Chương 264: Có người vui sẽ có người buồn
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2139 chữ
- 2022-02-04 04:07:47
Trì Nguyệt ngủ rất sâu, lúc thức dậy đã là mười giờ.
Trong phòng ký túc chỉ có một mình cô, rèm cửa dày rủ xuống bệ cửa sổ che khuất ánh n8ắng, trong phòng tối om, cô như một người còn sống sót trong ngôi mộ vắng vẻ. Trì Nguyệt xoa huyệt thái dương, cảm thấy đầu óc hơi nặng nề khó ch3ịu. Cô ngáp ngủ, cầm điện thoại lên xem...
Cô nhận được rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi từ chủ Vương, Kiều Đông Dương, còn có cả Vu Phượng9.
Trì Nguyệt mỉm cười xin lỗi:
Cháu khỏe hơn rồi ạ.
Trì Nguyệt hơi xấu hổ vì cô dậy quá muộn, không nghe thấy tiếng điện thoại, vừa nãy gọi điện thoại cho ông, đành phải nói mình bị đau đầu.
Ông Vương nhìn cô một lúc lâu:
Trông vẫn chưa khỏe lắm, cháu có muốn đi khám không?
Trì Nguyệt được quan tâm quá cũng hơi ngại ngùng, điều này khá kỳ diệu, cảm giác khi được một người lớn lại là phải nam quan tâm hơi xa lạ. Cô cảm thấy vừa ấm áp vừa bối rối, khác hẳn với cảm giác thường ngày của cô.
Cháu không sao, chỉ là ngủ hơi nhiều.
Cô vuốt tóc, giấu đi vẻ ngượng ngùng. Ông Vương mím môi im lặng một lúc rồi lắc đầu:
Cháu cứng đầu y hệt Nha Nha.
Trì Nguyệt mỉm cười:
Nếu không sao cháu lại là bạn thân của cậu ấy được?
Ông Vương nở nụ cười hiền từ, giả vờ giận dữ nói:
Các cô gái trẻ tuổi chỉ biết làm liều!
Rõ ràng đang trách móc nhưng lại cảm thấy rất ấm áp. Trì Nguyệt chỉ mỉm cười.
Hạng mục thi đấu tiếp theo sắp bắt đầu.
Trong nhóm thí sinh này, Trì Nguyệt chỉ quan tâm thành tích của Thang Bình. Lý do cô chú ý đến phần thi đấu của những thí sinh khác chỉ vì muốn biết rõ bọn họ đóng vai trò gì trong sự cố của Vương Tuyết Nha.
Cô tin chắc trong chuyện này có một sự thật không muốn cho người khác biết,
Vì thế cô không kịp chờ đợi, liên tục tìm kiếm bóng dáng của Quyền Thiếu Đằng trong đám đông.
Vâng.
Trì Nguyệt không quen nói xấu sau lưng người khác, dù người đó là Lâm Phán:
Cô ta luôn là hạt giống số 1, là hạng nhất không ai có thể vượt qua trong tổ chương trình Trời Sao.
Trên trán ông Vương hiện ra nếp nhăn, chậm rãi nhìn sang:
Không phải không ai có thể vượt qua. Nếu cháu vẫn còn trong chương trình, cháu sẽ có cơ hội thắng cô ta.
Trì Nguyệt cảm thấy trong lòng đau nhói, cảm giác như đang bị người ta chọc vào vết sẹo, hơi ngứa, tê dại, đau âm ỉ, nhưng cảm giác này không rõ ràng lắm, chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Không phải chủ chế con gái chủ. Nếu lần này Nha Nha không xảy ra chuyện, nhiều nhất cũng chỉ lấy được giải á quân, con bé không giỏi bằng Lâm Phán...
Nói đến đây, có lẽ ông Vương lại cảm thấy trong mấy kiểu thi đấu thể này còn tồn tại mấy nhân tố như tính ngẫu nhiên và trạng thái phát huy, lập tức nói thêm:
Đương nhiên, chú chỉ nói về tính xác suất cao. Trên sân thi đấu thay đổi nhanh chóng, không thể biết ai sẽ là người bị loại tiếp theo.
Trạng thái của Thang Bình thật sự rất kỳ lạ.
Lúc đối mặt với ống kính, Trì Nguyệt thấy cô ta đang che trán.
Bị bệnh sao?
Trên màn hình lớn, Trương Tương Quân đang giao lưu với MC, khán giả có thể nhìn thấy cô ta, các thí sinh ngồi trong khu nghỉ ngơi cũng xem được.
Có người thưởng thức, có người thấy mất mát.
So với các thí sinh xếp hạng đầu, thí sinh xếp hạng giữa và cuối không hề có áp lực gì. Thành tích top 8 đã tốt lắm rồi, thí sinh có xuất thân bình thường có thể dùng thành tích này ra khoác lác cả đời.
Có phải cô bé này ở cùng phòng ký túc với Nha Nha không?
Ông Vương đột nhiên hỏi. Trì Nguyệt hằng giọng:
Cô ấy tên là Thang Bình.
Đúng, Thang Bình, cô ấy đang xếp thứ hai.
Ông Vương đột nhiên nhíu mày, hơi tiếc nuối:
Cô ấy vốn là ứng cử viên mạnh nhất để tranh giành giải quán quân, nhưng chú thấy... trong vòng này, e rằng cô ấy sẽ bị trừ rất nhiều điểm.
Trái tim Trì Nguyệt nhảy lên, ánh mắt ông chủ này thật sắc sảo.
Vâng.
Trì Nguyệt nhìn ba người còn lại cùng tổ thi đấu với cô ta, cau mày:
Thang Bình là người cao nhất trong phòng ký túc của chúng cháu, tố chất cơ thể rất tốt, tay dài chân dài. Ở phương diện thể lực này, ngoại trừ Lâm Phán, toàn đội đều biết cô ấy là người có thể lực tốt nhất. Thế nhưng...
Trận chiến thật sự diễn ra trong mấy người top đầu, cũng là mấy người mà Trì Nguyệt đang chú ý.
Kiều Đông Dương không đến khu thi đấu, Trịnh Tây Nguyên cũng không đến. Vừa nãy Trì Nguyệt gọi cho Kiều Đông Dương, anh nói đang phải họp bàn về buổi lễ trao giải sau phần thi đấu top 8. Trì Nguyệt không làm phiền anh, tìm kiếm chú Vương đang ngồi trên khán đài, chào hỏi ông rồi ngồi xuống.
Cháu đã khỏe hơn chưa?
Ông hỏi cô.
Trì Nguyệt bật cười:
Vâng. Đây là sức hấp dẫn của những trận đấu cạnh tranh đấy ạ.
Ông Vương cau mày, gật đầu đồng ý.
Hai người tiếp tục xem thi đấu.
Trong trận tứ kết lần này, để tăng rating cho chương trình, các thí sinh sẽ được ngôi sao dẫn đội đưa vào sân thi đấu. Các ngôi sao đều mặc quần áo thể thao
Người Đi Dưới Trời Sao
giống các thí sinh. Lúc bọn họ cùng đi vào sân thi đấu sẽ giống như những người đồng đội, sẽ cổ vũ, động viên các thí sinh. Toàn bộ quá trình đều tỏ ra mình là một fan cứng của thí sinh.
Trì Nguyệt phát hiện trong vòng tứ kết có khá nhiều hạng mục thể lực. Bởi vì thể lực của Lâm Phán khá tốt nên chiếm ưu thế rõ ràng ở mặt này.
Trì Nguyệt không biết các hạng mục thi đấu là rút thăm quyết định hay cố ý thiết lập để tạo hứng thú cho người xem, nhưng cuối cùng cô đã hiểu vì sao trên mạng lại lan truyền tin đồn tổ chương trình có khuynh hướng thiên vị Lâm Phán.
Anh Ngụy vỗ tay cô ta:
Thang Bình, cố lên!
Khóe môi Thang Bình giật giật, cô ta không nói gì, để nhân viên công tác mặc áo ba lỗ mang vật nặng giúp cô ta.
Lúc này trên màn hình lớn quay cận cảnh Thang Bình. Không biết có phải vì ánh đèn hay không, khuôn mặt cô ta trắng bệch vô hồn, không hề có vẻ hồng hào sau khi vận động mạnh... Trì Nguyệt ngồi cách cô ta rất xa, không thể nhìn rõ khuôn mặt cô ta, nhưng nhìn từ màn hình lớn thì cảm thấy trạng thái của cô ta thật sự không tốt.
Dù ai nhìn thấy chế độ và hạng mục thi đấu thể này đều cảm thấy rất bất công.
Trì Nguyệt rất quen thuộc với vòng thi đấu sắp diễn ra - vác vật nặng 800m. Cô từng thắng Lâm Phán trong hạng mục này.
Tuýt!
Một tiếng còi vang lên.
Thang Bình được anh Ngụy dẫn lên sân chạy.
được nữa.
Ôi!
Ông Vương nặng nề thở dài.
Trên khán đài cũng không ngừng vang lên tiếng thở dài từ khắp mọi nơi khiến Trì Nguyệt thấy đau đầu... Cứ như người ngã xuống trên sân thi đấu là cô vậy. Vì bộ đồ phi hành gia gặp trục trặc, cô là kẻ đáng thương thua thi đấu trong tình huống Lâm Phán lùi bước nhường có. Được người khác thông cảm, cũng bị người khác mỉa mai.
Anh ta không ở quanh đây, cũng không thấy Đinh Nhất Phàm đầu.
Trì Nguyệt tìm một lúc lâu cũng không thấy mấy vị cảnh sát quen thuộc, đột nhiên thấy hơi thất vọng. Quá trình điều tra vụ án quá dài khiến người ta phải sốt ruột chờ đợi. Cô nghĩ: Có khi nào chờ đến khi chương trình
Người Đi Dưới Trời Sao
kết thúc vẫn không thể điều tra ra manh mối không?
Cô gái tên Lâm Phán kia khá được.
Ông Vương đẩy kính, nghiêng đầu thảo luận với Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt dở khóc dở cười, rõ ràng người cha già này đến bắt hung thủ, bây giờ lại tập trung xem chương trình như thế.
Thang Bình thua rồi!
Trong tiếng hô to của khán giả, Trì Nguyệt đứng bật dậy nhìn chằm chằm sân thi đấu, cho đến khi ông Vương nhắc cô, cô mới chậm rãi ngồi xuống. Đây không chỉ là Thang Bình đã thua, còn có nghĩa cả bốn người trong phòng ký túc của cô đều thua.
Thành tích trong phần thi đấu vác vật nặng 800m của Thang Bình sẽ kéo thấp tổng điểm của cô ta. Hơn nữa, không thể hoàn thành phần thi vác vật nặng 800m, theo quy tắc thi đấu đã không thể vào top 4
Không đúng, tối qua còn rất khỏe mà.
Chạy!
Tiếng súng lệnh vang lên, thi đấu bắt đầu.
Khán giả hô to cố lên!
Lúc đầu cô ta còn có thể chạy song song với Lâm Phán, chạy được khoảng 400m, cô ta dần tụt lại, bị kéo giãn khoảng cách. Đến 600m, cô ta không chỉ cách Lâm Phán rất xa, mà Chu Thanh chạy thứ ba và Hứa Văn Vũ chạy thử tư cũng vượt qua cô ta, cách cô ta khoảng 10m.
Khoảng cách này rất khó vượt qua.
Trì Nguyệt thầm lo lắng cho cô ta, ngồi trên khán đài hỗ to tên
Thang Bình
.
Trì Nguyệt giật mình, sao cô lại ngủ như chết thế này?
Cô hơi nghi ngờ bản thân nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua, có lẽ hai ngày t6rước luôn ở trong bệnh viện đã mệt muốn chết rồi. Cô gọi điện thoại để hỏi thăm và giải thích. Sau khi cô đặt điện thoại xuống, rửa mặt chạy tới 5khu thi đấu đã gần mười một giờ.
Trong khu thi đấu rất bận rộn, nào là ngôi sao, nhân viên công tác, khán giả. Lúc Trì Nguyệt đến nơi, đúng lúc vừa kết thúc một phần thi đấu, còn chưa bắt đầu hạng mục tiếp theo. Thí sinh đi nghỉ ngơi, các ngôi sao đang ghi hình chương trình, hai phần này được tiến hành xen kẽ nhưng có thể nhận ra phần thi đấu của thí sinh không hấp dẫn bằng ngôi sao, độ sôi nổi của khán giả cũng có sự khác biệt rất lớn.
Thế nhưng Thang Bình không thể tăng tốc như mong muốn của mọi người, mà chậm rãi ngã xuống trên đường đua ở vị trí 750m, không đứng lên được nữa...
Oi!
Thang Bình!
Toàn bộ đấu trường sôi trào, Trì Nguyệt nhẹ nhàng nhíu mày.
Cô vẫn có bóng ma với những hạng mục trong phần thi này, bây giờ cô còn nhớ rõ sau khi cô chạy xong phần vác vật nặng 800m, cô nằm ngửa trên mặt đất, há mồm thở dốc khó nhọc như sắp chết.
Trì Nguyệt nhìn chằm chằm Thang Bình.
Không có Thang Bình, chắc chắn Lâm Phán sẽ đoạt giải quán quân.
Đột nhiên cảm thấy phần thi đấu không còn hay nữa.
Hu hu hu! Tôi rất thích Thang Bình, cô ấy là nữ thần cao ngạo lạnh lùng, không thích nói chuyện không tranh giành địa vị nhưng rất ấm áp.
Nữ thần cao ngạo lạnh lùng, không tranh giành địa vị nhưng rất ấm áp... Không phải Chu Thanh hợp hơn sao?
Tôi thích ai cần cô lo à? Biến đi!
Mấy người cứ cắn nhau đi, dù sao sau khi Trì Nguyệt bị loại là tôi đã không thích ai hết, chỉ ước gì bọn họ bị loại hết!
Fan Nữ Vương ghê gớm quả nhỉ? Mấy người tài giỏi như thế, sao không để Kiều Đông Dương tổ chức một trận đấu cá nhân cho Trì Nguyệt đỉ?!
Trì Nguyệt đang có mặt ở hiện trường không thấy được mấy bình luận cãi cọ ầm trên mạng, nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí nơi đây. Việc có người vui sẽ có người buồn là một sự thật ngàn năm không đổi.
Phần thi đấu buổi sáng kết thúc, đã có tổng số điểm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.