• 1,487

Chương 263: Cố gắng tự vượt qua


Ông Vương ngủ một giấc đã hết giận, lại là vị giáo sư già có kiến thức lại rất lịch sự. Kiều Đông Dương đã đích thân hứa nhất định sẽ bắt được kẻ ch8ủ mưu, đòi lại công bằng cho Vương Tuyết Nha, ông cũng thấy yên tâm.

Ông cũng hiểu rõ, dưới tình huống trong phòng ghế xoay không có máy gi3ám sát, e rằng cũng không thể làm rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Nếu tổ chương trình muốn rũ bỏ trách nhiệm, xác nhận Vương Tuyết Nha thao tác khôn9g đúng quy định gây ra sự cố thì ông cũng rất khó xác minh,

Cho tới bây giờ, ông chỉ có thể tin tưởng Kiều Đông Dương, cũng tin tưởng vào m6ắt nhìn người của mình..
Trì Nguyệt nhanh chóng dọn dẹp xong vali của Vương Tuyết Nha, kéo vali đến phòng dành cho khách, giao vali và mấy món đồ cá nhân cho ông Vương. Thấy ông đã lớn tuổi còn than thở lau nước mắt, cô ngồi lại chia sẻ một vài bức ảnh thi đấu và mấy câu chuyện thú vị của Vương Tuyết Nha cho ông nghe, cho đến khi ông mỉm cười, cô mới chậm rãi rời đi.
Kiều Đông Dương đứng chờ ở bên ngoài, anh đút tay vào túi quần, nghiêng người dựa vào tường, dáng vẻ này rất giống một chàng trai phong lưu phóng khoáng.
Khóe môi Trì Nguyệt giật giật, nhìn đồng hồ:
Sao anh vẫn chưa ngủ?

Kiều Đông Dương nói như đúng rồi:
Chờ em đấy, không có em thì anh không ngủ được.

Trì Nguyệt:
...

Cô chậm rãi bước tới, khẽ nói:
Tối nay em muốn ngủ ở phòng ký túc.


??? Trên mặt Kiều Đông Dương đầy dấu chấm hỏi:
Dù em sợ anh thì cũng không cần trốn xa thể chứ? Cùng lắm thì em ngủ giường, anh ngủ ghế sofa. Anh còn ăn em được chắc? Ngủ trong phòng ký túc làm
gi!


Không phải thể.

Vương Tuyết Nha là thí sinh top 8, là hạt giống số ba, cô sẽ nhận được khoản tiền thưởng chương trình cùng tiền thưởng xếp hạng có giá trị không hề nhỏ, ông Vương cho rằng đây là tiên mồ hôi nước mắt của con gái, ông nhất định phải mang đi tất cả. Thế nhưng trước khi tổ chương trình còn chưa đưa ra kết quả cuối cùng về sự cố ghế xoay, ông không chấp nhận bất kỳ hình thức đền bù tổn thất nào.
Trì Nguyệt nhìn ông, cũng hiểu rõ sự khác biệt của việc này.
Nếu chấp nhận tiền đền bù tổn thất của tổ chương trình, từ một khía cạnh nào đó cũng giống như đang hòa giải, bỏ việc truy cứu trách nhiệm và thỏa hiệp với tổ chương trình.
Trì Nguyệt khẽ cười, cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng người nhìn thẳng vào anh.

Đã qua lâu vậy rồi, em chưa từng nhắc đến việc thi đấu với anh, cũng chưa từng nói đến việc Người Đi Dưới Trời Sao, em luôn né tránh nó từ sâu trong tiềm thức, thậm chí mỗi khi em đến Thành phố hàng không vũ trụ, đều cảm thấy khó chịu... Lúc trước em tưởng vì em vô cùng ghét nơi này nhưng lại chưa từng dám thừa nhận - thật ra em đang sợ hãi, không dám đối mặt với chuyện này. Vì em đã thua, thua rất nhục nhã.

Kiều Đông Dương nhướn mày nhẹ ôm eo cô, kéo cô về phía mình.
Ngày mai còn có một phần thi đấu tứ kết, cô ta cảm thấy rất áp lực, nhưng Thang Bình là người hướng nội và kiệm lời, cô ta không phải người thích tâm sự mọi thứ với người khác. Tính cách tự gánh chịu áp lực này sẽ khiến cô ta phải chịu đựng nhiều hơn những người bình thường.
Trì Nguyệt xếp gọn chỗ quần áo, quay sang mỉm cười với cô ta.

Tối nay tôi ngủ ở đây nhé?
Đôi mắt Thang Bình sáng ngời:
Thật sao?

Trên thực tế, sau khi cô rời khỏi tổ chương trình
Người Đi Dưới Trời Sao
, có một khoảng thời gian rất dài cô cảm thấy rất khó chịu và không quen. Cô đã cố gắng rất nhiều vì lần thi đấu này. Từng đi trên sa mạc, từng ăn quả dại, cô đã chảy máu, đổ mồ hôi, dồn mọi sức lực vào các thiết bị huấn luyện...
Một người bình thường càng cố gắng nhiều càng thấy buồn bã.
Sau khi rời đi, cô không suy nghĩ cũng không nhắc đến
Người Đi Dưới Trời Sao
nữa, nhưng cô hiểu rõ bản thân - trong lòng có một vết thương vì
Người Đi Dưới Trời Sao
vẫn chưa lành lại.
Thang Bình hơi buồn bã, hoặc phải nói là cô đơn.
Nhớ ngày đó, bốn người ở chung một phòng, sau đó cô, Hàn Điểm Điểm lần lượt bị loại, bây giờ Vương Tuyết Nha cũng đã rời đi...
Trong phòng ký túc chỉ còn lại một mình cô ta.

Không cần...
Trì Nguyệt mỉm cười xua tay:
Anh Kiều, ngủ ngon, mai gặp lại.

Kiều Đông Dương bật cười.
Ngày mai còn một phần thi đấu và ghi hình chương trình, nhân viên vẫn đang bận rộn trong khu văn phòng, nhưng khu phòng ký túc thí sinh lại yên tĩnh không có một tiếng động nào.

Thật. Không làm phiền cậu nghỉ ngơi chứ?


Không đâu, thật đấy, không hề!

Sự vội vàng của Thang Bình khiến Trì Nguyệt buồn cười. Cô mím môi, nói nửa giả nửa thật:
Đôi khi tôi rất nhớ khoảng thời gian thi đấu.

Kiều Đông Dương im lặng một lúc lâu.

Em vẫn chỉ nghĩ đến mặt xấu, không nghĩ đến mặt tốt.
Trì Nguyệt mím môi, nói tiếp:
Thật ra, Người Đi Dưới Trời Sao' cũng rèn luyện em, thay đổi em, em có tình cảm với chương trình này...
Cô dịu dàng nhìn Kiều Đông Dương:
Ánh mắt không nỡ của Thang Bình đã để em thấy được bản thân trong mắt cô ấy. Em nghĩ, sau đêm nay em sẽ vượt qua chuyện này.

Có tiếc nuối, có buồn bã... Đây là việc bình thường của con người. Kiều Đông Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc này, khẽ nói:
Đi thôi. Cần anh đưa về phòng không?

Trịnh Tây Nguyên:
...

Anh ta không có ý đó! Vì sao anh ta cứ đối mặt với ông chủ này là không thể nói rõ ràng, tự đào hố chôn mình chứ? Trịnh Tây Nguyên thấy khó chịu, ông Vương không thèm nhìn anh, chỉ lạnh nhạt nói:
Sau này tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với cậu Kiều. Cậu ấy là người ngay thẳng, tôi tin cậu ấy.
Kiều Đông Dương là người ngay thắng, vậy anh ta là kẻ lươn lẹo sao? Trịnh Tây Nguyên dở khóc dở cười, bất đắc dĩ rời đi. Ông Vương nhìn Trì Nguyệt, nhấn mạnh một lần nữa:
Chú nói nghiêm túc đấy!

Trì Nguyệt mỉm cười:
Cháu biết.

Lúc ăn cơm tối, Trịnh Tây Nguyên lại đến.
Anh ta tìm gặp ông Vương, muốn đại diện tổ chương trình gửi cho 5Vương Tuyết Nha một phần đền bù tổn thất ngoài định mức, để ông Vương tự nói ra một con số mong muốn.
Ông Vương nghe xong tức quá hóa cười:
Nếu chúng tôi nên lấy thì sẽ không lấy thiếu một đồng nào. Nếu chúng tôi không nên lấy thì chúng tôi cũng không nhận một xu nào. Trịnh tổng, anh phải hiểu rõ, tôi không phải loại người bán con gái.


Hå?

Trì Nguyệt cúi đầu, khẽ vuốt tóc:
Em muốn ngủ trong phòng ký túc.

Kiều Đông Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, khẽ than thở, nhẹ nhàng xoa đầu cô:
Lại suy nghĩ cái gì thế?

Thang Bình khẽ động đậy ngón tay.
Cảm ơn!

Cảm ơn? Trì Nguyệt khẽ giật mình:
Cậu yên tâm ngủ đi, ngày mai thi đấu thật tốt. Tối nay tôi sẽ ở cùng cậu.

Trì Nguyệt không chỉ an ủi cô ta.
Thang Bình luôn là người kiệm lời, lúc trước ở chung một phòng ký túc, cô ta cũng là người nói ít nhất. Thế nhưng trong khoảnh khắc thấy Trì Nguyệt xuất hiện, vành mắt cô ta đột nhiên nóng lên, tháo tai nghe đứng bật dậy:
Cậu về rồi à?

Về rồi à? Trì Nguyệt ngơ ngác cười.

Tôi đến dọn đồ cho Tiểu Ô Nha.


Thế thì sao?

Trì Nguyệt mỉm cười:
Nếu đây là một chướng ngại, không phải em nên vượt qua sao? Em không thể giữ lại vết thương này cả đời, mỗi khi nhớ đến Thành phố hàng không vũ trụ đều như một đứa trẻ không thể thoải mái đối mặt với sự thất bại của mình.

Cô đột nhiên thở dài:
Đây không phải phong cách của em, cũng không phải Trì Nguyệt mà anh quen biết.

Đến tối, ông Vương được sắp xếp một phòng dành cho khách. Trì Nguyệt thu xếp cho ông xong mới đến phòng ký túc thu dọn đồ đạc giúp Vương Tuyết Nha.
Thang Bình ngồi một mình ở mép giường, cô ta đeo tai nghe để nghe nhạc, trong căn phòng trống trải, vắng vẻ không có một tiếng động nào.
Trì Nguyệt gõ mấy lần cũng không có ai trả lời, cô thấy cánh cửa chỉ khép hờ nên nhẹ nhàng đẩy ra, đúng lúc thấy Thang Bình quay sang nhìn.

Ồ.
Trong mắt Thang Bình thoáng hiện ra vẻ thất vọng.
Cô ta yên lặng ngồi xuống, nhìn Trì Nguyệt dọn dẹp sách vở, nhìn cô đặt tất cả đồ đạc của Vương Tuyết Nha vào một cái vali, chỉ một bộ quần áo ở trên giường:
Kia là quần áo của Vương Tuyết Nha, cậu ấy phơi ở bên ngoài chưa kịp mang vào. Tôi mang vào rồi gấp gọn để ở đó.

Trì Nguyệt hơi khựng lại.
Hình ảnh ồn ào khi thi đấu đã hoàn toàn biến mất, có rất nhiều người đã bị loại, chỉ còn lại tám thí sinh.

Yên lặng, vắng vẻ, lạnh lẽo như ma quỷ, cứ như không ai tồn tại.

Lúc Trì Nguyệt đi vào phòng ký túc, trong lòng hơi dao động. Thang Bình đã nằm xuống nhưng chưa ngủ, Trì Nguyệt vừa mở cửa, cô ta đã ngồi bật dậy như đang chờ cô, trong mắt đầy ý cười:
Đi rửa mặt rồi ngủ đi.


Câu nói này rất quen thuộc, hình như trước kia Thang Bình cũng nói như vậy. Cô ta không quá thân thiện, mỗi một câu nói đều bình thường giản đơn như uống nước và uống thuốc, nhưng đây là cuộc sống thường ngày của họ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.