Chương 245: Người nuôi chim
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2961 chữ
- 2022-02-04 04:07:23
Đã mấy ngày rồi nhân viên trong Thành phố hàng không vũ trụ không gặp ông chủ.
Kiều Đông Dương đột nhiên đến đây khiến nhân viên c8ông tác của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương không kịp chuẩn bị. Bọn họ vô cùng hoảng sợ, lập tức kiểm tra lại công việc xem còn chỗ nào chưa3 làm tốt hay không.
Kiều Đông Dương vừa đến, Thành phố hàng không vũ trụ lập tức trở nên náo loạn.
Thế thì chuyện này lại có ý nghĩa khác.
Bà đến đây chưa đầy một tiếng mà chuyện này đã lan ra cả Thành phố hàng không vũ trụ, dường như việc của hai người đã chắc như đinh đóng cột.
Trong rất nhiều nhóm chất riêng có vô số người đang buôn chuyện và lan truyền tin đồn.
Trịnh Tây Nguyên im lặng, mấy phút sau anh ta mới nói:
Nếu không dùng tình cảm để nuôi nấng loại chim này thì nó sẽ chết.
Mãi mà Kiều Đông Dương vẫn không nói gì. Sau đó anh duỗi đôi chân dài, lười biếng nói:
Cậu không phải loại người tốt bụng như vậy. Cậu đã quen phân phát tình cảm khắp nơi, sao lại quan tâm sự sống chết của một con chim.
Ha ha!
Trịnh Tây Nguyên liếc nhìn anh:
Anh vẫn quá non, không hiểu rõ chuyện nam nữ trong xã hội này. Để em giải thích rõ cho anh nghe. Loại người trông có vẻ đa tình như em thường là người chung tình nhất. Còn loại người chung tình như anh - thật ra rất vô tình.
/rút điều vô tình, sau khi
ăn sạch người ta thì quay lưng bỏ đi.
Nói năng thô tục!
Trịnh Tây Nguyên tặc lưỡi:
Để người ta nhìn thấy lại ảnh hưởng đến hình tượng của anh Kiều thì sao?
Kiều Đông Dương lườm anh ta:
Tôi cho cậu biết, cậu chơi đùa với người phụ nữ nào cũng được, nhưng lần này không được. Đương nhiên, nếu cậu không sợ Trì Nguyệt liều mạng với cậu thì có thể thử một lần. Đến lúc đó đừng xin tôi cứu cậu.
Sau khi
Người Đi Dưới Trời Sao
được phát sóng, rating đã giành được top 1 chương trình giải trí trong năm, trở thành chương trình giải trí hot nhất hiện nay. Nhưng điều này chưa đạt được mục tiêu do Truyền thông Hạo Quang đề ra, thậm chí Trịnh Tây Nguyên còn thấy không hài lòng. Vì thế anh ta định mời một vài ngôi sao tham gia vào phần thi đấu top 16 để tăng rating.
Anh ta hiểu rõ việc phải làm thế nào để tạo đề tài tăng rating.
Kiều Đông Dương không có ý kiến với việc này.
Vương Tuyết Nha ngẩng đầu, thấy đôi mắt vô cùng thấu hiểu của Trì Nguyệt thì không dám nhìn thắng cũng không dám nói dối.
Mình không biết, thật đấy, mình thấy hơi loạn.
Việc đối mặt với trái tim mình đã khó, phải đối mặt với một trái tim không thể hiểu rõ lại càng khó hơn.
Này!
Trịnh Tây Nguyên mỉm cười xoa cằm, nhướn mày nói:
Anh cũng biết em là người luôn yêu thương phụ nữ mà. Không phải em thấy cô ấy cần giúp đỡ nên rút đao giúp đỡ tí sao?
Hôm nay rút đao ngày mai rút 'sủng'? Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu đang có ý tưởng quỷ quái gì.
() 385/rút điếu: nguyên văn là 18t
Các thí sinh được nghỉ ngơi hồi phục, nhưng nhân viên công tác trong Thành phố hàng không vũ trụ vẫn phải làm việc.
Trương Tương Quân đến trước bọn họ một lúc, đang thực hiện mấy cảnh quay.
Bọn họ đi dạo hơn nửa tiếng, đi đâu cũng gặp được nhân viên công tác, mỗi khi có người nhìn thấy bọn họ đều đứng dậy chào hỏi, điều này khiến bà Vương hơi xấu hổ. Bà là một tiên nữ hiểu chuyện không thể cậy già lên mặt. Sau khi bà nhận ra
chuyến tham quan Thành phố hàng không vũ trụ một ngày
của mình sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc những người khác, lập tức chuyển chỗ đến phòng ký túc của Vương Tuyết Nha.
Đâu chỉ không quan tâm? Anh ta nghi ngờ Kiều Đông Dương đã không quan tâm quán quân là ai nữa rồi.
A Kiều, sao trước kia em không nhận ra anh là người cả thèm chóng chán thế chứ? Sự nhiệt tình khi vừa bắt đầu chương trình Trời Sao đã biến đi đâu mất rồi?
Kiều Đông Dương thờ ơ mỉm cười, anh bắt tréo hai chân, lười biếng híp mắt lại.
Trịnh Tây Nguyên và Vương Tuyết Nha thì ngược lại.
Trịnh Tây Nguyên rất kiên nhẫn và lễ phép giới thiệu khoảng thời gian Vương Tuyết Nha ở Thành phố hàng không vũ trụ cho bà Vương nghe. Vương Tuyết Nha yên lặng đi theo bên cạnh anh ta, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt to tròn long lanh như một cô bé không hiểu việc đời, nghiêm túc nghe từng câu từng chữ...
Thế nhưng ánh mắt khi Trịnh Tây Nguyên nhìn Vương Tuyết Nha lại không giống khi Kiều Đông Dương nhìn Trì Nguyệt.
Bà quan tâm đến cuộc sống thường ngày của con gái hơn là đống máy móc lạnh lẽo kia.
Bọn họ muốn đến phòng ký túc nên Kiều Đông Dương và Trịnh Tây Nguyên không tiện đi theo nữa. Hai người đến khu văn phòng ban công việc.
Quá trình ghi hình
Người Đi Dưới Trời Sao
trước đó đã được phát sóng trên các kênh truyền thông lớn. Bọn họ mời tiểu hoa đán đến quay thêm một vài nội dung chương trình cũng để thu hút khán giả và rating
Kiều Đông Dương cầm hộp khăn giấy trên bàn đập anh ta.
Nói vớ vẩn!
Trong Thành phố hàng không vũ trụ, thật ra chuyện của Trịnh Tây Nguyên và Vương Tuyết Nha đã gây ra rất nhiều tin đồn. Chỉ có điều người ta không nói ngay trước mặt Vương Tuyết Nha, dù sao lần trước ba cô lấy danh nghĩa công việc để đến đây, Trịnh Tây Nguyên đến đón cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng bây giờ mẹ Vương Tuyết Nha đến, anh ta lại cẩn thận chăm sóc cả quãng đường...
Trong phần thi đấu top 16 vào nửa tháng sau, Trương Tương Quân sẽ hoạt động cùng tổ chương trình cho đến khi tìm được quán quân
Người Đi Dưới Trời Sao
. Ngoại trừ cô ta, bọn họ còn mời ngôi sao khác, hiện tại tổ chương trình vẫn đang xác nhận bảng danh sách để khớp lịch trình với các ngôi sao. Những công việc này phải được giải quyết xong trong vòng nửa tháng.
Vì vậy tổ chương trình thật sự rất bận.
Kiều Đông Dương luôn mặc kệ sự sắp xếp của tổ chương trình.
Trịnh Tây Nguyên lại than thở:
Nếu tổ chương trình không mất Trì Nguyệt thì chắc chắn tình hình sẽ tốt hơn bây giờ, Trì Nguyệt cũng nổi tiếng từ lâu rồi.
Tôi không quan tâm đến việc này.
Trịnh Tây Nguyên nhướn mày.
Mình không biết anh ấy nghĩ thế nào.
Còn có thể nghĩ gì được? Đàn ông ấy mà, tất nhiên sẽ âm thầm sung sướng khi có phụ nữ thích mình, Trì Nguyệt không tin một người sành sỏi như Trịnh Tây Nguyên lại không biết Vương Tuyết Nha thích anh ta. Nhưng anh ta không tỏ rõ thái độ, thế thì đã có thể hiểu được rồi.
Trì Nguyệt chỉ muốn giới một gáo nước lạnh cho Tiểu Ô Nha tỉnh táo lại.
Vương Tuyết Nha đã nhận ra từ lâu rồi, lúc thì thấy rất vui vẻ, lúc lại thất vọng mất mát.
Bà Vương vẫn đang nói chuyện không ngừng, Trì Nguyệt buồn bực gõ chữ.
Cậu muốn chuyện này trở thành sự thật hay chỉ là giả?
Trịnh Tây Nguyên chậm rãi thở dài, vẻ mặt đùa cợt không đúng đắn đã biến mất, anh ta bất đắc dĩ mỉm cười.
Em thích nuôi chim, thích ngắm đủ loại chim chóc xinh đẹp bay tới bay lui trong chiếc lồng do em tạo ra, khi ngắm bộ lông xinh đẹp của chúng nó sẽ cảm thấy thỏa mãn. Thế nhưng em chỉ ngắm nhìn thôi, chúng nó là chim, em không thể ăn thịt chúng nó như mấy con gà chứ?
Ví dụ này khiến Kiều Đông Dương phục rồi.
Kiều Đông Dương cười lạnh.
Trịnh Tây Nguyên cong môi:
Em không phải loại người sẽ bắt tất cả những con chim mình thích về nuôi trong lồng.
Vì sao?
Kiều Đông Dương cười khinh thường.
Mình không sợ người ta nói ra nói vào.
Thế cậu sợ cái gì?
Cậu nói xem, mối quan hệ của mình và anh Trịnh có kỳ quái quá không?
Trì Nguyệt nhìn cô chằm chằm:
Bây giờ cậu mới nhận ra à?
Bà Vương là người từng trải, cùng một hoàn cảnh, cùng là đàn ông, vừa so sánh cũng khó nén được tiếng thở dài.
Thấy hai người kia đi tít ở phía sau, bà mỉm cười gọi:
Nguyệt Nguyệt, cháu đi nhanh lên đi, đi cạnh dị này. Nghe nói cháu là người giữ vững kỷ lục ghế xoay, có phải vậy không?
Trì Nguyệt không biết bà đã tưởng tượng ra câu chuyện mười vạn chữ.
Ai bảo cậu biển cuộc thi thành chương trình giải trí? Toàn làm mấy chuyện bẩn thỉu xấu xa!
Thôi đi, không phải vì Trì Nguyệt bị loại chắc?
Cái tên này rất giỏi chọc trúng chỗ đau của người ta, đau chỗ nào thì đâm vào chỗ đó, đúng là xấu tính!
Trì Nguyệt nén cười nhìn Kiều Đông Dương, sợ sư tử sẽ xù lông.
Không ngờ sư tử lại phản ứng cực nhanh:
Di ơi, công việc của cháu là đi dạo cùng Nguyệt Nguyệt và di.
Còn gọi Nguyệt Nguyệt thân thiết vậy à?
Tức là Vương Tuyết Nha cũng là một con chim mà cậu đang nuôi?
Không phải!
Trịnh Tây Nguyên nghĩ đến đôi mắt trong veo của Vương Tuyết Nha, khi ánh mắt đó nhìn anh ta vừa long lanh vừa sợ hãi lại rất căng thẳng, anh ta nhướn mày nói:
Những con chim mà em nuôi đều có màu sắc sặc sỡ, đều có vẻ quyến rũ riêng, lúc ngắm nhìn sẽ thấy vui tai vui mắt. Nhưng cô ấy...
Trịnh Tây Nguyên im lặng khoảng nửa phút rồi chậm rãi mỉm cười.
Trời đất làm chứng!
Trịnh Tây Nguyên vô tội giơ tay lên định thề thốt, có lẽ cảm thấy không ổn lắm, miễn cưỡng nuốt ngược lại những lời định nói, suýt cắn trúng đầu lưỡi:
Anh yên tâm đi, dù sao em cũng không làm gì cô ấy. Em không có suy nghĩ xấu với cô ấy.
Hu?
Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn anh ta, anh không nói gì nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo khiến người ta không chịu nổi.
Sao cậu lại dễ thu hút đám cặn bã thể chứ?
Anh Trịnh không phải kẻ cặn bã.
Tiểu Ô Nha, có phải cậu có yêu cầu quá thấp với đàn ông không? Mình thấy cậu không thiếu thốn tình cảm mà!
Sắc mặt Kiều Đông Dương lạnh lùng, anh không thích nói chuyện nhưng luôn đi theo cạnh Trì Nguyệt. Lúc có nhân viên công tác công tác chào hỏi, anh chỉ lạnh lùng gật đầu như một vị cấp trên xa cách, thậm chỉ còn mang đến cảm giác không coi ai ra gì.
Nhưng chỉ cần Trì Nguyệt nói chuyện là anh sẽ nhìn về phía cô, trong mắt đầy ý cười, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn.
Trì Nguyệt luôn thấy xấu hổ, không thích anh tiếp xúc quá gần, thỉnh thoảng còn lườm anh. Anh lại chỉ cong môi cười khẽ chứ không tức giận, vẫn đi theo bên cạnh bảo vệ cô, nếu có người phụ nữ nào đi ngang qua nhìn ngó Trì Nguyệt, anh sẽ lập tức nghiêng người đứng trước mặt cô, như bức tường lửa của cô.
Bà Vương giật mình, bật cười khanh khách.
Hiểu rồi, hiểu rồi, chàng trai, mắt nhìn của cháu tốt lắm. Nguyệt Nguyệt rất ưu tú, giỏi hơn Nha Nha nhà dì gấp trăm lần.
???
Vương Tuyết Nha nằm không cũng trúng đạn, không biết phải nói gì nữa.
Cô vội bước tới mấy bước, khẽ cười nói:
Lần đó cháu chỉ đúng lúc phát huy vượt xa bình thường thôi ạ.
Kiều Đông Dương cũng đi theo sau:
Nếu bản thân không có trình độ đó thì sao phát huy được, em đừng khiêm tốn. Sau khi chương trình kết thúc, anh định khắc tên mỗi người đã giữ vững kỷ lục, ừ, khắc tên em ở chỗ này...
Trì Nguyệt bật cười:
Sao em lại có cảm giác như mình đã hy sinh thể nhỉ?
Thế nhưng anh lại khôn9g làm gì mà chỉ đi cùng với Trì Nguyệt, dẫn bà Vương đi dạo chơi xung quanh. Điều này khiến bà Vương luôn coi anh là nhà đầu tư, là ông c6hủ của Trì Nguyệt cảm thấy hơi khác thường.
Trong lúc tham quan Thành phố hàng không vũ trụ, bà phát hiện ra anh và Trì Nguyệt lu5ôn đi tít ở phía sau nên thấy không yên tâm. Vương Tuyết Nha đã kể cho bà nghe về Trì Nguyệt, hoàn cảnh nhà cô bé này không tốt lắm, bà sợ Trì Nguyệt chịu thiệt thòi, càng sợ Kiều Đông Dương là tên cặn bã ỷ vào việc trong nhà có mấy đồng tiền mà lợi dụng cô gái nhỏ này.
Dù sao Trì Nguyệt cũng quá xinh đẹp.
Sắc mặt Kiều Đông Dương lập tức tối sầm:
Ăn nói linh tinh! Loại yêu nghiệt chuyên gây tai họa như em ít nhất phải sống một nghìn năm!
Ha ha ha ha!
Bà Vương cười phá lên.
Sau đó bà nhìn sang Trì Nguyệt, cố ý nói:
Kiều tổng, cậu bận việc thì đi làm đi. Cứ để bọn họ dẫn tôi đi dạo là được, không thể làm ảnh hưởng đến công việc của cậu.
Vương Tuyết Nha dẫn mẹ về phòng ký túc, cứ một chốc lại có người đi qua chào hỏi người, nói chuyện với mẹ cô một lúc rồi đi, một lúc sau lại có hai người khác đến. Cô biết mục đích của mấy người này không đơn giản, nhưng mẹ già nhà cô lại nói quá nhiều, gặp ai cũng nhiệt tình, sẵn sàng nói ra tất cả mọi chuyện.
Nguyệt Quang Quang.
Cô không phải người giỏi giải quyết mọi chuyện, không dám mắng chửi ngay trước mặt mẹ, chỉ có thể gửi tin nhắn riêng cho Trì Nguyệt:
Phiền quá. Phải làm sao đây?
Trì Nguyệt nhìn cô tỏ ra đáng thương, chậm rãi gõ chữ:
Đã thế này rồi còn chặn miệng người khác được sao? Quên đi, dù sao cũng sắp kết thúc chương trình rồi.
Cho dù là mẹ ruột thì bà Vương cũng không thể không thừa nhận, con gái mình không xinh đẹp bằng cô.
Xuất phát từ tâm lý một người mẹ, bà không cảm thấy hứng thú với đống máy móc khó hiểu trong Thành phố hàng không vũ trụ, đôi mắt sáng ngời của bà chỉ chú ý đến Vương Tuyết Nha và Trịnh Tây Nguyên, thỉnh thoảng còn đánh giá Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt.
Bọn họ vừa đi dạo vừa thăm thú trong bầu không khí hơi quái dị.
Khoa học Kỹ thuật Đông Dương chỉ phụ trách mảng kỹ thuật, anh đã cử người túc trực ở đây rồi.
Truyền thông Hào Quang là bên phụ trách chính của chương trình nhưng vẫn phải trình công việc lên chờ anh xét duyệt.
Hôm nay Trịnh Tây Nguyên mời anh đi ăn cơm cũng để nói về vấn đề này.
Bà Vương lập tức ngửi được mùi vị gian tình.
Có phải hai đứa còn có chuyện gì chưa kể cho di nghe không?
Suyt!
Kiều Đông Dương nhìn quanh, khẽ nói:
Bây giờ vẫn phải giữ bí mật chuyện này. Dù không biết đâu, Nguyệt Nguyệt có rất nhiều fan hâm mộ trên mạng, nhất là đám fan nam não tàn, cháu sợ bị đánh chết...
Trên người cô ấy trắng nõn, không có lớp lông vũ xinh đẹp.
Không thể hấp dẫn cậu sao?
Trịnh Tây Nguyên vươn vai, gõ bàn:
Chim bồ câu trắng nhỏ mềm mại mê người, đương nhiên không mang lại cảm giác như những con chim khác, sao em lại không thích chứ? Nhưng em cũng giới hạn của riêng mình, được không hả?
Kiều Đông Dương cười lạnh:
Cậu nói rõ đi. Cậu định làm thế nào với bạn thân Trì Nguyệt?
Làm thế nào là sao?
Trịnh Tây Nguyên ngơ ngác.
Đừng giả vờ!
Không phải là thế.
Vương Tuyết Nha rất muốn nói cho cô biết là trước kia bọn họ đã hiểu lầm Trịnh Tây Nguyên.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc, cô không thấy Trịnh Tây Nguyên có quan hệ mờ ám với người phụ nữ khác, dù anh ta rất có duyên với phụ nữ, nhưng phần lớn đều là phụ nữ chủ động đến gần. Tính cách anh ta rất ôn hòa, rất tôn trọng phụ nữ, chỉ cần những người khác không yêu cầu quá đáng thì anh ta rất dễ đồng ý.
Chỉ có điều, thân phận vốn có đã khiến những người khác chú ý đến mỗi hành động của anh ta.
Ví dụ như cô, không phải đang gánh tiếng xấu của mình sao? Đâu liên quan đến anh ta?
Nhưng cô biết Trì Nguyệt sẽ không tin, vì Trịnh Tây Nguyên là khách hàng của bọn họ.
Chỉ với việc này thôi Vương Tuyết Nha cũng không thể thuyết phục bản thân, nhưng tình cảm khiến người ta mù quáng, biết rõ không thể nhưng lại không kiểm soát được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.