Chương 269: Đánh cược
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1890 chữ
- 2022-02-04 04:07:40
Lời nói của hai người nửa thật nửa giả.
Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương nhìn nhau mỉm cười, nắm tay bước xuống sân khấu trong sự chúc p8húc của MC. Đây là lần đầu tiên hai người thể hiện tình cảm trước mặt mọi người trong một dịp trang trọng thể này, hai người tay trong tay v3ô cùng tình cảm.
Điên rồi! Người Đi Dưới Trời Sao biến thành chương trình hẹn hò rồi sao? Ha ha ha.
Kiều Đông Dương im lặng híp mắt, đột nhiên véo lòng bàn tay cô.
Đau!
Trì Nguyệt kêu lên, trợn mắt nhìn anh:
Sao anh lại véo em?
Kiều Đông Dương:
... Giúp em xác nhận không phải nằm mơ.
Làm phiền anh quản lý đôi mắt của mình, đừng hơi một tí lại quyến rũ bạn gái tôi.
... Chậc!
Đôi mắt Quyền Thiếu Đằng sáng ngời, tinh thần tỉnh táo:
Vậy thôi à? Anh không cảm thấy thiệt à?
Một người máy thôi, chỉ có anh mới thấy hứng thú.
Trì Nguyệt mỉm cười, không phải ai cũng có thể thích ứng với khí hậu và hoàn cảnh trong sa mạc, một người bị cảnh sát đuổi bắt chắc chắn sẽ thấy rất hoảng sợ. Trì Nguyệt cho rằng Phạm Duy sẽ không dám đi sâu vào trong sa mạc - bởi vì anh ta nhát gan, từng bày tỏ sự sợ hãi với sa mạc trong lúc ghi hình.
Anh ta sợ lạc đường nên sẽ lựa chọn đi qua một vài thôn nhỏ vắng người, chậm rãi lẻn vào huyện thành hoặc là rời khỏi Cát Khẩu, các anh cứ tìm dọc theo những thôn làng nhỏ, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn...
. Trì Nguyệt nói.
Người dân nơi đây chất phác tốt bụng, dù ai đến nhà xin miếng nước, kiếm miếng cơm đều dễ dàng nhận được sự giúp đỡ. Phạm Duy đã không dám mạo hiểm, lại không dám công khai tiến vào huyện thành Cát Khẩu, vậy anh ta vừa phải né tránh ánh mắt cảnh sát vừa phải tìm cách sinh tồn, tuyến đường đi ngang qua các thôn làng sẽ an toàn nhất.
Đúng rồi, là tổ trọng án số 1 điều tra ra sao? Giỏi thật!
Kiều Đông Dương hừ khẽ, giọng nói anh lạnh lùng, thậm chí còn xen lẫn sự trách móc:
Tốn biết bao nhiêu thời gian mới điều tra ra được, tài giỏi lắm à?
Cái tên này vẫn còn ghét Quyền Thiếu Đằng. Trì Nguyệt không tranh cãi với anh mà đang nghĩ đến chuyện Phạm Duy. Chắc chắn điều bọn họ được biết không phải toàn bộ sự thật, trước mắt còn có một lớp sương mù, làm thế nào cũng không xua đi được...
Kiều Đông Dương thản nhiên nói:
Cứ quyết định vậy đi.
Trước khi bọn họ lên đường, cảnh sát hình sự Cát Khâu và tổ viên tổ trọng án đang dốc hết sức tìm kiếm Phạm Duy đã bỏ trốn. Đến tận mười giờ tôi vẫn không có tin tức gì.
Kiều Đông Dương dẫn theo Lôi Cảnh, Tạ Kỳ chuẩn bị tìm kiếm Phạm Duy theo phương hướng mà Trì Nguyệt gợi ý. Anh không cho Trì Nguyệt đi theo, sợ cô gặp nguy hiểm, thức khuya cũng không tốt cho sức khỏe.
Trì Nguyệt suýt bị anh chọc tức chết:
Người anh em, anh thành thật quá nhỉ?
Kiều Đông Dương nhướn mày liếc nhìn:
Bây giờ em vui chưa? Không phải đang nằm mơ.
Hừ! Trì Nguyệt rút tay về, xoa lòng bàn tay, lại mím môi nói sang chuyện khác:
Vì sao Phạm Duy lại hại em và Tiểu Ô Nha?
Quyền Thiếu Đằng mỉm cười vui vẻ:
Được thôi, chúng ta cùng đi tìm đi.
Cùng đi tìm?
Quyền Thiếu Đằng đột nhiên quay sang nói với Kiều Đông Dương:
Trên quãng đường rời khỏi Thành phố hàng không vũ trụ có tổng cộng mười thôn làng. Anh xem thế này được không, chúng ta chia thành hai ngả cùng so tài, xem ai tìm được người trước? Nếu tôi tìm được trước, anh bán cho tôi một người máy thiết kế riêng...
PI
Kiều Đông Dương nhìn cô:
Điều này rất lạ sao?
Phạm Duy không phải là người can đảm như vậy, việc hại em bị loại còn hiểu được, hại Vương Tuyết Nha... thì không hợp logic cho lắm. Anh nghĩ xem, lúc trước anh ta không muốn em ở lại Thành phố hàng không vũ trụ cản trở anh ta, việc em rời đi sẽ có lợi cho anh thì còn có lý. Nhưng anh ta thích Tiểu Ô Nha, sao phải hại cô ấy? Còn dùng thủ đoạn dã man như vậy hại cô ấy... Điều này không hợp lý lắm.
Bởi vì Vương Tuyết Nha không thích cậu ta. Vì yêu sinh hận là điều rất hợp lý.
Có.
Kiều Đông Dương nói chắc chắn:
Còn có người ác độc hơn.
Được rồi!
Trì Nguyệt than thở:
Em rất muốn biết rõ quá trình lên kế hoạch của Phạm Duy... Tại sao anh ta lại làm đến mức này? Từ yêu đến hận, phải hận đến mức nào mới muốn dồn đối phương vào chỗ chết?
Trì Nguyệt hơi dừng lại, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt.
Trì Nguyệt không hề tập trung vào buổi lễ trao giải, cô còn đang suy nghĩ về vụ án. Không ngờ buổi lễ trao giải vừa kết thúc, Quyền Thiếu Đằng và Đinh Nhất Phàm đã đến gặp cô muốn tìm hiểu tình hình.
Hiện tại, Trì Nguyệt là người hiểu rõ nhất sự mâu thuẫn giữa cô, Vương Tuyết Nha và Phạm Duy.
Quyền Thiếu Đằng lại dẫn cô đến phòng khách ở khu văn phòng.
Ai nói đây là chuyên ngành của tôi! Được rồi, coi như là chuyên ngành đi, anh có dám đánh cược không hả?
Một kế khích tướng vô cùng ngây thơ.
Trì Nguyệt không ngờ Kiều Đông Dương lại dễ dàng cắn câu.
Được thôi. Tôi chưa từng chơi trò cảnh sát bắt trộm đầu, chơi với anh một lần cũng được! Nếu anh bắt được trước, tôi bán một người máy cho anh. Nếu tôi bắt được trước...
Thì sao?
Quyền Thiếu Đằng nhướn mày.
Nhưng tôi lại rất thí9ch! Thế này còn hay hơn cả thi đấu.
Mọi người vô cùng ồn ào, đến nỗi Trương Tương Quân là người tiếp theo bước lên sân khấu lại như một đứa6 con ghẻ. Sự chú ý của khán giả cho Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương đang tăng dần lên, không ai để ý Trương Tương Quân đang hát trên sân khấu.5..
Sắc mặt Trương Tương Quân hơi xấu, lại không thể không diễn cho tốt, mỉm cười dịu dàng hát một bài hát tình cảm triền miên. Đêm nay là một bước ngoặt với Trì Nguyệt, rất nhiều chuyện đều đảo ngược hoàn toàn, thật ra trong lòng cô không hề bình tĩnh như vẻ ngoài. Lúc nắm tay Kiều Đông Dương ngồi vào chỗ, không còn là tâm điểm của ánh đèn nữa, cô mới phát hiện tim đập quá nhanh, dường như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Kiều Đông Dương.
Ừ?
Anh vuốt ve bàn tay cô.
Em đang nằm mơ sao?
Cô hỏi.
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Trì Nguyệt không theo kịp.
Ngay cả Kiều Đông Dương cũng giật mình, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Quyền Thiếu Đằng. Tên đàn ông này vô cùng đẹp trai, lại cố chấp với người máy đến mức không có nguyên tắc...
Anh gật đầu:
Chẳng trách lại ế.
Thế nhưng Trì Nguyệt lại không chịu.
Không có em, anh sẽ gặp nguy hiểm.
Lý do max điểm, Kiều Đông Dương lại không từ chối được.
Được rồi, đi thôi.
Trì Nguyệt hơi híp mắt lại.
Trên sân khấu, Trương Tương Quân dịu dàng ca hát những ánh mắt cô ta lại lạnh lẽo.
Có người đáng sợ đến thế sao?
Quyền Thiếu Đằng:
..
Mẹ nó, có thể đừng lấy chuyện này ra công kích anh ta hay không? Anh ta ế là vì không ai xứng với sự ưu tú của anh ta!
Quyền Thiếu Đằng cười lạnh:
Có giỏi anh kiếm thêm một tả bạn gái nữa rồi hãy đến khoe khoang với tôi!
Kiều Đông Dương nhếch môi, không để ý đến sự khiêu khích của anh ta:
Tôi có thể đánh cược với anh! Thế nhưng... Anh không thấy dùng chuyên ngành của mình đi đánh cược với người khác là điều rất hèn hạ sao?
Mẹ nó! Quyền Thiếu Đằng tức giận, nhưng anh ta vẫn giữ nụ cười đẹp trai mê người:
Còn một điều kiện nữa, chúng ta không thể lái xe.
Kiều Đông Dương nhướn mày, khó hiểu nhìn anh ta:
Vì sao?
Quyền Thiếu Đằng hừ lạnh:
Sợ anh không tìm được người lại đánh rắn động có, ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.
Trì Nguyệt suy nghĩ:
Lát nữa em có thể đi tìm đội trưởng Quyền để tìm hiểu tình hình không?
Khuôn mặt Kiều Đông Dương tối sầm:
Chờ bắt được Phạm Duy là biết.
Sáng nay cảnh sát đã đến bắt người, Phạm Duy lại cải trang thành khán giả trốn khỏi Thành phố hàng không vũ trụ từ đêm qua, điều này khiến người ta rất bất ngờ, dường như anh ta biết trước bản thân sẽ xảy ra chuyện... Nói chung vô cùng kỳ lạ.
Không ngờ cô Trì đa tài như vậy, lại biết phân tích tình tiết vụ án?
Quyền Thiếu Đằng ngồi xuống bên cạnh cô, thấy Kiều Đông Dương bắt đầu nghiêm mặt tỏ vẻ khó chịu, lại nở một nụ cười si mê:
Tôi bắt đầu ngưỡng mộ cô rồi đấy. Không, phải là quỳ dưới làn váy thạch lựu của cô.
() Quỳ dưới làn váy thạch lựu: bắt nguồn từ tích của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi, ý chỉ một người đàn ông tôn thờ một người phụ nữ.
Tôi không biết phân tích tình tiết vụ án, chỉ đang phân tích Phạm Duy thôi.
Trì Nguyệt nói:
Nếu đội trưởng Quyền cảm thấy tôi nói đúng, có thể tìm theo phương hướng mà tôi cung cấp.
Lần này Quyền Thiếu Đằng cho phép Kiều Đông Dương ngồi dự thính để chứng minh mình và Trì Nguyệt
trong sạch
. Thế nhưng người hỏi vẫn là Đinh Nhất Phàm, đến khi anh ta lấy lời khai xong, Quyền Thiểu Đằng mới phát huy hết trí tưởng tượng của mình.
Cô Trì, cô lớn lên trong sa mạc, nếu muốn tìm người trong sa mạc thì phải làm thế nào?
Tìm người trong sa mạc?
Trì Nguyệt khoanh tay, nhướn mày:
Không được lái xe, anh định đi thế nào? Đi bộ hết cả mười thôn sao?
Kiều Đông Dương mỉm cười xấu xa:
Người thông minh tự có cách.
Trong gara có hai chiếc xe gắn máy đã được Lối Cảnh lâu đến sáng bóng, thân xe cao lớn lóe ra ánh sáng chói mắt. Loại xe gắn máy này có phân khối lớn, tính năng tốt, khi đi lại trong sa mạc còn linh hoạt và thuận tiện hơn cả xe ô tô.
Trì Nguyệt vừa thấy đã mỉm cười:
Xe ở đầu ra thế?
Anh Kiều nhà em đã làm việc thì luôn nhìn xa trông rộng, bày mưu tính kế, chắc chắn sẽ thắng.
Khoác lác!
Trì Nguyệt đập anh, cong môi mỉm cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.