• 1,487

Chương 239: Ngọt ngào, đáng yêu


Trì Nguyệt lười biếng hỏi:
Mẹ định đi đâu thế, có ông lão nào hẹn mẹ đi chơi à?


Vụ Phượng xấu hổ vỗ tay cô:
Mẹ có hẹn 8với mẹ của A Tiểu lên trần trên mua đồ. Mẹ nghĩ gần đây Tiểu Kiều và Tiểu Hầu thường đến nhà chúng ta, dù sao cũng phải chuẩn bị3 thêm đồ ăn chứ. Hai đứa nó đều là người thành phố, không quen ăn cơm rau dưa, tuy không nói câu nào nhưng ai biết được hai đứa 9nó nghĩ như thế nào, đúng không?


Trì Nguyệt nhếch môi.

Không chân thành tí nào.
Anh mỉm cười xấu xa, giữ chặt đầu cô, cúi đầu hôn lên môi cô như đang ăn món ngon nào đó, sau khi ăn sạch lớp son môi của cô mới hài lòng thở dài:
Chậc, ngon.

Trì Nguyệt lau mồi.

Anh không biết son môi của con gái rất đắt sao?


Thiên Miêu đang ở nhà mà, nhưng ở đó có Thiên Cẩu, chơi với nó còn vui hơn chơi với Thiên Miêu.


Không đầu, em gái Thiên Miêu đáng yêu nhất.


Được rồi, chị nói gì cũng đúng.

Hôm nay Kiều Đông Dương bận rộn, tổ dự án đã bắt đầu triển khai công việc, tất cả mọi người đều phải làm việc, vì vậy anh ngồi một góc vừa chơi Vương Giả vừa ăn gà, bận đến tối tăm mặt mũi.

Em ăn sáng chưa?

Anh thấy Trì Nguyệt, ngẩng đầu lên hỏi.
Em ăn rồi.
Trì Nguyệt bước đến xem anh chơi game, không nói câu nào nữa.
Đúng là Kiều Đông Dương có tiền, nhưng anh không phải là loại người ba phải phân phát lòng tốt khắp nơi, anh cũng không phải người có lòng từ bi quan tâm thế giới khó khăn này, vì sao anh lại để ý đến chuyện này?
Hơn nữa, Cung Gia Văn còn đâm anh bị thương.

Không có gì.
Anh thờ ơ nói:
Một người đàn ông có thể liều mạng vì phụ nữ là người đàn ông chân chính.


Không thể nói việc này ở bên ngoài, cô gái ngốc!
Trợ lý Hầu bất đắc dĩ thở dài, chào hỏi Trì Nguyệt, rồi gọi Trì Nhạn đi vào lều vải của anh ta:
Cô ngoan ngoãn ngồi đây đi, chờ tôi làm việc xong sẽ dạy cô.


Cầm cái này chơi đi...

Lão Hầu ném cho cô một cái máy tính bảng.
Bà ngạc nhiên hỏi, thấy Trì Nguyệt chỉ yên lặng không nói gì lại lẩm bẩm:
Không phải cậu ấy có vấn đề gì chứ?


Mẹ!
Trì Nguyệt ngắt lời bà, đẩy bà đi ra ngoài:
Mẹ đi mua đồ ăn đi, mua thêm mấy món con thích ăn nữa.

Vu Phượng cười.
Mấy bà mẹ đều thích hóng chuyện thế này sao?
Còn hóng cả chuyện của con gái nữa. Trì Nguyệt thờ ơ nói:
Thì thể đó.


Thì thể đó là sao? Con muốn mẹ nóng ruột chết à?

Kiều Đông Dương đã trở thành một vị thần trong suy nghĩ của người dân, không ai không tôn trọng anh.
Nhưng với Trì Nguyệt... Cảm xúc của mọi người rất phức tạp.
Vào lúc tuyệt vọng nhất, bọn họ hy vọng Trì Nguyệt sẽ ra mặt giúp đỡ khuyên nhủ, nhưng Trì Nguyệt lại lạnh lùng và tuyệt tình, dù bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, lúc cô gặp người khác cũng không tỏ ra dễ gần.
Hai người nhìn nhau cười.
Trì Nguyệt hỏi:
Hôm nay em có phải làm gì không?


Có.
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Không phải vợ Cung Gia Văn cần tiền làm phẫu thuật sao?

Đây là mẹ ai chứ?
Hôm nay Nguyệt Lượng Ô vui mừng hớn hở như đang ăn Tết.
Bọn họ đã ký xong hợp đồng, ván đã đóng thuyền không thể chạy thoát được, rất nhiều người dân đi làm thuê ở bên ngoài đều về, đến tổ dự án tìm việc. Khu xây dựng cần rất nhiều công nhân, không sợ thiếu việc làm, tiền lương và quyền lợi rất tốt, lại ngay gần nhà, nói chung đây là một công việc rất tốt với bọn họ.

Hầu Tử có ở đó không?


Có.


Tốt quá, chị muốn chơi với Hầu Tử

Có thể anh ấy rất bận, chị không được làm ảnh hưởng đến công việc của anh ấy.


Anh ấy nói công việc của anh ấy là đánh rắm ra cầu vồng. Còn nói có thể dạy chị...

Trì Nguyệt nhìn vẻ mặt hưng phấn của Trị Nhạn, lại không nói được gì.
Trợ lý Hầu đúng là thần tiên.
Trong Ủy ban có rất nhiều người, mọi người đều đang bận rộn.
Trì Nhạn nhìn gì cũng thấy lạ lẫm, vô cùng hưng phấn.
Cô nhìn trái nhìn phải, nhưng vừa có người chào hỏi, cô lập tức trốn ra sau lưng Trì Nguyệt, không dám tiếp xúc với người khác, chỉ biết lắc đầu hoặc gật đầu.
Đến trưa, Vu Phượng vẫn chưa về,
Kiều Đông Dương nhận được điện thoại bên đội hình sự, phải đến đồn cảnh sát ở trấn, thuận tiện thay bằng trên cánh tay.
Vốn dĩ Trì Nguyệt muốn đưa Trì Nhạn về trước, nhưng Trì Nhạn chỉ muốn chơi với trợ lý Hầu, trợ lý Hầu nói anh ta có thể chăm sóc được, nên cô cũng không ép buộc nhiều.
Trong nhà không có ai, cô không yên tâm để Trì Nhạn ở nhà một mình. Hơn nữa, cứ ru rú ở nhà không tiếp xúc với người khác, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cô sợ tình hình của Trị Nhạn sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Bây giờ cô đã về nhà, cô muốn chị gái được sống cuộc sống của một người bình thường.

Lát nữa chị đừng chạy lung tung biết chưa?

Trì Nhạn ngơ ngác:
Chị có thể chơi với Thiên Miêu không?


Được được được! Con bé này, lại còn thấy xấu hổ nữa.

Bà vừa đi ra cửa đã quay về.

Con thích ăn cái gì nhỉ?

Cho đến khi trợ lý Hầu đi tới, đôi mắt có sáng ngời như biển thành người khác, gọi một câu
Hầu Tử
rồi lao đến.

Hầu Tử, anh ở đây thật à? Mau... mau dạy tôi đánh rắm ra cầu vồng đi!

Trợ lý Hầu:
...


Mua!
Anh véo má cô:
Sau này sẽ mua thật nhiều cho em.


Anh thích thì tự ăn đi.

Khóe môi Kiều Đông Dương hơi giật giật:
Hình như cũng có lý.


Ừ. Hầu Tử, anh nhanh lên.

Trì Nguyệt đứng ngoài lều nhìn một lúc rồi mới đi.
Chỉ cần chị gái thấy vui vẻ, chuyện khác đều không quan trọng.
Vu Phượng nhìn cô không chớp mắt, chỉ thiếu hỏi thắng đã xảy ra
quan hệ
hay chưa?
Trì Nguyệt thở dài, ném lược sang một bên:
Không có gì hết. Dù sao không phải như mẹ nghĩ đâu.


Vì sao?
Vụ Phượng là người từng trải, sao lại không hiểu lòng dạ xấu xa của đám đàn ông chữ
Tiểu Kiều không chạm vào con sao?

Kiều Đông Dương hừ lạnh:
Ông chủ Thiệu của em chẳng ra làm sao!

Trì Nguyệt mím môi:
Là cửa hàng của em mà, không liên quan đến anh Thiệu. Anh ấy không phải ông chủ của em.

Lại đi nói đỡ cho người ngoài.
Kiều Đông Dương thở dài:
Trì Nguyệt, em có thể đối xử tốt với người bị em tát không?

Trì Nguyệt ngơ ngác rồi bật cười.
Trì Nguyệt không phải người kén ăn, món gì cũng ăn được, đương nhiên chủ yếu là vì không có lựa chọn.
Là một người mẹ, bà cũng không biết cô thích ăn cái gì.

Đau lòng thật.
Cô xua tay:
Gì cũng được! Mẹ mua cái gì con cũng ăn.

Cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh:
Vậy anh muốn thế nào?

Kiều Đông Dương đặt máy tính bảng xuống, đôi mắt hứng thú, duỗi cánh tay dài ra kéo cô:
Hôn anh một cái nào.

Trì Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên má anh.
Người trong thôn biết cô là người lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác, nhưng trong lòng vẫn không chấp nhận được, cảm thấy cô không đồng lòng với mọi người.
Thế nhưng, mặc kệ Vu Phượng có nói thật hay không, tóm lại quan hệ của cô và Kiều Đông Dương rất tốt, vì vậy không ai dám làm phiền cô.
Mặt trời lên cao, Trì Nguyệt đưa Trì Nhạn đến Ủy ban.

Được rồi, mẹ thấy Tiểu Kiều rất thích ăn cá, mẹ sẽ mua cá về làm món canh cá dưa chua.


???

Mẹ không biết cô thích ăn món gì, nhưng lại biết Kiều Đông Dương thích cả!

Đây là mẹ vợ đang thương anh.


Em tự nấu cơm.

Anh khựng lại, ngước mắt nhìn cô:
Cũng có chút cảm giác thỏa mãn rồi đấy, nhưng vẫn chưa đủ.

Sau khi trở về từ khách sạn Cát Khẩu, hai người không nhắc đến chuyện lúng túng kia nữa, nhưng trong lòng vẫn bị ảnh hưởng đôi chút.

Sao không ngủ thêm?
Kiều Đông Dương nhìn đôi mắt cô:
Tối qua lại thức đêm à?


Ừm, sắp xếp cửa hàng mới.


Tổ dự án có đầu bếp mà.

Vu Phượng lườm cô:
Sa6o giống nhau được? Con bé này, con không chịu quan tâm gì hết, Tiểu Kiều ưu tú như vậy, con không sợ người ta cướp mất sao?

Trì Nguyệt nhướn mày:
Nếu muốn cướp, con cũng không ngăn cản được.


Ăn nói vớ vẩn! Con phải tích cực hơn chứ!
Vụ Phượng hình như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên híp mắt lại đánh giá con gái, sau đó khẽ hỏi:
Hai đứa ở bên nhau lâu như vậy, đã phát triển đến bước nào rồi?

Trì Nguyệt giật mình:
Thì sao?


Em nói với Cung Gia Vũ, cứ nói em quyên tiền giúp cô ta.


Kiều Đông Dương?
Trì Nguyệt hơi bất ngờ.

Còn chưa đủ tốt à?


Chưa đủ.


Tối nay đến nhà em ăn cơm.

Trì Nhận nghịch một lúc lâu cũng không hiểu ra sao.
Trợ lý Hầu không thể tập trung vào công việc, suy nghĩ một lát rồi chọn một bộ phim truyền hình cho cô.
Xem cái này đi.

Kiều Đông Dương dẫn theo Lôi Cảnh và Tạ Kỳ, lúc bốn người đến trần trên cũng đã hơn hai giờ chiều.

Nhưng anh không đến thằng đồn cảnh sát mà đến trạm xả thay bằng trước, sau đó mới chậm rãi đến đó.

Cử kéo dài thời gian như vậy, đã để Quyền Thiếu Đằng và Đinh Nhất Phàm chờ hơn hai tiếng.


Anh Kiều kiêu ngạo thật đấy.
Quyền Thiếu Đằng như cười mà không phải cười, nhìn chén trà trong tay:
Tôi uống trà đến no cả bụng rồi.


Kiều Đông Dương:
Lát nữa mang cho đội trưởng Quyền một vại trà ngon.

Đừng! Mấy thứ này thì thôi. Nếu anh thấy ngại, cho tôi đặt làm riêng một người máy là được.



Ok.
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Bây giờ đều phải xếp lịch chờ, có lẽ phải chờ tám hay mười năm gì đó.
Quyền Thiếu Đằng cong môi cười, nhìn cánh tay anh:
Tôi thấy hình như anh Kiều bị thương khá nặng, không chết chứ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.