• 1,487

Chương 242: Trùng hợp gặp anh ta


Đến tối, Trì Nguyệt nhận được điện thoại của Vương Tuyết Nha.

Bà Vương hành động quá dứt khoát và gọn gàng, mới đó mà đã đế8n Cát Khẩu rồi.

Chờ em đấy.
Kiều Đông Dương đánh giá cô từ trên xuống dưới, dường như hơi có ý kiến với dáng vẻ trẻ trung này của cô, ánh mắt anh lóe lên.

Đi thôi.

Ai nói mẹ cô ấy kỳ quái chứ?
Rõ ràng là một di xinh đẹp tốt bụng.

Anh đang nghi ngờ, anh có phải là người đã có bạn gái rồi không.

Trì Nguyệt giật mình:
Sao thế?
.
Trì Nguyệt cười gượng:
Chào Tiểu Thiên Cẩu.


Tôi rất yêu cô.
Thiên Cẩu ngọt ngào nói.
Nhưng cô chỉ gật đầu:
Gần đây lịch trình của anh khá dày, thư giãn cũng tốt.

Cô không nghi ngờ, không lo lắng, không hỏi đối phương là nam hay nữ sao?
Vụ Phượng đang nấu cơm trong bếp, chỉ đáp lại chứ không đi ra.
Nhị Hoàng đứng trong sân sủa lên gâu gâu.
Bà vẫn chưa quen với cuộc sống ở đây nên không thể tự ý đến Thành phố hàng không vũ trụ mà thông báo để Vư3ơng Tuyết Nha dẫn bạn trai đến khách sạn Cát Khâu
tiếp giá
.
Lúc Vương Tuyết Nha nhắc đến bà mẹ ngốc nghếch đáng yêu này 9thì nóng nảy đến mức suýt khóc. Trì Nguyệt vội vàng an ủi cô rồi hẹn ngày mai gặp mặt ở Cát Khẩu, định đi chung với cô.
Vương Tuyết Nha im lặng liếc nhìn Trì Nguyệt:
Hôm nay con đi chung với Nguyệt Quang Quang, anh ấy là đàn ông, đầu thể đi theo bọn con được? Anh ấy không đến đâu!

Trì Nguyệt nói tiếp:
Di ơi, cháu quen Vương Tuyết Nha lâu vậy rồi nên vẫn muốn đến thăm di, đáng tiếc là không có cơ hội. Lần này nghe nói dì vất vả lặn lội đến Cát Khâu nên cháu đã vội đến đây, cháu không làm phiền di chứ?

Trì Nguyệt quay sang nhìn Nhị Hoàng bị
hiểu lầm
, hơi nhướng mày lên.

Sao anh lại đến đây?

Trước kia Kiều Đông Dương thường nghe đám đàn ông phàn nàn bạn gái quản quá chặt, hỏi quá nhiều, cứ như miếng kẹo da trâu khiến người ta ghét. Điều này dẫn đến việc khi đám đàn ông được đi tụ tập sẽ giống như ngựa hoang sổng chuồng, vui chơi quên lối về...
Việc Trì Nguyệt hoàn toàn mặc kệ anh phải là một chuyện tốt mới đúng, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Kiều Đông Dương khẽ cười, quay sang nhìn cô:
Anh cũng đến Cát Khẩu, cho em đi nhờ xe một đoạn.

Trì Nguyệt nhìn bầu trời xám xịt, kỳ quái đi theo anh.
Tuy bà Vương rất muốn gặp con rể, nhưng cũng không thể nói không muốn gặp Trì Nguyệt.

Làm phiền cái gì chứ, di thấy rất vui khi được gặp cháu. Trước đây Nha Nha thường xuyên kể chuyện của cháu cho dù nghe, hôm nay được gặp cháu thế này, dù đã hiểu tại sao Nha Nha nhà đi lại thích cháu đến thể. Nguyệt Nguyệt đúng là cô gái vừa ưu tủ vừa xinh đẹp.

Chỉ đáng thương cho Tiểu Ô Nha, nằm không cũng trúng đạn.

Có một người bạn thân ưu tú thế này, mình đúng là thê thảm.


Còn không à?
Vương Tuyết Nha kéo tay cô đi vào thang máy:
Mẹ mình là nữ vương trong nhà, từ việc lớn đến việc nhỏ nói một là một, hai là hai. Quan trọng nhất là chỉ số IQ của mẹ mình không cao, thường xuyên suy nghĩ viển vông, vui buồn thất thường... Giang sơn nhà mình không suy tàn trong sự lãnh đạo của bà ấy, đúng là một kỳ tích tầm cỡ thế giới.


Mẹ cậu đáng yêu quá.

Trì Nguyệt nhìn anh bằng đôi mắt đen láy đầy ý cười:
Có phải anh đang nghi ngờ em lén đi gặp người đàn ông khác không?


Không.
Sắc mặt Kiều Đông Dương đen sì, giọng nói vẫn kiêu căng khinh người như thế:
Anh tin em không dám làm vậy!


Khi nào em xong việc?
Kiều Đông Dương hỏi.
Trì Nguyệt suy nghĩ:
Không biết nữa, phải xem Tiểu Ô Nha sắp xếp lịch trình thế nào.

Trì Nguyệt sắp xếp rất ổn thỏa, từ tối qua đã lên mạng đặt phòng riêng.
Lúc này trong nhà hàng có rất nhiều người, nhưng bọn họ vừa đến đã được dẫn vào bàn, điều này khiến bà Vương lại khen ngợi Trì Nguyệt.
Có phải trình tự và cách thiết lập của bạn nhỏ này đã bị sửa lại rồi không?
Cô liếc nhìn Kiều Đông Dương, cảm thấy hơi bối rối. Cô vẫn chưa nói cho Kiều Đông Dương biết mục đích đi gặp Tiểu Ô Nha. Đương nhiên Kiều Đông Dương cũng không hỏi đến. Anh sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của cô, cô vừa xin nghỉ, anh lập tức thoải mái đồng ý, nhưng bây giờ anh đi theo cô đến Cát Khẩu, không biết vì việc công hay việc tư.
Ngoại trừ việc bà chăm sóc bạn hơn những người phụ nữ trung niên bình thường và cách ăn mặc rất đúng mực thì bà không khác gì những người mẹ khác. Bà lịch sự chào hỏi Trì Nguyệt trước, còn khen cô xinh đẹp, sau đó mắng Vương Tuyết Nha là gầy, đen, xấu...
Nhìn bà ghét bỏ Vương Tuyết Nha thế này, đây đúng là mẹ ruột.

Thế thì chúng ta tuyệt giao đi.

Ăn cơm xong rồi tuyệt...

Vương Tuyết Nha còn chưa nói hết câu, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hô6m sau Trì Nguyệt dậy rất sớm, lục tủ một lúc lâu mới tìm được một bộ quần áo kín đáo mà người lớn có thể chấp nhận được, bôi một í5t kem dưỡng da và kem chống nắng, còn chọn một thỏi son có màu thật nhạt. Sau đó cô buộc tóc đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai, đeo kính, cố gắng khiến mình trông giống một cô sinh viên đại học ngây thơ đáng yêu, xong xuôi mới cầm túi đi ra ngoài.

Mẹ ơi, con đi đây.

Trì Nguyệt bật cười.
Thỉnh thoảng Kiều Đông Dương tỏ ra kiêu ngạo trẻ con cũng không ảnh hưởng đến ai, cô có thể chấp nhận được. Dù sao với hoàn cảnh lớn lên của anh, cô không thể bắt anh suy nghĩ vấn đề từ góc độ giống cổ được, chỉ cần anh không quá đáng thì cô cũng mặc kệ anh.

Đáng yêu cái gì, phải là kỳ lạ trong ngoặc kép ấy, ba mình quen...

Trì Nguyệt vô cùng tò mò, mấy phút sau cô đã gặp được bà Vương
tiên nữ kỳ lạ
trong miêu tả của Vương Tuyết Nha.
Trì Nguyệt ngơ ngác, mỉm cười vui vẻ hơn:
Tao cùng yêu mày.


Tôi yêu cô hơn. Yêu cô nhiều như yêu Kiều đại nhân vậy.


Chết mất thôi, mẹ mình đã giục ba lần rồi đấy!


Vội vàng thế à?
Trì Nguyệt ngạc nhiên.
Trì Nguyệt hỏi:
Anh đến Cát Khâu làm gì?


Có một người bạn hẹn anh đi uống rượu giải sầu
Kiều Đông Dương vừa nói vừa quan sát phản ứng của Trì Nguyệt.
Xe ô tô đỗ trên con đường thôn quê cách cổng nhà có không xa như một con quái vật to lớn màu đen. Thiên Cẩu đang ngồi trên ghế lái, vừa thấy cô đã vui vẻ phát ra một trang tiếng cười được thiết lập trước.

Chào buổi sáng chị gái nhỏ Trì Nguyệt.


Con nhìn Nguyệt Nguyệt xem, được nuôi dạy tốt lại còn xinh đẹp, mẹ không mong con có thể làm một con thiên nga trắng, nhưng ít nhất cũng đừng giống một con vịt xấu xí chứ..
Tâm trạng buồn bực của Vương Tuyết Nha sắp chọc thủng trần nhà luôn rồi.
Mẹ, có ai chê bai con gái như mẹ không?


Mẹ cứ nói đấy! Ai bảo con đến cái chỗ xa xôi này thi đấu chứ?
Bà Vương chọc đầu móng tay nhọn hoắt vào trán Vương Tuyết Nha, đột nhiên vội nhìn ra sau lưng cô:
Bạn trai con đầu? Không đến à?

Không phải cô đã xin nghỉ phép rồi sao? Mới sáng sớm đã có việc phải làm rồi à?
Trì Nguyệt cầm túi:
Em có hẹn với Tiểu Ô Nha đến Cát Khẩu, nếu anh có việc gì có thể chờ em về rồi làm sau không?

Kiều Đông Dương sầm mặt, không muốn bị cô trên mình là người
cuồng chịu ngược đãi
, anh không nói ra suy nghĩ thật của mình mà chỉ nhìn chằm chằm cách ăn mặc của Trì Nguyệt, quanh người anh không ngừng bốc ra mùi chua như bị yêu tinh chanh nhập xác.

Em chỉ đi gặp Vương Tuyết Nha thì có cần ăn mặc đẹp thể không?

Lúc đến Cát Khâu đã là giữa trưa, Trì Nguyệt xuống xe ở cửa khách sạn Cát Khẩu, cô vẫy tay với Kiều Đông Dương rồi vội vàng đi vào trong.
Vương Tuyết Nha đến sớm hơn cô, đang lo lắng ngồi trong đại sảnh, đến khi thấy Trì Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Trì Nguyệt lườm nó:
Sáng sớm ngày ra, sủa cái gì?

Nhị Hoàng uất ức cúi đầu ắng mấy tiếng.
Kiều Đông Dương mím môi:
Không còn gì nữa à?

Trì Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh rồi mỉm cười:
À đúng rồi, anh chơi vui vẻ nhé, không cần quan tâm đến em.

Trì Nguyệt nhìn Vương Tuyết Nha, bắt đầu lên kế hoạch cho bữa trưa. Cô là người Cát Khẩu, tất nhiên phải làm gì đó để tỏ lòng thành.
Ba người vừa cười vừa nói rời khỏi khách sạn Cát Khẩu, đến một nhà hàng địa phương ở cách đó không xa, ở đây chuyên làm những món ăn đặc sản Cát Khẩu, người nơi khác đến Cát Khẩu thường sẽ tới đây check-in một lần, nếu mở tiệc tiếp khách ở đây cũng đủ lịch sự.
Cô nói xong mỉm cười nhìn sang anh:
Anh không cần để ý đến em, em có thể tự gọi xe về.

Kiều Đông Dương chỉ

, cũng không nói gì nữa.
Trì Nguyệt vừa mở cổng ra đã thấy Kiều Đông Dương đang dựa vào khung cửa hóng gió. Khuôn mặt anh dịu dàng, đẹp trai như một chàng trai bước ra từ tranh vẽ, hoàn toàn không hợp với khung cảnh cát vàng đầy trời này...

Chào buổi sáng.
Anh nói.
Trì Nguyệt giật mình nhìn theo tầm mắt cô, đúng lúc thấy có hai người đang bước vào căn phòng riêng bên cạnh, người đàn ông kia là Trịnh Tây Nguyên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.