Chương 280: Có thể ác độc hơn nữa
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1567 chữ
- 2022-02-04 04:08:15
Trên đường trở về, Trịnh Tây Nguyên chủ động nhắc đến việc Lâm Phán với Trì Nguyệt.
Hôm nay trước khi đến Nguyệt Lượng Ổ đón Trì8 Nguyệt, Trịnh Tây Nguyên đã đến đồn cảnh sát trước, nhưng Lâm Phán không còn ở đó nữa. Cảnh sát không nói cho anh ta biết Lâm Phán đan3g ở đâu, chỉ bảo anh ta quay về chờ thông báo.
Trịnh Tây Nguyên là bạn của Lâm Phán, tất nhiên sẽ thấy lo lắng, Trì Nguyệt có t9hể hiểu được tâm trạng này, nhưng từ góc độ của cô, cô chỉ quan tâm đến vụ án.
Đương nhiên, cô sẽ không nói những lời này với Trịnh Tây Nguyên, cũng không cho rằng loại sinh vật đơn bào như Trịnh Tây Nguyên có thể hiểu được suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ của phụ nữ.
Nửa tiếng sau, xe chạy vào Thành phố hàng không vũ trụ.
Lần này vắng lặng hơn bất kỳ lần nào Trì Nguyệt đến đây. Ngoại trừ nhân viên công tác Thành phố hàng không vũ trụ, nhân viên công tác tổ chương trình Trời Sao, cũng chỉ còn lại ba thí sinh. Vốn di thí sinh tại Đan Tinh đã được quyết định tham thi đấu top 4, nhưng sau trận đấu lại quyết định sẽ chọn thời gian thích hợp nhất để tuyên bố rút lui khỏi cuộc thi vì lý do sức khỏe, dừng bước trong bảng danh sách top 4.
Trì Nguyệt, nếu việc bộ đồ phi hành gia thật sự6 do cô ta gây ra, cô có tha thứ cho cô ta không?
Lúc ngồi trong xe, Trịnh Tây Nguyên đột nhiên hỏi cô như vậy.
Trịnh Tây Nguyê5n hay cợt nhả nhưng đối xử với bạn bè rất tốt. Lúc anh ta còn là khách hàng lớn của Trì Nguyệt, Trì Nguyệt được anh ta quan tâm rất nhiều, cô vẫn nghĩ anh ta là người khá tốt, ngoại trừ vấn đề
đũng quần
thì trên cơ bản không có tật xấu gì hết.
Dù bây giờ anh ta quan tâm đến Lâm Phán, Trì Nguyệt vẫn cảm thấy anh ta rất nghiêm túc với tình bạn.
Trịnh Tây Nguyên thấy cô như vậy, cảm thấy mấy lời nói của mình quá nhàm chán, cười xấu hổ nói sang chuyện khác.
Trở về luyện tập thật tốt, cô đã nghỉ ngơi lâu vậy rồi, phải tranh thủ khôi phục trạng thái. Bây giờ Lâm Phản không ở đây, khả năng cô đạt giải quán quân là rất lớn...
Anh ta có biết nói chuyện không hả?
Trì Nguyệt hừ lạnh.
Trịnh Tây Nguyên mỉm cười áy náy, nhìn cô nói:
Đúng là Lâm Phản có rất nhiều khuyết điểm, có lẽ các cô đều không thích cô ta. Nhưng tôi tin cô ta sẽ không làm việc như thế. Nhất là với Vương Tuyết Nha, cô ta không cần phải làm ra chuyện như vậy. Tôi tin cô ta bị tên khốn Phạm Duy hại.
Trì Nguyệt chỉ mím môi cười.
Đây là Trịnh Thiển.
Trịnh Tây Nguyên nói xong nhìn sang cô gái kia:
Trợ lý của cô.
Trì Nguyệt giật mình, cười nói:
Cùng họ với anh Trịnh, là họ hàng à?
Cô chỉ đùa một câu mà thôi, không ngờ cô gái lại mỉm cười xấu hổ ngầm đồng ý. Trịnh Tây Nguyên nhìn cô, nặng nề thở dài:
Em gái tôi.
Hả? Trì Nguyệt ngạc nhiên:
Em ruột?
Em họ.
Trịnh Tây Nguyên không nói nhiều, cũng không biết có thân thiết với cô em họ này không, nhưng có thể thấy mức độ quan tâm của anh ta với Trì Nguyệt:
Tôi đặc biệt điều đến từ Hào Quang cho cô.
Trì Nguyệt hơi nhếch môi:
Cảm ơn.
Vì vậy...
Đôi mắt Trì Nguyệt tối lại:
Cậu cảm thấy trong số những thí sinh này, ai coi cậu là chướng ngại vật?
Thời gian huấn luyện ít ỏi, nhiệm vụ nặng nề, ngay tối đó mấy thí sinh đã tập trung họp, sắp xếp giai đoạn huấn luyện cuối cùng.
Giám đốc chương trình Mai Y, người dẫn đội, mấy vị huấn luyện viên đều có mặt đầy đủ.
Rất khó tin đúng không?
Thang Bình được cho thêm một cơ hội nữa nên rất hưng phấn.
Trì Nguyệt mím môi, gật đầu:
Ừ.
.
Thang Bình mỉm cười hiểu ý, bước tới ôm cô:
Chào cậu Trì Nguyệt, tôi là Thang Bình. Tôi rất vui vì được ở cùng phòng ký túc với cậu.
Hai cô mỉm cười ngồi xuống giường.
Thang Bình kể cho cô biết, sau buổi lễ trao giải cô ta đã dọn dẹp xong đồ đạc rời khỏi Thành phố hàng không vũ trụ, còn chưa về đến nhà đã nhận được điện thoại của tổ chương trình, yêu cầu cô ta quay về tham gia trận chung kết. Lý do giống với Trì Nguyệt, vì cô ta bị người khác hại dẫn đến thất bại trong vòng đấu tứ kết, tổ chương trình cho cô ta một cơ hội vào vòng bán kết, thay thế Lại Đan Tinh trở thành top
Các thí sinh tiến vào top 4 đều nhận được nhiều sự quan tâm hơn. Hạo Quang sắp xếp một trợ lý cho mỗi thí sinh, chuyên phụ trách về cuộc sống và các công việc hằng ngày.
Ngoài ra, mỗi người còn có một huấn luyện viên riêng chuyên nghiệp.
Trì Nguyệt vừa xuống xe đã được một cô gái trẻ tuổi nhiệt tình chào đón giúp cầm túi, khiến cô cảm thấy
lo sợ
, vô thức quay sang nhìn Trịnh Tây Nguyên.
Anh hỏi người bị hại có tha thứ hay không, không cảm thấy rất tàn nhẫn sao? Anh Trịnh!
Ôi! Trịnh Tây Nguyên vò đầu.
Đúng là hơi hơi.
Lúc phân chia huấn luyện viên, Trì Nguyệt may mắn được giao cho huấn luyện viên Lưu, điều này khiến cô thấy rất vui. Huấn luyện viên Lưu rất chuyên nghiệp, điều quan trọng nhất là tính cách tốt, Trì Nguyệt rất tin tưởng anh ta.
Sau khi học xong, các thí sinh lần lượt rời khỏi văn phòng, Trì Nguyệt đang định đi tìm huấn luyện viên Lưu trao đổi, nói rõ tình hình của mình trong giai đoạn hiện tại, nhưng vừa rời khỏi văn phòng đã bị Chu Thanh cản lại.
Bọn họ là bạn cùng trường, đã quen biết rất lâu, thế nhưng lúc trước gặp nhau ở trong tổ chương trình còn xa cách hơn cả người lạ, có thể không gặp thì không gặp lần nào, có thể không nói thì không nói nửa cầu. Có nói là kẻ thù cũng không đủ.
Trịnh Thiến dẫn Trì Nguyệt đến đây, trên đường đi không thấy một ai, lại bất ngờ gặp Thang Bình trong phòng ký túc.
Lúc hai người gặp nhau đều hơi ngạc nhiên, Trì Nguyệt mỉm cười dang hai tay ra.
Chào cậu, tôi là Trì Nguyệt, xin hãy quan tâm nhiều hơn.
Không ngờ lại là Lâm Phán.
Hôm nay Thang Bình nói nhiều hơn mọi khi:
Ngày thường gặp cô ta, tuy tôi thấy cô ta hơi kiêu ngạo nhưng không phải người xấu, cũng không có mâu thuẫn với tôi, tôi càng không có thực lực giành giải quán quân với cô ta... Không hiểu được tại sao cô ta lại làm như vậy.
Trì Nguyệt nhìn cô ta, hơi nhíu mày:
Cậu cảm thấy bản thân không phải đối thủ của cô ta?
Thang Bình bật cười:
Cũng gần như vậy, dù sao tôi cũng không thể cản trở con đường giành giải quán quân của cô ta. Cô ta thật sự không cần hại tôi...
Trì Nguyệt cảm thấy trái tim run lên, nói thật, cô không muốn tham gia một trận chung kết không có Lâm Phán.
Cứ như... cô đã nhặt được món hời vậy.
Tuy Trì Nguyệt thua trận đấu xác nhận tư cách vì vấn đề bộ đồ phi hành gia, nhưng Lâm Phán đã từng nói cô ta cố ý nhường cô. Trì Nguyệt vẫn quan tâm đến vấn đề này nên cô rất mong chờ một trận đấu không có sự nhường nhịn, dù thua cũng thấy thoải mái.
Nhưng vừa nhắc đến vụ án, Trì Nguyệt lại thờ ơ.
Tha thứ hay không là vấn đề pháp luật.
Tôi chỉ hỏi trong lòng cô nghĩ thể nào thôi.
Tôi không nghĩ thế nào hết.
Trì Nguyệt bị Trịnh Tây Nguyên nhìn chằm chằm, biết mình không nói rõ ràng chắc chắn anh ta sẽ lải nhải bên tai suốt, thế là cô mỉm cười rất chân thành.
Trịnh Tây Nguyên nói:
Không cần, tôi chỉ sợ bị người nào đó thịt thôi.
Dù đặt ai bên cạnh Trì Nguyệt cũng không đáng tin bằng người nhà. Trịnh Tây Nguyên suy nghĩ rất chu đáo, nhưng Trì Nguyệt lại nghĩ cô gái này là em họ lão Trịnh, là con gái nhà giàu, sao có thể không biết xấu hổ
dùng
người ta chứ?
Vẫn là phòng ký túc cũ.
Trì Nguyệt cảm thấy Chu Thanh rất sợ cô.
Hôm nay làm sao thế? Ai cho cô ta can đảm chặn đường cô?
Trì Nguyệt nhìn Chu Thanh, khoanh tay lại, cười hỏi:
Trông cô gây hơn nhiều rồi đấy. Việc làm ăn không tốt à?
Câu nói này không hề có vấn đề gì, thậm chí còn có vẻ rất quan tâm, nhưng Chu Thanh biết câu này đầy ẩn ý và cay độc.
Cô là đồ ác độc!
Chu Thanh nghiến răng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.