Chương 251: Hiểu rõ
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2549 chữ
- 2022-02-04 04:07:15
Vương Tuyết Nha ngẩng đầu nhìn gương, cô gái trong gương đầu bù tóc rối, trên mặt ướt đẫm nước mắt.
Lời anh ta nói như m8ột chậu nước lạnh giới thẳng xuống khiến cả người cô lạnh cóng. Nhưng cô lại thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của người trong gương 3đang mỉm cười.
Đúng vậy, chính là thế này.
Hu... Mình thật sự vô dụng, mình có lỗi với mẹ mình!
Không sao, ai cũng có tuổi trẻ mà. Chúng ta quay về khách sạn rồi khóc tiếp nhé, chúng ta không uống nữa, uống nữa mình sẽ bị đau đầu.
Vương Tuyết Nha cũng thấy đầu đau như búa bổ.
Lúc Kiều Đông Dương trở về đã là mười rưỡi tối.
Trong khách sạn rất yên tĩnh, trên hành lang không có ai.
Anh đẩy cửa ra, cởi giày, cởi áo khoác treo lên mắc áo, đi vào phòng ngủ...
... Ai động vào tôi đều phải chết!
Trì Nguyệt ngủ rất say, khi cô tỉnh lại đã là rạng sáng. Lúc thấy Kiều Đông Dương ngủ ở dưới chân mình, cô cũng thấy hơi giật mình.
Váy ngủ của cô rất mỏng không che được cái gì hết, ngay cả quần lót cũng lộ ra ngoài...
Anh cũng uống một ít rượu nhưng vẫn chưa say, đương nhiên hình ảnh xinh đẹp trước mắt không phải là ảo giác của anh.
Trì Tiểu Nguyệt, sao em lại ở trên giường anh?
Giọng nói của anh không lớn, thay vì nói là đang hỏi cô, chẳng bằng nói đang tự hỏi bản thân.
Đúng là tôi gọi cho anh, nhưng anh không biết từ chối sao? Anh có biết nếu anh không thích một cô gái thì anh cũng đừng cho cô ấy hy vọng, đừng mỉm cười với cô ấy, đừng cho cô ấy cảm giác ấm áp, đừng giúp đỡ cô ấy quá nhiều..
Nước mắt lại tuôn rơi, cô sụt sịt, dùng tay áo lau mũi.
Anh là người đàn ông xấu xa!
Cô vừa khóc vừa mắng:
Mấy ngày sau khi Nguyệt Quang Quang rời khỏi Thành phố hàng không vũ trụ là những ngày tối tăm nhất, bất lực nhất, khó khăn nhất trong đời tôi. Tôi thất tình, tôi bị tên cặn bã quấn lấy, tôi bị đám thí sinh chỉ trỏ, mỉa mai, tôi bị bọn họ cô lập khỏi các mối quan hệ, tôi không thể nói với ba mẹ, không thể nói với Nguyệt Quang Quang... Lúc tôi chỉ có một mình, tại sao anh lại xuất hiện, tại sao phải xuất hiện trước mặt tôi như thế...
Ừm... Ừ. Tôi không khóc nữa.
Vương Tuyết Nha hít mũi, lau nước mắt, cắn chặt môi, cố hết sức ổn định cảm xúc, vẫn không nhịn được hơi sụt sịt.
Tôi... tôi không khóc nữa.
Trịnh Tây Nguyên nhả ra một làn khói thuốc, ngón tay gõ nhỏ lưng điện thoại, dừng lại mấy giây mới híp mắt nói:
Tôi thích em, Tiểu Nha Nha, sinh nhật vui vẻ!
Mùa đông ở Bình Châu rất lạnh, trong KTV lại ấm áp đến mức khiến người ta đổ mồ hôi.
Sống lưng Vương Tuyết Nha ướt đẫm, trên trán đầy mồ hôi, đôi môi cô mấp máy không nói câu nào, chậm rãi cúi đầu nhìn bồn rửa mặt, nghe tiếng hít thở của anh ta, nghĩ đến lời chúc sinh nhật dịu dàng ấy mà cổ họng nghẹn lại.
Rõ ràng anh ta là người chơi trò mờ ám trước... Vì sao chỉ nói một câu
xin lỗi
cho qua chuyện?
Vương Tuyết Nha khịt mũi, trong lòng chua xót, tình cảm trào dâng, thật sự không cam tâm:
Anh Trịnh, hôm nay là sinh nhật tôi, anh có thể... nói anh thích tôi không? Chỉ thích là được, không cần phải yêu. Coi như là quà sinh nhật đi.
Cô ngơ ngác hỏi, cử như một cô bé đáng thương.
Thế nhưng còn chưa được hai giây thì Trì Nguyệt đã tự đạp ra, có lẽ cảm thấy không thoải mái, cô cau mày ủi tới đi lui trên gối đầu như bé heo, miệng hơi mấp máy như đang nghiến răng.
Kiều Đông Dương dở khóc dở cười.
Không che được đôi chân dài này sao?
Những hành động kỳ quặc không thường xuyên của em bị chi phối bởi tiềm thức. Em đang muốn ngủ với anh, rất muốn.
Kiều Đông Dương bật cười, đưa cánh tay qua ôm chặt cô vào lòng, còn chưa đã thèm cắn môi cô, lúc này mới mệt mỏi nhắm mắt ngủ.
Để anh ngủ thêm một lát nữa, đêm qua bị em chơi đùa ghế quả. Lát nữa anh còn phải đi nhận thưởng với vẻ ngoài đầy sức sống của một thanh niên ưu tú nữa.
Là anh ta không có mắt nhìn, không đáng được cậu thích.
Không. Là mình không tốt, không đáng được anh ấy thích, không có giá trị không thể thay thế.
Vậy là đã hiểu lời nói của mẹ rồi sao?
Trời ạ, chết mất thôi, cái tên Kiều Đông Dương này!
Trì Nguyệt xấu hổ, hai gò má đỏ bừng, gần như chưa nghĩ gì đã đá một cái.
Này, tại sao anh lại ngủ trên giường em?
Anh vò đầu, quay sang nhìn tấm thẻ phòng đang cài trên ổ bật điện.
Đúng rồi! Anh lấy hai tấm thẻ phòng, vì thuận tiện đã đưa cho cô trợ lý nhỏ một tấm.
Cô lại tự đi vào đây như vậy.
Ai động vào anh đều phải chết.
Trì Nguyệt ngạc nhiên, cô yên lặng, đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên khuôn mặt đỏ bừng.
Đây không phải là phòng cô!
Hu, mình không thích mình nữa! Nguyệt Quang Quang, mình thay đổi rồi, mình không phải là Tiểu Ô Nha của cậu nữ... Hu... Mình ghét bản thân...
Vương Tuyết Nha nhào vào ngực cô khóc to, rơi nước mắt như mưa.
Trì Nguyệt cảm thấy đầu hơi choáng váng, cô không nhớ nổi đã dỗ cô ấy ngủ thể nào, rồi lại về phòng rửa mặt thế nào. Tóm lại, khi cô nằm xuống giường lớn trong khách sạn, gần như chìm vào trong giấc ngủ ngay lập tức, đầu óc trống rỗng còn không kịp nằm mơ, ngủ một giấc rất sâu.
Khó khăn lắm Kiều Đông Dương mới hơi tỉnh táo, còn chưa ngủ đủ đã bị đánh thức, anh mở mắt ra nhìn cô gái nhỏ vừa đánh mình, khuôn mặt tối sầm lại, yên lặng túm lấy tay cô, kéo cô đến bên cạnh mình ôm chặt trong lòng.
Không được làm ồn, để anh ngủ thêm một lúc nữa!
Trì Nguyệt trợn mắt, bị anh ôm chặt không thể thở nổi.
Cậu có biết mình đã gọi điện thoại cho anh ấy không?
Biết...
Cậu có biết mình lại bị anh ấy từ chối không?
Trì Nguyệt sợ hãi:
Đừng làm loạn, em phải nghĩ lại chuyện này đã. Chẳng lẽ em biết xuyên tường?
Say rượu khiến cô đau đầu, cô im lặng rất lâu mới nhớ ra cô về phòng tắm rửa, lại cầm thẻ phòng đi xem tình hình của Vương Tuyết Nha, sợ cô ấy say chết trong phòng, thế nhưng gõ cửa mãi không thấy Vương Tuyết Nha trả lời, cô đoán cô ấy đã ngủ thiếp đi, lại quay về...
Chẳng lẽ cầm nhầm thẻ phòng, đi vào phòng Kiều Đông Dương?
Đầu bên kia vang lên tiếng hát mơ hồ nhưng lại không nghe thấy tiếng cô.
Nha Nha, tại sao cô vẫn khóc? Đừng khóc nữa được không?
Trịnh Tây Nguyên lại hỏi một câu nhưng vẫn không nghe thấy Vương Tuyết Nha trả lời, anh ta cúp điện thoại rồi gọi cho Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt đi đến cửa thấy có cuộc gọi đến. Cô nhíu mày, quyết đoán cúp máy, đẩy cửa đi vào. Cô nhìn Vương Tuyết Nha cúi đầu rơi nước mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.
Trịnh Tây Nguyên mãi vẫn không nói gì, chỉ nghe cô khóc lóc kể lể, nghe cô nói về trải nghiệm của cô ở Thành phố hàng không vũ trụ, nói Vì sao cô yêu anh... Cho đến khi cô bị nghẹt mũi, khóc đến mức không thể nói chuyện được nữa.
Anh ta mới chậm rãi nói:
Xin lỗi. Sau này tôi sẽ không làm vậy nữa. Là tôi không tốt làm cô hiểu lầm như vậy, xin cô tha thứ cho tôi.
Vương Tuyết Nha ngơ ngác nhìn vào trong gương, quên cả khóc.
Anh ngơ ngác nhìn chăn trên giường hơi phồng lên, một cái đầu đang gối lên chiếc gối trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt nhỏ nhắn như sứ. Dáng vẻ lúc ngủ không đẹp lắm, một bên chân trắng nõn thon dài lộ ra ngoài, vắt ngang kẹp chặt lấy chăn bông. Cô lăn lộn quá nhiều khiển váy ngủ bị kéo lên tận mông, để lộ ra đường cong nhấp nhô và tròn trịa.
Chết mất thôi!
Hốc mùi Kiều Đông Dương nóng bỏng, anh đỡ đầu.
Rượu xông lên đầu, cô bắt đầu nói năng lộn xộn, quên mất cái gì là lòng tự trọng, từng chữ đều đẫm nước mắt.
Anh không biết sao? Anh làm thể sẽ khiến tôi ảo tưởng, khiến tôi cảm thấy anh thích tôi, tôi dần lạc lối trong sự dịu dàng của anh, không thể tự kiềm chế được... Anh cho tôi quá nhiều ảo tưởng, chờ tôi yêu anh rồi, anh lại mỉm cười nhẹ nhàng nói anh không yêu, nói chỉ coi tôi là em gái... Thế nhưng, anh có từng hỏi xem tôi có cần anh trai hay không không? Tôi không cần, tôi nói cho anh biết, tôi không cần!
Tiếng khóc của cô càng lúc càng rõ ràng hơn.
Trời ạ! Sao cô lại chạy sang phòng Kiều Đông Dương chứ?
Điều quan trọng nhất là cô đang mặc váy ngủ của mình, chứng minh cô đã về phòng!
Hừ, rõ ràng em muốn ngủ với người ta mà còn không chịu thừa nhận.
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, đột nhiên dịch đầu lại gần, thổi vào vành tại cô:
Có muốn không?
Có lẽ khuôn mặt của mình phù hợp với thẩm mỹ của mọi người, nói cách khác là không có đặc điểm gì.
Dù sao mình cũng không có khuôn mặt mà anh ấy thích...
Anh ta có thích hay không không quan trọng, quan trọng là cậu phải biết yêu bản thân.
Vương Tuyết Nha gần như sụp đổ, vừa rơi nước mắt vừa hét lên.
Cô không hiểu vì sao hôm nay tuyển lệ lại phát triển như thế, có lẽ vì chịu đựng mấy ngày, số nước mắt được tích trữ đã sắp tràn ra, có lẽ lời anh ta nói đã chọc trung vào nỗi đau của cô. Cô không dám thừa nhận mình đã thất bại, càng không muốn tin hai người ở cạnh nhau lâu như vậy mà chỉ một mình có mong muốn đơn phương.
Vào lúc này, cô cảm thấy đàn ông rất xấu, rất xấu, cực xấu!
Về thôi.
Nguyệt Quang Quang, có phải mình thế này rất mất mặt không?
Không mất mặt, mình cũng từng khóc mà.
Anh... chưa từng sao? Chưa từng yêu tôi sao?
Có.
Trịnh Tây Nguyên thở dài:
Thích, không phải yêu.
Vậy những hành động mờ ám kia là sao? Ánh mắt của anh, nụ cười của anh, đây không phải đang chơi trò mờ ám với tôi sao?
Tuyết Nha?
Trịnh Tây Nguyên gạt tàn thuốc, gọi tên cô, cô không trả lời, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc khẽ khàng.
Alo? Nói gì đi. Cô vẫn ở đó chứ?
Kiều Đông Dương nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng hơi ngứa ngáy, cảm thấy có người khó chịu.
Anh nhắm hờ mắt, chậm rãi túm lấy váy ngủ của cô, muốn kéo xuống cho cô.
Nhưng vừa chạm vào mép váy đã bị đôi chân trắng nõn của cô đạp một cái, cô đá thẳng vào ngực anh.
Nguyệt Quang Quang, có phải mình rất xấu không?
Ai nói, cậu rất xinh.
Mình không xinh bằng cậu...
Đi thôi, chúng ta về rồi khóc.
Vương Tuyết Nha đã khóc rất lâu, nước mắt đã sắp khô cạn, vừa nghe cô nói vậy lại trào nước mắt, quay sang ôm lấy Trì Nguyệt:
Nguyệt Quang Quang, có phải mình thật sự rất vô dụng không.
Không phải, không phải!
Trì Nguyệt hơi lảo đảo, khó khăn lắm mới ôm Tiểu Ô Nha đứng vững:
Đây chỉ là phản ứng bình thường, cần một quá trình để bản thân thoát ra khỏi chuyện tình cảm... Chúng ta cứ từ từ thôi, được không?
Kiều Đông Dương không biết nên cười hay nên tức giận.
Cũng may cô vào phòng anh chứ không vào phòng tên đàn ông vớ vẩn nào đó.
Anh cúi người, kéo chăn đắp kín người Trì Nguyệt, muốn che lại đường cong mê người muốn chết này, tránh để bản thân có mấy suy nghĩ kỳ quái.
Rượu đúng là hại chết người!
Cô không thể tha thứ cho bản thân, cô lại phạm phải một sai lầm ngây thơ như vậy.
Sự hiểu lầm này quả quái dị...
Này, anh vẫn chưa trả lời em! Sao anh lại ở trong phòng em?
Kiều Đông Dương không buồn mở mắt ra, hơi thở nặng nề:
Anh biết xuyên tường.
Đừng giả ngốc nữa. Này, anh bị làm sao thế?
Đã tự rước lấy sự sỉ nhục thì phải chịu nhục một cách triệt để, như 9vậy mới có thể chặt đứt suy nghĩ.
Cô không còn gì để mất, cũng không sợ phá hỏng mối quan hệ của bọn họ, so với việc gi6ữ
tình cảm anh em
lúng túng, chẳng thà quay lại mối quan hệ trước kia, đôi bên căm ghét nhau thì tốt hơn.
Nếu đau đớn5 khiến tình yêu biến mất, vậy hãy đau thấu tim gan một lần duy nhất trong đêm nay đi.
Cậu xinh hơn rất nhiều người. Mình là người đặc biệt, cậu không cần để ý tới.
Thật ra thẩm mỹ mỗi người khác nhau, sở thích cũng khác nhau. Có người cảm thấy mình xinh, cũng có người cảm thấy cậu xinh hơn.
Thế nhưng... mọi người đều nói cậu xinh hơn.
Cô chơi đùa anh?
Trì Nguyệt không có ấn tượng nào hết, có nghiêng mặt nhìn sang muốn cứu vãn mặt mũi, nhưng người đàn ông nằm bên cạnh hít thở nhẹ nhàng, dường như đã ngủ say.
Hai người nằm sát bên nhau, trong không khí thoang thoảng mùi hương sữa tắm trên người anh, anh ngủ rất sâu, ôm chặt cô như một đứa bé dựa dẫm vào người lớn, cánh tay như kìm sắt..
Trong điện thoại vang lên tiếng than thở khe khẽ.
Trịnh Tây Nguyên châm điếu thuốc lá, dường như nhìn thấy một con chim bồ câu trắng đậu xuống trước cửa sổ.
Cô đồng ý không khóc nữa thì tôi sẽ nói.
Đầu óc Trì Nguyệt căng thẳng, không nỡ làm phiền anh, để mặc anh ôm một lúc, cho đến khi anh hoàn toàn ngủ say, cô mới rời khỏi vòng tay anh.
Cô vội vàng mặc quần áo, định đi xem Vương Tuyết Nha thể nào, lại phát hiện trên điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc.
Nguyệt Quang Quang, cậu dậy chưa?
Lôi Cảnh nói... cậu ở trong phòng anh Kiều?
... Cậu dám lừa mình, đã ngủ chung với nhau rồi còn nói không có gì.
Quay về sẽ thẩm vấn cậu sau, mình về Thành phố hàng không vũ trụ trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.