Chương 271: Người tình
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1756 chữ
- 2022-02-04 04:08:02
Trì Nguyệt nghiêng đầu, hai tay chống nạnh, mỉm cười nhìn anh chằm chằm.
Sao trong đầu anh toàn những suy nghĩ háo sắc thể? Chúng ta 8còn đi tìm người không hả? Giữa đêm hôm khuya khoắt còn nói tiên nữ tắm tiên ngay trên đường, có thấy xấu hổ không?
Kiều Đông Dương 3thờ ơ, dựa vào xe máy nhìn cô.
Kiều Đông Dương híp mắt lại, nghiêm túc nhìn cô:
Em nghĩ xem, hôm trước bọn họ đã đến điều tra Thành phố hàng không vũ trụ, trà trộn trong nhóm nhân viên công tác, sao có thể để tên Phạm Duy này chạy trốn ngay trong đêm? Sao Phạm Duy lại biết mình đã lộ? Trong Thành phố hàng không vũ trụ có camera giám sát ở khắp mọi nơi đây, cô Trì của anh ạ.
Trì Nguyệt hít thật sâu, cuối cùng đã nhận ra.
Cảnh sát đang thả dây dài câu cá lớn? Nói vậy, Phạm Duy không phải thủ phạm?
...
Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Có hai không?
Có. Hai là anh muốn tìm cơ hội bán cho anh ta một người máy thiết kế riêng.
Hả!? Trì Nguyệt không theo kịp suy nghĩ của anh.
Trì Nguyệt nhịn cười, lại hỏi:
Anh muốn bán người máy cho anh ta, bán luôn không tốt hơn à? Cần gì rắc rối như vậy?
Em không nhận ra sao?
Trì Nguyệt lắc đầu.
Anh chỉ suy đoán vậy thôi.
Kiều Đông Dương nói.
Thế thì cứ tiếp tục để anh ta chạy trốn đi, vì sao lại đi bắt anh ta?
Vậy phải hỏi bọn họ.
Cảm ơn anh.
Cô nhẹ nhàng kéo cánh tay Kiều Đông Dương.
Em cảm ơn anh cái gì?
Khuôn mặt Kiều Đông Dương lập tức tối sầm lại:
Muốn cảm ơn cũng phải cảm ơn anh ta!
Trì Nguyệt buồn cười lắc đầu.
Khoan đã, anh nói lại lần nữa xem nào!
.
Kiều Đông Dương trợn mắt, giọng điệu thản nhiên:
Có vấn đề gì à?
Có.
Trì Nguyệt nghi ngờ nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt anh sâu thẳm không thấy đây, cô không nhìn thấy cũng không hiểu được:
Không phải anh vẫn không thích Quyền Thiếu Đằng sao? Lúc người ta xin anh bản người máy, anh còn không chịu, bây giờ lại tốn nhiều công sức muốn bán cho anh ta, anh ăn no rửng mỡ à?
Em cảm ơn anh vì anh đã suy nghĩ cho em. Kiều Đông Dương, anh đối xử với em tốt quá!
Kiều Đông Dương híp mắt nhìn cô, có vẻ không tin lắm. Trì Nguyệt bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lại gần hôn lên khuôn mặt anh.
Người nào đó được như ý thì khẽ cười, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều.
Thất bại ở Thành phố hàng không vũ trụ đã khiến cô có bóng ma tâm lý.
Thua Lâm Phán chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lòng tự trọng chịu sự thất bại là chuyện lớn.
Trì Nguyệt vẫn không quên được chuyện ngày đó, nếu không dùng cách thức mạnh mẽ như vậy để giải quyết chuyện này, dù cô tạm thời bỏ qua, nhưng về sau cứ nhớ đến câu chuyện này, chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu...
Trì Nguyệt không ngờ người cưỡi ngựa vào thôn lại là Quyền Thiếu Đằng.
Kiều Đông Dương dùng chữ
nhặt
để hình dung cũng rất chính xác. Bởi vì trước khi Quyền Thiếu Đằng đến đây, mấy vị cảnh sát trong tổ trọng án số 1 đã bắt được Phạm Duy.
Chỉ trong một ngày Phạm Duy đã sa lưới, cảnh sát bắt được anh ta trong căn nhà của một người dân họ Tăng.
Tên nhóc kia quả đen tối, chắc chắn đã tính toán kỹ càng rồi mới lấy việc này ra cược với anh. Anh tin anh ta mới là thua thật.
Tính toán kỹ càng?
Nếu anh đoán không sai, chắc chắn bọn họ đã có tin tức về Phạm Duy, thậm chí việc Phạm Duy chạy trốn còn nằm trong kế hoạch của bọn họ..
Trì Nguyệt càng không hiểu.
Trong thôn rất ồn ào khiến Trì Nguyệt thấy bất ngờ. Đúng ra lúc này người dân đều đã đi ngủ, không có chuyện nhà nào nhà nấy đèn đuốc sáng trung thế này.
Hình như đã xảy ra chuyện.
Trì Nguyệt nói xong lại nhìn sang Kiều Đông Dương, thấy anh không hề bất ngờ.
Đúng vậy.
Anh cười:
Người cưỡi ngựa đến trước đã nhặt được chiến thắng rồi.
Em tưởng chúng ta có thể tìm được người chắc? Hoặc là tưởng chúng ta có thể tìm thấy trước Quyền Thiế9u Đằng?
Trì Nguyệt hơi ngạc nhiên với câu hỏi này.
Anh không nghĩ đến việc thằng anh ta sao?
Bởi vì chơi thể này vui hơn nhiều.
Kiều Đông Dương nói như điều đương nhiên, sự tự tin trong mắt như ánh sáng chói lòa:
Còn nữa, anh để anh ta giở trò thắng một ván, chắc chắn tên nhóc này sẽ rất đắc ý, không còn suy nghĩ chinh phục em, cũng không rảnh rỗi dụ dỗ em để thắng anh nữa...
Chờ đã! Đây là lời nói vớ vẩn gì thế?
Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Con mắt nào của anh thấy anh ta đang dụ dỗ em hả?
Lời mà Trì Nguyệt muốn nói nghẹn trong cổ họng, cô nhìn dáng vẻ thất vọng của Kiều Đông Dương nhưng lại không nói được lời nào. Thật ra... trong lòng cô không muốn liên tục từ chối anh như vậy.
Sau khi có anh, cô không muốn tiếp tục làm một người phụ nữ bình thường nữa, nếu tình cảm nam nữ là chuyện đương nhiên, vậy thì sớm muộn gì cũng phải vượt qua cửa ải kia, sao lại không thử một lần chứ? Thử thêm vài lần, có lẽ sẽ thành thói quen.
Thế nhưng Kiều Đông Dương đã hiểu sai suy nghĩ của cô, lại đội mũ bảo hiểm lên cho cô.
Kiều Đông Dương siết chặt vòng eo cô, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô.
Sau một khoảng yên lặng, anh khẽ thở dài.
Được rồi. Anh chờ em.
Cả hai mắt đều thấy.
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng hôn lên trán cô:
Chỉ là anh ta không đủ quyến rũ, không dụ dỗ được.
Trì Nguyệt, em là của anh.
Hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt khiến Trì Nguyệt hơi ngơ ngác.
A! Trì Nguyệt đỡ trán, thật sự bị đám đàn ông này xoay đến chóng cả mặt.
Anh biết sẽ thua, vì sao anh còn cược với anh ta?
Kiều Đông Dương thờ ơ nhếch môi:
Anh đánh cược với anh ta, một là tìm cơ hội đưa em ra ngoài hóng gió, em không cảm thấy tối nay lái xe ra ngoài sẽ rất lãng mạn sao?
Cô ngốc!
Kiều Đông 6Dương xoa đầu cô, cong môi mỉm cười đẹp trai chói lọi:
Bọn họ là cảnh sát, chuyên điều tra bắt người. Anh có giỏi đến thế nào thì còn có thể5 múa rìu qua mắt thợ được sao?
Hình như cũng có lý, Trì Nguyệt cảm thấy lúc trước mình nghĩ quá đơn giản,
Kiều Đông Dương cười, vẻ mặt phóng khoáng ngông nghênh.
Giọng nói của anh rất mềm mại, khiến người nghe cảm thấy cả người tê dại.
Trái tim Trì Nguyệt đập loạn xạ, một cảm giác căng thẳng quen thuộc bao phủ trái tim cố, dòng máu trong người như không nghe theo sự chỉ huy, rối loạn, kêu gào khắp nơi...
Kiều Đông Dương!
Không có ngôn từ nào có thể miêu tả sự hoảng loạn trong trái tim cô, ngay cả cổ họng cũng khàn đặc.
Anh quan sát vẻ mặt cô, nghiêng đầu hôn lên môi cô:
... Đây là một nơi tốt để lấy thân báo đáp. Tối nay em đã đồng ý với anh, có thể thực hiện được rồi.
... Xấu xa!
Tiếng cười của Kiều Đông Dương đọng lại trên đôi môi cô, dịu dàng như một sự mê hoặc nào đó:
Nếu anh không xấu xa thì em đã chạy theo tên đàn ông nào đó mất rồi. Trì Nguyệt, em đã đồng ý với anh ngay trước mặt nhiều người như vậy, không thể đổi ý.
Kiều Đông Dương dừng xe, Trì Nguyệt không xuống xe mà ngồi trên xe hỏi anh:
Chúng ta có vào không?
Anh không trả lời ngay, dừng lại quan sát một lúc:
Có.
Trì Nguyệt hỏi:
Nếu Phạm Duy đang ở đây, chúng ta sẽ không đánh rắn động cỏ chứ.
Cô còn chưa nói hết câu, cách đó không xa vang lên tiếng
giá
, tiếng vó ngựa lộc cộc vang vọng chân trời. Sau đó, một con ngựa hí vang lao thẳng vào trong thôn.
Kiều Đông Dương bật cười:
Không cần chúng ta, đã có người làm rắn sợ rồi. Đi thôi.
Đi thôi. Chẳng may chúng ta thật sự bắt được Phạm Duy thì sao? Chậc, vậy thì chỉ có thể trách Quyền Thiếu Đắng quá nhọ.
Trì Nguyệt cười vui vẻ.
Chẳng mấy chốc đã đến thôn Thanh Khê, xe máy còn chưa chạy vào thôn đã thấy trong thôn đèn đuốc sáng trưng.
Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ.
Kiều Đông Dương vuốt ve khuôn mặt cô:
Anh ta điều tra ra Phạm Duy và Trương Đông Thành có vấn đề, làm rõ việc bộ đồ phi hành gia bị trục trặc, giúp anh giải quyết được nỗi lo lắng của em. Tất nhiên nên bán người máy cho anh ta.
Em phục rồi đấy.
Ngoài mặt Trì Nguyệt vẫn cười nói anh thần kinh, nhưng suy nghĩ trong lòng lại giống hệt anh.
Tên Phạm Duy này rất giỏi, đến Cát Khâu chưa được bao lâu, chưa nói đến mối quan hệ nam nữ hỗn loạn, lại còn kiếm được một người tình ở thôn Thanh Khê,
Sau khi anh ta rời khỏi Thành phố hàng không vũ trụ thì không chạy trốn dọc theo các thôn làng để đến huyện thành, hoặc là tìm cách trốn khỏi Cát Khâu như Trì Nguyệt đã phân tích. Anh ta cho rằng
nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất
, trốn trong nhà người tình là một người phụ nữ góa chồng họ Tăng ở thôn Thanh Khê.
Một mình chị Tăng nuôi hai đứa con nhỏ, cuộc sống rất vất vả. Trong mắt chị ta, một người đàn ông dáng vẻ khá được, miệng ngọt lại có một ít tiền như Phạm Duy thật sự là một vị cứu tinh từ trên trời giáng xuống.
Đôi khi phụ nữ đánh giá sức quyến rũ của mình quá cao.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.