• 1,487

Chương 260: Đang giấu người đẹp sao?


Một tiếng sau, quá trình ghi hình kết thúc.

Lâm Phán vẫn tiếp tục huyền thoại của cô ta, sau khi kết thúc phần thi 8hôm nay, cô ta vẫn là hạt giống số 1, sau đó lần lượt là Thang Bình, Chu Thanh, Hứa Văn Vũ. Hiện tại, gần như đã chắc chắn3
bổn người này sẽ vào top 4, rất nhiều kênh truyền thông đều phân tích phần thi đấu ngày mai đã không còn gì bất ngờ. Th9ậm chí, quán quân cuối cùng sẽ là Lâm Phản.

Có người nói, từ khi
Người Đi Dưới Trời Sao
mất đi Trì Nguyệt, phần 6thi đấu đã không còn hấp dẫn, chỉ cần nhìn sơ qua là biết kết quả, dù sau này có thêm sự tham gia của các ngôi sao cũng ch5ỉ hấp dẫn vô số fan hâm mộ của bọn họ, chứ không phải những người thật sự yêu thích hàng không vũ trụ và quan tâm đến chương trình này.
Vốn dĩ ở đây cũng có trợ lý, nhưng không biết có phải đã bị đuổi ra ngoài rồi không, chỉ có một mình Lý Tấn ở đây. Anh ta nhìn thoáng qua ông Vương, thấy hơi xấu hổ:
Cô ngồi chờ một lát, tôi đi rót nước cho
CÔ.

Trì Nguyệt mỉm cười:
Cảm ơn!
Người ta đã không muốn cho cô đi vào như vậy rồi, cô cũng không muốn ép buộc.
Không có lợi thì không dậy sớm, người kia đã tốn sức làm hại Vương Tuyết Nha chắc chắn có liên quan đến lợi ích cá nhân. Ở trong tổ chương trình này, ngoại trừ thí sinh, hình như những người khác sẽ không động đến thiết bị.
Vừa nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu lên lại thấy Phạm Duy.
Trì Nguyệt cau mày nhìn Phạm Duy đẩy thiết bị quay phim đi ngang qua bên cạnh, anh ta đột nhiên quay sang.

Vậy thì tốt.
Phạm Duy vẫn chưa muốn kết thúc đề tài này, anh ta hơi do dự:
Cô hỏi thăm cô ấy hộ tôi.

Trì Nguyệt im lặng nheo mắt nhìn anh ta.
Phạm Duy xấu hổ:
Lúc trước tôi từng nghe cô ấy nói... về giấc mơ hàng không vũ trụ của cô ấy. Bây giờ xảy ra chuyện thế này, tôi cũng thấy đau lòng.

Có điểm nổi bật sẽ có thêm người theo dõi.
Cũng có người mắng chửi Trương Tương Quân, nói cô ta ngu si không biết cái gì hết còn cố làm ra vẻ, đã già đầu rồi còn xây dựng hình tượng ngốc nghếch đáng yêu, còn muốn lăng xê CP với anh Ngụy, kẻ độ nổi tiếng của anh Ngụy trong một chương trình hàng không vũ trụ.
Có quá nhiều bình luận trái chiều.
Sự hấp dẫn của internet chính là không bao giờ yên tĩnh, ngày nào cũng thay đổi đủ loại điểm nóng, đủ bình luận kỳ lạ không hợp với lẽ thường, luôn có thể khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Đã lâu rồi Trì Nguyệt không chú ý đến tin tức trên mạng, nhưng trong quá trình thi đấu hôm nay cô lại online xem một lượt.
Cô muốn biết trong số những thí sinh
may mắn còn sống
này, ai là người đáng nghi nhất.
Lý Tấn vừa đi, Trì Nguyệt gửi tin nhắn Wechat cho Kiều Đông Dương.
Anh đang giấu người đẹp trong phòng làm việc à? Làm gì mà thần bí thế?
Cô không gọi điện thoại, sợ ảnh hưởng đến công việc của Kiều Đông Dương, cũng không mong anh có thể trả lời ngay. Thế nhưng cô còn chưa đặt điện thoại xuống, người nào đó đã trả lời:
Em không có ở đây, anh giấu quỷ chắc?

Có quỷ ở trong đó à?

Lát nữa kể cho em nghe, việc này hơi phức tạp.


Em có thể hiểu được, xin anh hãy tin tưởng vào IQ của em. Đúng rồi, em đang ngồi bên ngoài phòng làm việc của anh, Lý Tấn không cho em vào.
Không đợi Kiều Đông Dương trả lời, cô lại gửi một tin nhắn nữa:
Sao em lại có cảm giác đang đi bắt kẻ ngoại tình nhỉ? Lần trước em và Tiểu Ô Nha đi tóm Phạm Duy và Thẩm Ả Lệ, hình như cũng giống thế này...


Bà chị ơi, sao em lại giỏi nói vớ vẩn thế? Anh đang làm việc thật mà...

Tính cảnh giác của ông Vương rất mạnh, đợi cô ngồi xuống ông mới nặng nề hỏi:
Có phải bọn họ đang bàn bạc cách giải quyết mọi chuyện, hoặc là cách phá hủy chứng cứ không?

Trì Nguyệt đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.

Bọn họ không dám để chúng ta đi vào, chắc chắn trong đó có điều mờ ám.
Ông Vương lại tự nói tiếp:
Trận đấu đã đến thời điểm quan trọng, bất kỳ một người quản lý nào đều không muốn xảy ra sơ suất, biết đầu bọn họ thấy cảnh sát đến đây, sợ bị lộ...

Lý Tấn cầm cốc nước đi tới, ông Vương không nói gì nữa.
Cảm ơn!
Trì Nguyệt đứng dậy nhận cốc nước, đặt ở trước mặt ông Vương rồi hỏi Lý Tấn:
Có những ai ở trong đó vậy?
Lý Tấn lại do dự, mỉm cười lắc đầu:
Điều này... rất khó nói.

Tôi hiểu rồi.
Trì Nguyệt mỉm cười:
Anh mau đi đi, tôi tự hỏi Kiều Đông Dương là được.

Trong lòng Lý Tấn sụp đổ, cô đã gọi thẳng tên thế rồi, còn hỏi tôi làm quái gì?
Anh ta cười ha ha:
Vậy là tốt nhất, tôi cũng không dám xen vào chuyện của ông chủ.


Trì Nguyệt?
Phạm Duy giật mình, vẻ mặt hơi gượng gạo, anh ta đi đến trước mặt cô, khẽ hỏi:
Tuyết Nha... không sao chứ?

Trì Nguyệt không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ta.
Sự quan tâm của Phạm Duy không hề giả tạo, dù sao cũng từng hẹn hò với Vương Tuyết Nha, anh ta hỏi thăm thể này cũng không kỳ lạ. Trì Nguyệt gật đầu, cô không muốn nói nhiều với anh ta:
Cảm ơn, cô ấy khỏe hơn rồi.

Có đôi khi câu chữ không thể truyền tải chính xác cảm xúc, cô không có ý trách móc, nhưng Kiều Đông Dương lại tưởng cô đang giận.

Được được được, anh sợ em rồi!

Mới gửi tin nhắn chưa được nửa phút, cô đã nghe thấy tiếng bước chân.

Không thể cho em biết sao?


Không phải em mà là ba Vương Tuyết Nha. Dù sao ông ấy cũng là người nhà của người xảy ra chuyện, tránh né một chút thì tốt hơn.


Ồ, nói vậy, anh biết thừa em đang đợi ở bên ngoài nhưng lại mặc kệ chứ gì?

Trì Nguyệt mím môi cười lạnh, cô im lặng lườm anh ta rồi đi ra ngoài.
Ông Vương đã đi ra từ phòng vệ sinh, cô không muốn gây thêm chuyện gì nữa.

Người kia là ai?
Hôm nay ông hóa thân thành Conan, nhìn ai cũng thấy đáng nghi. Trì Nguyệt liếc nhìn Phạm Duy, thờ ơ nói:
Là một thợ quay phim.

Trì Nguyệt dẫn ông Vương đến văn phòng của Kiều Đông Dương, muốn nhờ anh lấy video giám sát. Không ngờ còn chưa đi vào đã bị Lý Tấn chặn lại.
Anh Kiều đang gặp khách, bây giờ không tiện gặp.

Lý Tấn là người phụ trách
Người Đi Dưới Trời Sao
của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, anh ta cũng biết đôi chút về mối quan hệ giữa Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương, rất khách sáo với Trì Nguyệt, nhưng thái độ từ chối cũng rất kiên quyết.
Trì Nguyệt nhìn anh ta, gật đầu:
Vậy tôi ngồi đợi ở đây.
Cô sợ ông Vương thấy khó chịu, dẫn ông ngồi xuống ghế sofa rồi lại đi hỏi thăm Lý Tấn:
Tôi có thể đi rót cốc nước không?


Thợ quay phim?
Ông lão Conan gật đầu, suy nghĩ rồi nói:
Nguyệt Nguyệt, cháu đi tìm người phụ trách tổ chương trình với chủ đi, chú muốn xem máy giám sát trong phòng ghế xoay, không biết bọn họ có thể cho chúng ta xem không.

Ông Vương là người lịch sự, lúc này vẫn suy nghĩ đến danh tiếng của người ta. Trì Nguyệt gật đầu:
Để cháu dẫn chú đi.

Trong khu văn phòng, phóng viên bên truyền thông không thể đi vào đây, chỉ có nhân viên công tác được đi lại trong này nên khá yên tĩnh.
Kiều Đông Dương bình tĩnh đi ra, lúc thầy cô, trên mặt mới có ý cười.


Đã để chú phải chờ lâu rồi.
Anh liếc nhìn Trì Nguyệt, khách sáo nói với ông Vương:
Chú Vương, bọn cháu đang có một cuộc họp cấp cao, có lẽ phải học thêm lúc nữa mới kết thúc. Chú đứng ngồi ở đây, hay là cháu để Nguyệt Nguyệt dẫn chú đến phòng nghỉ của cháu...



Không cần phiên thể đâu.
Ông Vương khách sáo từ chối:
Tôi ngồi chờ ở đây là được. Hoặc là cậu phải một người đưa tôi đi?


Đi? Đi đâu?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.