhận được đáp án vào lúc này.
Hóa ra thật sự có một câu chuyện cũ, nhưng đó là một câu chuyện cũ mà Trì Nguyệt không muốn nhắc đến.
Đây là tội ác...
Đừng!
Trì Nguyệt không biết anh sẽ nói điều gì, sẽ chia tay hay là cái khác. Cô đợi một lúc lâu, cơn gió ngoài cửa sổ cuốn theo cát vàng đến, chất đầy trên bệ cửa sổ, thời gian chờ đợi dài dằng dặc...
Cuối cùng Kiều Đông Dương cũng thở dài, ôm đầu cô, vuốt ve mái tóc ẩm ướt rồi tung của cô, đặt một nụ hôn lên trán cô, buồn bực cười khẽ.
Có.
Trì Nguyệt chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này:
Anh là người bình thường, cũng sẽ có những nhu cầu bình thường, điều này không hề xấu hổ cũng không quá đáng.
Cô chậm rãi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, đôi mắt nhìn anh chằm chằm:
Vừa nãy em đã cố hết sức rồi, Kiều Đông Dương.
Em không làm được là vấn đề của em, em không thể yêu cầu anh không có ham muốn. Anh cũng không thể chấp nhận được điều này. Vậy chúng ta phải làm sao đây?
Có thể làm sao đây?
Hành động ấm áp đầy yêu t3hương này luôn dễ khiến cô lạc lối, nhưng một khi anh tỏ ra ham muốn và vội vã, cô lại không làm được.
Linh hồn Trì Nguyệt run9 lên vì sợ, nhưng cô nghiền chặt răng, cố hết sức chịu đựng, mồ hôi trên trán lặng lẽ chạy xuống. Đầu óc trống rỗng và hoang vắng, cảm6 giác ngạt thở quen thuộc chiếm lĩnh ý thức của cô trong nháy mắt.
Anh hiểu. Anh xin lỗi, anh không nên ép em.
Anh ôm chặt cô, nhẹ nhàng cọ vào mặt cô, mái tóc ngắn cọ vào mặt cô vừa cứng vừa ngứa ngáy.
Trì Nguyệt nhíu mày hơi né tránh, chậm rãi lắc đầu:
Em không quên được.
Sao con lại ăn nói vụng về như thế chứ?
Gần đây Vu Phượng được trợ lý Hầu khen ngợi đến mức sắp bay thẳng lên trời, nghe nhiều lời khen quá đã không chấp nhận được sự thật nữa:
Lúc mẹ con còn trẻ cũng rất xinh đẹp. Trong tám thôn xung quanh đây có ai dám nói mẹ xấu?
Không phải đây là chuyện lúc còn trẻ à?
Trong lòng Trì Nguyệt không có đáp án, cô muốn anh đưa ra quyết định.
Kiều Đông Dương lẳng lặng nhìn cô, hiểm khi nào trên khuôn mặt đó lại xuất hiện vẻ đau khổ...
Có phải rất khó nói không?
Anh nói ra suy đoán của mình:
Có phải trước kia em từng bị người ta cưỡng hiếp không? Điều này khiến em có bóng ma tâm lý?
Đây là khả năng có thể xảy ra nhất, một người bình thường không thể không nghĩ như vậy.
Kiều Đông Dương, đừng!
Cô khẽ hét lên, đau khổ tuyệt vọng nghẹn ngào, cô cắn chặt môi, cả cơ thể đang run rẩy.
Trì Nguyệt không trả lời.
Một lúc sau, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Kiều Đông Dương híp mắt lại, cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Thế nên em đã sợ, đúng không?
Phần lớn những người ở độ tuổi của Vu Phượng đều không hiểu rõ đồ trang điểm, có rất nhiều thứ còn chưa từng thấy, ngoại trừ việc điên cuồng trát phấn lên mặt khiến làn da trắng bệch ra thì không biết làm
gì nữa.
Trì Nguyệt để bà đi rửa mặt sạch sẽ, sau đó lấy một cái mặt nạ ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.