• 1,487

Chương 294: Ngay khoảnh khắc đó


Ghen ghét là bản chất con người, nhưng bản thân có thể tự kiềm chế và điều chỉnh lòng ghen ghét đó, không để nó tăng dần lên, một khi 8đột phá ranh giới cuối cùng và sự cân bằng, sự thù hận và mặt xấu xa của bản chất con người sẽ phát huy đến cực hạn, thậm chí còn có 3vẻ bệnh hoạn.

Chu Thanh điên cuồng gào thét, cô ta phát điên vì mình đã đánh mất cơ hội, tiếng gào thét bệnh hoạn như đang nổ9i điên với cả thế giới...
Trì Nguyệt muốn cử động tay chân lại phát hiện không động đậy được, Kiều Đông Dương ôm chặt lấy cô như một tảng đá lớn, anh chống tay vào hai bên cố gắng để lại một không gian cho cô...
Kiều Đông Dương, anh có bị thương không?


Không.

Không có nguy hiểm gì.
Đúng vậy, nơi này chỉ có sống chết.
Một tiếng quát to vang lên ở đầu bên kia đường hầm.

Kiều Đông Dương?
Trái tim Trì Nguyệt căng chặt, cô nhìn theo hướng phát ra tiếng quát thì thấy một bóng người cao lớn đang lao về phía mình, cô căng thẳng quát to:
Anh đừng qua đây, cẩn thận đá rơi!


... Em muốn nói chuyện.
Trì Nguyệt đột nhiên trở nên cố chấp, trái tim đập rất nhanh, cô rất sợ thời khắc yên ổn này cũng là lúc kết thúc cuộc sống, nếu vậy cô nhất định phải nói chuyện với anh nhiều hơn, thổ
lộ hết những suy nghĩ trong lòng cho anh biết.

... Vâng.

Trì Nguyệt im lặng rúc vào vòng tay anh, nhưng cô biết câu
ngay thôi
này cũng có thể là rất lâu. Cho dù trên đảo hoang có các phương tiện cứu hộ, cũng không biết phải chờ đến khi nào nhân viên cứu hộ mới đào ra bọn họ đang bị chôn vùi, khi đó còn có không khí hay không..
Sự hoảng sợ và bất lực với tương lai khiến Trì Nguyệt vô cùng lo lắng, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô ôm chặt lấy anh rồi từ từ buông ra:
Kiều Đông Dương, tất cả những lo lắng của anh đều là dư thừa, sự ghen tuông của anh cũng rất khó hiểu. Cả đời này, em chỉ yêu một người đàn ông là anh, cũng chỉ có một người đàn ông là anh...


Anh biết. Em đừng nói nữa, xấu hổ lắm.


Tránh sau này em lại quỵt nợ.

Em không phải loại người như thế.
Trì Nguyệt đưa tay lên vai anh, ôm anh thật chặt:
Em sẽ dành hết trái tim để yêu anh. Xin anh cũng vậy.
Trái tim Kiều Đông Dương rung lên, đôi tay đang ôm lấy Trì Nguyệt hơi run rẩy.
Anh sẽ làm vậy, chắc chắn sẽ làm vậy!

Đầu óc Trì Nguyệt choáng váng, không biết bị anh ôm chặt đến mức không thở nổi, hay không gian chật hẹp này thiếu dưỡng khí khiến người ta không thể thở nổi, cô chỉ có thể dựa sát vào người anh mới có thể chống cự lại cảm giác choáng váng như sắp bị kéo xuống địa ngục.
Còn nữa, cô vừa mệt vừa đói.
Hai người đều im lặng, trong bóng tối yên tĩnh chỉ có tiếng tim đập.

Anh nói em lạnh lùng với anh, thật ra chỉ là em không quên thân thiết với người khác, em không biết phải thể hiện tình cảm của mình thế nào, rất sợ sẽ hành động thái quá.
Trì Nguyệt nuốt nước bọt:
Nếu em không chết, anh là người đàn ông của em, cả đời này cũng không cần lo lắng em sẽ làm chuyện có lỗi với anh.

Cô đột nhiên xúc động thế này khiến Kiều Đông Dương hơi bất ngờ, anh im lặng một lúc lâu mới cười khẽ.

Không sao đâu, không sao đâu, em đừng sợ!
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi, nhưng trong tình huống nguy hiểm thế này, một người lạnh lùng như anh cũng không thể bình tĩnh nổi, giọng nói hơi khàn vang lên trong không gian trống trải vắng lặng cũng đủ khiến người ta cảm thấy căng thẳng.

... Có anh đây rồi, anh sẽ bảo vệ em. Ừ, anh Kiều của em là Iron Man...


Nhưng em thích Captain America.


... Vậy anh sẽ biến thành Captain America. Em có thể tùy chọn nhân vật.


Em không muốn anh gặp nguy hiểm...


Muốn tìm một linh hồn và thể xác phù hợp ở trên thế giới này còn khó hơn việc không gặp nguy hiểm nhiều, anh đã rất may mắn. Đương nhiên, anh cũng không sợ nguy hiểm, cuộc sống chỉ là một trải nghiệm...
Anh liếc nhìn xung quanh, trêu chọc:
Hơn nữa, nơi này cũng không có nguy hiểm, không phải là thế giới riêng tư rất tốt của chúng ta sao?


A!
Tiếng kêu của Chu Thanh bị bao trùm trong âm thanh rung lắc dữ dội, cô ta hốt hoảng chạy ra ngoài.
Trì Nguyệt cũng muốn rời đi, nhưng lại có đá vụn rơi xuống từ trên đỉnh đầu.
Sự thù hận này khiến Trì Nguyệt giật mình, không kịp suy nghĩ.
Cô tưởng trận rung lắc này s6ẽ nhanh chóng dừng lại, không ngờ vách đá sau lưng không hề kiên cố khiển trận rung lắc này càng dữ dội hơn.
Bộp! Một tiếng động nặng nề vang lên. Tiếng kêu sợ hãi của Chu Thanh đột nhiên biến mất.
Trì Nguyệt quay sang nhìn.

Chuyện này là thật sao?


Đương nhiên rồi.

Trì Nguyệt bật cười.

Đây là động đất sao?


Anh bị ngu à?
Trì Nguyệt thở dài:
Đây là việc riêng của em, anh không nên xen vào.


Em ngứa đòn à?
Kiều Đông Dương ôm chặt cô:
Trì Nguyệt, đừng phân chia rạch ròi với anh như vậy.

Cổ họng Trì Nguyệt nghẹn lại, không thể kiềm chế được những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Cô đột nhiên ôm chặt cổ anh, dựa đầu vào ngực anh, yên lặng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, tất cả sự cảm động và căng thẳng đều hòa tan vào động tác nhỏ bé này, cứ như một con thú cưng đang mong đợi được an ủi.
Một cô gái kiên cường đột nhiên trở nên mềm yếu khiến Kiều Đông Dương cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

Anh im miệng, để em nói.

Kiều Đông Dương không nói gì nữa.

Kiều Đông Dương?
Cô muốn nói chuyện với anh.

Vì sao anh lại thích em?

Trì Nguyệt cau mày, lúc cô cử động mới phát hiện mu bàn tay hơi đau, hình như đã bị xước da trong quá trình trượt xuống nhưng đã đau đến chết lặng.. Cô trốn trong vòng tay anh còn như vậy, anh thì sao?
Cô không hỏi nữa.
Cứ ngỡ hạnh phúc đã đến, không ngờ lại đối mặt với cái chết,
Hơn nữa, lần này còn liên lụy đến Kiều Đông Dương.

Không phải.
Khuôn mặt Kiều Đông Dương chìm trong hoàn cảnh mà tôi không thể nhìn rõ, nhưng cô vẫn cảm thấy anh vô cùng đẹp trai như trăng sáng gió thoảng, khiến người ta thấy yên tâm:
Hang đá này là đường hầm do con người tạo ra, có thể lúc trước làm không tốt nên bị sập...

Trì Nguyệt nhìn hoàn cảnh xung quanh tối đến mức hoàn toàn không nhận ra tình huống thật sự như thế nào, có trách móc anh.
Trì Nguyệt hít một hơi thật sâu, những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Mọi thứ xung quanh đã biến mất, trước mắt tối đen như mực, chỉ có cơ thể ấm áp của anh đang áp sát vào người cô.
Trì Nguyệt chưa từng trải qua thời khắc nào kinh khủng như vậy, đầu óc cô trống rỗng, ngoại trừ ôm chặt lấy người trước mắt thì không làm được gì nữa. Ầm! Ầm!

Em đừng nói lung tung!

Trái tim Kiều Đông Dương siết lại, anh ôm chặt cô.
Trì Nguyệt gọi cô ta, muốn đi qua đó xem tình hình.

Đừng di chuyển!


Vì sao vừa nãy anh lại ở đây?

Anh không ở gần đây thì sao báo tin cho em được? Đồ ngốc.

Cổ họng Trì Nguyệt nghẹn lại, không biết nên nói gì nữa.

Thật đáng tiếc.
Anh than thở:
Anh không thể ghi lại câu nói này của em.


Ghi lại để làm gì?

Vừa rồi hai người rơi xuống lâu như vậy, ai biết được bọn họ bị chôn vùi sâu bao nhiêu.
Trì Nguyệt véo anh:
Kiều Đông Dương, biết đầu chúng ta sẽ chết đấy.

Trì Nguyệt đắm chìm trong cảm xúc, đến khi cô kịp phản ứng lại thì xung quanh đã yên tĩnh, cô vẫn đang nằm trong vòng tay Kiều Đông Dương.
Đây là đâu?
Ram!
Hai người không có cơ hội giãy giụa đã rơi xuống dưới, cử như đang bị cuốn vào một vòng xoáy, trong mũi đầy bụi đất khiến việc hít thở trở nên khó khăn, trời đất như đảo lộn, Trì Nguyệt nằm trong ngực Kiều Đông Dương cảm thấy hốc mùi chua xót.
Nhìn tình hình thế này, e rằng còn chưa kịp chạy ra ngoài đã bị đè chết trước.
Cô bám chặt hai tay vào mỏm đá ở trên vách đá, cố gắng dựa sát lưng vào vách đá không để mình bị đá đập trúng...
Lúc này, cảm giác rung lắc và chấn động đã biến mất.
Hình như vị trí của bọn họ ngay phía dưới hang động vừa rồi, nhưng tầm mắt quá hẹp nên không thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì...
Dạ dày nhộn nhạo5, đầu óc choáng váng. Tiếng kêu gào của Chu Thanh đã dừng lại, biến thành từng tiếng kêu sợ hãi.
Đâu có ai không sợ chết chứ? Một khi cơn giận trôi qua, mọi người đều sợ chết.

Kiều Đông Dương...

Em đừng nói gì hết, không sợ ăn phải đất a?
Cô im lặng dựa vào anh, trong đầu có vô số hình ảnh lướt qua.
Dường như cô đã nhớ lại tất cả những trải nghiệm cả đời trong khoảnh khắc ngắn ngủi này. Từng khung hình lướt qua như một bộ phim điện ảnh.
Một lát sau, đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, cô phát hiện khuôn mặt người đàn ông trước mắt căng cứng, không nhìn rõ lắm, càng không thể phát hiện anh có bị thương hay không.

Thật sự không sao à?

Không sao.

Hai người đều lo lắng cho đối phương.
Rõ ràng tốc độ của Kiều Đông Dương nhanh hơn cô nhiều, không đợi Trì Nguyệt chạy ra ngoài anh đã chạy tới ôm lấy cô, đè cả người cô lên vách đá. Gần như ngay lúc đó, vách đá đột nhiên tụt xuống, cả hai người lẫn phiến đá dưới chân bọn họ đều rơi xuống theo.
Trì Nguyệt lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của Kiều Đông Dương, cảm xúc dần ổn định lại.
Chúng ta bị chôn vùi dưới đất sao?
Cô hỏi.
Kiều Đông Dương im lặng một lúc, dường như cũng không chắc chắn lắm:
Chắc vậy. Em đừng sợ, sẽ có người đến cứu chúng ta ngay thôi.

Trong hang động quá tối, trận rung lắc này khiến bụi tung mù mịt, cô không nhìn thấy Chu Thanh, xung quanh cũng không còn tiếng động gì nữa...

Chu Thanh?

Cứ thế, dù bọn họ xảy ra chuyện cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Anh có thể nghe em nói không?
Giọng cô dịu dàng hơn nhiều.
Kiều Đông Dương thấy có thể này, không thể từ chối nổi.
Trì Nguyệt đột nhiên phát hiện, những ngày tháng sau khi quen biết Kiều Đông Dương là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.
Có lẽ nỗi sợ hãi mất anh khiến cô thấy buồn bã, đau lòng, thương xót, cô đột nhiên căm hận số phận vì sao không chịu buông tha cô?

Có lẽ là...
Anh suy nghĩ:
Lần đó ở trong khách sạn, ngay khoảnh khắc anh mở cửa ra.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.