Chương 250: Còn quá trẻ
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1714 chữ
- 2022-02-04 04:07:16
Không có Kiều Đông Dương đi cùng như bớt một người giám sát, Trì Nguyệt đột nhiên có cảm giác được thoát ra khỏi lồng. Trên đường đến KTV, cô nhìn dòn8g người đông đúc ngoài cửa sổ xe, giơ tay vươn vai, đôi mắt sáng ngời đầy ý cười.
Mình vẫn thích hợp là người độc thân hơn, lúc một mình rất3 thoải mái!
Vương Tuyết Nha bĩu môi, trợn mắt nhìn cô:
Cô Trì, xin cậu hãy tôn trọng cảm xúc của một sinh vật hình người nào đó đang ngồi c9ạnh cậu.
Tuyết Nha, cô sao thế? Có chuyện gì sao?
Giọng nói của Trịnh Tây Nguyên vẫn dịu dàng, trìu mến, vô cùng quan tâm như trước đây.
Vương Tuyết Nha nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác say để tăng thêm lòng dũng cảm, khẽ nói:
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Cảm nhận của Vương Tuyết Nha là thật, nhưng Trì Nguyệt lại khinh thường.
Tại sao cậu không nói anh ấy tìm được mình, anh ấy đúng là một người đàn ông tạo ra kỳ tích? Mình cũng là nữ thần của rất nhiều người đấy.
Sự ngông cuồng này đúng là một đội trời sinh với anh Kiều.
Không ngờ đấy!
Vương Tuyết Nha cười:
Người cần thì không có, người không cần lại có thứ tốt nhất. Đúng là ông trời trêu người.
Trong mắt rất nhiều cô gái, Kiều Đông Dương là cấp bậc nam thần. Nếu xã hội là một khu rừng rậm nguyên thủy thì anh sẽ là giống đực có thể để giống cái nương tựa, có năng lực sinh tồn rất mạnh. Anh kiêu
ngạo tự mãn, ý thức cá nhân cực mạnh, không cho người khác tùy tiện bước vào lãnh địa của anh, cố chấp đến mức gần như là lạnh lùng.
Nhưng anh yêu Trì Nguyệt, anh nâng niu cô trong lòng bàn tay, khiến cô nhận được ánh mắt hâm mộ của vô số người.
Vương Tuyết Nha mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào che khuất tiếng khóc của cô.
Trong KTV tràn ngập tiếng ca hát, nhưng nhà vệ sinh lại như một thế giới cách biệt, vừa yên tĩnh vừa cô đơn.
Trong lòng cô như có một miếng chì đang đè nặng, cô không kiềm chế được cảm xúc.
Chó độc thân thất tình không ai thương! Mình sắp bị cậu hại chết rồi, Nguyệt Quang Quang!
Hả?
Trì Nguyệt nghi ngờ:
Cậu nói gì?
Mình hâm mộ cậu. Anh Kiều đối xử rất tốt với cậu. Nguyệt Quang Quang, cậu đã tìm được người đàn ông tốt nhất trên thế giới, có được nam thần trong lòng rất nhiều cô gái, cậu là cô gái tạo ra kỳ tích trong truyền thuyết.
Vương Tuyết Nha thở dài:
Mình đang nghĩ vì sao mình lại thất bại một lần nữa chứ? Mình phải đúc kết bài học kinh nghiệm đúng không?
Trì Nguyệt:
Mình cảm thấy bà tiên nhà cậu nói rất đúng.
Cậu không thấy điều mẹ mình nói tuyệt tình quá sao?
Đương nhiên là như vậy, nhưng lại đúng với rất nhiều tình huống.
Trì Nguyệt mỉm cười nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Tiểu Ô Nha:
Bình thường suy nghĩ của một người có liên quan đến kinh nghiệm trưởng thành. Bây giờ chúng ta còn chưa trải qua những việc giống di, vì vậy bây giờ chúng ta không thể phán đoán đúng sai. Hay là thế này đi, đến lúc 80 tuổi, hai chúng ta lại ngồi xuống thảo luận lại.
Vương Tuyết Nha khẽ cười:
Cậu nói vậy, mình đột nhiên cảm thấy mình mới 21 tuổi, mình còn quá trẻ.
Tiếng chuông reo lên ba lần, đầu bên kia nghe máy.
Alo?
Anh Trịnh.
Ngón tay Vương Tuyết Nha run rẩy, không biết tại sao mình phải gọi cuộc điện thoại này, vừa ghét bỏ bản thân yếu đuối vừa cổ vũ bản thân trong nhịp tim cuồng loạn, thả ra con quỷ trong lòng ra để nó khống chế ý thức bản thân.
Niềm vui khi ca hát là để trút bầu tâm sự, sau khi gân cổ gào hét dường như cũng thoải mái hơn nhiều.
Trì Nguyệt chọn bài
Bạch Hồ
nhẹ nhàng, lưu luyến và hơi đau lòng. Chất giọng của cô rất tốt, giọng hát tự nhiên, thay đổi linh hoạt, uyển chuyển. Sau khi trải qua hiệu ứng âm thanh của KTV vẫn rung động lòng người như giọng hát gốc.
Ta chỉ là một hồ ly ngàn năm tu hành, ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc. Giữa đêm khuya yên tĩnh, liệu có ai nghe thấy ta đang khóc...
Còn không phải à? Cần gì phải thấy khó chịu vì chuyện trước mắt chứ.
Trì Nguyệt kéo cánh tay cô, hai người dựa sát vào nhau:
Tiểu Ô Nha, chúng ta cùng nhau cố gắng vì tương lai nhé?
Hai cô cùng nhau cố gắng vì tương lai, cùng phát huy trong KTV, hai người cầm micro gào đến khàn cả giọng, khuôn mặt đỏ bừng, vừa hát vừa cười, lúc đứng lúc ngồi, có lúc lại nằm ra ghế sofa tạo rất nhiều dáng, hoàn toàn buông thả bản thân.
Sau này em đã học được cách làm sao để yêu một người, tiếc là anh đã rời đi, biến mất trong biển người. Sau này, cuối cùng em đã hiểu ra trong hàng nước mắt...
Thật sao? Chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Trịnh Tây Nguyên khẽ cười:
Tôi không biết nên không chuẩn bị quà sinh nhật cho cô. Chờ cô quay về Thành phố hàng không vũ trụ tôi sẽ tặng bù cho cô. Cô thích gì?
Có lẽ rượu làm rối loạn cảm giác, Vương Tuyết Nha cảm thấy giọng điệu của anh ta dịu dàng, trìu mến hơn trước kia rất nhiều. Trái tim cô đập nhanh hơn:
Tôi thích anh, anh sẽ tặng bản thân làm quà sinh nhật cho tôi sao?
Đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, không biết Trịnh Tây Nguyên đang suy nghĩ điều gì mà lại không nói câu nào.
... Đến đây đi, cạn chén nước vong tình này.
Cạn ly!
Trên bàn bày sẵn mấy chai rượu, Vương Tuyết Nha uống rất nhiều, Trì Nguyệt không cản được nên dứt khoát mặc kệ. Trì Nguyệt cũng uống một ít, khuôn mặt dần đỏ lên. Âm nhạc ầm ĩ, rượu khiến thần kinh của hai người đều bị khuấy động đến mức cao nhất, càng hát càng vui vẻ.
Trì Nguyệt ngơ ngác, cười ha ha:
Cậu biết mình không có ý đó mà. Không phải mình nói cậu không phải là người, mình đang nói... Ừ, 6người đàn ông xấu tính suốt ngày nghiêm mặt nào đó không phải người.
Đang mắng chửi mà giọng điệu lại rất vui vẻ.
Vương Tuyết Nha độ5t nhiên bị nhồi đầy thức ăn cho chó.
Cô khóc rất nhiều, đôi mắt đỏ hoe, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, nước mắt trào ra làm lem mascara trên mi mắt khiến đôi mắt như gấu trúc, cô xoa mắt khiến đôi mắt đen sì, nước mắt càng rơi nhiều, trông cô càng nhếch nhác thảm hại hơn...
Cô không lau nữa, buồn bã nhìn bản thân trong gương, sau đó cầm điện thoại ở cạnh bồn rửa tay lên.
Tút tút tút...
Vương Tuyết Nha nhằm chằm chằm màn hình, khuôn mặt dần đỏ lên. Cô cúi đầu nghịch điện thoại, không đợi Trì Nguyệt hát xong, cô đột nhiên đứng lên:
Mình vào nhà vệ sinh một lát.
Trong phòng có nhà vệ sinh riêng nhưng cô lại đi ra ngoài.
Trì Nguyệt cầm micro ngoảnh lại nhìn, vừa hát vừa nhìn theo bóng lưng ấy, cô hơi nhíu mày nhưng cũng không hỏi nhiều.
Vương Tuyết Nha đã hiểu rõ vì sao bọn họ lại yêu nhau.
Vâng vâng vâng, nữ thần. Tóm lại bây giờ các cậu rất tốt, khiến người ta rất hâm mộ.
Nói vậy vẫn còn quá sớm. Còn chưa sống được một nửa cuộc đời đâu.
Trì Nguyệt quay sang hỏi cô:
Tiểu Ô Nha, không phải lần vấp ngã này đã khiến cậu mất tự tin rồi chứ? Thế này không giống cậu.
Trên hành lang, ánh đèn bảy màu khiển không gian trở nên mờ ảo, đong đưa qua lại khiến người ta choáng váng. Vương Tuyết Nha uống hơi nhiều, bước chân loạng choạng không vững nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.
Cô đi vào nhà vệ sinh, vừa rửa tay vừa nhìn vào gương, chưa đến mười giây nước mắt đã lăn dài.
Lúc một người đau lòng sẽ không muốn nhìn bản thân trong gương, khi đối mặt với bản thân sẽ không thể che giấu sự thảm hại, chua xót và tình cảm luôn chôn giấu.
Lúc Vương Tuyết Nha hát, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng điệu nhẹ nhàng, hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc.
Khi bài hát kết thúc, hai người chạm ly:
Uống chén rượu này.
Đây không phải rượu, đây là nước vong tình.
Trì Nguyệt chỉ mỉm cười.
Lúc hai người còn đi học thường mặc sức tưởng tượng một vài việc tương lai, đương nhiên cũng bao gồm cả đàn ông.
Khi đó, hai người đều là chỏ độc thân, nhưng Vương Tuyết Nha có vô số ước mơ, vô cùng chờ mong với chuyện tình cảm. Trì Nguyệt lại chưa từng ảo tưởng, lúc nhắc đến loại sinh vật là đàn ông cũng chỉ khịt mũi coi thường.
Vương Tuyết Nha liếm đôi môi khô ráp vì rượu, nhếch mép mỉm cười như một yêu quái nhỏ ăn thịt người, giọng điệu ngang ngược hơn lúc không uống rượu. Chú thỏ trắng nhỏ mọc thêm hai chiếc răng nanh sẽ biến thành yêu tinh.
Không chịu à? Đã không chịu, tại sao anh còn muốn tặng quà cho tôi, tại sao phải đối xử tốt với tôi?
Trịnh Tây Nguyên thở dài:
Tôi nghĩ rằng hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng.
Anh đã nói rõ ràng, nhưng hành động của anh lại không rõ ràng.
Vương Tuyết Nha khẽ mắng mỏ:
Anh biết không? Bởi vì anh không rõ ràng, đã khiến tôi như một trò cười.
Sao thế?
Trịnh Tây Nguyên nhận ra giọng điệu của cô hơi kỳ lạ, vội hỏi:
Cô đang ở đâu, đang ở bên cạnh Trì Nguyệt sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.