• 1,487

Chương 272: Ngựa đổi xe


Trì Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười chứ không hề đồng tình.

Kể từ khi bị bắt lại, Phạm Duy vẫn luôn giữ im lặng mặc kệ8 chị Tăng làm loạn. Thế nhưng lúc thấy Trì Nguyệt xuất hiện, lòng tự trọng của anh ta lập tức sụp đổ...
Người phụ nữ ngã ngồi trên mặt đất, bàn tay dần buông ra.
Cậu đang lừa tôi đúng không? Có phải vì cậu đã làm sai, không muốn liên lụy đến tôi không?

Trí tưởng tượng này hồn nhiên và ngây thơ y hệt anh ta trước kia!
Đây chỉ là một con ngựa bình thường, lông không mượt yên không bỏng, còn hơi gầy, cũng không biết anh ta kiếm được từ chỗ nào, còn không biết xấu hổ nói là
Hãn Huyết Bảo Mã
?

Sao nào, không thích hả?

Anh ta nhìn3 thấy Trì Nguyệt sẽ nghĩ đến Vương Tuyết Nha, điều này khiến tình cảnh hiện tại của anh ta càng thêm thấp kém và nực cười. 9Hơn nữa, anh ta luôn cố gắng thoát khỏi sự thấp kém nực cười này, nhưng nó như cơn ác mộng luôn quấn lấy anh ta.

B6uông tay ra!
Anh ta đột nhiên quát to, dọa chị Tăng quên cả khóc.

Tôi cho anh biết, đừng coi thường con ngựa này!
Anh ta vẫy tay gọi Kiều Đông Dương, thấy anh đứng yên không thèm nhúc nhích bèn đưa tay ra kéo anh đến, hỏi nhỏ:
Thời tiết hôm nay thế nào?

Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn anh ta.
Kiều Đông Dương rất muốn bóp chết anh ta.
Quyền Thiếu Đắng lại vô cùng vui vẻ.
Chị ta khẽ nức nở:
Tiểu Phạm... Tôi biết, tôi hiểu cậu rất khó khăn... Cậu chỉ làm sai thôi, cậu vẫn là người tốt...


Tôi không phải là người tốt!
Phạm Duy căm hận nhìn chị ta, ánh mắt tối sầm lại, nụ cười lạnh lẽo:
Tôi chưa từng yêu chị, chưa từng!

Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Phạm Duy, Phạm Duy lại không nhìn cô, bình tĩnh ngồi vào trong xe với cảnh sát.
Chiếc xe dần đi xa.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Quyền Thiếu Đằng ngơ ngác mất mấy giây:
Anh đồng ý rồi à?

Anh ta hơi bất ngờ, Kiều Đông Dương lại rất lạnh lùng:
Có chơi có chịu. Tôi không phải người thua không trả tiền.

Trì Nguyệt hơi bùi ngùi.
Cũng may, người phụ nữ đang khóc nức nở không phải Tiểu Ô Nha...
() Tương tự như xe rung, làm chuyện ấy ấy trên ngựa.
Lúc đầu Kiều Đông Dương nghe anh ta vờ vịt còn không hiểu anh ta muốn nói gì, cuối cùng tên này lại chuyển đề tài, nói ra cả cái từ
ngựa rung
không đáng tin như thế, suýt nữa khiến anh tắt thở.
Phạm Duy cười mỉa:
Ả phụ nữ ngu ngốc, cút đi!
Nói xong, anh ta bước qua chân chị Tăng, nhìn cảnh sát:
Đi thôi.

Anh ta còn bình tĩnh hơn cả tưởng tượng của Trì Nguyệt, vẻ mặt tuyệt tình này khác hoàn toàn với Phạm Duy mà cô biết. Dường như chàng thanh niên văn nghệ nhút nhát dễ xấu hổ kia đã biến mất, Phạm Duy đã lột xác từ trong ra ngoài.
Lại cà khịa!
Quyền Thiếu Đằng nhìn anh:
Phản ứng mạnh như vậy chắc chắn tôi nói đúng rồi. Này, đừng nói anh còn chưa ngủ với cô bạn gái nhỏ xinh đẹp của anh?

Người phụ nữ nhìn anh ta với vẻ không tin nổi. Trước khi cảnh sát đến đây, anh ta vẫn là một người tình dịu dàng, nằm trong chăn nói rất nhiều lời ngọt ngào...
Sao chỉ mới đó đã thay đổi rồi?
Quyền Thiếu Đằng không đi cùng với bọn họ mà đang cười híp mắt đi đến trước mặt Kiều Đông Dương.

Anh thua rồi.


Tiểu Phạm?
Chị Tăng ngước đôi mắt đong đầy nướ5c mắt lên, nhìn thẳng vào anh ta:
Tôi sẽ không buông tay. Cậu đừng sợ, tôi sẽ cầu xin bọn họ...

Cầu xin cái gì?
Giọng Phạm Duy vô cùng hung hăng, kể từ lúc người phụ nữ này nói sẽ không buông anh ta ra, thật ra anh ta đã định từ bỏ rồi:
Đây là chuyện của tôi, không cần chị phải lo, chị buông tay ra!

Người phụ nữ cảm nhận được vẻ căm ghét trong giọng nói anh ta.
Quyền Thiếu Đằng cười như một tên thần kinh.

Anh xem! Trăng sáng vằng vặc, ngôi sao đầy trời, thời tiết mát mẻ... Thời tiết đẹp như vậy, nếu anh dắt một con Hãn Huyết Bảo Mã, nắm tay người phụ nữ mình yêu đi dạo dưới ánh trăng, chơi trò ngựa rung', có phải rất thú vị không?

Kiều Đông Dương có cảm giác bị người ta chọc đúng chỗ đau, tức giận lườm anh ta. Quyền Thiếu Đằng thấy vẻ mặt anh không tốt lắm, đột nhiên híp mắt lại:
Người anh em, đừng nói với tôi là anh... Chậc, trông thì ngon mà không xài được nhé?


Cút!
Kiều Đông Dương cười:
Một tên ế chỏng ế chơ, đây mới là trông ngon mà không xài
được nhỉ?


Quyền Thiếu Đằng!
Kiều Đông Dương bị anh ta chọc tức:
Anh có thể khóa mồm lại được không?


Chậc! Tôi đang quan tâm đến anh mà.
Quyền Thiếu Đằng lại tỏ vẻ đã hiểu:
Nhìn dáng vẻ bỉ ổi này của anh, chắc là không được thỏa mãn dục vọng. Được rồi, tôi biết trong lòng anh đang nghĩ gì, không cần giải thích, càng không cần che giấu...

Quyền Thiếu Đằng nhún vai:
Tôi chỉ nhìn kết quả, không quan tâm quá trình.


Rất tốt!
Kiều Đông Dương cười như không cười nhìn anh ta:
Ngày mai anh liên lạc với trợ lý Hầu, nói yêu cầu thiết kế của anh cho cậu ấy biết. Cậu ấy sẽ xử lý cho anh.


Đúng vậy.
Kiều Đông Dương không phải người che giấu suy nghĩ thật sự trong lòng, nói xong nhìn anh ta, cười ngả ngớn:
Nhưng thấy anh chân thành và mặt dày thế này, tôi đành nhận vậy.

Đúng là người anh em tốt!

Nếu nói về tính cách cởi mở, Quyền Thiếu Đằng đúng là có một không hai. Có lẽ anh ta thiếu một loại tế bào cảm giác quan trọng nào đó trên mặt thấu hiểu tình cảm, hoàn toàn miễn dịch với cụm từ
mặt dày
này.
Anh ta nói xong còn vỗ tay Kiều Đông Dương:
Dắt ngựa đi đi, không cần cảm ơn!

Cảm ơn cái mông!
Quyền Thiếu Đằng nhìn anh, hoàn toàn không quan tâm xem anh có đồng ý hay không, chỉ vào con ngựa đang buộc trên cái cọc đá ở cửa ra vào, nói:
Anh tặng tôi một người máy thiết kế riêng, tôi cũng không thể quá keo kiệt, tôi tặng anh con Hãn Huyết Bảo Mã thuần chủng được đặt hàng riêng này.

Kiều Đông Dương:
...

Người phụ nữ ngơ ngác, đôi môi run rẩy:
Những câu nói...


Tôi chỉ lừa chị thôi.
Phạm Duy lạnh lùng nhìn chị ta:
Chị cũng không nhìn xem bản thân mình thế nào, không đẹp, không có tiền, còn phải nuôi hai cục nợ kia... Thật ra tôi cũng thấy rất kỳ lạ, có phải đảm phụ nữ các chị đều dễ bị lừa thể không? Chỉ nói mấy câu đã khiến chị tin tưởng đây là tình yêu đích thực rồi à? Ha, với điều kiện của chị lại còn tin... có một người đàn ông thật sự yêu chị, thật sự muốn chung sống với chị. Thật nực cười!

Anh ta tàn nhẫn mỉa mai chị Tăng, cũng như... lúc anh ta bị người ta mỉa mai vô cùng tàn nhẫn.
Chị ta là người thấp hèn, anh ta cũng vậy, nhưng lúc này anh ta phát hiện việc mắng chửi người giống mình rất thoải mái và hả hê.
Tiểu Phạm?


Ôi đệt!
Quyền Thiếu Đằng siết chặt nắm đấm, sau đó đấm mạnh vào ngực Kiều Đông Dương:
Tôi rất thích người trẻ tuổi ưu tú như anh! Từ hôm nay trở đi, chúng ta đã là anh em!

Kiều Đông Dương mím môi.
Đến đòi nợ rồi sao?
Kiều Đông Dương nhướn mày:
Anh không cảm thấy anh thắng mà chẳng vẻ vang gì sao?


Người anh em, anh không kém thể chứ...


Hừ! Nếu ánh mắt có thể giết người, Quyền Thiếu Đằng đã chết luôn rồi.

Kiều Đông Dương lườm anh ta, bước đến dắt ngựa rồi gọi Trì Nguyệt:
Em muốn không?
Vừa nãy Trì Nguyệt thấy anh nhỏ giọng bàn tán với Quyền Thiếu Đắng thì không biết hai người đang nói gì. Bây giờ thấy con ngựa đã đổi chủ, cô dở khóc dở cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.