• 1,487

Chương 293: Quán quân trời sao


Trời đã sáng rõ những tầng mây rất thấp khiến khu rừng hơi tối, dường như trời sắp mưa.

Trì Nguyệt phải dẫn theo Trươ8ng Tường Quân nên tốc độ chậm chạp hơn nhiều, cô rất muốn ném cô ta vào rừng nuôi sói.

Thế nhưng trong khu rừng lạnh3 lẽo, ẩm ướt, hoang tàn vắng vẻ, cô chỉ có thể dẫn cô ta đi theo.

Ha ha, tôi không giành được quán quân, chưa chắc cô đã giành được!


Chu Thanh giành được quán quân sẽ chia tiên cho cô sao?

Trì Nguyệt chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ Hứa Văn Vũ lại ngạc nhiên mãi không nói câu nào.
Người kia nổ súng bắn Trương Tương Quân.
Chỉ tiếc là Trương Tương Quân không phải thí sinh.
Hệ thống:
Xin lỗi! Đối phương không phải mục tiêu nhắm bắn, không thể tạo thành tổn thương.

Sao chỉ có cô, Trì Nguyệt đâu?
Hứa Văn Vũ chậm rãi đi ra từ chỗ ẩn nấp thì thấy Trương Tương Quân.
Bên trong là một hang động trống trải, không biết có phải là nơi chứa vật tư của đội đặc chiến trước kia không, mỗi lần Chu Thanh nói chuyện lại có tiếng vang...
Trì Nguyệt trèo lên vách đá như một con thạch sùng, cách này rất khó khăn nhưng vách đá uốn lượn vào trong, di chuyển bằng cách này sẽ không dễ bị bắn trúng, bởi vì vách đá là một vật che chắn cực tốt.
Từng giọt nước nhỏ xuống đầu, mái tóc cô ướt sũng dán vào khuôn mặt...
Đột nhiên bị Trì Nguyệt lườm như thế, bả vai Trương Tương Quân cứng đờ vì ngạc nhiên.

Cô chưa bao giờ tin tưởng người khác sao?

Tôi không tin cô.
Trì Nguyệt lạnh lùng
Tùy cô nghĩ thế nào cũng được.
Trương Tương Quân khó chịu cắn môi dưới, không chịu đi nữa. Trì Nguyệt thấy cô ta như vậy thì không tiếp tục để ý đến cô ta, thậm chí còn bước nhanh hơn.
Trương Tương Quân không làm được gì, lại giậm chân đuổi theo.

Điều này... Trì Nguyệt, cô đang nói gì thế? Tôi vẫn luôn đi theo cô mà, tôi gửi vị trí cho cô ta lúc nào? Tôi không có cơ hội nào hết.


Diễn viên.
Trì Nguyệt cong môi:
Cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, không cần che giấu nữa.

Mưa càng lúc càng to như có người giới thắng một chậu nước xuống, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm ầm ầm khiến người ta sợ hãi run rẩy.
Hai người đi một trước một sau được khoảng mười phút nữa, Trì Nguyệt đột nhiên dừng bước.
Trương Tương Quân thở hổn hển chạy tới:
Sao thế, đi tiếp đi!

Trì Nguyệt ngoảnh lại nhìn cô ta, chỉ yên lặng cong môi, cô cầm khẩu súng hồng ngoại lên trốn sau gốc cây, nheo mắt chờ đợi..
Trì Nguyệt đã hiểu rõ - Chu Thanh tìm cô ta làm vật cản đường, chắc chắn lúc bắt tay với cô ta để đối phó với cô đã hứa hẹn chia sẻ lợi ích.
Tôi hiểu rồi.
Trì Nguyệt bật cười:
Bây giờ tôi chỉ thấy tiếc thay cho Lâm Phán.

Hứa Văn Vũ nghiến răng:
Đừng có bơm đểu, chúng tôi còn không hiểu cô sao?


Hiểu thì tốt.
Giọng nói Trì Nguyệt trở nên lạnh lẽo:
Cô đã hiểu thì phải biết, cô không phải là đối thủ của tôi!

Đã bị thương còn hành động sẽ khiến chỉ số sinh tồn liên tục giảm xuống.
Có thể nói, nước cờ này của Chu Thanh khá thông minh.
Nếu không có Hứa Văn Vũ, Trì Nguyệt có ưu thế tuyệt đối, chắc chắn cô ta sẽ bị loại...

Nói thật, nếu không có sự giúp đỡ của Kiều Đông Dương, cô chẳng là cái thá gì cả! Cô dựa vào cái gì tranh chức quán quân với tôi? E rằng cô không biết nhỉ? Trước kia tôi cố tình che giấu thực lực... Đám người các cô lại ngu ngốc tin là thật!

Không ai trả lời cô ta, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua.
Chu Thanh hét lên:
Lòng người khó đoán, người quá nổi bật sẽ chết rất nhanh, cũng chết rất thảm! Vương Tuyết Nha, cô và Lâm Phán đều là người như thế!

Cơn mưa ngày càng nặng hạt, hai người không dám tùy tiện hành động, đều nấp trong rừng cây.

Hứa Văn Vũ.
Trì Nguyệt đột nhiên gọi cô ta.
Cô muốn nói gì?
Hứa Văn Vũ không kiên nhẫn bằng cô, giọng điệu rất khó chịu.

Cô không cảm thấy mình sẽ chết rất oan ức sao?

Trì Nguyệt cười lạnh, muốn tiếp cận từ phía bên cạnh.
Thế nhưng Trương Tương Quân đột nhiên đi vào rừng rậm, bước về phía bóng người kia...
Pång!
Trì Nguyệt cũng bị thương:
Hứa Văn Vũ, cô bị ngu à?

Trì Nguyệt ẩn nấp kỹ càng trước mới khẽ chửi một câu về phía Hứa Văn Vũ, cười lạnh nói:
Bị người ta lợi dụng như thế, cô có vui không?


Đừng có nói nhiều! Lâm Phán đã bị loại, tôi biết tôi không phải đối thủ của cô, nhưng... tôi không đánh được cô thì cũng sẽ không để có chiến thắng dễ dàng.

Trương Tương Quân hơi giận, nhưng vì giữ mặt mũi nên chỉ có thể coi như Trì Nguyệt đang nói đùa, ngượng ngùng cười nói:
Tôi đang suy nghĩ cho cô mà. Nếu không ăn no, lỡ cô gặp Chu Thanh thì phải làm sao đây? Sẽ không phải là đối thủ của cô ta mất.


Cô nên lo lắng cho Chu Thanh.

Trì Nguyệt không nói nhảm với cô ta.
Hệ thống:
Chu Thanh thân mến, bạn bị thí sinh Trì Nguyệt bắn trúng ngực, chỉ số sinh tồn về 0! Bị loại.

Hệ thống:
Trì Nguyệt thân mến, trải qua sự cố gắng không ngừng nghỉ, bạn đã đánh bại đối thủ cuối cùng, chỉ số sinh tồn còn 60%, trở thành quán quân trong trận chung kết Người Đi Dưới Trời Sao, chúc mừng!

Giọng hệ thống lạnh lùng không có tình cảm nào, nhưng lại vô cùng rõ ràng trong hoàn cảnh yên tĩnh tối tăm này.
Không!
Chu Thanh không thể tin vào tai mình, cô ta cầm súng hồng ngoại liên tục bắn về phía Trì Nguyệt...
Tiếng động vang lên trong hang động vô cùng thảm thiết, thế nhưng bóng người bị trúng đạn kia lại rơi xuống đất, đó chỉ là một chiếc áo.
Chu Thanh giật mình, biết mình trúng kể nhưng cũng đã muộn rồi.
Trì Nguyệt thoải mái nhảy xuống từ vách đá, nhanh chóng nổ súng...
Hä?
Cách nói chuyện của cô khá quanh co, Trương Tương Quân ngơ ngác không hiểu ra sao:
Là sao?

Cô nhận bao nhiêu tiền thì phải hoàn thành bấy nhiêu việc, không biết tự cân nhắc sao?

Trì Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta, sải bước đi về phía trước:
Nếu cô muốn nghỉ ngơi thì cứ đứng yên ở đây, lát nữa tôi sẽ quay về đón cô.


Trì Nguyệt? Cô định làm gì...


Suyt...

Trì Nguyệt lườm cô ta, giác quan thứ sáu của cô rất mạnh mẽ, mơ hồ cảm thấy khu rừng phía trước hơi lạ. Cô đợi thêm một lát, khuôn mặt tối sầm lại, còn chưa giải thích gì với Trương Tương Quân thì đã nghiêng người chạy về phía ngọn núi còn khó đi hơn. Trương Tương Quân trợn to mắt nhìn cô, vừa kêu lên đã thấy Trì Nguyệt chui vào trong.
Trì Nguyệt lạnh lùng nhìn Trương Tương Quân khiến cả người cô ta cứng đờ căng thẳng.
Đây chỉ là một chương trình giải trí, cô ta nhận tiền, chỉ cần phối hợp với tổ chương trình diễn một vở kịch thật hay là được... Thế nhưng dường như cô ta đã bị ánh mắt của Trì Nguyệt kéo vào một câu chuyện xưa.
Đây không phải trò chơi, sống chết trốn chạy đều là thật.
Sau khi suy nghĩ một lúc, trên khuôn mặt ướt nước mưa của cô ta nở một nụ cười dữ tợn:
Bởi vì còn một vị khách mời nữa là Kiều Đông Dương.


Kiều Đông Dương? Bảo sao!

Dường như Trương Tương Quân lại nhớ ra điều gì đó:
Tổ đạo diễn nói có một vị khách mời không quen với thời tiết trên đảo hoang, đột nhiên bị ốm phải đưa đi. Thì ra vị khách mời được thay thế vào là Kiều Đông Dương...

Một câu hỏi nặng nề trầm thấp xen lẫn tiếng gió truyền ra khỏi hang động.

Hứa Văn Vũ ngu thật.

Trì Nguyệt cười lạnh:
Cô không sợ cô ta nghe thấy sao?


Cô không ngu.
Chu Thanh cười lạnh:
Trong cả đám thí sinh này, chỉ có cô không ngu.


Có phải tôi nên cảm ơn cô đã khen tôi không?
Trì Nguyệt cởi áo khoác buộc quanh eo rồi đột nhiên leo lên vách đá, nhảy lên bám vào từng mỏm đá như đang leo núi, dần di chuyển lên trên.
Phán đoán từ âm thanh, Chu Thanh cách có khoảng hơn mười mét.
Hứa Văn Vũ nhìn cô ta:
Không cần quan tâm đến người phụ nữ điên rồ đó. Tính cách cô ta là thế đấy, nhìn ai cũng thấy khó chịu. Cô là ngôi sao, cần gì phải tức giận với cô ta?

Kể từ khi trận chung kết bắt đầu, đây là lần đầu tiên Trương Tương Quân được người khác đối xử như một ngôi sao chứ không phải một gánh nặng.
Thế là ánh mắt cô ta nhìn Hứa Văn Vũ ôn hòa hơn nhiều, nhưng lại bắt đầu tỏ vẻ mình là ngôi sao, khẽ hừ
Ai thèm so đo với cô ta! Tôi chỉ thấy kỳ quái, lúc tôi rút thăm đã rút trúng Trì Nguyệt... Tổ đạo diễn lại nói tôi đã nhầm, nói tôi là con tin của Chu Thanh, đột nhiên đổi vai diễn luôn.

Lúc này cơn mưa nặng hạt hơn, trên trán Trì Nguyệt ướt sũng, không biết đó là nước mưa hay mồ hôi, rừng cây rậm rạp không một bóng người, tốc độ di chuyển của cô cực nhanh.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Trì Nguyệt thấy một chấm đỏ trong rừng rậm, có một bóng người trốn ở đằng sau...
Hù!

Cút mẹ đi!
Trì Nguyệt đột nhiên quát lên.
Một bóng người nhào tới khiển Chu Thanh giật mình, vội vàng nổ súng.
Pång!
Chỉ tiếc... lại sai một bước.

Trì Nguyệt, cô đúng là rất giỏi.


Không dám.
Trì Nguyệt cười lạnh.
Trương Tương Quân hắt hơi, cô ta im lặng ôm chặt hai tay.
Trì Nguyệt lạnh lùng chỉ tay vào mặt cô ta, cả người cô ướt sũng, vẻ mặt lại lạnh lẽo thấu xương như La Sát.

Cô không cần đi theo tôi nữa!

Đáng tiếc, không có tiếng súng vang lên.
Hệ thống nhắc nhở:
Bạn đã bị loại, không thể tấn công đối thủ nữa.
Trì Nguyệt dần quen với hoàn cảnh trong động, nhìn Chu Thanh đang nổi điên trong bóng tối, mỉm cười lười biếng:
Thi thể không thể đánh trả được nữa. Cô không biết cả kiến thức thông thường của trận đấu
sao?


Cô ăn gian!
Chu Thanh đột nhiên quát to. Dường như cô ta đã vô cùng tức giận, giọng nói đay nghiến dữ tợn lại khủng bố.

Trì Nguyệt, cô là người phụ nữ hèn hạ, ăn gian, các người đã ăn gian...

Trì Nguyệt nghe ra giọng nói Chu Thanh đang run lên, hiển nhiên đã rất tức giận - cô hiểu được điều này, bất kỳ ai bị vuột mất một trăm triệu đều sẽ phát điện như thế. Thế nhưng cô không ngờ Chu Thanh luôn bình tĩnh lại không thể khống chế cảm xúc, đột nhiên nhào về phía cô.
Cô ta đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, xoay người nhắm bắn.
Pång!
Pång!
Tiếng nhắc nhở lạnh lùng của hệ thống vang lên:
Hứa Văn Vũ thân mến, bạn đã bị thí sinh Trì Nguyệt bắn trúng tim, chỉ số sinh tồn về 0! Bị loại.

Cô ta không thể tin nổi, chỉ hai phát súng đã khiến cô ta bị loại...
Vừa nãy Trì Nguyệt nói chuyện với cô ta chỉ để đánh lạc hướng, cuối cùng những lời nói nhăng nói cuội kia đã chôn vùi trận đấu của cô ta.
Hứa Văn Vũ khẽ giật mình:
Đã nhầm?


Ừ. Đã nhầm.

Hứa Văn Vũ không phải kẻ ngu. Hơn nữa, cô ta biết một việc mà Trương Tương Quân không biết.
Trương Tương Quân:
.

Trì Nguyệt bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng cây.
Một lúc lâu sau, Trương Tương Quân mới lau nước mưa trên mặt, nhìn Hứa Văn Vũ:
Cô ta nổi giận với tôi làm gì chứ? Tôi có thể làm gì được, tổ đạo diễn đưa cho tôi một kịch bản như vậy, đây là nhân vật của tôi mà.

Trì Nguyệt đánh giá sơ qua một lượt, phát hiện nơi này không giống một đường hầm do thiên nhiên tạo ra, trên vách đá hai bên mọc đầy rêu xanh nhưng vuông vức bóng loáng.
Có lẽ nơi này là một khu vực huấn luyện nào đó đã bị bỏ hoang.

Cô đến rồi.

Hai người luôn không hợp nhau nên không có gì để n9ói, chỉ yên lặng bước đi. Khi tiếng sấm đầu tiên vang lên, Trương Tương Quân sợ hãi ôm chặt cánh tay Trì Nguyệt, chỉ muốn bá6m dính lấy cô.

Sắp mưa rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.

Trì Nguyệt nhìn cô ta, ánh mắt hơi thay đổi5:
Cô được trả bao nhiêu tiền khi tham gia một chương trình giải trí?

Hứa Văn Vũ bị loại đã không còn sức sát thương nữa, Trì Nguyệt đi ra từ khu rừng ẩm ướt, cô lau mặt nhìn về phía Trương Tương Quân đang trốn trong rừng nhưng vẫn bị nước mưa xối ướt sũng cả người.

Có phải tối nên cảm ơn cô không?
Trương Tương Quân hắt xì, hình như cô ta đã bị cảm lạnh, cơ thể run rẩy:
Là sao?


Cô là người nằm vùng của Chu Thanh nhỉ?
Trì Nguyệt nhướn mày:
Có phải cô đã gửi vị trí của tôi cho cô ta không?

Trì Nguyệt thấy cô ta sợ như vậy, vẻ mặt bình tĩnh nhưng khóe môi lại hơi cong lên, bước đi càng nhanh hơn.
Đôi chân Trương Tương Quân như nhũn ra, sắp phát điên rồi.

Chị gái ơi, cô chậm thôi!

Trương Tương Quân ướt sũng nhếch nhác đi theo sau lưng Trì Nguyệt, mấy lần muốn cầm tay cô để cô kéo mình bước đi, nhưng lại bị Trì Nguyệt vô tình từ chối. Cô ta khóc không ra nước mắt, phát hiện người phụ nữ Trì Nguyệt này vô cùng máu lạnh, không có tình người:
Tôi đã sắp chết mệt chết đói đến nơi rồi, có thể nghỉ ngơi một lát không?


Không thể.
Trì Nguyệt nghiêm nghị nói:
Cô có việc nhẹ lượng cao, thoải mái kiếm được một trăm triệu, thích nghỉ cứ nghỉ, còn tôi chỉ có một cơ hội này thôi.

Giọng cô rất lạnh lùng, nhưng lại nghiêm túc đến mức Trương Tương Quân không cãi lại được.

Tôi hiểu. Thế nhưng... tôi thật sự không theo kịp cô.

Vậy cô cứ chờ ở đây.


Tôi phải đi theo cô, cô không thể bỏ tôi ở lại được, theo quy tắc cô phải đưa tôi rời khỏi đảo hoang.


Ai biết cô có phải người nằm vùng hay không.
Trì Nguyệt ngoảnh lại lườm cô ta, vô tình nói:
Cô đang kéo dài thời gian hả? Trương Tương Quân, rốt cuộc cô là con tin của ai?

Pång!
Tiếng sủng hòa lẫn tiếng mưa rơi mang lại cảm giác nặng nề đáng sợ, cứ như... đây là thật, nó có liên quan đến sống chết.
Trận chung kết
Người Đi Dưới Trời Sao
vô cùng chân thật. Hứa Văn Vũ cúi đầu nhìn điểm đó trước ngực mình, ngẩn ngơ đứng trong mưa mãi không nói gì.
Trương Tương Quân nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của cô, âm thầm nghiến răng đi theo.

Chờ tôi với, cô đừng đi nhanh như vậy. Này, đừng bỏ tôi!

Hòn đảo nhỏ này hoang tàn vắng vẻ, dù cô ta biết tổ chương trình sẽ không để bọn họ gặp phải nguy hiểm gì nhưng vẫn không dám mạo hiểm ở lại đây một mình. Chẳng may có một hai con dã thú gì đó nhảy ra từ trong bụi cây, hoặc là rắn chuột sâu kiến gì đó thì làm sao bây giờ?
Cô chỉ có một tiếng, thời gian rất gấp gáp.
Mây đen càng lúc càng thấp, một tiếng sét rền vang...
Cuối cùng cơn mưa trút xuống.

Chị gái
không quan tâm, coi như không nghe thấy.

Trì Nguyệt, cô không đói sao?
Trương Tương Quân thở hổn hển chạy theo sau lưng Trì Nguyệt:
Tôi đói đến mức ngực sắp dán vào lưng rồi.

Trì Nguyệt nhìn cô ta:
Ngực của cô cao như vậy, không dán nổi đâu.

Trì Nguyệt đi theo định vị của chó săn, nhanh nhẹn đi xuyên qua trong khu rừng. Cô không hiểu rõ địa hình và hoàn cảnh của nơi đây, khi vội vã chạy đến nơi đã trôi qua một tiếng.
Đây là một đường hầm kiểu hang động ẩn sâu trong rừng, chật hẹp và còn có mùi ẩm mốc mơ hồ.
Chu Thanh rất thông minh, rất giỏi tìm chỗ trốn, chỗ trốn kỳ lạ này có vẻ
một người giữ cửa, vạn người không thể qua
, nếu cô ta đã tạo thành tư thế phòng ngự ở bên trong, người bên ngoài xông vào tấn công cô ta sẽ phải chịu thiệt thòi.
Hai tiếng súng đồng thời vang lên.
Hệ thống:
Hứa Văn Vũ thân mến, bạn bị thí sinh Trì Nguyệt bắn trúng ngực, chỉ số sinh tồn giảm 30%...

Hệ thống:
Trì Nguyệt thân mến, bạn bị thí sinh Hứa Văn Vũ bắn trúng vai, chỉ số sinh tồn giảm 15%...
Hai người đồng thời nổ súng, nhưng Hứa Văn Vũ vội vàng hơn nên không ngắm chuẩn bằng Trì Nguyệt, chỉ số sinh tồn giảm xuống nhiều hơn, đã thua thảm hại ngay từ hiệp một.

Thì sao nào? Chương trình đã bố trí như vậy, chúng ta là đối thủ, đây là trận đấu cũng là một vở kịch... Mỗi người đều đang tham gia vở kịch này. Trì Nguyệt, cô cũng không ngoại lệ.

Tức là cô đang biểu diễn đúng với con người thật sao?
Trì Nguyệt nhìn bên trong tối đen, sống lưng ướt đẫm:
Chu Thanh, cố định trốn ở bên trong quyết một trận chiến với tôi sao?

Chu Thanh cười ha ha, tiếng cười vang vọng trong hang động.
Trì Nguyệt, cô không phải đối thủ của tôi! Phần thưởng một trăm triệu trong chương trình là của tôi!

Trì Nguyệt lạnh lùng mỉa mai:
Vậy cô đi ra đi. Một phát súng giải quyết vấn đề.
Chu Thanh cười:
Tôi đã khôi phục rồi. Cô thì sao? Chỉ số sinh tồn giảm xuống bao nhiêu rồi? Hả?
Trì Nguyệt di chuyển cả một quãng đường, chỉ số sinh tồn đã giảm xuống 60%, vẫn có ưu thế hơn Chu Thanh, chỉ là Chu Thanh đã khôi phục trạng thái ban đầu, cô vẫn còn buff tiếp tục giảm...
Cô chắc chắn vậy sao?
Trì Nguyệt lạnh lùng hỏi:
Chu Thanh, cô tưởng cứ trốn ở trong đó không ra thì tôi sẽ không thể làm gì cô, sau đó... ngu ngốc đứng im ở đây để chỉ số sinh tồn giảm xuống?

Trì Nguyệt hơi bội phục Chu Thanh. Cô ta đã chạy đi
chữa trị
, còn kéo Hứa Văn Vũ ra chịu tội thay mình. Biết đâu còn thêm mắm dặm muối nói một đống lời vớ vẩn với Hứa Văn Vũ.

Cô biết Lâm Phán bị loại thể nào không?

Không cần cô phải nói.
Hứa Văn Vũ luôn là người nóng tính, nhất là lúc này cô ta bị Trì Nguyệt bắn trúng một phát, chỉ số sinh tồn đã giảm 30%, càng hận không thể cắn Trì Nguyệt một miếng, đầu nghe lọt lời nói của cô.
Luôn có loại người ngu ngốc không chịu thức tỉnh, Trì Nguyệt mím chặt môi không nói gì nữa, chỉ cẩn thận chú ý hành động của Hứa Văn Vũ. Cô đã không còn nhiều thời gian nữa, bây giờ là tình thế 1 vs 2, cô đã bị Hứa Văn Vũ lấy mất 15% chỉ số sinh tồn, thật ra cũng hơi thua thiệt.
Cô dần tới gần, có thể mơ hồ thấy được ánh sáng tia hồng ngoại đang đảo qua đảo lại ở cửa động.

Trì Nguyệt, cô lại muốn giở trò gì nữa, đi vào đi!

Chu Thanh bình tĩnh quát lên, cố gắng khiến Trì Nguyệt tức giận và nóng nảy.
Trước phát sóng này...
Không, phải là trước phát sóng đầu tiên, Hứa Văn Vũ còn tưởng trận chiến giành chức quán quân sẽ diễn ra giữa cô ta và Chu Thanh.
Cô ta tưởng trốn ở đây phục kích Trì Nguyệt, tỷ lệ thắng lợi phải hơn 70%.
Chu Thanh đang ẩn nấp cách đó không xa, chỉ số sinh tồn của Chu Thanh lại rất thấp...
Vậy ai sẽ là quán quân?
Mọi người đều không phải người tốt bụng, cô ta giá và đồng ý liên minh với Chu Thanh, đứng ra giúp đỡ Chu Thanh đối phó Trì Nguyệt, mục đích cuối cùng chỉ vì giúp bản thân chiến thắng.
Thi đấu biến thành PK người thật?

Đầu óc Trì Nguyệt xoay chuyển nhanh chóng, kịp thời phản ứng lại, cô vội vàng né tránh ngay lúc Chu Thanh nhào đến, thể là Chu Thanh đâm thẳng vào vách đá.

Ầm! Tiếng va chạm nặng nề vang lên.

Chu Thanh đau đớn thở hổn hển.


Cô là đồ mặt dày! Mặt dày! Mặt dày!
Trì Nguyệt cảm thấy dáng vẻ thất bại của cô ta rất buồn cười, vừa định lên tiếng thì phát hiện mặt đất đang lắc lư... Chỉ trong phút chốc, cảm giác lắc lư dữ dội như đang xảy ra động đất.

Xảy ra chuyện gì vậy? Động đất hay là lúc Chu Thanh đâm vào tường đã chạm phải cái gì đó.

Trì Nguyệt lùi lại mấy bước dựa lưng vào vách đá, đầu óc choáng váng gần như đúng không vững.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.