• 1,487

Chương 270: Tiên nữ tắm tiên


Ánh trăng dịu dàng như nước chiếu xuống cồn cát, cơn gió đêm nhẹ nhàng, từng cồn cát trập trùng kéo dài không thấy điểm cuối. Thời tiết đêm8 nay rất tốt khiến người ta quên đi sự nguy hiểm trong sa mạc, chỉ còn sự lãng mạn tràn đầy trong lòng.

Lôi Cảnh và Tạ Kỳ đi chung3 một xe, đầu tiên là đi ngay bên cạnh Kiều Đông Dương.

Dần dần, hai người lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với bọn họ...
Xe máy lao để tạo ra tiếng gió ù ù khiến anh phải nói to hơn:
Em không nhìn xem chúng ta đang đi trên con đường thế nào? Có thể không xóc nảy được à?


Do kỹ thuật của anh kém!

Hừ! Anh nói cho em biết! Kiều Đông Dương là một quý ông.


A...
Lại phanh gấp một lần nữa, Trì Nguyệt đập vào lưng anh, lồng ngực đau đớn.
Anh phanh gấp, xe máy lập tức dừng lại.
Kiều Đông Dương ngoảnh lại:
Em nói gì? Vừa nãy anh nghe không rõ.

.
Lúc phanh lại, Trì Nguyệt bất đắc dĩ áp sát vào lưng anh, nghe vậy chỉ biết im lặng:
Tổ tông ơi, rốt cuộc anh có biết lái xe máy không thể?
Kiều Đông Dương đạp chân chống, tháo mũ bảo hiểm xuống, cười như không cười liếc nhìn cô, lấy một chai nước trong balo rồi đưa cho Trì Nguyệt.

Uống nước đi. Anh nghiên cứu hướng dẫn chỉ đường đã.

Kiều Đông Dương nhướn mày.

Mỗi lần nhìn em nghiêm túc nói những lời thế này, anh đều nghĩ.

Anh hơi dừng lại.
Có sao đấy! Kiều Đông Dương hung dữ nghĩ vậy, quay sang lườm cô.

Ôm eo anh, đừng có lộn xộn!

Trì Nguyệt:
... Hung dữ cái gì chứ?


Anh trêu em?
Kiều Đông Dương nghiêm mặt liếc nhìn kính chiếu hậu, trong lòng anh lại cảm thấy rất uất ức, giọng điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.

Đàn em, em thi đỗ Học viện Hàng Không kiểu gì thế? Giáo viên Thể dục dạy môn Vật lý à? Em không biết về lực quán tính hả?

Lực quán tính cái quỷ ấy!
Bóng 9dáng Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt lái xe dưới ánh trăng quá đẹp, hai người đều có cảm giác mình là kẻ chen chân vào thế giới riêng của ha6i người, không nỡ quấy rối thêm nữa.
Áo khoác trên người Trì Nguyệt bị gió thổi bay lên phần phật, khăn lụa kéo ra một vòng cung t5rên không trung, mái tóc dài được mũ bảo hiểm giữ lại, chỉ có phần đuôi tung bay trong gió, thỉnh thoảng lướt qua cổ Kiều Đông Dương, cảm giác hơi ngứa ngáy khó chịu, anh lại không nỡ nhắc nhở cô, không nỡ đánh mất sự thân mật quấn quýt này.
Xe máy chạy rất nhanh, Trì Nguyệt áp sát vào lưng anh.
Cô khẽ lẩm bẩm, tìm một tư thể thoải mái, tiếp tục ngang nhiên ôm eo anh.
Xe máy đột nhiên tăng tốc, sau khi Trì Nguyệt khẽ kêu lên lại đột nhiên giảm tốc độ... Kiểu chạy lúc nhanh lúc chậm này khiến Trì Nguyệt lảo đảo đập vào lưng anh, cọ xát qua lại. Lúc đầu cô không cảm thấy gì, nhưng cứ tiếp xúc thế này mấy lần, cảm giác mờ ám dần rõ ràng hơn.
Lỗ tai cô nóng bỏng, không nhịn được véo anh.
Kiều Đông Dương nghi ngờ nhìn cô, Trì Nguyệt thản nhiên nói:
Phần lớn các địa danh đều do tổ tiên truyền từ đời này sang đời khác, bây giờ không thể xác minh tại sao tổ tiên lại đặt tên như thế, nhưng tóm lại không phải đột nhiên mà có. Cũng như hồ Nguyệt Lượng đã từng có một cái hồ, có lẽ rất lâu trước kia thôn Thanh Khê này cũng có một dòng suối nhỏ trong vắt chảy qua trong thôn, sau này bị sa mạc hóa mới biến mất.

Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm, lại không nhịn được đưa tay véo má cô, thoải mái than thở:
Trì Tiểu Nguyệt ơi Trì Tiểu Nguyệt, lúc em nói chuyện rất dễ khiến người ta tin.


Hả?
Trì Nguyệt không hiểu ra sao.
Cô đẩy vai anh, ngồi vững vàng.

Kiều Đông Dương, anh là đồ xấu xa, anh đang cố ý!


Két!


Kiều Đông Dương, anh đang cố ý?

Lưng Kiều Đông Dương tê dại, cơ thể hơi uốn éo khiển xe máy cũng lảo đảo theo, dọa cô sợ hãi kêu lên:
Này, anh lái cẩn thận đi!


Ai bảo em véo anh?
Kiều Đông Dương cười:
Cấu véo tài xế trong lúc lái xe, em có biết em đang vi phạm luật giao thông không?

Tài xế trêu hành khách nữ, anh có biết anh đang giở trò lưu manh không?
Trì Nguyệt bật lại.
Sống lưng Kiều Đông Dương cứng đờ, nhiệt độ trên cơ thể thẩm thấu qua lớp áo, Trì Nguyệt dần cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng này.
Kiều Đông Dương!
Cô chậm rãi lướt tay từ eo lên vai anh, nghiêng đầu sang nhìn anh:
Có phải anh thấy không khỏe không, có cần em lại thay không?


.
Để cô lái thay, còn anh ngồi sau? Kiều Đông Dương không dám tưởng tượng hình ảnh
xinh đẹp kia
, hơi thở của cô phả vào lỗ tai hơi ngứa, yết hầu của anh khẽ trượt xuống, cổ họng hơi khàn đi:
Không sao.


Nhưng anh nóng quá.
Một tay Trì Nguyệt giữ vai anh, tay kia kéo áo anh để anh hít thở thoải mái hơn:
Anh không sao thật à?

Trong lúc anh nói chuyện, xe máy lại rồ ga. Dưới tác dụng của lực quán tính, Trì Nguyệt lại chúi người về trước ngã vào lưng anh, hai người áp sát nhau, có than thở.

Vách quan tài sắp không giữ được giáo viên Vật lý của anh rồi.
Kiều Đông Dương nhếch môi, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm đầy ý cười:
Anh đã nói anh không cố ý, em lại không tin.

Hừ!
Tin cái quỷ ấy.
Tiếng cười của Kiều Đông Dương vang lên.
Thỉnh thoảng hai
ngọn núi
trước ngực Trì Nguyệt lại chạm vào sống lưng cứng rắn của anh, trong lòng cô bối rối như có gợn sóng lăn tăn, nhưng lúc mỉa mai người khác lại không hề yếu thế.

Đàn anh giỏi lý do lý trấu ghê, chắc tất cả các môn học của anh đều do giáo viên Vật lý dạy nhỉ?


Sao em biết? Anh thích môn Vật lý nhất đấy. Nếu giáo viên Vật lý không chết sớm, chắc chắn bây giờ anh đã là nhà Vật lý...

Trước kia, chắc chắn Kiều Đông Dương sẽ không uống chai nước mà cô đã uống, vậy mà bây giờ lại không chế... Kiều Đông Dương không chú ý đến vẻ mặt cô, đặt chai nước xuống, phóng to màn hình hướng dẫn gắn ở đầu xe:
Còn năm dặm nữa sẽ đến một thôn làng tên là Thanh Khê.

Anh nói xong đột nhiên quay sang, mỉm cười nhìn Trì Nguyệt:
Đúng là buồn cười, khu nhà em tên là hồ Nguyệt Lượng, thế mà đừng nói là hồ, ngay cả một ao nước cũng không có. Có lẽ thôn Thanh Khê này cũng là một địa danh tự bịa ra, đừng nói là suối, nếu có một hồ nước nhỏ thôi, anh cũng coi như nó giỏi...

Trì Nguyệt hơi khó chịu:
Có lẽ không phải tự bịa ra.

Trì Nguyệt thấy anh không nói đùa nữa, cô thở phào đặt mũ bảo hiểm lên yên xe, nhận lấy chai nước chậm rãi uống hai ngụm. Kiều Đông Dương lại cầm lấy chai nước, đặt môi lên chỗ cô vừa uống nước.
Trì Nguyệt nhìn anh:
...

Trong ấn tượng của cô, dường như người đàn ông tinh tế gần như là khắt khe này đã thay đổi.
Trì Nguyệt chờ một lát:
Anh nghĩ gì?



Muốn giúp đỡ em.
Anh thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
Khi đó nghe em kể về Nguyệt Lượng Ố, cảm xúc của anh giống hệt bây giờ. Thế nhưng khi đó không nghĩ quá nhiều, chỉ không nỡ làm em thất vọng. Nếu chỉ tiện tay là đổi được một nụ cười của em, vậy anh cũng sẵn lòng.


Chỉ tiện tay à?

Trì Nguyệt buồn cười:
Bây giờ anh còn nghĩ vậy không?



Còn lâu!
Kiều Đông Dương vuốt tóc cô, lười biếng cười:
Chẳng trách mẹ Trương Vô Kỵ lại cảnh cáo anh ta, phụ nữ càng xinh đẹp càng giỏi lừa dối... Khuôn mặt này của em rất giả dối. Sau này anh mới biết được đây không phải chuyện tiện tay, mà phải tốn cả đời để lấp hố...
(
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.