• 1,487

Chương 243: Lúng túng


Lúc này Trịnh Tây Nguyên mới phát hiện hai cô đi với một người phụ nữ trung niên, anh ta chỉ yên lặng mỉm cười.

Vương8 Tuyết Nha nhắm mắt giới thiệu:
Đây là mẹ tôi, đây là... Trịnh tổng trong tổ chương trình bọn con.

Cố định rút tay ra nhưng chưa kịp làm gì đã bị anh túm chặt, đồng thời người này còn được một tấc lại muốn tiến một thước vuốt ve mà cô, cử như đang dỗ dành con chó nhỏ trong nhà:
Nếu ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi.

Trì Nguyệt lùi lại một bước:
Em vẫn chưa xong.


Đi, Nha Nha, chúng ta về nhà!
Bà kéo tay Vương Tuyết Nha, dáng vẻ kích động như một con sư tử cái đang bảo vệ con:
Chương trình quỷ quái, quán quân chó má, chúng ta từ bỏ, con về nhà với mẹ, mẹ sẽ tìm một người tốt cho con, chúng ta mặc kệ tên xấu xa này, còn không bằng một đầu ngón tay của ba con...


???

Anh ta lịch sự đứng lên, nhìn khuôn mặt Vương Tuyết Nha đã đỏ bừng, đột nhiên kéo Trương Tương Quân đang ngồi cạnh anh ta đứng lên:
Đây là em họ cháu, không phải bạn gái..
Câu nói này quá bất ngờ, không chỉ bà Vương, ngay cả Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha cũng ngơ ngác.
Vì sao anh ta không phủ nhận mối quan hệ của bọn họ mà lại phủ nhận quan hệ giữa anh ta và Trương Tương Quân?

Trịnh tổng, anh đi đi, chúng tôi ở bên kia...
Vương Tuyết Nha chỉ vào căn phòng bên cạnh.
Trịnh Tây Nguyên chỉ gật đầu, sau khi mỉm cười với bà Vương rồi mới dẫn Trương Tương Quân đi vào phòng.

Ruột thịt.
Trịnh Tây Nguyên cười nói:
Bọn cháu lớn lên cùng nhau nên thân thiết hơn bình thường. Đã để di hiểu lầm rồi.

Trương Tương Quân nhìn Trịnh Tây Nguyên rồi lại nhìn sang Vương Tuyết Nha, nhanh chóng giấu đi vẻ mặt mất tự nhiên, khẽ cười:
Đúng vậy, di ơi, cháu là em họ anh ấy. Di hiểu lầm rồi ạ.


Con nói xem, mẹ có nên cho cậu ấy một bao lì xì không? Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt.


Nha Nha, con nói gì đi.

Chưa đầy mười phút sau, anh ta đã đến.
Ngay cả
cô em họ
Trương Tương Quân cũng rất lịch sự đến chào hỏi bà Vương, sau đó mới ra về với hai người đẹp kia.
Nhà hàng mang thức ăn lên, bà Vương nếm thử từng món một, không ngừng khen.
Vương Tuyết Nha lại hơi mất tập trung.

Hai mươi năm thì sao? Nếu mẹ không giải cứu ba con thì bây giờ có con được chắc?

Bà Vương lườm cô, lại cười nói với Trì Nguyệt:
Con gái đi ăn nói vụng về, chỉ biết làm người ta ghét nó, nếu không đã chẳng có chuyện hơn hai mươi năm không có một ai theo đuổi, còn không có bạn trai... Mãi mới hẹn hò được với một người mà con bé còn không chịu quan tâm, cháu nói xem có tức không?

Bà Vương mỉm cười nhìn anh, càng nhìn càng thích, sau đó kéo con gái đi ra ngoài.

Mấy đứa cử ăn từ từ. Làm phiền rồi, làm phiền rồi!


Cái tên lòng lang dạ sói này dám bắt nạt con gái mẹ! Hôm nay mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con...

Đến lúc này Trì Nguyệt mới hiểu được sức chiến đấu của bà Vương mà Vương Tuyết Nha đã nói đến.
Bà Vương thở dài, dáng vẻ như vừa sợ bóng sợ gió một trận.

Ôi chao! Đám thanh niên các cháu thật lắm trò!

Cô chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.

Con có thể tiến bộ hơn không? Người ta đã đè lên đầu lên cổ con rồi mà lại còn nói giúp cho người ta!
Bà Vương giận đến mức lồng ngực phập phồng. Dù sao nhà họ Vương cũng có máu mặt, ngày thường bà Vương còn có thể hoành hành ngang ngược khắp nơi, chưa từng phải chịu cơn giận thế này.

Em đã ăn xong chưa?

Trì Nguyệt cúi đầu nhìn tay anh đang nắm lấy tay cô.

Vậy cậu... Vì sao không đi chung với Nha Nha?

Trịnh Tây Nguyên cười nói:
Hôm nay cháu đi ăn cơm với nhà đầu tư, bàn việc kinh doanh.

Vương Tuyết Nha đen sì sì khóc không ra nước mắt.

Mẹ, Trịnh tổng và con không có quan hệ gì hết! Người ta đang bàn việc làm ăn, mẹ đừng làm loạn...


Không phải anh còn có việc sao? Anh làm việc đi. Em đi đây!


Em không vui à?
Kiều Đông Dương củi đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

Cậu kia, tôi nói cho cậu biết!
Bà giận dữ chỉ vào mặt Trịnh Tây Nguyên:
Cậu có lỗi với con gái tôi, cậu sẽ gặp báo ứng! Tôi nhổ vào! Từ hôm nay trở đi, cậu cứ làm chim liền cánh cùng nhau thành tinh với con yêu tinh này đi, đừng trêu chọc con gái tôi nữa, con gái tôi có gả cho mèo cho chó cũng không gả cho cậu!

Bà không biết mắng chửi người khác, dáng vẻ rất hung dữ những lời mắng chửi lại không có sức sát thương.
Khóe môi Trì Nguyệt giật giật, cô không nói câu nào, chỉ giữ chặt bà Vương và Vương Tuyết Nha.

Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đầu, chúng ta đi ra ngoài đã, con sẽ giải thích rõ ràng với mẹ!

Kiều Đông Dương không ngồi một mình mà có hai cô gái ngồi bên cạnh anh, có thể là bạn Trương Tương Quân hoặc là nghệ sĩ trong công ty Trịnh Tây Nguyên. Một người khá lạ mặt vì Trì Nguyệt chưa từng gặp, người kia lại khá quen mặt vì hai cô đều là những người nổi tiếng điển hình trên mạng.
Hóa ra anh có hẹn với những người này?
Trương Tướng Quân ngơ ngác nhìn anh ta, cũng không kịp phản ứng.

Em họ? Ruột thịt à?
Bà Vương ngơ ngác.
Bà Vương đúng là một người ngây thơ, hoàn toàn không phát hiện vẻ khác lạ của con gái, chẳng mấy chốc đã vui vẻ lại:
Nguyệt Nguyệt, cháu và Nha Nha thân như vậy làm dì ghen tị lắm đấy. Dì kể cho cháu nghe, lúc di còn trẻ cũng có một cô bạn thân, sau này cô ta muốn cướp chồng đi nên đã bị di đánh...


Mẹ, mẹ đã kể sự tích anh dũng này hai mươi năm rồi đấy.


Con nói xem bọn họ đã nói chuyện xong chưa?


Nha Nha, lát nữa Tiểu Trịnh có qua đây không?

Trì Nguyệt thấy vậy, đẩy chân cô ở dưới gầm bàn:
Mau ăn đi, ăn xong chúng ta lại về khách sạn nói chuyện với di...

Vương Tuyết Nha được nhắc nhở như vậy, miễn cưỡng mỉm cười, nói chuyện với bà Vương.
Anh xoa mũi, khẽ cười.
Sau khi bà Vương gặp con rể thì luôn ở trong trạng thái hưng phấn, dù Trịnh Tây Nguyên nói Trương Tương Quân là em họ nhưng trên bàn cơm vẫn còn những cô gái khác. Bà Vương không yên tâm lắm, trong lúc ăn cơm liên tục nhìn cánh cửa chưa đóng kín.
Bà lườm Vương Tuyết Nha:
Con có bị ngốc không? Mẹ đã đến tận đây rồi mà con còn giấu.

Vương Tuyết Nha:
...

Trịnh Tây Nguyên:
...

Trương Tương Quân:
???

Mấy người đang ngồi đây vẫn chưa hết bàng hoàng.
Trương Tương Quân không hiểu tình hình ra sao, dù bị chửi là hồ ly tinh vẫn không dám nổi nóng trước mặt Trịnh Tây Nguyên và Kiều Đông Dương.

Vô lý! Sao lại dám bắt nạt con gái mẹ như thế!

Bà Vương không cho cô cơ hội giải thích, cầm điện thoại lao ra khỏi phòng như một cơn gió.

Tiểu Trịnh, chào cháu.

<5br>Bà Vương nhìn anh ta, trong mắt đầy vẻ nghiền ngẫm...
Lúc này Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha cũng nhận ra cô gái đang khoác tay Trịnh Tây Nguyên là Trương Tương Quân, tiểu hoa đán từng là bạn gái tin đồn của Trịnh Tây Nguyên, lần trước Vương Tuyết Nha còn đến xin chữ ký.
Ngày thường cô 3đều gọi anh Trịnh, đột nhiên gọi Trịnh tổng thể này khiến Trịnh Tây Nguyên hơi không quen, nhưng anh ta cũng không suy nghĩ 9nhiều. Lần trước đóng giả bạn trai lừa ba cô, lần này không thể lại lừa mẹ cô chứ?
Dù sao cô đã giới thiệu như thế, 6Trịnh Tây Nguyên chỉ có thể phối hợp mỉm cười:
Cháu chào dì, cháu là... Tiểu Trịnh.


Vừa nãy thấy cậu ấy đi chung với cô gái kia, vẻ mặt của con cử như mẹ ruột chết vậy...


Mẹ, thật ra không phải như thế.

Cô không thể giải thích được.
Bà Vương nhìn Trịnh Tây Nguyên rồi:
Xin lỗi cháu, Tiểu Trịnh, hôm nay di hơi nóng vội, đã làm ảnh hưởng đến công việc của cháu rồi.
Bà nói xong lại quay sang xin lỗi Kiều Đông Dương:
Để di thanh toán hóa đơn hôm nay, coi như xin lỗi các cháu. Xin lỗi, thật xin lỗi!

Bà Vương nhìn theo bóng lưng bọn họ, dường như đang suy nghĩ gì đó:
Nha Nha, hai người bọn họ đều làm cùng một tổ chương trình với con sao?

Không phải!
Vương Tuyết Nha không biết phải giải thích thể nào:
Người ta không liên quan đến chúng ta, mẹ đừng hỏi nữa.

Cô và Trì Nguyệt kéo bà vào trong phòng ngồi xuống.
Hơn nữa, lúc Trì Nguyệt chạy sang còn thấy Kiều Đông Dương đang ngồi trong đó.
Bọn họ ngước mắt nhìn nhau trong bầu không khí căng thẳng.

Không đúng, việc này không đúng.
Bà Vương đột nhiên đặt đũa xuống, dường như đã nhớ đến điều gì đó, lấy điện thoại trong túi xách ra, vừa lẩm bẩm vừa tìm ảnh trong máy:
Sao chàng trai vừa rồi lại quen thế?

Vương Tuyết Nha giật mình.

Chẳng trách...

Dường như bây giờ bà Vương mới hiểu ra, bà hít một hơi thật sâu, sắc mặt tái xanh.
Sắc mặt cô không bình tĩnh như lúc vừa vào đây.
Khóe môi Kiều Đông Dương hơi nhếch lên, dường như rất thích phản ứng của cô:
Không sao, bao lâu anh cũng chờ em.

Anh hành động như vậy khiển mấy người trong phòng đều thấy hơi khó tin.
Trì Nguyệt cảm nhận được ánh mắt bọn họ, da đầu cô tê dại nhưng trên mặt không có biểu cảm gì.

Cậu ấy không phải bạn trai của con sao? Vì sao lại đi cùng với người phụ nữ khác?
Bà Vương trở mặt cực nhanh, vẻ mặt rất xấu.
Vương Tuyết Nha lúng túng không nói gì, không kịp phản ứng lại.
Trì Nguyệt không nhịn được mà thở dài.
Khuôn mặt bà Vương đỏ bừng, bà gào lên mấy câu mà nước mắt suýt trào ra.
Xấu hổ quá!
Thấy mẹ mình cứ nhìn chằm chằm người ta, khuôn mặt Vương Tuyết Nha nóng bừng, vô cùng lúng túng.
Bà Vương có sức tưởng tượng quá phong phú, chỉ trong hai ba phút ngắn ngủi, bà đã tưởng tượng ra một câu chuyện ngược hơn vạn chữ. Con gái bà là một cô gái đáng thương bị đàn ông vứt bỏ còn nhẫn nhịn chịu đựng không nỡ vạch trần kẻ cặn bã. Đương nhiên, kẻ cặn bã kia quá khốn kiếp, lại còn dám dẫn kẻ thứ ba đến ra oai...
Sao bà Vương có thể chịu được cơn giận này?

Giải thích cái gì? Mẹ con sống hơn nửa cuộc đời rồi, còn gì không hiểu nữa?

Bà chỉ vào Trịnh Tây Nguyên, lại chỉ sang Trương Tương Quân:
Con nhìn đi, nhìn đi! Người ta bị yêu tinh câu mất hồn rồi, chỉ có con ngốc thôi... Thi đấu cái gì, huấn luyện cái gì, khiến cả người đen sì sì...


Anh nói vớ vẩn gì thế?
Trì Nguyệt cười khẽ, cô đập tay anh rồi nghiêng đầu nhìn Trịnh Tây Nguyên và ba người đẹp kia, dặn dò:
A Kiều dễ say, mọi người cho anh ấy uống ít thôi. Lát nữa uống nhiều rồi làm loạn, tôi sợ sẽ đập phá nhà hàng của người ta mất.

Cô nói xong liền rời đi mà không quay đầu lại.

Làm việc cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ? Bạn gái và mẹ bạn gái ngồi ngay phòng bên cạnh, nếu cậu ấy không quan tâm thì chúng ta không cần loại đàn ông này nữa.

Trịnh Tây Nguyên đến thật.

Mẹ, mẹ đang nói gì thế? Mẹ mau ăn đi, lát nữa đồ ăn lại nguội mất.

Bà Vương lướt màn hình điện thoại rồi đột nhiên dừng lại, bà ngẩng đầu lên nhìn Vương Tuyết Nha với vẻ quái dị.
Kiều Đông Dương chỉ quan sát phản ứng của Trì Nguyệt, anh không hiểu cũng không muốn hiểu những lời bà Vương đang nói. Có lẽ trong số mấy người này, Trịnh Tây Nguyên là người đầu tiên hiểu rõ tình hình.

Dì ơi, đi hiểu lầm rồi.

Anh ta như có như không liếc nhìn Kiều Đông Dương, nhà đầu tư Kiều Đông Dương chỉ có thể mỉm cười đáp lại.

Còn nữa...
Ánh mắt Trịnh Tây Nguyên ấm áp, đột nhiên liếc nhìn Vương Tuyết Nha, bắt đầu kể khổ với bà Vương, như đang đùa lại như đang nghiêm túc:
Nha Nha không chịu cho cháu đến gặp di, cô ấy sợ cháu làm mất mặt... Cháu chẳng còn cách nào.

Ba người cùng ăn cơm, chỉ có một mình bà lải nhải không ngừng.
Vương Tuyết Nha không biết nên khóc hay nên cười:
Mẹ, mẹ đừng nói nữa, người ta đang làm việc mà.

Trì Nguyệt thấy buồn cười.
Vương Tuyết Nha mím môi, hiếm khi nào không cãi lại.
Tính cách lúc gió lúc mưa này đúng là diễn viên bẩm sinh.
Trì Nguyệt không nói câu nào theo Vương Tuyết Nha rời khỏi phòng, không ngờ Kiều Đông Dương đột nhiên đi về phía cô.
Kiều Đông Dương:
...

Người phụ nữ này!
Bà không nghe thấy tiếng gọi của Vương Tuyết Nha mà lao thẳng vào phòng riêng của Trịnh Tây Nguyên, vỗ bàn.

Họ Trịnh kia! Hôm nay cậu không giải thích rõ ràng cho tôi thì đừng hòng rời khỏi nhà hàng!

Cô ta là một diễn viên giỏi nên điều chỉnh trạng thái rất tốt.
Nam nữ chính đều phủ nhận, câu chuyện mà bà Vương tự tưởng tượng ra cũng bị phá vỡ khiển bà thấy hơi kỳ quái.
Trong điện thoại của bà Vương không chỉ có ảnh của Trịnh Tây Nguyên mà còn có cả video nữa.
Bọn họ không ngờ ông Vương chiều vợ như vậy, lần trước gặp Trịnh Tây Nguyên không chỉ lén chụp ảnh mà còn quay video gửi cho vợ. Hai vợ chồng âm thầm lấy video
con gái và con rể
ra so sánh xem có xứng không, có tốt không, chàng trai này có đáng tin cậy hay không, nói chung đủ loại đánh giá đều xuất phát từ mấy thứ này.
Sao lúc ngang ngược cũng đáng yêu thế chứ?
Giống hệt anh!
Trịnh Tây Nguyên mỉm cười:
Di ơi, vậy sao được? Di đừng quan tâm việc này, di đã đến Cát Khẩu, phải là cháu tiếp đón đồ mới đúng.


Cứ quyết định vậy đi! Đừng từ chối đi.

Lúc này Trì Nguyệt mới biết hai cô gái đó là người đại diện và trợ lý của Trương Tương Quân.


Di đang ở đâu vậy ạ?
Trịnh Tây Nguyên rất nhập vai, thái độ hiền lành, nhã nhặn, đúng chuẩn một đứa con rể tương lai:
Lần này di định ở lại Cát Khâu mấy ngày? Hay là cháu dẫn dì đi tham quan Thành phố hàng không vũ trụ, xem nơi huấn luyện và thi đấu của Nha Nha nhé?


Bà Vương rất hài lòng, lập tức đồng ý:
Được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.