Chương 292: Đúng và sai không có tuyệt đối
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 3348 chữ
- 2022-02-04 04:08:23
Cơ thể Lâm Phán cứng đờ, cô ta thở hổn hển, tức giận trợn to mắt nhìn Chu Thanh, trên trán nổi gân xanh.
Vào lúc này, cô ta có một vạn lý8 do để xé xác Chu Thanh, nhưng phía trước bị chặn, phía sau có kẻ địch đuổi theo, tất cả sự hận thù của cô ta bị ép xuống và việc sinh tồn. Cô t3a im lặng do dự chưa được mấy giây đã đổi phương hướng, chạy vào trong khu rừng rậm bên trái.
Chạy thoát thân quan trọng hơn bất cứ điều9 gì.
Lâm Phản không ở trong động mà đang đứng sau lưng cô ta. Cơ thể Chu Thanh cứng đờ, nghiêng người tiến vào trong động, dựa lưng vào vách đá nói chuyện với Lâm Phán ở ngoài động:
Cô thông minh thật, biết dùng chiêu trò rồi.
Lâm Phán đi tới gần cửa động:
Nếu tôi thông minh thì sẽ không để cô đi đến ngày hôm nay.
Ha ha!
Cô cảm thấy thế nào?
Là cô! Cô đã làm tất cả những chuyện xấu xa đó!
Chu Thanh gượng cười, trong nụ cười xen lẫn sự ác ý:
Lâm Phán, cô không muốn nhận thua nên bắt đầu tìm lý do cho bản thân sao? Sao tôi có thể làm những việc đó được? Cô ghét Trì Nguyệt, ghét cô ta cướp mất Kiều Đông Dương. Việc cố ý lôi kéo người trong tổ chương trình xa lánh cô ta, là tôi dạy cho cô à? Cô đồng cảm muốn cho Phạm Duy vay tiền, là tôi xúi giục cô sao? Cô hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh, vờ ngớ ngẩn nghe người ta khen ngợi lấy lòng, cũng là lỗi của tôi chắc?
Thua sẽ mất một trăm triệu.
Đối với người bình thường, họ hiếm khi gặp được cơ hội như vậy trong đời.
Chu Thanh vô cùng căng thẳng, trên người ướt sũng mồ hôi, cô ta rất muốn loại bỏ Lâm Phán để giành giải quán quân. Lâm Phán lại có ham muốn sống sót mạnh mẽ hơn, trải qua cuộc rượt đuổi thời gian dài, chỉ số sinh tồn của cô ta chỉ còn chưa đến 20%.
Lâm Phán tưởng mình trúng 5đạn nhưng không nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Phía sau vang lên tiếng quát của Trì Nguyệt.
Chu Thanh, mẹ nó, cô quá hèn hạ...
Cô ta cầm súng hồng ngoại quét qua cửa động, vẫn không nhận được sự phản ứng từ đối phương.
Mắt Lâm Phán hơi co lại, mơ hồ cảm thấy điều bất thường, cô ta nghiến răng đang định chui vào trong động.
Đừng!
Giọng nói Trì Nguyệt vang lên sau lưng.
Chu Thanh hừ khẽ, giọng nói xen lẫn sự khinh thường:
Cô cảm thấy bây giờ cô có tư cách cùng chết với tôi sao?
Lâm Phán mãi không trả lời, bởi vì Chu Thanh này quá xa lạ.
trước mặt cô ta, Chu Thanh luôn tỏ ra khiêm tốn, nhường nhịn, trong lời nói luôn vô tình hay cố ý thể hiện ra sự nịnh nọt, thỉnh thoảng lại ngấm ngầm gây chia rẽ... Lâm Phản biết hết những điều này. Tuy nhiên con người luôn thích nghe lời nịnh nọt, sai lầm duy nhất là đã phán đoán sai địa vị thật sự của mình trong lòng người khác...
Hệ thống nhắc nhở:
Thang Bình thân mến, bạn đã bị thí sinh Lâm Phán bắn trúng, chỉ số sinh tồn về 0! Bị loại.
Trì Nguyệt và Thang Bình nhìn nhau.
Cách đó không xa là Lâm Phán thở hổn hển vì chạy, cô ta cười lạnh giơ súng lên:
Không cần cảm ơn.
Từng lời văn hỏi của Chu Thanh sắc bén chói tai, từng câu đâm thẳng vào chỗ đau.
Một lúc lâu sau, Lâm Phán mới trả lời.
Trước kia là tôi ngu ngốc.
Cửa động không lớn, chỉ đủ cho một người đi qua, bên trong tối đen sâu thẳm, Lâm Phản biết một khi cô ta đi vào trong, Chu Thanh sẽ nhắm thẳng khẩu súng hồng ngoại vào cô ta. Hai người giằng co một lúc lâu, Lâm Phán vừa thăm dò của động vừa nói chuyện:
Cô tưởng tôi không dám sao?
Chu Thanh không trả lời. Lâm Phản cau mày, lại chờ thêm một lúc nữa:
Chu Thanh, tôi vào rồi.
Chu Thanh vẫn không trả lời.
Nhân viên công tác sẽ đến đây đón bọn tôi. Trì Nguyệt, cậu cẩn thận!
Thế mạnh của Chu Thanh không phải năng lực cá nhân mà là thủ đoạn.
Trì Nguyệt gật đầu không nói thêm gì nữa, cô quay sang nhìn Trương Tương Quân.
Đi thôi!
Chu Thanh, tôi có một câu hỏi, cô có dám trả lời không?
Chu Thanh chỉ im lặng.
Lâm Phản hỏi:
Có phải cô cố tình xúi giục tôi cho Phạm Duy vay tiền không? Kể từ ngày đầu tiên cô tiếp cận tôi, cô đã muốn lợi dụng tối hại Trì Nguyệt, Vương Tuyết Nha, Thang Bình, diệt trừ tất cả kẻ địch mạnh cản trở con đường giành chức quán quân của cô. Sau đó đổ hết tội lỗi cho tôi?
Lúc Trì Nguyệt chạy tới, trận chiến đã kết thúc.
Vừa nãy cố đợi mãi không thấy ai đi ra, đã đoán có thể hang động kia còn một lối ra ở chỗ khác, nhưng không ngờ có một người khác đã tham gia vào trận chiến ở lối ra đó.
Đó là Thang Bình.
Tôi sắp được ăn bữa tiệc lớn của tổ chương trình rồi, tôi vui lắm. Cậu đừng buồn.
Trì Nguyệt mỉm cười bất đắc dĩ, im lặng vỗ cánh tay cô ta.
Lâm Phản bị loại, Thang Bình bị loại, Chu Thanh chỉ còn lại 30% chỉ số sinh tồn, chắc chắn Trì Nguyệt là người nhận được nhiều lợi ích nhất.
Trì Nguyệt và Chu Thanh lần lượt đuổi tới.
Lâm Phản chạy trong tuyệt vọng, cơn gió thổi mạnh khiến cô ra suýt rơi nước mắt.6 Lòng người quá đáng sợ, lúc này cô ta như một con chó rơi xuống nước!
Pằng! Tiếng súng lại vang lên.
Chỉ một chuyện bất ngờ đã phá hủy con đường thi đấu của cô ta. Kể từ khi tham gia chương trình này, đây là lần đầu tiên cô ta phải đối mặt với nguy hiểm. Bàn về việc đuổi bắt ở nơi hoang dã, Chu Thanh không phải đối thủ của cô ta, nhưng cô ta đã
bị thương
khiến chỉ số sinh tồn không ngừng giảm xuống. Không thể chạy nữa, cũng không còn thời gian và cơ hội...
Lâm Phản ngoảnh lại liếc nhìn phương hướng mà Chu Thanh đang đuổi theo, cô ta thở dài lau mồ hôi trán, đôi mắt sắc bén, sau đó nhanh chóng quyết định đến gần một hang động trong rừng rậm...
Chỉ trong chốc lát, Chu Thanh đã đuổi tới, cô ta ẩn nấp trong rừng cây, nhìn vào cửa động đen sì từ từ rồi đến gần... Pằng! Một tiếng súng vang lên. Hệ thống nhắc nhở:
Chu Thanh thân mến, bạn bị thí sinh Lâm Phán bắn trúng phần eo, chỉ số sinh tồn giảm 30%...
Anh Ngụy dường như muốn nói điều gì đó, cuối cùng chỉ mỉm cười.
Tôi có thể đeo balo giúp cô.
Tôi tự làm được.
Fan cuồng họ Ngụy vô cùng đau lòng đỡ trán, nhìn cô với ánh mắt buồn bã:
Được rồi. Đây là một trải nghiệm rất có ý nghĩa. Cảm ơn cô... các cô.
Chu Thanh và Thang Bình đều không phải người hiền lành. Lúc Chu Thanh chỉ còn 70% chỉ số sinh tồn gặp Thang Bình cũng ngạc nhiên không kịp chuẩn bị. Bàn về năng lực, hai người đều sàn sàn bằng nhau, hơn nữa tất cả âm mưu quỷ kế của Chu Thanh đều không có tác dụng khi đối đầu với sức mạnh, cô ta chỉ có thể nghiến răng liều mạng.
Thế là trong mấy phút tranh tài, chỉ số sinh tồn của hai người đều thay đổi, Chu Thanh thất bại, cô ta hốt hoảng bỏ chạy khi chỉ số sinh tồn chỉ còn lại 30%.
Tình hình của Thang Bình cũng không tốt hơn là bao, chỉ số sinh tồn chỉ còn lại 50%... Sau đó, ngay khi Trì Nguyệt chạy đến, cô ta bị Lâm Phán bắn một phát trúng tim.
Đáng tiếc, Trì Nguyệt không để ý đến anh ta, ánh mắt lạnh lùng đánh giá anh ta từ trên xuống dưới:
Bây giờ có thể nói cho tôi biết chưa? Rốt cuộc anh là con tin của ai?
Anh Ngụy chậm rãi bỏ tay xuống, lúng túng ho khẽ.
Không phải tôi đã nói là con tin của cô rồi sao?
Không đúng.
Dáng vẻ chắc chắn của Trì Nguyệt khiến anh Ngụy không còn sức để cãi lại nữa.
Lúc tôi rút thăm thì không phải, nhưng trong lòng tôi luôn thấy mình là con tin của cô...
Anh ta thấy khuôn mặt Trì Nguyệt tối sầm lại thì khẽ thở dài:
Yên tâm đi, tôi không phải kẻ địch, vì tôi là con tin của Thang Bình. Điều này... không tính là vi phạm quy tắc chứ?
Đúng là không tính vì Trì Nguyệt và Thang Bình đã trở thành đồng minh.
Cô ta cười lạnh, chậm rãi đến gần cửa động.
Vậy bây giờ chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh, chỉ số sinh tồn của tôi là 20%, cô còn 70%, chúng ta xem ai loại ai trước
Chu Thanh mỉa mai:
Có giỏi thì cô vào đây đi?
Nếu đối đầu trực diện ở Thành phố hàng không vũ trụ hay ở đấu trường trong nhà, Chu Thanh chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Phản. Nhưng đây là rừng cây, là nơi phải đối mặt với những thách thức sinh tồn... Đây không phải là hạng mục so sánh kỹ năng và tố chất cơ thể, mà đang so sánh đầu óc.
Nói hơi khó nghe... loại phụ nữ không có ranh giới đạo đức không biết xấu hổ như Chu Thanh, sẽ có năng lực sinh tồn mạnh hơn Lâm Phán gấp trăm lần.
Trì Nguyệt không biết tình hình trong động thế nào, không dám tùy tiện đi vào.
Vừa đến.
Trì Nguyệt không nói rõ ràng.
Vì sao không bắn?
Lúc cô ta giằng co với Chu Thanh ở cửa động, nếu Trì Nguyệt nổ súng từ sau lưng, chắc chắn 100% có thể loại cô ta ngay lập tức.
Chu Thanh từ chối cho ý kiến.
Lâm Phán, chúng ta là một tập thể. Tôi thắng sẽ tốt hơn Trì Nguyệt thằng chứ? Phát súng này của cô quá thiếu suy nghĩ. Bây giờ chúng ta đều bị thương, không phải để Trì Nguyệt ngồi hướng ngư ông đắc lợi à... Ha! Để tình địch chiếm được lợi thế, cô có thấy vui không?
Vui chứ. Tôi chỉ muốn cùng chết với cô.
Lâm Phán cười lạnh:
Chu Thanh, nếu Trì Nguyệt là quán quân, tôi sẽ phục. Nhưng cô không xứng.
Cô đuổi theo cả một quãng đường, cứ tưởng Lâm Phản sẽ được cứu. Thế nhưng Chu Thanh thông minh lựa chọn từ bỏ cô, tiếp tục đánh lén Lâm Phán.
Sau khi bắn phát súng đó, cô ta đã không còn lựa chọn nào nữa, nếu không thể tận dụng cơ hội loại Lâm Phán, cô ta sẽ phải đối mặt với hai thí sinh tài giỏi hơn cô ta, căn bản không có cơ hội giành được giải quán quân.
Đương nhiên, cô ta đã suy nghĩ kỹ càng mới bắn phát sóng đó.
Vậy anh có thể đi rồi.
Trì Nguyệt nói:
Bữa tiệc của tổ chương trình đang chờ anh.
Anh Ngụy cau mày:
Cô có thể giả vờ không biết.
Để làm gì?
Tôi có thể tiếp tục đi theo cô.
Trì Nguyệt lạnh lùng nói:
Có tác dụng sao?
Hang động kia dẫn thẳng đến
căn cứ của các cô.
Thang Bình, Trương Tương Quân và anh Ngụy đều đang ở đó. Khi Chu Thanh chuẩn bị vượt qua vật che chắn xung quanh để tiến vào
căn cứ, đúng lúc gặp phải Thang Bình.
Hai người tranh chấp chắc chắn sẽ có một người bị thương.
Hả? Được.
Thật ra cô ta rất muốn rời khỏi nơi quỷ quái này trở về ăn tiệc.
Trong lòng Trương Tương Quân thấy không vui, nhưng vẫn phải giữ nguyên nụ cười,
vui vẻ
đi theo Trì Nguyệt.
Bây giờ cô tin tôi là con tin của cô rồi chứ?
Trì Nguyệt không trả lời, chỉ liếc nhìn cô ta.
Trì Nguyệt vẫn luôn nghĩ người mưu mô nhất trong số đám thí sinh này không phải Lâm Phán mà là Chu Thanh. Chu Thanh muốn thắng, luôn muốn thắng, nhưng cô ta cam chịu làm một người bình thường, yên lặng trở thành vật làm nền, một người vô hình bên cạnh Lâm Phán. Cô ta không chơi trội, không thu hút sự chú ý, đến tận khi vào top 4 mới có người chú ý đến con đường thi đấu của Chu Thanh...
Con người này quá đáng sợ, có được dãn được, có can đảm có mưu lược.
Đây là điều khiển Trì Nguyệt ghét cô ta nhất, còn ghét hơn cả Lâm Phán.
Cô không cần thấy có lỗi với Thang Bình.
Cũng không cần thấy có lỗi với Lâm Phản.
Tất cả là sự lựa chọn của mỗi người, việc đúng hay sai không hề tuyệt đối.
Lâm Phản chưa ra, Chu Thanh cũng vậy.
Trong đó yên tĩnh như không có ai từng đi vào. Thời gian dần trôi qua, Trì Nguyệt bắt đầu lo lắng, cô dần di chuyển về phía cửa động, hít sâu một hơi, chuẩn bị đi vào tìm hiểu rõ ràng.
Ting!
Cô căng thẳng chờ đợi ở ngoài động, chờ người ở bên trong tự đánh giết lẫn nhau, phân chia thắng bại...
Đây là tình huống không còn sự lựa chọn nào khác, không thể nói là hành động hèn hạ.
Cuộc hỗn chiến ba người còn lâu mới thoải mái bằng ngư ông đắc lợi.
Vừa nãy Chu Thanh bắn một phát sóng vào Lâm Phản, chắc chắn sẽ tạo ra hiệu ứng rất tốt cho chương trình. Một sự đảo ngược cực lớn và một cao trào nhỏ khiển tổ đạo diễn rất vui mừng. Có tình tiết thay đổi sẽ khiến khán giả thích xem hơn, phần kết thúc sẽ càng bí ẩn và đáng mong chờ hơn.
Thế nhưng, tất cả mọi người và Lâm Phán đều thấy bất ngờ.
Có lẽ mỗi Trì Nguyệt cảm thấy điều này rất hợp lý, phù hợp với tính cách của Chu Thanh.
Trì Nguyệt, giao Chu Thanh cho tôi, coi như tôi nợ cô một món nợ ân tình.
Trì Nguyệt:
...
Cô ta bị ngu à? Đã đến mức này rồi còn không nhận ra sự gian xảo của Chu Thanh?
Ting!
Chó săn lại gửi tin nhắn đến.
Quy tắc cũ, một định vị, một câu nói.
Chu Thanh đang nghỉ ngơi ở đây.
Chó săn gửi một tin nhắn mới, đó là một vị trí và một câu nói.
ở đây, nhanh lên!
ở bên kia khu rừng.
Đây cũng là ý nghĩa thật sự trong câu nói cuối cùng của Lâm Phán, chỉ số sinh tồn của cô ta rất thấp, không thể chịu đựng đến cuối cùng.
Trước khi
hy sinh
, cô ta muốn liều chết với Chu Thanh.
Trong lòng Trì Nguyệt hơi phức tạp, cơ thể lại không nhúc nhích, cô yên lặng nghe tiếng chim hót trong rừng, nhìn tia nắng ban mai dần ló dạng trên tán cây...
Lâm Phán là hạt giống số 1, dù có Trì Nguyệt tham gia vào trận chung kết thì cô ta vẫn là thí sinh mạnh nhất có thể giành giải quán quân - ngay khi cơ hội loại bỏ Lâm Phản bày ra trước mặt, Chu Thanh biết cơ hội của mình đã đến.
Có đôi khi, cơ hội để thành công chỉ là thoáng qua, Chu Thanh tưởng mình đã nắm chắc.
Chỉ tiếc lúc đó Lâm Phán đang chạy rất nhanh, khả năng bắn súng của cô ta không tốt, không thể bắn trúng chỗ hiểm.
Lâm Phán giật mình ngoảnh lại.
Bầu trời đã sáng rõ, Trì Nguyệt nghiêm nghị bước ra từ trong rừng.
Đừng bị cô ta lừa. Chu Thanh là người có rất nhiều suy nghĩ xấu xa, bây giờ cô đi vào, chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi.
Lâm Phản híp mắt lại, như không nghe thấy cô nói gì, chỉ nghiêm nghị hỏi lại:
Cô đến bao lâu rồi?
Trì Nguyệt không nhịn được bắn một phát súng về phía Chu Thanh nhưng không trúng.
Mẹ nó! Trì Nguyệt vừa nghiến răng vừa tháo trang bị trên người xuống, điên cuồng đuổi theo!
Cô không đuổi theo Lâm Phán, mà là Chu Thanh...
Trì Nguyệt, ở trong đấu trường này, sự đồng cảm sẽ khiến cô đánh mất quyền chủ động. Chu Thanh còn giỏi hơn cô gấp trăm lần.
Trì Nguyệt cong môi:
Sao cô biết tôi không tàn nhẫn? Tôi giữ cô lại để cô đối phó với Chu Thanh, tôi có thể ngồi hưởng ngư ông đắc lợi.
Lâm Phản nhướn mày khinh thường:
Không cần giải thích, tôi biết cô đang thương hại tôi. Tôi không cần lòng thương hại của cô.
Cô ta vừa nói xong đã cúi đầu, chui vào trong cửa động.
Trương Tương Quân chúc mừng cô, anh Ngụy đứng bên cạnh lạnh nhạt nhìn mấy người phụ nữ này, khẽ mỉm cười chậm rãi đi đến bên cạnh Trì Nguyệt,
Cô đúng là tài giỏi, có lắp đặt thiên nhãn ở trên người sao?
Anh Ngụy mỉm cười, ánh mắt sáng ngời như những vì sao nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ.
Quán quân ở ngay trước mắt, chúng ta cố lên!
Anh ta giơ tay lên muốn đập tay với Trì Nguyệt.
Ba người chơi trò đuổi bắt trong rừng rậm, càng lúc càng rời xa địa điểm ban đầu. Trời đã sắp sáng, tia nắng ban mai chiếu xuống khu rừng ẩm ướt mát mẻ, giữa đất trời phủ đầy sương mù trắng xóa khiến nơi đây yên bình tĩnh lặng, vô cùng ấm áp.
Thế nhưng đối với ba vị thí sinh phải chạy đua một thời gian dài, những gì trước mắt lại là trò chơi
sống còn
đầy kích thích.
Thắng sẽ có một trăm triệu.
Trì Nguyệt buồn cười, chỉ thờ ơ đáp lời rồi không để ý đến anh ta nữa, cô nhìn đồng hồ, quay sang nói với Thang Bình:
Tôi phải đi tìm Chu Thanh rồi.
Được.
Thang Bình đã nhận được tin tức từ tổ chương trình.
Vừa nói xong đã nghe được lời nhắc của hệ thống.
Lâm Phán thân mến, chỉ số sinh tồn của bạn tiếp tục giảm xuống, bây giờ chỉ số về 0. Bị loại!
Trì Nguyệt:
...
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng đây là thi đấu, cô không thể kiểm soát việc ai thua, ai thắng, ai bị loại.
Trong lúc bọn họ ngạc nhiên nhìn nhau, bầu không khí vừa căng thẳng vừa lạnh lẽo. Lâm Phán im lặng chậm rãi buông khẩu súng hồng ngoại xuống, cô ta đi sang một bên không nhìn bọn họ nữa, giữ nguyên dáng vẻ cô độc lạnh lùng. Sau khi bị loại, sủng hồng ngoại đã trở nên vô dụng. Thang Bình cầm khẩu súng trong tay nhìn theo bóng lưng Lâm Phán, sau đó cô ta yên lặng bước tới ôm Trì Nguyệt.
Cậu cố lên!
Thang Bình...
Nghỉ ngơi là một thiết lập rất quan trọng với thí sinh.
Sau khi thí sinh bị bắn trúng, nếu vẫn tiếp tục đối đầu với những thí sinh khác sẽ khiến chỉ số sinh tồn hạ xuống, dân tiêu hao hết giống lúc Lâm Phán bị loại. Nếu thí sinh bị thương có thể thoát khỏi sự theo dõi, giữ nguyên trạng thái nghỉ ngơi từ một tiếng trở lên, tuy chỉ số sinh tồn sẽ không tăng lên nhưng có thể xóa bỏ
buff tiêu hao
, chỉ số sinh tồn không hạ xuống nữa.
Một tiếng nghỉ ngơi tương đương với việc chữa trị.
Bởi vậy, nếu Trì Nguyệt có thể tìm ra Chu Thanh trong vòng một tiếng, khả năng loại được cô ta sẽ lớn hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.