• 1,487

Chương 276: Thủ đoạn hèn hạ


Trì Nguyệt hơi ngạc nhiên.

Lúc bọn họ đến đồn cảnh sát, Đinh Nhất Phàm đã đưa Lâm Phán và Trịnh Tây Nguyên đến hai phò8ng thẩm vấn riêng.
Tiếng khóc lóc kéo dài một lúc lâu, Đinh Nhất Phàm mới rời khỏi phòng.
Quyền Thiếu Đằng nhìn anh ta, đứng lên hỏi:
Sao rồi? Khai nhận chưa?

Kiều Đông Dương vừa thấy vậy lại hốt hoảng.

Quyền Thiếu Đằng.
Giọng anh lạnh lùng:
Mẹ nó, anh đừng có nói linh tinh! Người nhà tôi là sao hả?


Tôi đang nói về tình tiết vụ án.
Quyền Thiếu Đằng tỏ vẻ vô tội, nếu ánh mắt không thể hiện rõ sự hứng thú thì sẽ đáng tin hơn.

Hừ!
Kiều Đông Dương khó chịu lườm anh ta:
Còn chưa nhận được người máy đầu.


Chậc!

Quyền Thiếu Đằng lười biếng liếc nhìn Kiều Đông Dương đang im lặng.
Không nói đến bạn gái thì còn là bạn tốt, vừa nói đến bạn gái, anh ta lại nhớ ra mình là chó độc thân. Quyền Thiếu Đằng gõ bàn, liếc nhìn Trì Nguyệt:
Tôi tôn trọng ý kiến của cô, chúng ta cứ chờ kết quả đi.

Còn chưa có kết quả, Lâm Phán đã khóc lóc la hét.
Quyền Thiếu Đằng nghiêm chỉnh lại, hằng giọng, chậm rãi quay sang Trì Nguyệt, khả năng lật mặt còn nhanh hơn cả thời tiết thay đổi:
Đây là lời nói một phía của Phạm Duy, chúng tôi còn phải chờ kết quả điều tra cuối cùng mới biết được tình hình cụ thể. Những lời tôi vừa nói chỉ xuất phát từ góc độ bạn bè, nói vớ vẩn thôi.


Dù thế, tôi vẫn nghĩ Lâm Phản không làm vậy.
Hai người đàn ông thấy rất bất ngờ với phản ứng của Trì Nguyệt.
Đinh Nhất Phàm nhìn anh ta, lại nhìn Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương, mãi mới nói:
Cô ta thừa nhận đã chuyển khoản cho Phạm Duy, nhưng không thừa nhận sai Phạm Duy hại Trì Nguyệt.
Quyền Thiếu Đắng cười nhạt:
Dù là ai cũng không nhận, cứ thẩm vấn thêm mấy lần nữa sẽ nhận thôi.

Đinh Nhất Phàm nói:
Bây giờ cô ta khá kích động, đợi cô ta bình tĩnh lại rồi tiếp tục.


Cô ta nói, trước ngày hôm nay cô ta vẫn nghĩ Phạm Duy là người chân thật đàng hoàng, mọi người đều thấy anh ta khá tốt. Lâm Phán không thiếu tiền nên coi như làm viện thiện, bỏ tiền cứu trợ thiên tai. Đương nhiên, cô ta cũng nghĩ Phạm Duy sẽ trả cho cô ta.


Có giấy vay nợ không?

Không có.


Vậy điều này không đáng tin.
Quyền Thiếu Đằng cười lạnh:
Miệng lưỡi phụ nữ có thể lừa người gạt quỷ.

Anh ta còn chưa nói hết câu, một người phụ nữ lạnh lùng đi vào, bình tĩnh nhìn bọn họ.
Quyền Thiếu Đằng vội hỏi:
Trình Chính nói thế nào?

Mai Tâm từ tổn trả lời:
Đội trưởng Quyền phải thu lại câu nói kia trước thì tôi mới dám nói.


Cho vay.
Đinh Nhất Phim nói với cô:
Phạm Duy kể khổ với cô ta, nói ở quê bị sạt lở, nhà cửa bị hỏng hết, cả nhà phải sống tạm trong lều vải, bà cụ đã hơn 80, sức khỏe không tốt. Anh ta muốn mua một căn nhà trong thành phố cho ba mẹ, còn thiếu ít tiền đặt cọc.


Vậy là cô ta đã cho vay sao?

Phòng ký túc 105?
Trì Nguyệt giật mình.

Có kết quả xét nghiệm rồi.

Trì Nguyệt quay sang, mất một lúc mới nhớ ra người này là pháp y Mai Tâm đã gặp vào mấy hôm trước.

Đó là vì cô chưa gặp nhiều người. Đảm tội phạm này kiểu gì cũng có hết, thậm chí có mấy người còn không có lý do...

Không!
Trì Nguyệt lắc đầu:
Chắc chắn phải có động cơ phạm tội chứ. Tại sao Lâm Phán phải hại tôi và Vương Tuyết Nha?


Các cô có sự cạnh tranh, đây không phải động cơ sao?
Quyền Thiếu Đằng nghi ngờ nhìn phản ứng của cô:
Chẳng lẽ cô không cho rằng, sự cạnh tranh này là mối đe dọa với cô ta sao?

Mai Tâm liếc nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng không còn biểu cảm gì khác, nói năng đầu ra đấy.

Tôi đã gửi dấu vết và vật chứng thu thập được trong phòng ký túc 105 về thủ đô, sau khi đội trưởng Trình mang đến trung tâm xét nghiệm đã đưa ra kết quả. Đây là một vật liệu đặc biệt có thể xảy ra phản ứng hóa học với oxy, chỉ cần một lượng rất nhỏ đã có thể hút một lượng lớn oxy trong không khí, dẫn đến trong phòng thiếu oxy. Nhưng chỉ cần khống chế tốt liều lượng thì có thể chỉ có phản ứng thiếu oxy nhẹ, không tạo ra tổn thương thể chất rõ rệt...


Tôi thật sự không hiểu được suy nghĩ của đám phụ nữ các cô. Có cơ hội tiêu diệt tình địch lại còn bỏ qua?

Trì Nguyệt cười:
Khi nào đội trưởng Quyền có bạn gái, anh sẽ hiểu thôi.

Cô không để ý đến điều này, càng không tỏ vẻ ghen ghét như tượng tưởng của Kiều Đông Dương. Trì Nguyệt nói:
Dù Lâm Phán thật sự hận tôi như anh đã nói, thể Vương Tuyết Nha thì sao? Cô ấy có cái gì để uy hiếp Lâm Phản?


Giải quán quân!

Quyền Thiếu Đằng:
.

Cố ý đến và mặt à?

Tôi đang nói miệng lưỡi phụ nữ, không nói cô...

Ý của đội trưởng Quyền là, tôi không phải phụ nữ?

Quyền Thiếu Đằng nghẹn họng, nhìn vẻ mặt lạnh lùng vô cùng cố chấp của Mai Tâm một lúc, mới bất đắc dĩ xua tay:
Được, được được, tôi thu lại, cô nói được chưa?

Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương được lấy lời khai ở trong văn phòng, sau đó nói chuyện với Quyền Thi3ếu Đằng, khi nghe anh ta kể lại chuyện này thật sự không dám tin.
Theo Trì Nguyệt được biết, Lâm Phán là một người ca9o ngạo, dù ích kỷ nhưng không đến mức phải hại người khác như thế - còn là hai người có thực lực tổng hợp kém xa cô ta.
<6br>
Đội trưởng Quyền, điều này không đúng thì phải.

Quyền Thiếu Đằng:
...

Mẹ nó! Gần đây những người này đều bị trúng tà à?

Vậy Lâm Phán chơi chết những người khác đi, cô ta sẽ là quán quân luôn!


Tôi không thích Lâm Phán, nhưng tôi tin cô ta không làm vậy, chắc chắn còn có bí mật khác, có thể cô ta bị Phạm Duy vu oan.

Quyền Thiếu Đằng cười lạnh, nhìn sang Kiều Đông Dương.
Có lẽ cô ấy đang nghĩ đến mối quan hệ cạnh tranh khác với suy nghĩ của anh nhỉ?


Hả?
Trì Nguyệt giật mình.
Quyền Thiếu Đằng như cười như không, dáng vẻ ngồi xem trò hay:
Phạm Duy khai nhận, Lâm Phán rất ghét cô, bởi vì cô cướp đồ của cô ta.


Tôi cướp đồ của cô ta.

Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt:
...

Trì Nguyệt nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng đầy rẫy nghi ngờ.

Cảnh sát Đinh, Lâm Phán có nói lý do chuyển khoản cho Phạm Duy không?

Quyền Thiếu Đằng nhướn mày:
Nghe nói lúc trước ba mẹ Kiều Đông Dương chọn Lâm Phán làm con dâu nhà mình, vậy mà giữa đường xuất hiện một con kỳ đà cản mũi... Cô ta oán hận cũng là chuyện bình thường. Cô nghĩ mà xem, không có sự xuất hiện của cô, cô ta đã là người nhà họ Kiều.

Ánh mắt Trì Nguyệt tối tăm, cô im lặng suy nghĩ.

Theo suy nghĩ của Lâm Phán thì đây không phải là mối đe dọa.
Trì Nguyệt lại lắc đầu:
Cô ta luôn là cô gái tự tin cao ngạo đến mức biến thái. Đối với cô ta, những thí sinh khác không phải là đối thủ của cô ta, cô ta không cần làm thế. Tại sao lại chuyển một số tiền lớn cho Phạm Duy để người ta bắt được nhược điểm của mình chứ? Không phải bị ngu sao?

Chỉ có kẻ ngu mới làm như vậy, nhưng người đó không phải Lâm Phán.
Đội trưởng Quyền khinh thường:
Có gì không đúng?


Nếu 5cô ta làm vậy sẽ rất kỳ lạ.

Điều kiện trong đồn cảnh sát có hạn, cách âm trong phòng thẩm vấn không tốt lắm, người đứng bên ngoài có thể nghe rõ tiếng khóc của cô ta.
Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Trì Nguyệt thấy cô ta mất khống chế như thế.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.