Chương 282: Như rơi vào hầm bằng
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1841 chữ
- 2022-02-04 04:08:12
Sự nhiệt tình của con gái với những
tin đồn
gần bằng với sự yêu thích quần áo đẹp.
Trước khi Lâm Phán trở về chỉ có bốn thí sinh, bây 8giờ cô trở về cũng chỉ có năm người nhưng dường như cả Thành phố hàng không vũ trụ đã trở nên sôi động hơn. Sự sôi động này do Lâm Phân tạo ra,3 đương nhiên cũng vì cô ta trở về sẽ thỏa mãn sự tò mò của một vài người nên càng có vẻ được chào đón hơn.
Rất nhiều người tỏ vẻ quan t9âm đi đón cô ta.
Dù ai đến hỏi, cô ta đều nói như vậy, cuối cùng mọi người đều hậm hực rời đi.
Chỉ còn lại Chu Thanh và Hứa Văn Vũ đưa Lâm Phán về phòng ký túc cứ như nghênh đón nữ anh hùng chiến thắng trở về.
Giường của cô ta đã được sắp xếp lại, bàn sách gọn gàng giống hệt trước khi cô ta đi ra ngoài. Trước kia, Chu Thanh và Hứa Văn Vũ luôn làm những việc lặt vặt này giúp cô ta, Lâm Phán không cần phải chạm tay vào việc gì hết. Khi đó, lúc cô ta nói cảm ơn cũng có vẻ kiêu ngạo khác với mọi người - dáng vẻ cao ngạo như một con phượng hoàng đứng giữa bầy gà.
Lâm Phản ngồi ở mép giường, đôi mắt vằn tia máu nhìn Chu Thanh hiền lành đứng đó, bầu không khí trong phòng khá kỳ lạ, rõ ràng là những người bạn thân xa cách mấy ngày được gặp lại, nhưng đôi mắt Lâm Phản như lưỡi dao sắc bén và lạnh lùng, Chu Thanh thấy vậy cũng không dám đến gần.
Phán Phán, cậu sao thế?
Vì sao tôi lại cho Phạm Duy vay tiền?
Lâm Phản hỏi một câu không đầu không đuôi.
Khoảng mười phút sau, Lâm Phản cúi đầu đi ra ngoài, khuôn mặt cô ta gầy hơn, tái nhợt mệt mỏi, trên người đã mất đi vẻ kiêu ngạo cử như một con chim khổng tước bị trụi lông, cả người ủ rũ, vành mắt đỏ bừng, nhưng thấy có nhiều người đến quan tâm hỏi han, cô ta vẫn miễn cưỡng mỉm cười.
Có người rót nước, có người nhường chỗ, nhưng mục đích của mọi người đều giống hệt nhau, bọn họ muốn biết mấy hôm nay Lâm Phán đã đi đâu, trải qua chuyện gì, vụ án thế nào?
Trong mấy ngày Lâm Phản bị cảnh sát đưa đi, những người trong Thành phố hàng không vũ trụ đều ngậm chặt miệng không dám nhắc đến tên cô ta, sợ có liên quan đến cô ta, sợ bị kéo vào vụ án của cô ta. Chỉ trong vòng một đêm, dường như mọi người chỉ có mối quan hệ xã giao với cô ta... Bây giờ Lâm Phán đã trở về, mọi người lại thay đổi.
Cô ta nói vừa nhanh vừa vội, uất ức đến mức suýt rơi nước mắt.
Lâm Phản nhìn cô ta chằm chằm, mãi sau sống lưng thẳng tắp mới hơi thả lỏng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.
... Xin lỗi, là tôi nói hơi quá đáng. Cậu đi huấn luyện đi, tôi ngủ một lát, không cần gọi tôi dậy ăn trưa.
Lâm Phản im lặng, chỉ có Chu Thanh mỉm cười với cô ta:
Cậu mau đi huấn luyện đi. Cậu hay buôn chuyện, Phản Phán không thể kể hết cho cậu nghe được.
Được rồi.
Hứa Văn Vũ đóng cửa lại, trong phòng ký túc chỉ còn hai người họ.
Ý cậu là, tôi nên tự nhận mình xui xẻo sao?
Lâm Phản hừ lạnh:
Rất tốt, bây giờ cậu chổi sạch sẽ, đổ hết chậu phân lên đầu tôi. Chu Thanh, sao đến ngày hôm tôi mới phát hiện cậu là loại người... lươn lẹo như thể nhỉ?
Phản Phán, xin lỗi!
Chu Thanh cúi đầu, tỏ ra hối hận:
Nếu cậu muốn nói vậy, tôi cũng không cãi được. Đúng là tôi không biết nhìn người nên đã hại cậu. Tôi xin lỗi cậu, nhưng nếu cậu nói tôi biết rõ Phạm Duy là loại người này... tôi, tôi sẽ bị sét đánh, chết không chỗ chôn!
Nếu thề thốt có tác dụng thì thế giới đã giảm một nửa dân số rồi.
Lâm Phán lạnh lùng nhìn cô ta, nói sang chuyện khác:
Có phải cậu và Phạm Duy có quan hệ mờ ám không?
Chu Thanh ngạc nhiên nhìn cô ta.
Chu Thanh rất quen thuộc với biểu cảm và động tác này của Lâm Phán, cô ta đã từng thấy ở Trì Nguyệt...
Khinh thường, mỉa mai, cao cao tại thượng như đang nhìn một người phụ nữ hèn hạ không ra gì.
Lâm Phản ngồi trong văn phòng
Người Đi Dưới Trời Sao
nói chuyện với Trịnh Tây Nguyên.
Trịnh Tây Nguyên bảo t6ài xế đi đón cô ta về, không biết đang giải quyết thủ tục hay là kể rõ mọi chuyện, bọn họ đóng chặt cánh cửa văn phòng, ngăn cản đám người quan5 tâm Lâm Phán ở bên ngoài, cũng ngăn cán sự tò mò của bọn họ.
Những người tụ tập bên ngoài đều tỏ ra vui mừng, xì xào bàn tán, nhất là Chu Thanh và Hứa Văn Vũ, bọn họ vui vẻ cứ như ăn Tết vậy.
Trong lòng Chu Thanh như có lửa đốt, sống lưng ướt mồ hôi, vẻ mặt như đang nhìn gái làng chơi này là điều khiến cô ta căm hận nhất, khó chịu nhất, lại là nỗi đau khó vượt qua nhất.
Tôi không...
Chu Thanh lùi lại, co ro lắc đầu:
Phán Phán, cậu lại nói tôi vậy sao, vậy mà tôi còn giúp cậu. Vì cậu, tôi qua tôi suýt đã đánh nhau với Trì Nguyệt...
Cô ta vén tay áo lên để Lâm Phán nhìn thấy dấu ngón tay bầm tím trên cánh tay cô ta.
Cậu thấy không? Là do Trì Nguyệt làm đấy. Tôi làm vậy là vì ai? Không phải tôi đang đấu tranh cho danh tiếng của cậu sao? Bây giờ cậu lại trách tôi. Lúc Phạm Duy biết ơn cậu, nói cậu là nữ thần là Bồ Tát sống, cậu đã nói thế nào? Tất cả mọi người đều bị lừa, sao cậu có thể trách tôi chứ?
Bọn họ biến thành những người bạn tốt nhất của Lâm Phán.
Đáng tiếc, Lâm Phản đối mặt với những ánh mắt và nụ cười tò mò kia lại không chịu nói câu nào, dường như miệng cô ta đã được lắp đặt khóa kéo, một người đẹp ôn hòa luôn không nỡ từ chối người khác, đột nhiên trở nên lạnh lùng xa cách.
Xin lỗi, tôi không thể nói bất cứ điều gì, cảnh sát đã dặn dò rồi.
Nhưng Lâm Phán của ngày hôm nay đã thay đổi.
Chu Thanh và Hứa Văn Vũ đều nhạy cảm nhận ra, cô ta không thích nói chuyện, lễ phép, khách sáo, xa lánh bọn họ.
Phán Phán, cậu phải chịu khổ rồi à?
Trong ba người bọn họ, Hứa Văn Vũ là người nóng tính nhất và cũng ngu nhất, Chu Thanh vẫn buồn bực không nói câu nào, chỉ tỏ vẻ lo lắng. Hứa Văn Vũ lại vô duyên hỏi thẳng ra, từng câu từng chữ đâm thẳng vào chỗ đau của Lâm Phản.
Lâm Phán nằm phịch xuống giường, có người lại, quay lưng về phía cô ta.
Chu Thanh giật mình, hỏi:
Phản Phán, một câu hỏi cuối cùng.
Lâm Phán không quay lại:
Cậu nói đi.
Chu Thanh giật mình:
Cậu nói trong nhà anh ta khó khăn, có thể giúp thì giúp, dù sao cậu cũng không thiếu tiên...
Sai!
Lâm Phán nhìn cô ta không chớp mắt:
Nếu cậu không thường xuyên nói với tôi rằng Phạm Duy là người trung thực, chất phác lại bị Vương Tuyết Nha lừa gạt tình cảm, bị vứt bỏ, vậy mà vẫn si tình với cô tay cậu nói anh ta hiểu thảo, nhịn ăn nhịn mặc để dành tiền xây nhà mới cho gia đình, kết quả lại gặp thiên tai, thật sự là người tốt không gặp may, bị sỉ nhục quả dã man... Tôi sẽ không cho anh ta mượn tiền.
Chu Thanh thay đổi sắc mặt.
... Phản Phán, cậu có ý gì?
Lâm Phản lạnh lùng nhìn cô ta:
Nếu không có cậu, tôi sẽ không quen anh ta.
Chu Thanh buông thõng hai tay cạnh người, ngón tay hơi co lại, ngơ ngác lắc đầu:
Phản Phán, cậu không thể trách tôi được. Trước đó không xảy ra chuyện gì, ai biết Phạm Duy lại là người như thế. Tôi cũng bị vẻ ngoài của anh ta lừa.
Cô ta không hiểu ra sao quay sang nhìn, Chu Thanh lắc đầu với cô ta, nhẹ nhàng nói:
Phán Phán, cậu nghỉ ngơi đi, đến giờ ăn cơm tôi sẽ gọi cậu.
Chu Thanh đang định kéo Hứa Văn Vũ đi ra ngoài, không ngờ Lâm Phán đột nhiên quay ra nói:
Chu Thanh, cậu ở lại đây. Văn Vũ, cậu đi huấn luyện trước đi.
Được.
Chu Thanh buông tay Hứa Văn Vũ ra.
Hứa Văn Vũ còn đang ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, không thích cảm giác bị bọn họ bài xích thế này, bĩu môi nói:
Các cậu muốn nói cái gì, tôi không thể nghe à?
Nghe nói bọn họ rất hung dữ, dù không bị đánh đập thì cũng phải chịu áp lực tinh thần, có phải bọn họ đã làm gì cậu rồi không...
Không.
Lâm Phán không nghe nổi nữa, nằm xuống giường, xoay mặt vào tường:
Tôi muốn nghỉ ngơi một lúc.
Hứa Văn Vũ còn muốn nói gì nữa lại bị Chu Thanh giữ chặt.
Vì sao cậu nghi ngờ tôi và Phạm Duy có quan hệ đó?
Lâm Phản im lặng, chậm rãi quay sang nhìn cô ta.
Mối quan hệ nam nữ của Phạm Duy rất lằng nhằng, đã qua lại lừa tiền lừa sắc mấy thí sinh Trời Sao, anh ta còn ngoại tình với Thẩm Ả Lệ, là người rất xấu xa. Còn cậu...
Lâm Phán nói đến đây hơi dừng lại, ánh mắt phức tạp xen lẫn vẻ lo lắng, cô ta do dự mãi, đột nhiên quay mặt sang chỗ khác, kéo chăn che kín bản thân, mơ hồ nói một câu:
Trước kia cậu đã làm gì, cậu còn không biết sao?
Chu Thanh không nhớ rõ bản thân đã rời khỏi phòng ký túc thể nào, máu trong người chảy ngược, trong lồng ngực cuộn trào sùng sục, cả người lại như rơi vào hầm băng.
Lâm Phán không chỉ biết việc mà cô ta không muốn cho người khác biệt nhất, còn nói thẳng ra với cô ta. Hơn nữa, Chu Thanh không dám nhớ đến ánh mắt như đang nhìn một
con gà dơ bẩn
của Lâm Phản. Ở nơi mà cô ta không hề hay biết, đã có bao nhiêu người biết chuyện này, có bao nhiêu người nhìn cô ta với ánh mắt như thế?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.