• 1,487

Chương 279: Nơi để dưỡng già


Đổng San đỡ ông quay về
biệt thự của bọn họ, Kiều Đông Dương nhìn bọn họ rời đi, để trán suy nghĩ một lúc lâu mới gọi Du Vinh đến.
Từ khi dự án Nguyệt Lượng Ổ được phê duyệt, từng nhóm chuyên gia được mời đến khảo sát rất nhiều lần, đã làm ra mấy bản thiết kế nhưng vẫ3n chỉ tạm được. Không phải không tốt, có điều vẫn chưa đủ tốt.

Kiều Đông Dương không hài lòng, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó,
9

Cậu cảm thấy lão Kiều thế nào?
Anh hỏi Du Vinh. Du Vinh nhìn anh một lúc, đoán suy nghĩ của ông chủ:
Ông cụ rất chuyên nghiệp, mấy 6kỹ sư trong tổ đều nói ông rất sáng tạo, rất khâm phục.


Vậy à? Xem ra không phải đồ vô dụng rồi.
Cái tên này... sao lại ăn ảnh thế này chứ? Dù hai người đã quen nhau rất lâu nhưng cô vẫn ngơ ngác nhìn anh,

Alo? Cô Trì, em đang nghĩ gì thế?
Trì Nguyệt hắng giọng:
Anh kể đi.

Xem phòng của anh trước đã.
Kiều Đông Dương xoay ống kính, quay một vòng để cô nhìn:
Sao nào? Để em ngủ trong căn phòng này sẽ không thấy thiệt thòi chứ?


Phắn. Ai muốn ngủ cùng anh?

Kiều Đông Dương gửi một biểu cảm uất ức, Trì Nguyệt che mặt cười trộm, tưởng tượng dáng vẻ anh nằm trên giường nhắn tin với cô, lại mím môi gõ:
Muộn lắm rồi, anh ngủ sớm đi, mai lại nói chuyện.


Từ từ đã, anh kể cho em nghe.
Kiều Đông Dương vội vàng nhắn tin:
Anh cảm thấy lão già nhà anh bị điên rồi.


... Sao thế?

Thế nhưng Trì Nguyệt cảm thấy
con hàng
này gọi cô đến không chỉ vì mục đích này.

Ngày mai đi làm rồi xem. Đêm hôm khuya khoắt, con gái đi ra ngoài không an toàn...


Cô Trì, tình cảnh giác của em rất cao đấy nhỉ?


Ai bảo anh Kiều cứ như sói đói ấy.


Em đang khen anh mạnh mẽ sao?


Còn lâu!

Đột nhiên lại đổi tính.

Tính cách lão Kiều quái gở, lúc trước luôn muốn kiểm soát con cái. Chỉ lo con trai làm việc không tốt, dù con trai làm việc gì cũng muốn xen vào, muốn cản trở, đã quen áp đặt suy nghĩ lỗi thời của mình cho những việc mới... Đứa nhỏ Đông Tử này lại rất thích chống đối ba mình, quan hệ của hai ba con vẫn không tốt...
Đổng San thở dài:
Nhưng lão Kiều rất yêu thương nó.

Trì Nguyệt gật đầu, cô không tiện nói xen vào.

Việc gì ạ?
Du Vinh hỏi.

Không cần trả lương cho ông ta, dù sao cũng là sở thích của người ta.

Đến đêm, Trì Nguyệt vừa nằm ngủ đã nhận được tin nhắn
mời gọi
của Kiều Đông Dương.
Em muốn đến đây không? Anh đến nhà đón em.


Con người sẽ thay đổi, chủ cũng lớn tuổi rồi mà. Em cảm thấy trợ lý Hầu đúng là nhân tài, trên có thể thuyết phục Hoàng đế, dưới có thể lừa gạt dân chúng, trước kia em cảm thấy anh ta là người mượn gió bẻ măng, bây giờ mới phát hiện đây là cao nhân giả heo ăn thịt hổ...


Đương nhiên rồi.
Kiều Đông Dương không hề ngạc nhiên với ý kiến của cô:
Ông nội anh tự chọn người cho anh, có thể bình thường được à?


Vậy vì sao anh còn thường xuyên mắng anh ta?

Nhìn thấy những thay đổi của Kiều Chính sùng, Trì Nguyệt phát hiện Kiều Đông Dương không hề miêu tả quá lời.

Dì ơi, chủ... Sao đột nhiên lại đổi ý ạ?

Đổng San mỉm cười, có thể thấy bà rất vui, ánh mắt bà nhìn Kiều Chỉnh sùng cũng tràn đầy yêu thương, không còn trống rỗng và buồn bã như trước nữa, cả người đều rạng rỡ hẳn lên.
Bên trên đã biết đến dự án Nguyệt Lượng Ổ từ lâu, thật ra trước khi bọn họ đến cũng đã tìm hiểu tình hình, còn bàn bạc một lần. Bây giờ được Kiều Chính Sùng mời đến khảo sát dự án Nguyệt Lượng Ổ, dù sao cũng khác với ngồi lý luận suông, sau hai tiếng khảo sát sơ bộ, bọn họ vô cùng hứng thú.
Ba người ngồi trong phòng thảo luận về dự án hệt như lúc còn trẻ.
Trì Nguyệt và Đông San ngồi ở bên ngoài, đều nhìn nhau cười.

Em không ngủ cùng anh cũng không sao, anh ngủ cùng em là được.

Trì Nguyệt không đeo tai nghe, bây giờ là đêm khuya yên tĩnh, cô sợ mẹ nghe thấy lời nói của anh, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ:
Anh kể đi xem nào.


Lão già nhà anh bị điên thật rồi.


Gần đây Trì Nhạn thay đổi rất nhiều, chị ấy cởi mở hơn, thích nói thích cười... cũng không phát bệnh nữa. Trợ lý Hầu có công lao rất lớn.
Kiều Đông Dương nhìn khuôn mặt cô dần trở nên nặng nề, yên lặng một lát mới nói:
Có lý, ngày mai anh sẽ thêm đùi gà cho cậu ta.


... Keo kiệt.

Giữa trưa ngày hôm sau, hai vị viện sĩ mà Kiều Chỉnh sùng nhắc tới đã đến, mấy người bạn cũ gặp nhau đều than thở kể lể chuyện mấy chục năm trước. Lúc nói đến dự án Nguyệt Lượng 6, hai vị viện sĩ già đều giơ ngón cái khen Kiều Đông Dương tài giỏi, khen Kiêu Chính sùng biết cách nuôi dạy con trai.
Trì Nguyệt rất ít gọi video với người khác, trong ấn tượng của cô, ngoại trừ Vương Tuyết Nha thì chỉ có Kiều Đông Dương, hơn nữa số lần cũng rất ít.
Có lẽ vì vấn đề tính cách, cô không quen cảm giác trò chuyện video với người khác, cảm giác quá gần gũi thân thiết, cô mỉm cười chưa được ba giây đã tỏ ra hơi lúng túng.
Nhưng hôm nay video vừa được kết nối, khuôn mặt đẹp trai của Kiều Đông Dương đã xuất hiện trên màn hình, trái tim cô đập rộn ràng quên cả cảm giác lúng túng.

Trước kia chủ không phải người cố chấp như thế.

Mí mắt Trì Nguyệt hơi giật, nhìn bà ăn mặc rất giản dị, cười nói:
Chắc chắn là công lao của di. Có phải chủ đã nghe theo lời khuyên của di...


Di á?
Đổng San lắc đầu, bật cười:
Nếu di có thể khuyên được ông ấy thì cũng không...
Nói đến đây, bà cười khổ, không nói tiếp nữa mà chuyển sang chuyện khác:
Vì vậy dù mới nói Nguyệt Lượng ổ là nơi có phong thủy tốt. Thấy lão Kiều thế này, di cũng vui.
Trì Nguyệt:
Thế nhưng cuộc sống ở đây rất gian khổ.


... Có một vài người luôn thích ăn mắng. Cái tên Hầu Tử này, nếu không mắng thì chắc bay lên trời luôn rồi, em còn không biết à?

Trì Nguyệt bật cười, nghĩ lại cũng thấy xúc động:
Thật ra, em nên cảm ơn anh ấy!


Hả? Sao thế?


Trên cõi đời này có chỗ nào mà không gian khổ? So sánh với đau đớn trong lòng, đau đớn trên cơ thể còn thoải mái hơn.
Đổng San cười nói, sau đó nhìn cô:
Tối hôm qua lão Kiều còn bàn bạc với dì, định giao tập đoàn Kiêu thị cho Đông Tử. Ông ấy già rồi, cũng cần phải nghỉ ngơi. Nguyệt Lượng X là nơi khá tốt, có thể về đây dưỡng già, ông ấy nói nếu được ở lại đây, có thể sẽ sống lâu hơn mấy năm...

Trì Nguyệt:
...

Đây là được thần tiên
độ
sao?
Kiều Đông Dương nói:
Nế5u lão Kiều thật sự thấy hứng thú, còn mời hai vị Viện sĩ đến, vậy... để ông ta thử một lần đi.

Du Vinh gật đầu:
Được.

Kiều Đông Dương đỡ cằm, suy nghĩ rồi nói:
Còn có một việc nữa...

Kiều Đông Dương nhìn cô mím chặt môi, dáng vẻ tức giận cũng rất đáng yêu, không nhịn được cười:
Ông ấy chủ động yêu cầu thiết kế dự án Nguyệt Lượng ... Sao anh lại cảm thấy lão già này đang có ý xấu chứ? Có phải đang có âm mưu gì không?

Trì Nguyệt nghe anh kể rõ ràng mọi chuyện thì cũng hơi ngạc nhiên.
Thế nhưng có suy nghĩ thoáng hơn Kiều Đông Dương:
Có phải anh suy nghĩ nhiều quá không? Có lẽ chú không hề muốn ngăn cản anh hoặc là phá hoại dự án, mà thật lòng muốn làm việc này thì sao?

Ha ha! Em không hiểu ông ấy đầu, ông ấy sẽ không dễ chịu thua...


Nhắn tin không nói rõ được, em đến đây rồi nói.

Ha! Trò mèo. Trì Nguyệt nhướn mày, gọi điện cho anh. Kiều Đông Dương dập máy luôn, lúc Trì Nguyệt còn đang bối rối, anh lại gửi yêu cầu gọi video.
Trì Nguyệt do dự ít nhất ba giây mới nghe máy.
Đổng San nhìn cô, cười nói:
Cháu xem bây giờ tốt biết bao. Khi con người suy nghĩ thông suốt, bắt đầu buông tay, rồi mọi việc sẽ trôi qua thôi. Chú di già rồi, chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình thì tất cả đều vui vẻ.

Tất cả đều vui vẻ!
Chỉ sợ Kiều Đông Dương biết được sẽ khóc một trận.
Từ sự hiểu biết của Trì Nguyệt với anh, anh làm người máy và kế hoạch Trời Sao là vì sở thích cá nhân. Đám con cháu nhà họ Kiều luôn thèm thuồng tài sản trong nhà, nhưng anh lại không có hứng thú, Kiều
Chính Sùng muốn anh thay thế mình, lại không biết Kiều Đông Dương rất rất ghét gánh nặng đó.
Ông muốn về hưu sao?
Trì Nguyệt mím môi nghĩ đến vẻ mặt anh khi nói lời này, lỗ tai cô hơi nóng:
Không đến đâu, em đã ngủ rồi.


Anh nhận được phúc lợi tốt, không cần ở lều vải nữa, em không đến xem à?

Tổ dự án không chỉ xây lều riêng cho Kiều Chính sùng mà còn dựng một khu làm việc và nghỉ ngơi riêng cho Kiều Đông Dương. Hơn nữa, dự án Nguyệt Lượng Ổ được phê chuẩn đặc biệt, cách mấy ngày lại đưa nước máy đến Nguyệt Lượng 0, điều kiện nơi này dẫn tốt hơn.
Chỉ sợ hai cha con lại cãi nhai một trận.

Chiều hôm đó, Trịnh Tây Nguyên vội vã chạy đến từ Thành phố hàng không vũ trụ.

Anh ta muốn đưa Trì Nguyệt đi.

Chỉ còn tám ngày nữa sẽ diễn ra trận chung kết
Người Đi Dưới Trời Sao
, các thí sinh phải bắt đầu tập trung huấn luyện. Trì Nguyệt đã muốn dự thi thì phải quay về đội để huấn luyện. Kiều Đông Dương không nỡ để cô đi, rất muốn đi cùng cô, những dự án đã bắt đầu, Kiều Chính Sùng còn mời hai vị viện sĩ đến, tổ dự án tổ chức đoàn chuyên gia bắt đầu thảo luận, anh không thể đi ngay lúc này.


Em đi trước đi, anh sẽ cố gắng đến trước khi em thi đấu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.