• 1,487

Chương 252: Hiểu chuyện


Vương Tuyết Nha đúng thật là hiểu chuyện.

Trì Nguyệt nhìn tin nhắn của cô, cảm thấy bà Vương còn chưa nói một câu.

Vì sao cô l8uôn bị tổn thương, không chỉ vì ngây thơ còn vì quá hiểu chuyện.

Cũng có, chỉ không biết anh có hứng thủ không.

Kiều Đông Dương lười biếng cười:
Có em ở bên cạnh thì anh sẽ có hứng thú.

Cát Khấu không có nhiều tài nguyên du lịch, những nơi này là một thị trấn cổ kính rộng lớn, nếu muốn tìm một chỗ đi dạo cảm nhận phong tục tập quán và bầu không khí văn hóa của địa phương thì vẫn có.
Trì Nguyệt nghiêm túc nói:
Mùa này ít mưa, nhưng thường xuyên có bão cát.


Chậc. Đáng sợ thật!

Đến hội trường, Lôi Cảnh đã chờ sẵn ở bên ngoài, anh ta đi vào với Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương
Trì Nguyệt mở ví tiên lấy một tờ mười tệ.
Kiều Đông Dương nhướn mày:
Không phải em có một trăm tệ sao? Cho một trăm đi.

Trì Nguyệt khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh rồi nhét tờ mười tệ lại, lấy từ một trăm tệ đưa cho anh.
Kiều Đông Dương tự đi đến thùng công đức trước mặt Quan m, bỏ tờ tiền giấy vào, anh còn đứng trước mặt Bồ Tát, chắp tay trước ngực, nhắm mắt cúi đầu khẽ lẩm bẩm.
Trì Nguyệt ngạc nhiên nhìn bóng lưng anh, thấy hơi buồn cười.
Không phải người như anh nên theo chủ nghĩa vô thần sao?
Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Đừng nói đùa, để người ta nghe được thì không hay.

Kiều Đông Dương thờ ở cau mày, ngẩng đầu nhìn hoa văn trong điện:
Đây không giống thứ có lịch sử lâu đời?


Ngôi chùa từng bị phá hủy trong cuộc cách mạng văn hóa, sau này được trùng tu lại.

Trì Nguyệt nghẹn họng, đập tay anh:
Bồ Tát đang nhìn đấy?


Chính vì Bồ Tát đang nhìn nên anh mới nói. Vừa nãy anh đã cầu xin Bồ Tát rồi. Chờ chúng ta có con, anh sẽ dâng một bức tượng vàng để Bồ Tát được hưởng hương hỏa vô tận.

Anh nói rất nghiêm túc, không giống đang đùa.
Trì Nguyệt không muốn tranh cãi với anh về việc này ở trước mặt Bồ Tát. Kiều Đông Dương cũng không hỏi lại. Ánh mắt anh nhìn lướt qua đám người đang quỳ trên bồ đoàn cầu phúc ở trước điện Quan Âm.
Điện Quan Âm có nhiều người hơn tiền điện, ở đây chỉ có ba cái bồ đoàn, rất nhiều người đến sau đều đứng xếp hàng chờ đợi. Kiều Đông Dương thấy một thùng công đức, móc túi quần một lúc cũng không móc được một đồng nào, quay sang nhìn chằm chằm Trì Nguyệt.

Em có tiền không?

Đây là một ngôi chùa Phật giáo cổ kính, được xây dựng từ năm Hồng Vũ đời Minh, là tòa kiến trúc lâu đời nhất ở huyện Cát Khâu, dân chúng thường xuyên đến dâng hương, cũng trở thành một điểm du lịch.
() Minh Thái Tổ tên thật là Chu Nguyên Chương, sau khi lên ngôi lấy niên hiệu là Hồng Vũ (1368-1398).
Trên đường đến đó, Trì Nguyệt tiếc nuối nói:
Nếu là ban ngày, em có thể dẫn anh đến vườn thực vật xem thử, bây giờ muộn quá đã đóng cửa hết rồi, không vào được nữa. Chỉ có thể đến chùa.

Trì Nguyệt im lặng một lúc lâu, đôi mắt đen láy buồn bã nhìn anh chằm chằm.
Kiều Đông Dương khẽ giật mình:
Sao thế?

Đôi mắt Trì Nguyệt dần tối lại, lạnh lẽo như bị bão cát ở Cát Khâu bao phủ.
Anh A trao giải, anh B trao giải.
Thế nhưng các cơ quan địa phương Bình Châu rất coi trọng lẫn hoạt động này, có rất nhiều phương tiện truyền thống tham gia, phần lớn người tham gia đều là đại diện các ban ngành, có rất nhiều người đến. Đặc biệt là lúc Kiều Đông Dương lên sân khấu nhận thưởng, tiếng vỗ tay rất to mãi không ngừng.
Không có sự đóng góp nào tốt đẹp và thực tế bằng sự ủng hộ kinh tế, thứ quý giá nhất là dùng tiền thật bạc thật làm dự án. Sau khi hoạt động kết thúc, lại có một bữa tiệc vào buổi trưa, nghe nói tối nay cũng có lịch trình.
Bọn họ đến đúng giờ, trong hội trường đã có rất nhiều người.
Bọn họ ngồi ngay hàng ghế đầu, Trì Nguyệt tìm được chiếc ghế có dán nhãn
Kiều Đông Dương

người đi theo Kiều Đông Dương
rồi ngồi xuống, còn chưa đầy mười phút đã bắt đầu hoạt động. Mấy hoạt động chính thức này rất nhàm chán, trên cơ bản quá trình đều giống nhau.
Ông A phát biểu, ông B phát biểu.
Kiều Đông Dương nhìn theo hướng cô đang chỉ, hỏi:
Trong chùa có nhiều hòa thượng không?

Trì Nguyệt lắc đầu, lườm anh:
Sao em biết được? Hay là em đi đếm cho Kiều tổng nhé?


Đừng, lát nữa lại có mấy anh hòa thượng muốn hoàn tục thì toi.


Nghe nói có một năm xảy ra một trận bão cát cực lớn ở Bình Châu, xung quanh thành phố chịu thiện tại nghiêm trọng, chỉ có Cát Khâu vẫn còn nguyên vẹn. Cơn bão cát đó như có mắt, đi lướt qua Cát Khẩu... Từ sau lần đó, có rất nhiều người nói là Bồ Tát trong chùa phù hộ người Cát Khâu. Lại có người ra vẻ hiểu biết nói lúc bão cát đến, đã thấy trên mái chùa có ánh sáng Phật, bao phủ cả Cát Khâu trong vầng sáng đó...


Ánh mặt trời?
Kiều Đông Dương liếc nhìn cô.

... Không phải đây là truyền thuyết à? Anh nghe cho vui là được.

Người không hiểu chuyện sẽ khiến người ta tức chết, người hiểu chuyệ3n sẽ khiến bản thân tức chết.
Kiều Đông Dương ngủ thêm được nửa tiếng lại bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Lúc anh dậy, Trì Ngu9yệt đã dọn dẹp xong mọi thứ, chuẩn bị sẵn bữa sáng rồi ngồi chờ anh.

Anh từng thấy mấy loại thực vật sống trong cát chưa?

Anh chưa từng thấy thực vật sống trong cát, nhưng đã xem mấy bản Sa Tăng rồi.

Trì Nguyệt giận dữ vỗ vào tay anh, rồi lại bật cười:
Người ta đang nói chuyện tử tế với anh, anh chỉ biết cợt nhả.


Nhưng em yêu anh đấy.

Hừ! Ai yêu anh hả? Không biết xấu hổ!

Kiều Đông Dương khẽ giật mình, ngáp ngủ:
Mua ở bên ngoài à?


Ừm. Nhà hàng đã dùng phục vụ rồi, em sợ anh dậy muộn không kịp đến ăn.

Kiều Đông Dương mỉm cười đi tới, véo má cô:
Ngoan.
<5br>
Hôm nay Trì Nguyệt không phải cô bạn gái ngang ngược mà là cô trợ lý tận tâm, chờ Kiều Đông Dương tắm rửa xong, cô bóp kem đánh răng cho anh đánh răng, đưa khăn mặt cho anh khi anh cạo râu, cẩn thận thắt cà vạt cho anh, còn tự tay đưa tất.
Kiều Đông Dương không quen, sống lưng cứng đờ:
Anh Trì, có phải hôm nay Bình Châu sẽ có mưa không?


Thật à?


Ha?


Muốn sinh con thì phải gieo giống trước đúng không?


Ừm.
Kiều Đông Dương đã không còn hứng thú với huyện thành Cát Khâu, nghe vậy chỉ ngáp ngủ, hỏi Trì Nguyệt:
Ở đây có chỗ nào để đi dạo không?

Đi dạo?
Trì Nguyệt cau mày, hiểu ý anh.
Kiều Đông Dương từ chối lời mời của các cán bộ Bình Châu, dọn dẹp vali quay về.
Có điều lúc bọn họ đến Cát Khẩu đã là chập tối, nếu muốn về Nguyệt Lượng Ổ nữa sẽ rất muộn, đi đường trong thời tiết này cũng không an toàn.

Hay là nghỉ lại Cát Khâu một đêm, sáng mai về?


Trong vườn thực vật có gì để xem?


Vườn thực vật ở chỗ chúng em khác với những gì anh đã thấy.


Có gì khác?

Cái gì? Trì Nguyệt tưởng mình nghe nhầm, nheo mắt nhìn anh:
Kiều Đông Dương, anh không nói nhầm chứ?


Anh nhầm sao?
Kiều Đông Dương hơi ngơ ngác, khẽ cau mày:
Không phải Quan Âm là người ban cho con cái sao? Vì sao luôn có người nói Tống Tử Quan Âm chứ? Chẳng lẽ đây không phải vị Bồ Tát phụ
trách chuyện này sao?

Vậy mà anh lại rất chân thành.
Đợi Kiều Đông Dương quay lại, cô hỏi:
Anh nói gì với Bồ Tát thế?

Kiều Đông Dương:
Để Bồ Tát phù hộ chúng ta sớm sinh con.

Kiều Đông Dương đã đến Cát Khâu lâu vậy rồi mà vẫn không có cơ hội đi dạo xung quanh, chẳng mấy khi anh thấy hứng thú, đêm nay lại không thể về nhà, coi như có thêm một khoảng thời gian nghỉ ngơi và hẹn hò vô cùng lãng mạn.
Thời gian trôi chậm lại, hai người đều cảm thấy rất thoải mái.
Sau khi bàn bạc, Trì Nguyệt dẫn Kiều Đông Dương đến một ngôi chùa ở phía Tây Nam huyện thành.
Trì Nguyệt bị lý lẽ của anh thuyết phục rồi.

... Anh nói cái gì thì là cái đấy.

Kiều Đông Dương cong môi, nhẹ nhàng veo eo cô.
Cô nói sống động như thật, Kiều Đông Dương cũng nghiêm túc lắng nghe.
Diện tích ngôi chùa này không lớn, đứng trên khoảng đất trống trong chùa có thể thấy những cồn cát và đồng đất bao quanh ngôi chùa dưới bóng đêm. Trong sân lại thanh nhã yên tĩnh, có màu xanh biếc của cây cổ thụ, bóng cây thướt tha khiến người ta cảm thấy khác lạ.
Trì Nguyệt nói:
Nơi này chủ yếu dùng tiền điện để tổ chức hoạt động Phật giáo, ngày thường cũng có khách hành hương đến đây. Bên kia là điện phụ, phòng của tăng lữ và phòng thiền...

Không thể không nói, có một người bạn trai hài hước sẽ thoải mái hơn nhiều, lúc ở cạnh nhau cũng không nhàm chán, luôn có chuyện để nói.
Trì Nguyệt đảm nhiệm chức hướng dẫn viên du lịch suốt cả quá trình.
Họ đi qua điện chính và điện tam bảo, đi xem Tàng Kinh Các rồi vào điện Quan m.

Ở đây có câu chuyện về kiến trúc và Bồ Tát không?


Tất nhiên là có!

Trì Nguyệt dẫn anh đi đến tấm bia đá trong sân, đọc phần giới thiệu về ngôi chùa được khắc bên trên, lại kể cho anh nghe một số câu chuyện mà cô nghe người lớn kể lại khi còn nhỏ.

Xin lỗi, Kiều Đông Dương.



Em bị bệnh à?
Kiều Đông Dương sờ trán cô, còn thuận tay đặt bàn tay lên đầu cô, lắc mạnh một cái:
Em đang ăn nói vớ vẩn gì thế?


Trì Nguyệt nghiêng mặt sang chỗ khác, ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm:
Là em hại anh, khiến anh không thể làm những việc của một người đàn ông bình thường.


Kiều Đông Dương cúi đầu xoa mũi, khẽ cười:
Em nói cứ như anh bị em thiển mất vậy.


UFF
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.