• 1,487

Chương 261: Tức giận



Chú Vương.
Khuôn mặt Kiều Đông Dương lạnh lùng nhưng không hề tức giận:
Cháu không thể giải thích rõ ràng vấn đề máy giám 8sát bị hỏng cho chú nghe. Thế nhưng xin chú tin cháu, cháu chắc chắn sẽ giải thích rõ ràng với chủ!


Nói đến đây, an3h nhìn Trì Nguyệt:
Dù chứ không hỏi cháu về việc này, cháu cũng điều tra rõ ràng vì Trì Nguyệt.


Hừ! Tôi đã nghe q9uá nhiều những lời nói thế này rồi.
Ông Vương lạnh lùng nhìn anh, tức giận cầm lấy điện thoại:
Các cậu đã không chịu làm r6õ ràng thì tôi không cần phải nể mặt các cậu nữa! Không cần biết chương trình có đang ghi hình hay không, bây giờ tôi sẽ báo5 cảnh sát, để cảnh sát tham gia làm lớn chuyện này lên, xem ai mới là người bẽ mặt.


Chú Vương!
Trì Nguyệt vời ngăn cản ông trước khi Kiều Đông Dương kịp lên tiếng, cô cười nói:
Chú chờ thêm một lát nữa đã.
Cô nhìn Kiều Đông Dương:
Nếu anh ấy nói dối thì cháu sẽ không tha cho anh ấy. Bây giờ chúng ta cứ nể mặt anh ấy đã, chờ bọn họ đưa ra kết quả xử lý rồi nói sau được không?

Thoạt nhìn Trì Nguyệt không liên quan đến những chuyện này nhưng lại là nhân vật mấu chốt.
Viên Lan Hinh bị cưỡng hiếp, La Thiền và cô suýt bị cưỡng hiếp, Cung Gia Văn muốn giết chết Kiều Đông Dương, hai vị du khách bí ẩn trong khách sạn nhỏ đã từng gặp cô, cái chết bất ngờ của hai người họ... Lại đến sự cố ghế xoay của Vương Tuyết Nha.

Đội trưởng Quyền, đi thong thả!

Anh không thèm giữ lại, chỉ muốn anh ta cắt thật nhanh.
Quyền Thiếu Đằng nói:
Nói chuyện với cô dễ hơn nói chuyện với bạn trai cô nhiều.

Nói xong, anh ta nghiêng đầu ra hiệu Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương đang ngồi trên ghế sofa ở bên ngoài:
Tôi thấy, nếu hỏi thêm hai tiếng nữa, có lẽ tên kia sẽ lo lắng đến bạc cả tóc.

Mẹ nó! Kiều Đông Dương chỉ muốn bóp chết anh ta.
Rõ ràng tên này muốn làm phiền Trì Nguyệt, còn muốn anh
chuẩn bị chỗ
? Sắc mặt Kiều Đông Dương tối sầm:
Đội trưởng Quyền, anh không cần người máy nữa sao?


Vậy chúng ta bắt đầu.

Đinh Nhất Phàm mở máy ghi âm công việc đặt trước mặt Trì Nguyệt để bảo đảm có thể ghi lại toàn bộ quá trình. Bắt đầu từ vụ án của Viên Lan Hinh, hỏi rõ tình hình cô biết từ góc độ của cô, lần hỏi thăm này kéo dài hai tiếng.
Nói xong, đột nhiên phát hiện trong phòng khách không có tiếng nói chuyện, quay sang thấy Trì Nguyệt đã thay đổi sắc mặt, anh ta nhướn mày, mỉm cười chỉ Đinh Nhất Phàm đang sắp xếp tài liệu.

Cảnh sát Đinh là người phụ trách hỏi.

Cửa phòng đóng lại, cửa sổ sát đất lại là kính một chiều.
Kiều Đông Dương đứng bên ngoài không thấy tình hình bên trong, người bên trong lại có thể thấy tình hình bên ngoài.
Trì Nguyệt cau mày, trong mắt hiện rõ vẻ bối rối, nói bằng giọng điệu không quá chắc chắn:
Trong trận đấu xác nhận tư cách của tôi và Lâm Phán, bộ đồ phi hành gia của tôi đã xảy ra vấn đề, khiến tôi mất tự cách vào vòng trong. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, tưởng mình thao tác sai mới xảy ra chuyện. Nhưng hôm nay ghế xoay của Vương Tuyết Nha bị trục trặc, khiến tôi có cảm giác rất kỳ quái...

Nghĩ đến có người nào đó đang trốn trong chỗ tối hại mình, da đầu Trì Nguyệt tê dại.
Dù Quyền Thiếu Đằng đang đứng cách một người cũng có thể cảm nhận được rõ ràng được ác ý này.
Anh ta liếc nhìn Kiều Đông Dương, không nói gì thêm chỉ từ từ đi đến trước mặt Trì Nguyệt, dường như anh ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu nhìn cô:
Cô Trì đúng không? Có lẽ lần này chúng tôi muốn hỏi riêng có một vài chuyện.

Quyền Thiếu Đằng nghiêm túc nói xong rồi nháy mắt với Trì Nguyệt, nói nhỏ:
Chuyện nghiêm túc!

Khóe miệng Trì Nguyệt hơi giật giật, cô không trả lời, nhưng sự giao lưu ánh mắt ngắn ngủi đã đủ để cô hiểu được ý của anh ta.
Được, đội trưởng Quyền.
Trì Nguyệt ngăn cản Kiều Đông Dương xấu tính sắp sửa nổi giận, theo Quyền Thiếu Đằng và Đinh Nhất Phàm đi đến phòng khách nhỏ ngay bên cạnh văn phòng do Lý Tần sắp xếp.
Không cần nói cũng biết bọn họ đang họp về vấn đề gì. Quyền Thiếu Đằng thấy cô, chỉ im lặng hơi cong môi. Thế nhưng từ những biểu cảm nhỏ này, nếu người khác cố ý muốn hiểu rõ sẽ thấy có ý nghĩa sâu xa - ví dụ như Kiều Đông Dương.
Anh cho rằng thằng ranh này có ý xấu với người phụ nữ của anh, giọng điệu hơi bất lịch sự.
Người nào đó ở bên ngoài đã sắp tức chết rồi!
Hình ảnh này khá vui vẻ, nhưng Trì Nguyệt không muốn chơi trò trốn tìm với bọn họ.
Có ai uy hiếp người ta thể không? Thật thú vị! Trong mắt Quyền Thiếu Đằng đầy vẻ thích thú, dường như trêu một kẻ kiêu ngạo giống mình sẽ nhận được một cảm giác thỏa mãn nào đó. Anh ta nhìn khuôn mặt khó chịu của Kiều Đông Dương, mỉm cười vui vẻ.

Tôi cần người máy, nhưng cũng phải xử lý vụ án.


Có khi nào bộ đồ phi hành gia của tôi cũng bị người ta giở trò giống với ghế xoay không?

Sự nghi ngờ này rất hợp lý.
Quyền Thiếu Đằng và Đinh Nhất Phàm trao đổi ánh mắt, gật đầu.
Đinh Nhất Phàm nói:
Tôi nghĩ chi tiết này rất quan trọng, có thể đưa vào để điều tra.

Trì Nguyệt lắc đầu:
Không còn gì nữa.


Được, nếu cô lại nghĩ ra điều gì thì có thể lập tức nói cho chúng tôi biết.

Đầu khoa trương như thể chứ?
Trì Nguyệt bật cười:
Anh ấy là người khá nhạy cảm, rất đề phòng người khác, nhưng lại rất phối hợp với các anh.

Trì Nguyệt im lặng một lúc lâu.
Cho đến khi Đinh Nhất Phàm lại hỏi:
Cô còn muốn bổ sung thêm điều gì không?

Đúng là người kỳ lạ.
Trì Nguyệt không tưởng tượng nổi anh ta ở trong quân đội kiểu gì, cảm thấy hơi buồn cười, lại không tiện nói nhiều, Đinh Nhất Phàm rất nghiêm túc, hoàn toàn ngược lại với dáng vẻ không thèm quan tâm của Quyền Thiếu Đằng.
Trì Nguyệt đưa ông Vương đến phòng nghỉ riêng của Kiều Đông Dương, cô đóng cửa lại bật tivi để ông nghỉ ngơi. Để một người già đi đường sá xa xôi thế này đúng là vất vả. Ông Vương ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái của Kiều Đông Dương, chỉ chốc lát sau, ông ngáp ngắn ngáp dài rồi ngủ gật.
Chờ ông ngủ say, Trì Nguyệt lấy chăn điều hòa đắp lên người ông rồi rời khỏi phòng nghỉ. Lúc cô quay lại phòng làm việc, cuộc họp đã kết thúc, nhưng cô không ngờ ngoại trừ Kiều Đông Dương, còn có Trịnh Tây Nguyên, Quyền Thiếu Đằng và Đinh Nhất Phàm.
Cô đặt hai tay trên đầu gối, tỏ vẻ nghi ngờ:
Đội trưởng Quyền, anh muốn hỏi điều gì?

Quyền Thiếu Đằng khẽ ho, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Kiều Đông Dương đứng bên ngoài:
Tôi không muốn hỏi gì hết.

Anh ta kiểm tra đối chiếu tài liệu cá nhân của Trì Nguyệt, để cổ ký tên xác nhận.

Trì Nguyệt, tiếp theo tôi sẽ hỏi cô một vài vấn đề liên quan đến vụ án, cô phải trả lời thành thật.

Được.


Mọi việc chậm mới chắc, chúng ta đã nói sẽ yên lặng theo dõi mọi chuyện mà...

Cơn giận trong mắt ông Vương dần nhạt đi:
Được rồi. Chú nghe cháu, chủ sẽ chờ bọn họ đưa ra kết quả.

Vậy anh ta thì sao? Anh ta vào đây làm gì?
Tôi chỉ là người qua đường thôi.
Quyền Thiếu Đằng xoa cầm nhìn vẻ mặt Kiều Đông Dương đang đứng bên ngoài:
Thuận tiện xem lúc nào mới lừa được một người máy.

Trì Nguyệt:
...

Kiều Đông Dương thờ ơ nhướn mày.
Trì Nguyệt thấy khuôn mặt ông Vương tối sầm, đôi mắt trợn trừng vẫn chưa hết giận.
Trì Nguyệt khẽ giật mình, gật đầu đồng ý:
Được.
Quyền Thiếu Đằng ngoảnh lại nhìn Kiều Đông Dương và Trịnh Tây Nguyên:
Tôi còn có một vài việc cần xác nhận, làm phiền các anh chuẩn bị một chỗ yên tĩnh để chúng tôi lấy lời khai.

Kiều Đông Dương nheo mắt. Chắc chắn tên này đang cố ý! Anh cười mỉa mai:
Không phải đội trưởng Quyền đã nói anh không biết phá án sao?
Quyền Thiếu Đằng nhướn mày, không định giải thích:
Không biết phá án có liên quan đến việc hỏi thăm nhân chứng sao?

Đinh Nhất Phàm đọc số điện thoại của mình cho cô, để cô add Wechat rồi tiện gửi một vài hình ảnh chứng cử. Quyền Thiếu Đằng thì lập tức chìa mã QR cho cô:
Quét cái này đi.

Trì Nguyệt nhìn anh ta, ngoan ngoãn quét mã. Đây vốn là cách xử lý chung của các đồng chí cảnh sát, cô không cảm thấy có vấn đề gì.
Đương nhiên Đinh Nhất Phàm càng không cảm thấy có vấn đề gì.
Sau khi add Wechat, anh ta bắt đầu sắp xếp đồ đạc:
Nếu có chuyện gì phải báo ngay tập tức.

Đinh Nhất Phàm hỏi rất cẩn thận, Trì Nguyệt được anh ta dẫn dắt, bắt đầu sắp xếp cả quá trình diễn ra mọi việc một lần nữa. Lần suy nghĩ này gọn gàng logic, cô phát hiện tất cả như được xâu chuỗi lại trên một sợi dây.
Đến cuối cùng, sống lưng Trì Nguyệt ướt đẫm mồ hôi.
Tôi đột nhiên nghĩ đến một việc.
Vẻ mặt Đinh Nhất Phàm nặng nề, ngay cả Quyền Thiếu Đằng cũng nhìn sang:
Chuyện gì?

Trì Nguyệt quen biết Kiều Đông Dương đã lâu, ngoại trừ bọn họ, cô chưa từng thấy Kiều Đông Dương phối hợp với ai. Dù hôm nay anh tức giận ngồi ngoài phòng làm việc của mình suốt hai ba tiếng, anh cũng không làm gì hết, thật sự rất hiếm có.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.