• 1,487

Chương 301: Cao thủ phản điều tra


Trong phòng bệnh yên tĩnh, Kiều Đông Dương nhìn bọn họ, lại nhìn sang Trì Nguyệt, dường như biết sự lo lắng trong mắt cô có ý nghĩa 8gì, anh mỉm cười nắm tay cô.


Đây là toàn bộ sự thật, có phải đã làm em thất vọng rồi không?


Không phải thất vọng,3 là một loại cảm xúc còn đau khổ hơn thất vọng.
Thoáng cái, Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương đã không gặp nhau suốt ba tháng.
Trong những ngày tháng u ám này, Đồng San thường xuyên đến nói chuyện với Trì Nguyệt, hai người cùng làm việc nhà, cùng thư giãn. Trong khoảng thời gian đó, Vương Tuyết Nha chỉ về nhà một lần, phần lớn thời gian đều ở bên Trì Nguyệt. Trịnh Tây Nguyên từng đến thăm có một lần, những bạn bè khác cũng nhắn tin hoặc gọi điện hỏi thăm.
Trì Nguyệt không cô đơn, nhưng cô rất lo lắng. Thời gian điều tra vụ án càng kéo dài, cô càng lo lắng hơn.

Hai người có thể coi tôi là người vô hình.

Trì Nguyệt:
...
Kiều Đông Dương:
...

Một người sống ngồi lù lù ra thế kia, đôi mắt sáng ngời cứ nhìn chằm chằm vào mình, có thể coi anh ta là người vô hình được sao?
Trong lòng Trì Nguyệt đau đớn, ở một nơi bị theo dõi sát sao thế này, anh phải khó chịu đến mức nào mới mỉm cười đòi nụ hôn này chứ?
Còn gì phải bối rối nữa?
Kiều Đông Dương, anh thật sự không sao à? Sao em cảm thấy chuyện này sẽ rất rắc rối?


Anh đảm bảo.
Kiều Đông Dương thở gấp:
Anh đảm bảo sẽ không có chuyện gì. Hãy chờ anh ra ngoài.

Trì Nguyệt lắc đầu:
Anh ấy là người có đầu óc sáng suốt, biết chọn lọc, từ một mức độ nào đó tôi cho rằng anh ấy là người ích kỷ... Hành động thản nhiên thừa nhận sai lầm rất đáng nghi.


Thế nhưng chưa chắc lời nói của anh ta không phải sự thật.
Quyền Thiếu Đằng bật cười:
Hôm nay anh ta đã hỏi tôi một câu khá khó nhằn. Chẳng lẽ tôi chưa từng gặp người rất muốn đánh sao? Có chứ, tôi đã từng gặp, từng không khống chế được cơn giận không vì một lý do nào hết.

Trong lời khai của Kiều Thụy An về tình tiết vụ án, trên cơ bản giống hệt với Kiều Đông Dương. Hai người xảy ra cãi vã dẫn đến xô xát. Kiều Đông Dương cầm bình hoa đánh anh ta. Có hai điểm khác biệt duy nhất, thứ nhất anh ta cho rằng Kiều Đông Dương cố ý dùng góc nhọn của bình hoa đâm vào mắt anh ta, thứ hai anh ta vừa che mắt đứng lên, Kiều Đông Dương đã đẩy anh ta xuống tầng.
Luật sư Vương nói, cảnh sát Thân thành cho rằng tội danh của Kiều Đông Dương đã thành lập, giao vụ án cho Viện kiểm sát, nhưng lại bị Viện kiểm sát trả về với lý do không đủ chứng cứ, cần điều tra sâu hơn. Luật sư Vương muốn Trì Nguyệt chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ cảnh sát sẽ gọi cô đến xác nhận tình tiết vụ án.
Trì Nguyệt không sợ cảnh sát tìm đến cô, chỉ sợ đến cuối cùng mọi chuyện vẫn không phát triển theo chiều hướng tốt.
Nhưng đôi khi sợ điều gì sẽ gặp điều đó, dường như tất cả những điều tồi tệ đều dồn dập kéo đến, đẩy mọi chuyện phát triển theo chiều hướng xấu hơn.
Vào ngày thứ ba sau khi Trì Nguyệt bị cảnh sát gọi đến thẩm vấn lại, cảnh sát lại đệ trình hồ sơ về tội cố ý gây thương tích lên Viện kiểm sát, Viện kiểm sát chính thức phê chuẩn lệnh bắt giam Kiều Đông Dương.
Lúc nhận được tin tức, cả người Trì Nguyệt mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, hai chân lảo đảo, sợ hãi đến mức tai ù đi, hoảng hốt đứng ngồi không yên. Cô điên cuồng gửi tin nhắn cho Quyền Thiếu Đắng nhưng anh ta đã tắt máy. Cô hỏi thăm luật sư Vương, luật sư Vương lại đang dẫn dắt đoàn luật sư thu thập chứng cứ, chuẩn bị biện hộ cho Kiều Đông Dương, không có thời gian quan tâm đến cô.
Một mình Trì Nguyệt đi qua đi lại trong phòng như một con thỏ hoảng sợ, điện thoại bị nắm chặt đến mức nóng lên, cô nhận được điện thoại của Đông San.
Lần này rời đi, cô không biết phải đến lúc nào mới được gặp lại Kiều Đông Dương...
Cứ đi thế này, cô sẽ thấy tiếc nuối.

Đội trưởng Quyền.
Cô tha thiết nhìn Quyền Thiếu Đằng:
Tôi có thể..

Không thể.
Quyền Thiếu Đằng nghiêm mặt từ chối:
Chúng tôi có quy định.

Trong lời khai của hai người có sự khác biệt, nhưng việc này đã trôi qua nhiều năm, ngay cả Kiều Thụy An cũng nói sẽ có một vài chi tiết bị sai lệch.
Nhưng dù như thế nào, Kiều Đông Dương vẫn không thoát được tội danh cố ý gây thương tích.
Sau ngày hôm đó, Trì Nguyệt không gặp lại Kiều Đông Dương nữa, tất cả việc trao đổi giữa hai người đều thông qua luật sư Vương.

Trong tình huống thông thường, lúc đương sự kể lại tình tiết vụ án sẽ nói một vài lời có lợi cho mình. Thật ra mọi việc có rất nhiều khía cạnh, thậm chí trong rất nhiều vụ án kẻ tình nghi phạm tội còn đáng được đồng cảm hơn. Trong những vụ án tôi đã gặp phải, không có một kẻ tình nghi nào không cố hết sức tìm kiếm lỗi lầm của đối phương để bào chữa cho mình thoát tội...

Dù có phạm phải sai lầm lớn hơn nhưng luôn cảm thấy bản thân đáng được thông cảm, đây mới là bản tính con người, mới là người bình thường.

Mọi người đều ích kỷ.
Trì Nguyệt nghe Đinh Nhất Phàm nói vậy cũng đồng ý:
Hành động của Kiều Đông Dương rất khó hiểu.
Ánh mắt Quyền Thiếu Đằng tối sầm lại:
Không giống tính cách của anh ta?


Kiều Đông Dương...
Cổ họng Trì Nguyệt nghẹn lại.
Em đừng đau lòng, anh sẽ thấy đau lòng theo.
Anh vuốt ve khuôn mặt cô:
Em phải thật khỏe mạnh, biết chưa? Lúc anh không ở bên cạnh, đừng đi bắt nạt mấy chàng trai nhỏ ngu ngơ.


... Anh nói vớ vẩn gì thế!
Trì Nguyệt lườm anh:
Đã là lúc nào rồi còn nói đùa.

Kiều Đông Dương lại không quan tâm, anh nằm cổ tay cô kéo về phía mình, Trì Nguyệt không kịp đề phòng nhìn cơ thể quẩn đầy bằng vải và thanh nẹp của anh, anh còn chưa đau đớn kêu ra tiếng, cô đã thở dốc vì ngạc nhiên, giãy giụa muốn ngồi dậy.
Một người đàn ông kiêu ngạo có thể nói ra những lời này khiến cô thấy rất cảm động.
Vừa nghĩ đến Nguyệt Lượng Ổ, hốc mũi Trì Nguyệt đau đớn, cổ họng như bị nhét đầy bông, ngay cả giọng nói cũng khàn đi.
Cháu cảm ơn chú.


Chú không làm vì cháu.
Kiều Chỉnh Sùng nhìn con đường phía trước:
Hiểm khi nào Đông Tử muốn làm việc gì đó, chú sẽ hoàn thành mong muốn của nó.


Đây là việc quan trọng.
Kiều Đông Dương thản nhiên nhìn lướt qua vai cô, nhìn thẳng vào Quyền Thiếu Đằng đang ngồi ở cửa ra vào:
Có thể làm phiền anh nhắm đôi mắt hợp kim titan của anh lại không?


Không thể, chẳng may tôi vừa nhắm mắt lại, anh đã bay mất thì sao?

Kiều Đông Dương nghiến răng nhìn anh ta với ánh mắt hung dữ.

Người máy kia...

Lấy người máy ra để uy hiếp tôi cũng vô dụng. Tôi là người có nguyên tắc.
Quyền Thiếu Đắng nói xong, lại liếc nhìn Đinh Nhất Phàm:
Lão Đinh, cậu và Tiểu Ngụy đi ra ngoài trước đi.

Đinh Nhất Phàm là người nhạy bén, anh ta gật đầu cất máy tính, lúc đi ra ngoài còn đóng chặt cửa phòng bệnh.
Quyền Thiếu Đằng kéo ghế đến cửa ngồi, khoanh hai tay trước ngực, dựa lưng vào cửa nhìn bọn họ.
Con trai muốn làm, ông sẽ hoàn thành giúp con. Kiều Đông Dương đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.
Gần đây Kiều Chỉnh Sùng đi khám rất nhiều bác sĩ tâm lý. Bọn họ nói cho ông biết, sở dĩ Kiều Đông Dương làm ra những hành động tổn thương tồi tệ đến mất trí như thế với Kiều Thụy An, vì anh có một tuổi thơ bất hạnh và thiếu sự dạy dỗ của gia đình. Anh được thỏa mãn đời sống vật chất, muốn cái gì có cái đó, chính điều này đã tạo ra tính cách kỳ quái, tạo thành một sai lầm lớn.
Thật ra Kiều Chỉnh Sùng cũng hơi hối hận, hối hận vì năm đó không giữ con trai ở bên cạnh chăm sóc nhiều hơn.
Đinh Nhất Phàm và Quyền Thiếu Đằng lại hỏi một vài việc nữa, phần lớn đều có liên quan đến vụ án của Chu Thanh và Kiều Thụy An.
Bọn họ rất hy vọng có thể tìm ra manh mối từ đó, để liên kết hai vụ án này với vụ án mạng của Phùng Đại Quân và Bành Dũng. Kết quả đã khiến người ta phải thất vọng, bọn họ không hỏi ra gì hết. Đinh Nhất Phàm nhíu mày:
Anh Kiều là một cao thủ phản điều tra.


Đâu có, đầu có, tôi chỉ thành thật, có sao nói vậy thôi.
Kiều Đông Dương vẫn mỉm cười, thái độ rất thân thiện. Quyền Thiếu Đằng lườm anh, không chịu được dáng vẻ giả tạo của anh, hừ lạnh:
Nếu có chuyện gì, chúng tôi sẽ tìm anh.

Anh chàng này!
Hai má cô nóng bừng, chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy, quay sang hỏi Quyền Thiếu Đằng.

Đội trưởng Quyền, chúng ta về ngay bây giờ sao?

Ở nơi cát vàng bay trời kia, ông bị Kiều Đông Dương chọc giận đến mức dựng râu trừng mắt, lại yêu thích việc trồng cây, đang định giao công ty cho Kiều Đông Dương, dùng phần đời còn lại của mình để kiểm soát bão cát, cải tạo hoàn cảnh sinh thái, nghỉ ngơi lúc tuổi già...
Kế hoạch đó còn chưa diễn ra đã gặp phải việc này, tóc ông bạc trắng, thoạt nhìn phải già hơn mười tuổi. Trì Nguyệt yên lặng lên xe, ngồi bên cạnh Đông San rồi chào hỏi bọn họ, sau khi đặt hai tay lên đầu gối thì không động đậy nữa.
Chiếc xe lao nhanh đến bệnh viện.
Thế nhưng Kiều Chính Sùng đã nghe ngóng cẩn thận, hôm nay Kiều Đông Dương sẽ xuất viện rồi đến thẳng trại tạm giam. Bọn họ muốn đến bệnh viện chờ sẵn, đã nhiều ngày không gặp anh... Dù chỉ nhìn một chút từ xa cũng là một sự an ủi tâm lý.
Đã lâu rồi Trì Nguyệt không gặp Kiều Chính sùng.
Lần gặp trước là ở Nguyệt Lượng ổ.
Hốc mắt Trì Nguyệt nóng bừng, cô không dám nhìn Kiều Đông Dương, chỉ sợ không nhịn được lại làm ra hành động gì đó mất khống chế.
Không ngờ Kiều Đông Dương lại gọi Quyền Thiếu Đằng:
Đội trưởng Quyền.

Quyền Thiếu Đằng quay người lại:
Có việc gì sao?
Kiều Đông Dương cong môi, dáng vẻ lười biếng như không hề bị giam giữ, còn kiêu ngạo nói:
Đừng coi thường những người kia, tôi chờ tin tốt của anh.

Trì Nguyệt và Quyền Thiểu Đảng chờ mong có thể nghe được
bí mật
từ Kiều Đ9ông Dương, một bí mật có thể giúp anh thoát tội. Thế nhưng nhìn từ tình hình hiện tại, Kiều Thụy An là người có lý lại có chứng cứ,6 lời khai này của Kiều Đông Dương không thể giúp anh.

Tình hình hiện tại rất bất lợi cho chúng ta.
Trì Nguyệt mấp máy môi5, giọng điệu ngập ngừng, cô nhẹ nhàng lắc lư cánh tay anh, giọng nói dịu dàng hơn:
Kiều Đông Dương, em cho rằng đội trưởng Quyền rất đảng tin, anh có thể tin tưởng anh ấy, kể lại tình hình lúc ấy cho anh ấy biết...
Kiều Đông Dương cười khẽ:
Chỉ có vậy thôi, không còn bí mật gì nữa.
Anh liên tục lặp lại như vậy, hoặc là rất chắc chắn, hoặc là... rất muốn người ta tin tưởng sự chắc chắn của anh. Trì Nguyệt luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thế nhưng Kiều Đông Dương rất giỏi che giấu cảm xúc, anh đã không muốn nói, dù hỏi thế nào cũng không có kết quả. Hơn nữa, trên mặt anh không có dấu hiệu khi nói dối...
Khi đó, ông dồn hết tâm sức vào công việc kinh doanh của nhà họ Kiều, chỉ nghĩ phải quản lý thật tốt để lại một
giang sơn hưng thịnh
cho con trai. Một mặt phải đề phòng nhà anh cả và nhà chủ ba, một mặt phải quản lý công ty, lúc ấy ông vô cùng mệt mỏi, cho rằng đưa Kiều Đông Dương ra nước ngoài là cách tốt nhất và cũng an toàn nhất.
Không ngờ... lại trở thành thế này.
Cha con biến thành kẻ thù, không thể hiểu nhau.
Quyền Thiếu Đằng hằng giọng, lại nói:
Bắt đầu đi, muốn nói gì thì nhanh lên, lát nữa lại không kịp.

Điều này rất xấu hổ, nhưng bọn họ không còn cách nào khác. Trì Nguyệt biết, Quyền Thiếu Đằng nể mặt người máy nên mới phá quy tắc vì bọn họ.
Chúng ta không thể phụ ý tốt của đội trưởng Quyền.
Kiều Đông Dương cười mà như không cười, nghiến răng nghiến lợi nói một câu, Quyền Thiếu Đắng nghe câu này chỉ thấy rợn hết tóc gáy, Trì Nguyệt nghe thì lại thấy rất dịu dàng.

Em đừng quá lo lắng, anh sẽ không sao đâu.

Anh ta nói xong nhìn sang Trì Nguyệt:
Chúng ta đi thôi.

Trì Nguyệt:
...

Cô đã ngồi trong phòng bệnh hơn một tiếng, nhưng cô và Kiều Đông Dương còn chưa nói nổi mười câu. Điều này khiến cô thấy rất khó chịu, thậm chí hơi lo lắng.
Quyền Thiếu Đằng giật mình, dường như bị cô hỏi khó, nghiêm túc nói:
Hai người cảm thấy không đủ thời gian sao? Có cần tôi chờ hai người sinh con luôn không?

Lỗ tai Trì Nguyệt nóng bừng, không nói câu nào. Kiều Đông Dương lại không thèm quan tâm, thản nhiên cười:
Đội trưởng Quyền tò mò quá nhiều rồi đấy, nếu muốn học tập thì tìm một người phụ nữ sinh cho anh đi.
Quyền Thiếu Đằng hừ lạnh:
Đồ điên!

Anh ta đá cái ghế sang một bên:
Đi thôi.


Nguyệt Nguyệt, cháu xuống tầng đi.

Trì Nguyệt căng thẳng:
Dì ơi, sao thế ạ?
Giọng điệu Đồng San khá nặng nề:
Chú di đang ở dưới nhà, chú di định đến bệnh viện thăm Đông Tử.

Trên thực tế, bọn họ không được phép gặp Kiều Đông Dương.

Em còn tốt hơn cả linh đan diệu được.
Kiều Đông Dương không thể động đậy, anh hơi ngóc đầu lên nhưng chỉ làm được một nửa động tác lại ngã xuống, vẻ mặt vô cùng đau khổ, tội nghiệp nhìn cô.

Em hôn anh một cái đi.

Khuôn mặt Trì Nguyệt đỏ hồng, cảm thấy ánh mắt của Quyền Thiều Đắng có thể đâm chết người luôn rồi.
Không muốn.
Trì Nguyệt giận anh:
Chúng ta đang nói việc quan trọng mà.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, bầu không khí gần như cứng lại.
Một lúc lâu sau, Kiêu Chính Sùng phá vỡ bầu không khí.

Cháu không cần lo lắng, dự án Nguyệt Lượng ổ vẫn tiến triển rất thuận lợi. Có hai người bạn học cũ của chú ở đó giám sát, Du Vinh cũng rất tài giỏi, không xảy ra chuyện gì đâu.
Hô hấp của Trì Nguyệt hơi cứng lại, rõ ràng ông đang nói chuyện với cô.

Được.
Trì Nguyệt thở dài:
Chỉ cần anh nói vậy là đủ rồi.

Đôi mắt Kiều Đông Dương cong cong nhẹ nhàng nháy mấy cái. Ngắm nhìn hàng mi dài cong vút trong khoảng cách gần thế này cứ như một sinh linh thành tinh, trêu chọc trái tim Trì Nguyệt. Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, không hề bị mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện che mất, vẫn quen thuộc và nhẹ nhàng thoải mái như thế. Điều này khiến những lo lắng và sợ hãi của Trì Nguyệt đều tan biến.

Em sẽ chờ anh.

Quyền Thiếu Đằng không thèm quan tâm ánh mắt muốn ăn thịt người của Kiều Đông Dương, mỉm cười nháy mắt vài cái, đổi dáng ngồi thoải mái hơn:
Hai người tiếp tục đi, tôi chưa từng được xem phiên bản người thật đầu. Học tập một chút cũng tốt.

Trì Nguyệt sắp xấu hổ chết rồi, cô muốn ngồi dậy nhưng sợ chạm đến vết thương của Kiều Đông Dương, chỉ có thể cẩn thận nằm yên.

Kiều Đông Dương...

Trì Nguyệt nhìn anh chằm chằm:
Em không yếu ớt vậy đâu, anh không cần phải nghĩ cách dỗ dành em.

Cô hơi khựng lại, khom người xuống một chút, giọng nói cũng nhỏ đến mức như tiếng muỗi kêu:
Anh ấm thầm nói cho em biết nguyên nhân đi. Ừ, tại sao lại ác độc đánh Kiều Thụy An đến mức đó?


Hả?
Kiều Đông Dương nhướn mày, dường như không hiểu ra sao, đến khi nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô cũng đờ nghiêm túc, anh khẽ bật cười, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cô:
Đồ ngốc, không còn gì nữa, điều anh nói ra đều là sự thật.

Khuôn mặt Quyền Thiếu Đằng tối sầm lại:
Vậy anh cứ chờ đi.

Quyền Thiếu Đằng thấy hơi tức giận vì hành động thiếu hợp tác của Kiều Đông Dương trong cuộc thẩm vấn vừa rồi. Không chỉ anh ta, Đinh Nhất Phàm và Trì Nguyệt đều cảm thấy lời khai của Kiều Đông Dương có vấn đề nghiêm trọng.
Nếu đúng như những gì Kiều Đông Dương đã nói, những điều anh đã làm với Kiều Thụy An vô cùng tồi tệ.

Kiều Đông Dương, anh không đau à?


Có chứ.
Kiều Đông Dương thở dài, ánh mắt nhìn cô đong đầy sự nhớ mong và quyến luyến:
Em đừng động đậy, để anh ôm em một cái, anh sẽ hết đau ngay.


Em không phải linh đan diệu dược.


Sẽ không quá lâu đâu.

Trì Nguyệt cụp mắt:
Bao lâu cũng chờ.

Kiều Đông Dương ngắm nhìn cô, đôi mắt hơi nóng lên:
Em về đi.


Anh ta muốn xem cứ cho anh ta xem.

Cô mở to mắt nhìn, Kiều Đông Dương cũng thế, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau trong khoảng cách gần, có vẻ hơi... kỳ quái.
Sau đó, Trì Nguyệt thấy rõ vẻ bỡn cợt trong mắt anh.
Anh em mâu thuẫn, anh chết tôi sống. Kiều Chính Sùng vô cùng hối hận, nhưng đến bây giờ để ông lựa chọn lại, ông vẫn không thể thay đổi thói quen của bản thân. Chỉ cần con trai muốn, ông sẽ cho con, làm con hài lòng. Trì Nguyệt im lặng, đây là tình yêu và sự tuyệt vọng của một người cha già. Cô không thể an ủi ông mà chỉ nói:
Dù nói thế nào, cháu vẫn muốn đại diện người dân Nguyệt Lượng Ổ cảm ơn chú Kiều, cảm ơn Kiều Đông Dương.

Đôi mắt Kiều Chỉnh sùng đục ngầu, ông lắc đầu thở dài, không nói thêm gì nữa.

Đổng San cũng im lặng. Trên đường đến bệnh viện, bà không nói một câu nào, tinh thần hơi hoảng hốt.

Trì Nguyệt nhìn bà mấy lần, nhưng cô không hỏi gì.

Lúc này, có ai cảm thấy dễ chịu được chứ?

Ở của bệnh viện, mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở bên cạnh, một vài cảnh sát đứng nói chuyện, xa hơn chút nữa là đám người đang vây xem, chỉ trỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.