Chương 244: Quyền quyết định cuối cùng
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1461 chữ
- 2022-02-04 04:07:24
Lúc chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, Trịnh Tây Nguyên, bà Vương và Trì Nguyệt tranh giành thanh toán.
Cô nhân viên ngơ ngác, nhìn Kiều Đông Dương 8vẫn đang im lặng.
Không phải anh này đã thanh toán rồi sao?
Vương Tuyết Nha, có phải mày bị ngu không?
Cô vuốt khăn quàng cổ, rụt cổ lại như một con bọ ngựa nhỏ đang không dám vỗ ve sầu...
Trì Nguyệt là một con chim sẻ.
Không được đi!
Khuôn mặt anh đen sì, mùi chua sắp xộc lên tận trời.
Trì Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, vụng trộm lườm anh mấy cái không ngờ bị anh nhìn thấy, cô lè lưỡi, lại bắt đầu giả vờ ngây thơ:
Anh Kiều đang nói không giữ lời à? Hôm nay em xin nghỉ rồi, em có quyền tự chủ.
Em đến Thành phố hàng không vũ trụ làm gì?
Kiều Đông Dương luôn không quan tâm những việc không liên quan đến mình. Anh không nghĩ nhiều như Trì Nguyệt, chỉ cảm thấy Trì Nguyệt lo lắng cho Vương Tuyết Nha hơn cả lo lắng cho anh.
Em không yên tâm.
Trì Nguyệt lại liếc nhìn ba người đi trước.
Mọi người:
...
Nhà đầu tư đúng là nhà đầu tư, đúng là có khí3 chất. Bà Vương thầm nghĩ như vậy rồi nhìn đối tác của con rể thêm mấy lần.
Bọn họ cùng rời khỏi nhà hàng.
Trì Nguyệt thấy đôi mắt anh nặng trĩu thì lại lo lắng, mỉm cười trêu anh:
Nếu bác Vương phát hiện mối quan hệ giả dối của cô ấy và Trịnh Tây Nguyên, cô ấy sẽ không chịu nổi. Mẹ cô ấy không phải người hiền
lành. Em sợ Tiểu Ô Nha xảy ra chuyện.
Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Kiều Đông Dương liếc nhìn Trịnh Tây Nguyên, khịt mũi coi thường:
Tên kia rất giỏi dỗ dành phụ nữ, cậu ta có rất nhiều cách, dù già hay trẻ, chỉ cần cậu ta muốn thì không ai chạy được.
Cảm ơn cái gì?
Trịnh Tây Nguyên không quan tâm:
Chuyện nhỏ thôi.
Anh ta lạnh lùng ung dung, thoải mái như chỉ đang giúp bạn bè một việc nhỏ chứ không hề kích động như cô. Anh ta rất chu đáo, đi lên trước dẫn mẹ cô đến chỗ đỗ xe. Vương Tuyết Nha đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên thấy hơi hoảng loạn.
Bắt đầu từ khi nào chứ? Cứ mỗi lần cô nhìn thấy anh ta thì nhịp tim sẽ tăng nhanh, khuôn mặt đỏ hồng, mỗi lần nói chuyện với anh ta đều cảm nhận được sự ấm áp, mỗi biểu cảm của anh ta đều khắc sâu vào trong đầu cô.
Ha ha!
Người nào đó chơi xỏ lá:
Em có quyền tự chủ, anh có quyền quyết định cuối cùng.
Mẹ nó! Xin phép nghỉ còn có quyền quyết định cuối cùng.
Anh không hiểu nổi, cô ta thích ai thì có liên quan gì đến em?
Cô ấy là bạn em nên tất nhiên là có liên quan đến em
Trì Nguyệt rất nghiêm túc:
Trịnh Tây Nguyên không hợp với cô ấy.
Kiều Đông Dương cúi đầu sở mũi, dứt khoát dừng bước, nghiêm túc kéo cô lại:
Dù cô ta ở cạnh ai thì em cũng cảm thấy không hợp đúng không? Có phải chỉ có đi theo em thì em mới cảm thấy hợp không?
Cô và Kiều Đông Dương đi ở đằng sau, nhìn rõ ràng tình cảnh này, cảm thấy vừa lo vừa bất đắc dĩ.
Đôi khi định luật Murphy rất thần kỳ, càng sợ cái gì thì càng dễ gặp cải đó.
() Định luật Murphy: trong cái rủi có cái xui.
Bên ngoài trời đông giá r9ét, cơn gió hanh khô cuốn theo hạt cát đập vào mặt khiến tất cả mọi người thấy lạnh lẽo.
Thế nhưng Vương Tuyết Nha lại thấy nóng hừng hực, đ6ôi mắt trong trẻo như bao trùm băng tuyết mùa đông, sạch sẽ không hề cố tạp chất.
Tim cô đang đập rất nhanh, khuôn mặt nóng bỏng, cô bước ch5ậm lại mấy bước đi bên cạnh Trịnh Tây Nguyên.
Anh Trịnh, cảm ơn anh.
Kiều Đông Dương tức giận một lúc lâu, đột nhiên lại hơi buồn cười.
Hôm nay Trì Nguyệt như một cô gái ngây thơ, tính cách cũng nghịch ngợm đáng yêu hơn.
Không phải mọi người đều nói phụ nữ chỉ tỏ ra vô lý khi đứng trước mặt người đàn ông mà họ thích sao?
Vương Tuyết Nha đang đứng bên cạnh xe vẫy tay với cô, hiển nhiên lúc này đang rất lúng túng, Tiểu Ô Nha rất cần cô. Trì Nguyệt hơi cúi đầu xuống tránh né ánh mắt Kiều Đông Dương:
Ngày mai em sẽ về Nguyệt Lượng Ổ, anh yên tâm.
Kiều Đông Dương khẽ cười, vô thức đưa tay ra muốn véo má cô, nhưng xung quanh còn có nhiều người đang nhìn, anh đành siết chặt tay lại.
Không phải em nói không thích đến Thành phố hàng không vũ trụ sao?
Vậy thì em càng phải đi.
Trì Nguyệt quyết định nói thật với anh:
Em cảm thấy Tiểu Ô Nha đã thích Trịnh Tây Nguyên. Cô ấy quá ngây thơ... Nhưng em không muốn hai người họ yêu nhau.
Cô không muốn?
Kiều Đông Dương đánh giá cô một lượt, luôn cảm thấy dáng vẻ và lời nói của Trì Nguyệt cứ như một người bạn trai bị cắm sừng.
Trì Nguyệt, em đừng vô lý được không?
Trì Nguyệt mím môi, cô kéo thấp vành mũ lưỡi trai, nháy mắt với anh:
Có ai nói cho anh biết phụ nữ và tiểu nhân đều khó dạy bảo chưa? Em là người vừa quái đản vừa tùy tiện như thế đấy, anh không biết à? Anh Kiều, bây giờ anh đổi ý vẫn còn kịp đấy.
P
Không được, em không muốn anh đi theo em, hôm nay em chỉ muốn ở cạnh Tiểu Ô Nha thôi.
Cái gì cơ? Đôi mắt Kiều Đông Dương gần như bùng cháy.
Sống hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên anh tranh giành phụ nữ với một người phụ nữ khác!
Trì Nguyệt vội đến đỏ cả mặt:
Kiều Đông Dương, anh đừng quả đáng!
Được.
Kiều Đông Dương lười biếng nhìn cô, trong đôi mắt đen láy đầy ý cười:
Anh đi cùng em.
Nói xong, anh nhẹ nhàng véo má cô để thỏa mãn ham muốn giấu kín trong lòng, anh không quá mạnh tay mà chỉ như chuồn chuồn lướt nước, sau khi véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn này, anh cảm thấy rất hài lòng.
Đi thôi, đừng đứng đần ra ở đó nữa.
Trì Nguyệt hít một hơi thật sâu.
Trì Nguyệt nhíu mày quan sát anh một lúc lâu.
Anh nói có lý, đám đàn ông xấu xa này đúng là không đáng tin.
Kiều Đông Dương sắp bị cô làm cho tức chết:
Trì Nguyệt, em có biết suy nghĩ này của em rất nguy hiểm không?
Em muốn đi theo giúp đỡ Tiểu Ô Nha.
Cô ta cần em giúp đỡ cái gì?
Giọng điệu Kiều Đông Dương thể hiện ra vẻ ghen ghét.
Gần đây anh bị yêu tinh chanh nhập xác sao?
Cô vẫn lo lắng Vương Tuyết Nha quá thân thiết với Trịnh Tây Nguyên, sau này sẽ bị tổn thương thêm lần nữa, bây giờ thấy Trịnh Tây Nguyên quan tâm bà Vương mà Vương Tuyết Nha lại xấu hổ, cô có cảm giác ác mộng đã trở thành sự thật.
Ôi!
Trì Nguyệt chỉnh lại áo khoác, bước đi trong gió.
Nguy hiểm cái gì? Chẳng lẽ anh cho rằng em... thích phụ nữ?
Kiều Đông Dương đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Vốn dĩ anh không hề có suy nghĩ phong phú như thế, nhưng sau khi được cô nhắc nhở thì chợt nhớ đến chuyện không thoải mái của hai người lúc ở trên giường rồi cảm thấy đau lòng. Trì Nguyệt ghê sợ đàn ông, dù cô không nói rằng cô ghét anh, nhưng lúc ở cạnh anh luôn cái này không được, cái kia không được... Nếu cô ở cạnh Vương Tuyết Nha thì hình như chuyện gì cũng được hết.
Kiều Đông Dương đút tay vào túi áo, chậm rãi đi bên cạnh cô.
Em đang than thở cái gì thế?
Trì Nguyệt nhìn Vương Tuyết Nha đi ở phía trước, bất chấp khả năng bị Kiều Đông Dương nhìn thấu, nói nhỏ:
Em muốn đến Thành phố hàng không vũ trụ. Anh tự về nhé?
Trước đây cô luôn có dáng vẻ nghiêm túc nói lý lẽ với anh, cô mới 20 tuổi mà cứ như người đã 30, suy nghĩ chín chắn đến mức khiến người ta tức giận. Kiều Đông Dương đột nhiên cảm thấy lúc Trì Nguyệt vô lý rất đáng yêu.
Được rồi, vậy cho em tự do một ngày...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.