• 1,487

Chương 275: Điểm tựa


Lúc họ quay về Thành phố hàng không vũ trụ đã là nửa đêm về sáng.

Để thuận tiện, Trì Nguyệt lặng lẽ đến chỗ Kiều Đông Dương tắm 8rửa, ở cạnh anh một tối. Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi, đến khi thức dậy đầu óc choáng váng nặng nề, liên tục 3hắt xì hơi.

Xong đời!
Kiều Đông Dương nói xong liền gọi điện thoại, sau đó liếc nhìn Trì Nguyệt:
Con cáo nhỏ đáng thương, vốn dĩ anh muốn em đi cùng anh, bây giờ em chỉ có thể nghỉ ngơi thôi.


Đi đâu thế?
Trì Nguyệt hỏi với vẻ mệt mỏi.
Quyền Thiếu Đằng gọi chúng ta đến đồn cảnh sát, có thể vụ án đã có tiến triển.

Cái gì?

Đội trưởng Quyền gọi em đến đồn cảnh sát.
Trịnh Tây Nguyên thuận miệng nói, thấy khuôn mặt Kiều Đông Dương nghiêm nghị, đột nhiên nhận ra điều gì đó:
Không phải... cũng gọi hai người chứ?

Kiều Đông Dương không phủ nhận:
Đi thôi.

Trịnh Tây Nguyên thấy anh như vậy thì không trêu đùa nữa, nghiêm túc nói:
Anh có biết là chuyện gì không?

Bây giờ anh mới nhận ra sao?
Trì Nguyệt lườm anh, ngại phải thừa nhận:
Không.

Nhìn cô xấu hổ phủ nhận thế này, trong lòng Kiều Đông Dương tràn ngập cảm giác xúc động và nóng bỏng nào đó.

Đừng nghịch!

Cô cảm thấy nhức đầu, cổ họng và đôi môi khô khốc, dường như cổ họng nóng đến mức muốn bốc khói.
Kiều Đông Dương lại chỉ thấy cô đỏ mặt:
Xấu hổ à?

Anh vuốt ve khuôn mặt Trì Nguyệt, lại bị cô đẩy ra:
Đừng trêu em.


Hả?
Kiều Đông Dương cảm thấy lúc Trì Nguyệt cáu kỉnh vô cùng đáng yêu. Anh ngồi dậy ôm cô vào lòng:
Em không thích thì anh không nói nữa.

Trì Nguyệt ngẩng đầu lườm anh, hơi thở nóng rực khiến cô thấy khó chịu, cô đẩy anh ra nằm xuống giường, nhắm mắt kéo chăn che kín đầu. Kiều Đông Dương giật mình, bây giờ mới phát hiện cô không được khỏe, đưa tay sờ trán cô:
Không bị sốt, em thấy khó chịu ở đâu?

Chu Thanh:
Ừ, cậu đi đi.
Lâm Phán mỉm cười:
Tôi sẽ về ngay thôi, tạm biệt.

Lúc Lâm Phán đến bãi đỗ xe, Trì Nguyệt đã ngồi vào xe Kiều Đông Dương.
Vừa nãy bọn họ đã chuẩn bị lên đường, đột nhiên lại nhận được điện thoại của Quyền Thiếu Đằng, anh ta muốn bọn họ đưa Lâm Phán đến đó.

Em không bị ốm, đã nói không là không mà.

Trì Nguyệt của ngày hôm nay cũng khác với mọi khi, sau khi trao cơ thể cho một người đàn ông, trái tim ngày càng đắm chìm vào anh, cô không hề đề phòng khi thể hiện ra dáng vẻ dịu dàng của bản thân...
Trông cô như một cô bé con, lúc thì tức giận lúc lại làm nũng. Trái tim Kiều Đông Dương nóng lên, trong đầu nhỏ lại cảnh cô ở trên cồn cát vào đêm qua... Ánh mắt anh chú ý đến hai vết đỏ trên cần cổ trắng nõn, vành mắt nóng lên:
Có phải tối qua bị cảm lạnh rồi không?

Trì Nguyệt giật mình ngồi dậy:
Em đi được!


..
Ồ, không ốm nữa à? Cô xuống giường xỏ giày, vẻ mặt bình tĩnh: Em không phải loại con gái chỉ hắt xì mấy cái đã cần uống thuốc.
Kiều Đông Dương thấy đôi môi cô khô khốc, đi rót một cốc nước ấm cho cô:
Em nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện gì anh sẽ gọi cho em.

Trì Nguyệt nghe lời uống hết một cốc nước rồi nói:
Em không sao, đảm bảo sẽ không gây chuyện.

Em đang bị ốm...

Nhưng bây giờ đã khác, sự trở lại của Trì Nguyệt là một đả kích cực lớn. Đừng nói đến Chu Thanh và Hứa Văn Vũ, dù là Lâm Phán cũng đột nhiên chịu áp lực cạnh tranh rất lớn... Sức hấp dẫn trong việc cạnh tranh nằm ở chỗ không chắc chắn, bất kỳ ai cũng có cơ hội.
Thế là Trì Nguyệt vừa xuất hiện, rất nhiều người đều chú ý đến biểu cảm của Lâm Phán.
Đáng tiếc cô ta chỉ thản nhiên liếc nhìn Kiều Đông Dương đi bên cạnh Trì Nguyệt, sau đó bình tĩnh quay đi, lưu luyến tạm biệt mọi người.

Một là để bác sĩ khám rồi uống thuốc đã.


Được. Yêu cầu thứ hai là gì?

Anh không nói câu nào, chỉ mỉm cười nhìn cô.

Phán Phán, cậu phải cố gắng lên!


Tuy bọn tôi đã rời khỏi Thành phố hàng không vũ trụ nhưng vẫn chú ý đến cậu.

Ừ, mọi người đi đường bình an, nhớ phải giữ liên lạc đấy.


... Ôm một cái nào, tôi không nỡ xa cậu.

Sau khi các thí sinh bị loại tham gia buổi lễ trao giải thì chuẩn bị lên đường rời đi, tổ chương trình chuẩn bị sẵn xe buýt đỗ ở cửa Thành phố hàng không vũ trụ, các thí sinh đang tạm biệt những người bạn thân thiết...
Lúc thấy Trì Nguyệt, Kiều Đông Dương và Trịnh Tây Nguyên xuất hiện, tất cả đều nhìn sang.
Không ai chào hỏi Trì Nguyệt.
Bọn họ đang túm tụm nói chuyện, đột nhiên thấy Trịnh Tây Nguyên đã đi rồi còn quay lại.

Lâm Phán!

Anh ta đứng gọi từ đằng xa, đám người đang tám chuyện lập tức im lặng. Trịnh Tây Nguyên cau mày, vẻ mặt không dịu dàng hiền hòa như thường ngày:
Cô đi với tôi một lát!


Sao em không ngủ thêm một lúc nữa?
Anh vừa đóng cửa vừa cười h5ỏi, ánh mắt đầy ẩn ý.
Hình như anh của ngày hôm qua khác với ngày hôm nay.
Trì Nguyệt
có tật giật mình
, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lơ đãng trả lời:
Không phải anh cũng không ngủ à?

Ai nói?
Kiều Đông Dương đến gần, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng nóng bỏng:
Em không nhớ tối qua anh đã ngủ cạnh em à?

Tối qua gió lạnh như thế, không phải bị cảm chứ?
Trì Nguyệt xoa mũi nghĩ đến khả năng này9...
Có phải cô bị trúng tà rồi không, lại làm chuyện đó với anh trong hoàn cảnh như vậy? Cô không thể hiểu được bản thân, ngồi 6ở trên giường vò tóc, đúng lúc Kiều Đông Dương đẩy cửa đi vào.
Đây là người phụ nữ của anh!
Từ khoảnh khắc đó, cuộc sống hai người đã có một ý nghĩa khác biệt, đây là một điểm tựa, một bước ngoặt, xoay chuyển, ăn khớp hòa làm một.
Anh phải yêu thương người phụ nữ của mình thật nhiều... Trong mắt Trì Nguyệt đầy vẻ mong chờ, không muốn Kiều Đông Dương từ chối, đặc biệt là hai người còn vừa ôm nhau cùng thức dậy lúc sáng sớm...

Em chóng mặt.
Trì Nguyệt buồn bực.

Anh gọi bác sĩ đến khám cho em.

Trong Thành phố hàng không vũ trụ có trạm y tế do mấy vị bác sĩ phụ trách, việc khám chữa bệnh rất thuận tiện.
Thế nhưng Kiều Đông Dương không muốn đồng ý quá nhanh,

Em muốn đi cũng được, nhưng có hai yêu cầu.


Yêu cầu gì?
Trì Nguyệt cau mày, khó chịu nhìn anh chằm chằm:
Anh nói đi.

Đám người nhìn nhau:
?

Trong mắt mọi người lộ rõ vẻ nghi ngờ, không biết mới sáng sớm Trịnh Tây Nguyên đã gọi Lâm Phán đi ra ngoài làm gì, vẻ mặt khá nghiêm túc không giống có chuyện tốt. Lâm Phán ngơ ngác mấy giây, buông cô gái đang ôm lấy mình ra, đưa tay lên ra dấu
OK
:
Tôi qua ngay đây.


Tôi đi trước, các chị em, liên lạc sau nhé.
Cô ta vẫy tay với mấy người bạn thân thiết, lại nhìn sang Chu Thanh:
Thanh Thanh, lát nữa cậu về phòng ký túc, nhớ dọn dẹp đồng tài liệu trên bàn giúp tôi...

Hai người không lãng phí quá nhiều thời gian, Trì Nguyệt dọn dẹp đồ đạc, sau khi uống thuốc do bác sĩ kê đơn liền rời khỏi phòng với Kiều Đông Dương.
Cô sợ bị người khác nhìn thấy nên lúc đi ra ngoài vô cùng cẩn thận. Thế nhưng vừa đi ra đã gặp Trịnh Tây Nguyên.
Ôi chao!

Trịnh Tây Nguyên là người từng trải, chỉ cần nhìn hai người đã biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta chưa kịp trêu cầu nào đã bị Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn:
Có việc gì?


Em đang hỏi anh đấy.
Trì Nguyệt không nhịn được hỏi.
Kiều Đông Dương thấy cô tỏ ra cáu kỉnh thì mỉm cười dịu dàng, chỉ vào môi mình:
Hôn anh một cái.

Cảnh sát hình sự trong tổ trọng án số 1 đưa Phạm Duy đến đồn cảnh sát cách Thành phố hàng không vũ trụ không xa, tiến hành thẩm vấn ở đó. Sáng nay Kiều Đông Dương vừa nhận được điện thoại thông báo.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Trì Nguyệt không phải là người giống bọn họ. Trì Nguyệt cảm nhận được những ánh mắt đó, cô nhìn thoáng qua không thấy Thang Bình đầu, lập tức nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng đi lướt qua đám đông đến bãi đỗ xe, càng lúc càng cách xa bọn họ. Cô không thích mấy chuyện xã giao giả tạo, lúc trước không thân thiện với bọn họ, bây giờ lại càng không. Đã không có tình cảm thật sự thì sẽ không thể làm mấy chuyện giả tạo như tạm biệt nhau.
Lâm Phản, Chu Thanh, Hứa Văn Vũ đều có mặt ở đây, bọn họ là người thắng trong phần thi đấu, là người nổi bật nhất trong đám đông.
Ngày hôm kia, rất nhiều người nịnh bợ bọn họ, cho rằng ba người này chắc chắn là quán quân, á quân và quý quân.
Quyền Thiếu Đằng không nói rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng xuất phát từ sự nhạy cảm của phụ nữ, Trì Nguyệt đoán có liên quan đến chuyện Phạm Duy - dù sao trước đó bộ đồ phi hành gia của cô bị trục trặc, Lâm Phân là người gián tiếp được lợi.
Có lẽ cảnh sát cần lấy lời khai của cô ta.
Kiều Đông Dương dẫn theo Lôi Cảnh và Tạ Kỳ nên trên xe không có nhiều chỗ. Trịnh Tây Nguyên đành phải xe đến, ngồi chung xe với Lâm Phán. Hai chiếc xe lần lượt rời khỏi Thành phố hàng không vũ trụ.
UFF
Anh thấy cô xấu hổ thì khẽ cười ôm lấy eo cô, nghiêng người đè cô xuống giường, trộm hôn lên môi cô:
... Còn muốn nữa.

Đầu óc Trì Nguyệt nóng bừng khi nghe tiếng thở dốc và cả cơ thể ấm nóng của anh.

Tôi không phải thần tiên.

Trịnh Tây Nguyên bị chặn họng mấy câu, không nói gì nữa.
Giai đoạn thi đấu tiếp theo của
Người Đi Dưới Trời Sao
sẽ diễn ra vào mười ngày sau, hiểm khi nào Thành phố hàng không vũ trụ lại rảnh rỗi thế này, bầu không khí bận rộn đã biến mất, thay vào đó là nỗi buồn chia xa.
Trước khi đến nơi, Trì Nguyệt đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, nhưng khi đến đồn cảnh sát mới phát hiện mọi việc lại phát triển theo hướng không thể tin nổi. Sau khi cảnh sát thẩm vấn cả đêm, sáng nay Phạm Duy đã khai nhận Lâm Phán là người chi trả toàn bộ số tiền để anh ta thuê Trương Đông Thành hại Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha. Đây là điểm đáng nghi đầu tiên của cảnh sát.

Trương Đồng Thành là kỹ sư kỹ thuật ở Thành phố hàng không vũ trụ, tiền lương không thấp, số tiền này không đủ sức hấp dẫn để hắn bất chấp rủi ro.

Thế nhưng tiền lương của Phạm Duy không nhiều bằng Trương Đông Thành, thậm chí hoàn cảnh gia đình còn kém xa Trương Đông Thành. Anh ta lấy đâu ra tiền để mua chuộc người khác? Lúc đầu cảnh sát nhận định vụ án này có liên quan đến vụ án trấn Vạn Lý, là một trong những vụ án hàng loạt, có thể liên quan đến kẻ chủ mưu muốn hãm hại Kiều Đông Dương lần trước.

Đương nhiên, tổ trọng án số 1 chú ý đến Thành phố hàng không vũ trụ cũng vì vụ án này.

Bọn họ không có hứng thú với con tôm nhỏ Phạm Duy này, không muốn đánh rắn động có nên mới để anh ta chạy thoát, định câu cá lớn.

Đáng tiếc, trong suốt 24 tiếng Phạm Duy
mất tích
, anh ta không hề có dấu hiệu liên lạc với những người kia, cũng không có bất kì chứng cứ nào chứng minh anh ta có liên quan đến những chuyện đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.