Chương 300: Gặp nhau
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 3287 chữ
- 2022-02-04 04:08:37
Trì Nguyệt dậy sớm thu dọn đồ đạc, chọn quần áo đẹp, cẩn thận trang điểm để che giấu vẻ mặt hốc hác vì nghỉ ngơi không đủ, sau đó ngồi 8trong phòng khách vừa nói chuyện với Vương Tuyết Nha vừa chờ Quyền Thiếu Đằng.
Không ngờ Đồng San lại là người đến trước, bà d3ẫn theo một di giúp việc ôm một túi đồ ăn to, thầy Trì Nguyệt ăn mặc xinh đẹp như thể cũng hơi ngạc nhiên.
Anh còn chưa lấy được người máy nhỉ?
Kiều Đông Dương đánh rắn luôn đánh dập đầu, chưa từng yếu thể bao giờ:
Đội trưởng Quyền đừng vui mừng quá sớm.
Ừ, thỉnh thoảng xem phim truyền hình cũng có thể vun đắp tình cảm, anh chịu đựng một thời gian nữa đi.
Quyền Thiếu Đằng rất đam mê những sản phẩm khoa học kỹ thuật cao và thiết bị tân tiến, còn thích người máy thiết kế riêng hơn cả phụ nữ, vì vậy Kiều Đông Dương có tỏ ra khó chịu với anh ta, anh ta cũng không để ý. Hơn nữa, còn lật mặt như lật bánh tráng.
Chiếc gối rơi xuống cạnh chân, Quyền Thiếu Đằng suýt phì cười.
Ông chủ Kiều nóng tính quá.
Anh ta chậm rãi khom lưng nhặt gối lên, sau đó đưa cho Trì Nguyệt đang đứng ở cửa:
Hay là chúng ta đi thôi, anh ta không muốn gặp chúng ta...
Dù cách một quãng xa, Kiều Đông Dương cũng có thể cảm nhận được giọng điệu hả hê này. Lúc anh nhìn thấy Trì Nguyệt, khuôn mặt anh hơi cứng đờ, cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu khi gặp Quyền Thiểu Đằng, nở một nụ cười siêu đẹp trai với Trì Nguyệt:
Sao em lại đến đây?
Hả?
Trì Nguyệt khó hiểu nhìn anh.
Chẳng lẽ anh muốn thân thiết với em, còn giữ anh ta ở lại xem sao?
Tôi đã nói rất nhiều lần rồi. Chỉ vì một vài việc, một vài câu nói mâu thuẫn nên xảy ra xô xát. Khi đó tôi còn trẻ hơi nóng tính, không ưa dáng vẻ giả vờ ngu ngốc của Kiều Thụy An nên mới đánh anh ta.
Quyền Thiếu Đằng và Đinh Nhất Phàm nhìn nhau.
Quyền Thiếu Đằng lại hỏi:
Vì sao anh hận anh ta đến thế?
Không ưa.
Mấy anh cảnh sát này đều nghiêm túc lạnh lùng không nói lời nào, Trì Nguyệt đứng giữa bọn họ cảm thấy mình như một kẻ tình nghi phạm tội.
Đội trưởng Quyền...
Việc đến bệnh viện thăm Ki6ều Đông Dương là do cô tự nhờ vả Quyền Thiếu Đằng, Trì Nguyệt không muốn gây rắc rối cho anh ta. Dù người đó là Đổng San thì cô cũng k5hông thể nói ra. Đồng San nhìn cô chằm chằm nhưng cũng không hỏi nhiều, bà gọi di giúp việc đến giới thiệu với hai cô, nói rằng di Lý sẽ chăm sóc cuộc sống thường ngày của hai cô trong khoảng thời gian ở Thân thành.
Di biết hai đứa con trẻ thích yên tĩnh, vì vậy đi Lý sẽ không ở lại đây, sau khi dọn dẹp cơm nước xong sẽ về ngay, không làm hai đứa thầy gò bó.
Hôm nay bọn họ đến để làm việc.
Vụ án Phùng Đại Quân và Bành Dũng còn chưa kết thúc, bây giờ Kiều Đông Dương lại gặp rắc rối khác, bọn họ liên hệ với ban ngành liên quan, vốn muốn tiếp nhận vụ án này, không ngờ lại bị cản trở giữa chừng. Bên Thân thành đã bày tỏ quan điểm rõ ràng, vụ án nhà họ Kiều và vụ án Chu Thanh không liên quan đến vụ án mà tổ trọng án đang điều tra, tốt hơn hết cứ tách ra.
Quyền Thiếu Đằng không trả lời thẳng vấn đề của cô:
Sao lại không đơn giản?
Khuôn mặt Trì Nguyệt hơi tối đi.
Trong giai đoạn điều tra khởi tố, người nhà không được gặp kẻ tình nghi phạm tội, chỉ có lấy thân phận nhân chứng vụ án, giúp đỡ cảnh sát phá án mới được đi vào phòng bệnh của Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Quan trọng nhất là, tổ trọng án không có bằng chứng để chứng minh những vụ án này có liên quan đến nhau.
Hôm nay bọn họ lấy danh nghĩa điều tra vụ án để đến đây, hỏi thăm Kiều Đông Dương về tình tiết vụ án.
Bà vừa đi về, Trì Nguyệt đã nhận được điện thoại của Quyền Thiếu Đằng.
Tối hôm qua Trì Nguyệt đã gửi địa chỉ cho Quyền Thiếu Đằng, lúc này anh ta đang chờ cô ở bên ngoài tiểu khu.
Không sao.
Hiếm khi nào Quyền Thiếu Đằng lại tốt tính giải thích một câu, cười vui vẻ:
Cô không đến đây giúp đỡ sao gặp Kiều Đông Dương được? Lấy danh nghĩa người nhà sao?
Đương nhiên không thể lấy danh nghĩa người nhà.
Được rồi, nói chuyện với người thế này rất mệt.
Trì Nguyệt quyết định im miệng, chờ gặp Kiều Đông Dương rồi nói sau.
Cô thấy Quyền Thiếu Đằng lái một chiếc Coupe đỗ ở ven đường, anh ta đeo kính râm che khuất nửa khuôn mặt đẹp trai, mất kiên nhẫn giục:
Lên đi!
Được.
Trì Nguyệt nhanh chóng chạy đến mở cửa xe, ngồi vào trong.
Dù việc này đã trôi qua nhiều năm, Kiều Thụy An đã bị mù một mắt, nhưng dường như Kiều Đông Dương vẫn chưa hết hận.
Trì Nguyệt nhìn anh, cổ họng nghẹn lại không thể nuốt trôi được, nhưng cô không cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Ôi! Không quan tâm!
Cô đóng cửa sổ xe:
Đội trưởng Quyền, vụ án bên anh không có tiến triển gì sao?
Trì Nguyệt kiềm chế cảm xúc trong lòng, chậm rãi đến gần anh:
Anh khỏe hơn chưa? Trông anh gầy đi nhiều quá.
Đâu có. Trông anh trẻ trung đầy sức sống thế này, gầy đâu mà gây?
Kiều Đông Dương hơi nheo mắt lại, ánh mắt quyến rũ nhìn thẳng vào Trì Nguyệt, đôi mắt đen láy vẫn sâu thẳm xen lẫn ý cười như trước, giống hệt với người đẹp trai ngời ngời ở trong bức ảnh kia. Chỉ cần người sáng suốt đều nhận ra khoảng thời gian anh nằm viện rất tốt, ít nhất không phải chịu khó khăn gì cả.
Chỉ hơi phiền thôi, anh vẫn không thể xuống giường được.
Kiều Đông Dương thở dài:
Ngày nào cũng cho anh xem mấy bộ phim truyền hình thiếu dinh dưỡng để giết thời gian.
Giúp đỡ cái gì chứ?
Bước vào thang máy lên tầng, vẻ mặt cô rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại hoảng sợ.
Đinh Nhất Phàm:
Anh Kiều, tôi hy vọng anh hãy suy nghĩ kỹ càng, càng chi tiết càng tốt. Chúng tôi đang giúp anh.
Kiều Đông Dương dựa vào đầu giường, lười biếng nói:
Tôi biết, nhưng tôi không nhớ được. Lúc ấy tôi không để ý gì hết, chỉ muốn đánh anh ta.
Ánh mắt Đinh Nhất Phàm hơi tối:
Anh đã dùng thứ gì đánh mù mắt anh ta?
Chỉ đơn giản vậy sao?
Chỉ đơn giản như vậy.
Kiều Đông Dương hít thật sâu, ánh mắt liếc qua Trì Nguyệt, dường như anh không muốn lãng phí thời gian nói đi nói lại những việc vô dụng này:
Chúng tôi cãi nhau, xảy ra xô xát. Tôi thuận tay nắm lấy bình hoa đập vào đầu anh ta khiển bình hoa vỡ tan, anh ta xông đến muốn đánh tôi, lúc tôi đánh trả đã cầm mánh vỡ bình hoa đâm anh ta. Anh ta giẫm lên bức ảnh bị vỡ kính mời trượt chân, khiển mảnh vỡ đâm vào mắt... Chỉ thế thôi.
Mọi người yên lặng nghe anh nói.
Còn tôi?
Người giúp đỡ.
Trì Nguyệt:
...
Kiều Đông Dương gây chuyện?
Vị đội trưởng Quyền này có rất nhiều khuyết điểm giống hệt với Kiều Đông Dương trước kia, anh ta luôn muốn người khác làm việc theo thời gian và nguyên tắc do mình đặt ra, nếu không anh ta sẽ tỏ ra khó chịu.
Lúc trước cô còn hay chống đối Kiều Đông Dương, nhưng lại không dám làm vậy với Quyền Thiếu Đằng.
Quyền Thiếu Đằng bị hỏi vặn lại cũng hơi ngơ ngác, sau đó bật cười:
Rất có lý. Đáng tiếc, không có tác dụng gì.
Vốn dĩ Trì Nguyệt tưởng Quyền Thiếu Đằng sẽ âm thầm dẫn cô đi gặp Kiều Đông Dương, nhưng đến bệnh viện mới phát hiện không phải. Đinh Nhất Phàm và một người cảnh sát mà cô không quen biết đã chờ sắn dưới tầng, bọn họ mang theo giấy bút, laptop, dáng vẻ như đang giải quyết công việc.
Trên hành lang có hai vị cảnh sát mặc đồ bình thường, bọn họ cảnh giác nhìn Trì Nguyệt rồi quay sang chào hỏi đội trưởng Quyền. Quyền Thiếu Đằng gật đầu, chỉ vào phòng bệnh:
Anh ta dậy chưa?
Đối phương gật đầu. Quyền Thiếu Đằng cười hỏi:
Hôm nay không gây chuyện nữa à?
Hai người kia đều bật cười:
Cậu chủ này nóng tính lắm, tôi sắp không làm được công việc này nữa rồi, phiền muốn chết.
Tiểu Ô Nha, mình đi đây. Trưa này cậu ăn cơm một mình nhé.
Trì Nguyệt cầm túi xách vui vẻ xuống tầng, cô bước ra cửa lớn tiểu khu nhìn quanh một vòng, đã nghe thấy tiếng còi xe.
Cô không phải cảnh sát, có một vài việc và cảm nhận chỉ đơn thuần dựa vào cảm giác nào đó trong tiềm thức:
Bọn họ đã đặt ra một vài cái bẫy, mục tiêu là quyền thừa kế của Kiều Đông Dương, là gia sản nhà họ Kiêu. Biết đâu, từ lúc ông nội Kiều để lại di chúc, bọn họ đã bắt đầu mưu tính rồi.
Quyền Thiếu Đằng cười:
Cô Trì, không thể dựa vào suy đoán để phá án, không thể tùy tiện nói như vậy, người ta sẽ kiện cô tội vu khống. Cô có chứng cứ không?
Trì Nguyệt nhìn anh phàn nàn như một đứa trẻ, cô hơi buồn cười.
Thế nhưng Quyền Thiếu Đằng lại trợn mắt:
Có phim truyền hình để xem đã tốt lắm rồi, đây được coi là ưu đãi đặc biệt đấy. Theo ý tôi, nên để anh nhàm chán đến chết mới đúng, mỗi ngày chỉ ngủ rồi nắm ngơ ngác nhìn trần nhà...
Trong ấn tượng của cô, hình như có một chút. Bởi vì bên cạnh có trợ lý Hầu
chuyện kiềm chế
, mọi việc đều theo như ý anh, nên mọi người không cảm thấy khó phục vụ anh. Đến đây rồi, trợ lý Hầu không ở bên cạnh, cậu chủ sống an nhàn sung sướng từ nhỏ đã thể hiện ra tất cả tính xấu.
Anh là người bệnh, cảnh sát vừa thấy anh đã đau đầu.
Thế nhưng Kiều Đông Dương lại rất để ý.
Anh có thể biến mất một lúc không?
Anh nhìn Quyền Thiếu Đằng, nắm chặt tay Trì Nguyệt:
Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy. Đội trưởng Quyền, châm chước chút đi!
Quyền Thiếu Đằng suýt bị chọc giận:
Anh Kiều, có phải anh đòi hỏi hơi nhiều không?
Anh ta có thể đưa Trì Nguyệt đến, cho bọn họ gặp mặt, tuy cũng đã lấy lý do chính đáng nhưng vẫn khá nguy hiểm, đầu thể để bọn họ gặp mặt riêng chứ?
Đinh Nhất Phàm thấy anh không hề tỏ ra thông cảm, cau mày hỏi ra nghi ngờ chung của mọi người:
Anh có thù hận gì với anh ta? Anh ta là anh họ anh... Trong tình huống anh ta đã bị thương, vì sao anh còn đẩy anh ta xuống tầng?
Tôi không đẩy anh ta xuống tầng.
Kiều Đông Dương hừ lạnh, như cười như không:
Tôi chỉ đạp anh ta hai cái, anh ta sợ nên tự ngã xuống.
Về bản chất, đạp hai cái không tồi tệ như việc đẩy xuống cầu thang, nhưng sự thật vẫn là như vậy mà?
Khóe môi Kiều Đông Dương giật giật, cũng không che giấu hành vi phạm tội của mình như bọn họ đã tưởng, mà nói với giọng điệu coi thường thậm chí là ghét bỏ:
Tại sao tôi phải thông cảm với anh ta? Anh ta đáng đời.
Giọng điệu rất căm hận.
Đinh Nhất Phàm hỏi:
Là việc gì?
Kiều Đông Dương chớp mắt:
Đã qua nhiều năm, tôi quên rồi.
Quyền Thiếu Đằng cười thấu hiểu, ánh mắt lộ rõ vẻ đồng cảm:
Hai cậu đi ăn rồi nghỉ ngơi đi. Khi nào chúng tôi đi, sẽ gọi các cậu đến thay ca.
Anh cảnh sát thở phào nhẹ nhõm:
Được. Đội trưởng Quyền, các anh cứ làm việc đi, có gì cứ gọi chúng tôi.
Trì Nguyệt:
...
Không biết vì sao cô cảm thấy Đổng San sẽ hiểu nhầm chuyện này.
Trì Nguyệt nhíu mày, liếc nhìn anh.
Kiều Đông Dương không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm Đinh Nhất Phàm.
Không ngờ Quyền Thiếu Đằng lại mở
cái miệng cao quý
của anh ta ra, hỏi một câu khá khó hiểu:
Trước khi quen Kiều Đông Dương, cô có biết người nào họ Kiều không?
Họ Kiều, Trì Nguyệt tìm kiếm trong trí nhớ của mình, lắc đầu:
Không có ấn tượng gì.
sao?
Không hề.
Hiếm khi nào Quyền Thiếu Đằng lại nghiêm túc như vậy:
Tôi chỉ đánh người đáng đánh.
Ok.
Quyền Thiếu Đằng đưa tay ra hiệu với anh ta, mở cửa phòng bệnh đi vào.
Còn chưa đi vào trong, một cái gối đã bay thẳng đến.
Cút đi, đừng làm phiền tôi! Có chuyện gì thì đi tìm luật sư của tôi nói chuyện!
Trì Nguyệt hơi hoảng sợ:
Đội trưởng Quyền, các anh đến đây làm gì?
Điều tra.
Trì Nguyệt thấy anh như vậy thì trong lòng hơi chua xót.
Kiều Đông Dương là người đàn ông lịch lãm tinh tế, nhưng vết thương trên người khiến anh phải nằm trên giường bệnh điều trị, điều này đã ảnh hưởng đến tinh thần của anh. Anh mặc một bộ quần áo bệnh nhân, bằng vải và thanh nẹp vẫn chưa được tháo xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trì Nguyệt nghe anh ta nói vậy, đôi mắt trở nên tối tăm, nắm chặt tay Kiều Đông Dương:
Chúng ta đừng làm khó đội trưởng Quyền. Anh ấy không phải người ngoài, có chuyện gì cứ nói thẳng ra không cần né tránh.
Không thể không né tránh.
Kiều Đông Dương thở dài.
Tôi cũng thế.
Kiều Đông Dương!
Quyền Thiếu Đằng gọi thẳng tên anh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của anh:
Anh đừng coi thường vụ án Kiều Thụy An. Tôi nói thật cho anh biết, nếu anh không chịu phối hợp với chúng tôi, cảnh sát Thân thành sẽ xin lệnh chính thức bắt giữ anh. Anh đã phạm tội cố ý gây thương tích, vụ án Chu Thanh rất khó được công nhận là phòng vệ chính đáng. Nói anh phòng vệ còn quá nhẹ... Đến lúc đó, nhiều tội danh cùng cộng lại, anh muốn ngồi tù mục xương à?
Đương nhiên, không phải chi tiết vụ án Phùng Đại Quân và Bành Dũng, Kiều Đông Dương đã nói về việc này vô số lần rồi, không có chứng cứ mới thì không cần lấy lại lời khai. Điều bọn họ muốn biết là mâu thuẫn giữa Kiều Thụy An và Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt đã nghi ngờ, đương nhiên tổ trọng án cũng sẽ nghĩ đến. Dù không có chứng cứ, bọn họ cũng không bỏ qua một giả thiết hợp lý, chắc chắn phải điều tra rõ ràng. Nhưng Quyền Thiếu Đằng và Trì Nguyệt không ngờ Kiều Đông Dương lại từ chối thẳng.
... Không có.
Cô im lặng, đột nhiên hơi không phục.
Không phải anh đang hỏi tôi sao? Tôi không thể lừa gạt cảnh sát chứ? Tôi trình bày rõ ràng suy nghĩ của mình cũng là một cách phối hợp điều tra.
Nhưng anh vẫn mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt ấm áp thoải mái, cứ như người vừa nổi giận không phải là anh.
Ngơ ngác gì thế? Lại đây nào!
Kiều Đông Dương vỗ mép giường, cong môi mỉm cười:
Chẳng lẽ em còn muốn anh dẫn em lại đây?
Quyền Thiếu Đằng cau mày:
Chó săn. Tên này không sai tí nào, tôi thấy anh đúng là thứ chó má...
Anh ta không buồn né tránh, còn kéo ghế sang ngồi ngay bên cạnh giường Kiều Đông Dương, gọi Đinh Nhất Phàm.
Lão Đinh, bắt đầu đi.
Đổng San là một người khéo léo rất quan tâm con cháu, vào lúc khó khăn thế này, bà vẫn có thể quan tâm đến cảm xúc của hai cô gái. Trì Nguyệt càng ngày càng yêu mến bà hơn, cô nghĩ chờ Kiều Đông Dương được thả ra, cô sẽ nói chuyện với anh, xóa bỏ hiểu lầm giữa hai mẹ con.
Đổng San không ở lại quá lâu, bà chỉ ngồi nói chuyện một lát, sau đó nói có việc phải về ngay.
Nghe nói tên kia bị ngu, đột nhiên khỏi bệnh rồi à?
Đinh Nhất Phàm không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi tiếp:
Anh ta bị hỏng mắt ngay lúc ấy à?
Cháu muốn đi đầu à9?
Trì Nguyệt ngơ ngác để cho hai người vào nhà, vuốt tóc nói:
Vâng ạ, cháu có chút việc.
Kiều Đông Dương:
Bình hoa.
Đinh Nhất Phàm:
Miêu tả chi tiết hơn đi.
Không thể nào.
Quyên Thiếu Đằng nói chắc chắn:
Trước khi các anh đánh nhau đã xảy ra chuyện gì?
Không xảy ra chuyện gì hết.
Kiều Đông Dương cười thoải mái, rõ ràng không quan tâm đến vụ án Kiều Thụy An:
Chẳng lẽ lúc đội trưởng Quyền còn trẻ, chưa từng đánh mấy tên ngu ngốc chỉ vì muốn đánh
Đội trưởng Quyền suy nghĩ rất chu đáo.
Quyền Thiếu Đằng im lặng, cười như không cười.
Một người bình thường sẽ làm thế nào trong tình huống này?
Gọi người, báo cảnh sát, gọi xe cấp cứu? Phải căm hận đến mức nào mới đá thêm hai cái? Quyền Thiếu Đằng bình tĩnh hỏi:
Anh không hề thấy thông cảm với anh họ anh?
Vừa cài dây an toàn, cô lại thấy Đổng San lái xe đi qua bên cạnh.
Đổng San không đóng cửa sổ xe, lúc thấy cô còn hơi cau mày, ngay sau đó đã mỉm cười, gật đầu rời đi.
Tôi không biết.
Có chảy máu không?
Kiều Đông Dương rất bình tĩnh: Máu chảy ồ ạt.
Kiều Thụy An thì sao?
Quyền Thiếu Đằng tiếp tục hỏi.
Trì Nguyệt lại lắc đầu:
Lần đầu tiên tôi nghe đến cái tên này là trong bữa tiệc sinh nhật của bà cụ Kiều.
Cô nói đến đây, đôi mắt sáng ngời đong đầy hy vọng nhìn Quyền Thiếu Đằng:
Có phải đã điều tra ra anh ta có vấn đề gì không? Tôi cho rằng bác cả Kiều và Kiều Thụy An không phải người đơn giản.
Trì Nguyệt:
...
Cô không kịp nói chuyện với Đổng San, đương nhiên lúc này cũng không thích hợp để giải thích.
Ngồi vững!
ở một khía cạnh nào đó, Quyền Thiếu Đằng không phải người tinh tế, anh ta không thèm nhìn Trì Nguyệt mà giẫm thẳng vào chân ga, chiếc Coupe lao đi như một mũi tên, vượt qua xe của Đổng San.
Cô mau ra đi, cho cô năm phút, đừng để chúng tôi phải chờ lâu.
Ok.
Quyền Thiếu Đằng lười biếng cong môi, trên khuôn mặt đẹp trai hiện rõ vẻ chán ghét:
Đây là việc mà cô nên hỏi sao?
Trì Nguyệt mím môi:
Xin lỗi anh, tôi quan tâm quá sẽ bị loạn.
Quyền Thiếu Đằng hừ lạnh:
Đã có tiến triển mới, nhưng không thể nói cho cô biết.
Ôi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.