• 1,487

Chương 302: Bất ngờ


Hành động của Đông San rất bất ngờ và đột ngột khiến những người đang có mặt ở đó đều thấy ngạc nhiên.

Mấy cảnh sát đang nói chuyện với nhau 8gần như đều rút dùi cui ra ngăn cản bà tới gần như phản xạ có điều kiện.

Trì Nguyệt cảm thấy cảnh sát hành động như vậy vì nghĩ bà là người 3thân đương sự muốn làm loạn, lúc Đổng San chạy đến, cơ thể lảo đảo suýt ngã xuống, bọn họ mới bình tĩnh hỏi thăm bà.
Di Lý nói:
Những năm qua, tôi thấy bà ấy rất quan tâm đến cậu Kiêu, thế nhưng... hai mẹ con không hòa thuận, không có tình cảm. Tôi thấy cậu Kiều căm hận bà ấy, mối quan hệ giữa hai người rất xấu. Ôi, thật đáng thương, bản thân đã không có con, còn phải nhìn mặt nhà chồng để sống.

Qua lời kể của di Lý, sự hiểu biết của Trì Nguyệt về Đổng San dần rõ ràng hơn.
Nhưng cô không thể nói rõ bà có đáng thương hay không, dù sao hôn nhân và cuộc sống cũng là do bà tự chọn. Trì Nguyệt chỉ muốn biết, Đổng Sạn biết chuyện gì trong vụ án Kiều Đông Dương, bà đã nói gì với cảnh sát. Thế nhưng dì Lý lải nhải rất nhiều việc, hoàn toàn không nhắc đến chuyện này. Nếu bà biết bí mật trong gia đình giàu có này thì chắc chắn sẽ không giấu được. Trì Nguyệt đoán di Lý không biết chuyện này... Thế là cô càng tò mò hơn.
Di Lý đặt củ hành tây xuống, lau tay vào tạp dề, lại gần Trì Nguyệt rồi mới nói:
Lúc ấy mọi người đều nói bà Đổng cưới ông Kiều vì tiên của nhà họ Kiều, còn nói cậu Kiều đáng thương, gặp phải một người mẹ kể không ra làm sao, còn chưa vào nhà đã đuổi con riêng đi, nói bà ấy rất xấu xa... Về sau bà Đổng phá thai, còn đi phẫu thuật tránh thai.

Phẫu thuật tránh thai?
Cơ thể Trì Nguyệt run rẩy, một người phụ nữ phải can đảm đến mức nào mới từ bỏ quyền sinh đẻ ngay lúc còn trẻ như thế?
Di Lý mỉm cười:
Cô mơ thấy ác mộng à?

Trì Nguyệt lúng túng mím môi, khẽ vâng.
Di Lý thấy cô không muốn nói chuyện, chỉ vào nhà bếp:
Vậy tôi đi nấu cơm đây.

Giờ cơm đã qua từ lâu, Trì Nguyệt vẫn lo lắng ngồi chờ trong phòng khách, thời gian chờ đợi dài dằng dặc như một thế kỷ, cuối cùng bọn họ đã đi ra. Kiều Chính Sùng, Đồng San và vị luật sư trẻ tuổi, ba người đều im lặng.
Rõ ràng Đông San đã khóc, vành mắt bà đỏ ửng, cẩn thận đi theo bên cạnh Kiều Chính Sùng, dường như đang sợ ông. Kiểu Chính Sùng mím chặt môi không nói gì, sắc mặt u ám như bầu trời đêm đen kịt khiến người ta không dám đến gần. Lúc vị luật sư kia tiên bọn họ đến cửa đã nở một nụ cười chuyên nghiệp đảm bảo với Kiều Chính sùng.

Tôi sẽ theo dõi tiến độ bên này, có tin tức gì sẽ liên lạc với mọi người. Không cần quá lo lắng đầu, hãy về nghỉ ngơi đi.

Mấy ngày sau, Đổng San có đến một lần, bà vẫn quan tâm cuộc sống của Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha như trước, nhưng trạng thái tinh thần kém xa trước kia. Thỉnh thoảng bà sẽ ngơ ngác, thỉnh thoảng lại nhắc đến vụ án Kiều Đông Dương, nhưng bà không nhắc đến việc ngày đó.
Trong bầu không khí bí ẩn này, nỗi lo lắng của Trì Nguyệt dần bị thay thế bởi sự khủng hoảng.
Kiều Đông Dương đang bị tạm giam chờ ngày mở phiên tòa. Đây là một giai đoạn rất khó khăn, cô không thể đến thăm, không thể liên lạc với anh, trong sự chờ đợi dài dằng dặc không có hồi kết này, cô thường xuyên sinh ra ảo giác không được gặp anh nữa.

Cậu Kiều nhờ tôi đưa cho cô.

Trì Nguyệt ngạc nhiên nhận bức thư.
Trong thời đại thư điện tử phát triển, đã lâu cô không thấy mấy thứ như thư giấy.
Trì Nguyệt không nghe được bọn họ đã nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi của Kiều Chỉnh sùng khi nghe điện thoại, trái tim Trì Nguyệt nhảy lên thình thịch, luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn.

Chủ Kiều, sao thế ạ?
Cô hỏi.
Kiều Chỉnh Sùng im lặng xua tay, khuôn mặt trắng bệch hiện rõ vẻ chán nản và tức giận, ông nghiến chặt răng, môi run rẩy, cuối cùng mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Trước kia Trì Nguyệt không thích ông, nhưng lúc này ông chỉ là một người đàn ông bình thường, là ba của Kiều Đông Dương. Trì Nguyệt không biết đã xảy ra chuyện gì, cô thấy ông luống cuống như vậy thì ôn hòa nói:
Chú Kiều, để cháu đưa chú đến đó.

Trì Nguyệt choàng tỉnh, phát hiện mình đang nắm một mình trên ghế sofa, không biết Vương Tuyết Nha đã đi đầu.
Di Lý đến nấu cơm như mọi khi, vừa đôi dép lê đi vào phòng đã thấy cô hoảng sợ ngồi bật dậy trên ghế, bà cũng giật nẩy.
Cô Trì, tôi... tôi đánh thức cô sao?

Trì Nguyệt nhìn bà, nhìn quanh phòng, nhìn chiếc chăn đắp trên người mình, ngơ ngác để trán, lắc đầu nói:
Không ạ.

Trì Nguyệt nhìn bà, tùy ý hỏi:
Hôm nay di Đổng về nhà có sao không ạ?

Cô chỉ hỏi một câu không rõ ý nghĩa, dù di Lý có hiểu thế nào cũng không sao cả. Đúng như dự đoán, di Lý không để ý lắm, chỉ lảm nhảm mấy chuyện trong nhà với cô.
Hôm nay bọn họ đi thăm cậu Kiều, có thể đã khóc, lúc về đến nhà còn khóc một lúc lâu, khi tôi ra về thấy bà chủ vẫn ở lì trong phòng không ra.


Chú Kiều đầu ạ?

Tiếng còi hụ dân đi xa.
Kiều Chính sùng ngơ ngác đứng đó mãi không nói gì.
Trì Nguyệt không biết ông đang suy nghĩ gì, gọi ông:
Chú Kiều, chúng ta lên xe trước đã.

Bọn họ vừa đến đây, Kiều Chỉnh sùng đã bị cảnh sát gọi đi lấy lời khai. Trì Nguyệt là người ngoài, ngoại trừ ngồi uống nước chờ đợi thì cô không làm được gì nữa.
Quá trình này khá lâu, hai tiếng hay là ba tiếng? Trì Nguyệt không nhớ rõ nữa.
Trong lúc đó, luật sư của Kiều Chính Sùng đã đến đây. Đó là một người đàn ông đeo kính trong khôn khéo và tài giỏi, tuổi tác không lớn lắm nhưng ánh mắt rất sắc bén. Anh ta làm thủ tục xong, nhìn lướt qua Trì Nguyệt rồi đi thẳng vào trong.
Ở đây có rất nhiều người đang nhìn, còn có người đang quay video, biết đâu người của các phương tiện truyền thông cũng trà trộn trong đây. Trì Nguyệt không muốn đứng ở đây để người ta vây xem như một con khỉ, cô sợ có người nhận ra.
Dường như Kiều Chỉnh sùng không nghe thấy cô nói gì, mãi sau khuôn mặt tối sầm lại.

Đi thôi.
Trên đường trở về, Trì Nguyệt không nói chuyện với Kiều Chính Sùng. Ông như bị người ta rút hết sức lực, hàng lông mày nhíu chặt lại, ông liên tục gọi cho Đẳng San nhưng không có ai nghe máy. Trong lòng Trì Nguyệt đong đầy sự lo lắng và suy đoán, nhưng không thể hỏi ông. Đúng lúc này, Kiều Chính Sùng nhận được điện thoại của cảnh sát, bọn họ yêu cầu ông đến đội hình sự.
Có một vài người trước khi nói chuyện muốn nghe người khác đảm bảo. Đảm bảo người đó sẽ không để lộ ra ngoài, đảm bảo không kể với người khác, nhưng Trì Nguyệt biết điều này rất vô dụng. Đã muốn nói sẽ không nhịn được, nếu không nói trong lòng sẽ thấy khó chịu.
Di Lý đột nhiên thở dài:
Vốn không nên nói những chuyện này ra ngoài, nhưng tôi nghĩ cô Trì không phải người ngoài... ít nhiều gì cũng giúp đỡ được.

Trì Nguyệt cười:
Di Lý, rốt cuộc dì muốn nói gì?


Di Lý, di đã ở nhà họ Kiều bao lâu rồi ạ?


Cũng mấy năm rồi. Người nhà họ Kiều rất tốt bụng, tôi lại không có năng lực gì, có sang chỗ khác cũng không tìm được công việc tốt thế này.
Trì Nguyệt gật đầu, không biết nên nói tiếp thế nào. Di Lý là người thích nói chuyện, lúc nhắc đến chuyện này lại không nhịn được than thở, nói không ngừng được.

Bà Đổng là người đáng thương. Nếu cô có thể khuyên cậu Kiều thì hãy nói giúp cho bà ấy nhiều hơn. Thật đáng thương...

Cô không hỏi nhiều:
Vâng, cháu cảm ơn đi.

Đổng San khẽ thở dài, bà muốn nói gì đó với Trì Nguyệt nhưng liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Chính Sùng, bà lại yên lặng kéo cửa xe lên.
Sau khi quay về, Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha bàn bạc rất lâu.
Hai cô gái suy đoán rất nhiều khả năng, nhưng không ai có thể chắc chắn Đổng San đã nói gì với cảnh sát.
Đi lại cả một ngày trời, Trì Nguyệt thấy hơi mệt, cô ngồi trên ghế sofa nói chuyện với Vương Tuyết Nha một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô nhớ lại tình cảnh trước của bệnh viện. Kiều Đông Dương, Đồng San, Kiều Chỉnh Sùng... Cô như một người đứng theo dõi câu chuyện nhà họ Kiều, nhìn người nhà bọn họ xuất hiện trong cùng khung hình mà thấy chua xót.
Bây giờ cô nhìn luật sư Vương như đang nhìn một cọng cỏ cứu mạng.
Luật sư Vương mím chặt môi, đây là một vị luật sư trung niên chững chạc, hiểm khi nào thấy được vẻ vui giận trên mặt ông, phần lớn thời gian đều không thể hiện tâm trạng gì.
Ông bình tĩnh lấy ra một bức thư từ trong cặp rồi đưa cho Trì Nguyệt.
lời.

Con gái ngoan, cháu vất vả rồi. Đi về cẩn thận, chú ý an toàn.

Trì Nguyệt ngơ ngác, cô đang đứng trước cửa tiểu khu, bầu trời trong xanh, từ hoàn cảnh đến thời tiết đều không có điều gì đáng lo, lúc Đổng San nặng nề dặn cô phải chú ý an toàn nghe khá quái dị.
Đổng San nói gì đó với 9cảnh sát, nhưng khoảng cách quá xa khiến Trì Nguyệt không nghe được gì, chỉ thấy vẻ mặt bà hốt hoảng luống cuống lại xen lẫn cảm xúc đáng thương và 6bất lực. Tình huống đột ngột khiến xung quanh vang lên tiếng bàn tán, đúng lúc này Kiều Đông Dương cũng bị cảnh sát đưa ra ngoài.
Mấy tháng 5không gặp, anh đã gầy đi rất nhiều, trông anh càng cao hơn.
Anh vừa xuất hiện, hiện trường lập tức trở nên ồn ào và náo loạn, đám người ồn ào chen về phía trước, cảnh sát nhanh chóng thực thi nhiệm vụ, đưa anh lên xe cảnh sát. Trì Nguyệt không kịp nhìn anh nhiều hơn, không kịp nói chuyện với anh, thậm chí còn không kịp để anh nhìn thấy mình, anh đã biến mất trước mặt mọi người. Trước khi lên xe, Kiều Đông Dương im lặng nhìn Đổng San. Đổng San ngã bệt xuống đất, che mặt khóc nức nở.
Đã xảy ra chuyện gì?
Đám người ồn ào bán tán, cảnh sát không ngừng xua tay, yêu cầu bọn họ đừng làm ảnh hưởng đến trật tự.
Trì Nguyệt và Kiều Chỉnh Sùng cũng đứng trong đám đông, bị cảnh sát đuổi đi.
Trì Nguyệt mím môi, cười xấu hổ nhìn di Lý.
Một bà chủ nhà giàu có chuyện gì lại khiến một người giúp việc nói mình đáng thương chứ?
Cô không hỏi, di Lý lại không nhịn được nói tiếp:
Bà Đổng từng phá bỏ đứa con ruột thịt vì cậu Kiều. Còn...
Nói đến đây, dì Lý hơi dừng lại, dường như phát hiện mình không nên nói những điều này, những lời đã đến bên miệng, không nói ra sẽ không thoải mái.
Thoạt nhìn vị luật sư trẻ này rất nghiêm túc, nhưng Trì Nguyệt nhạy cảm phát hiện được sự đồng cảm khá tinh tế trong từng câu chữ của anh ta.
Kiều Chính sùng khẽ ừ, cúi đầu bước ra ngoài, tài xế đã lái xe đến trước cửa.
Từ đầu đến cuối, Trì Nguyệt không có cơ hội hỏi thăm, trong bầu không khí căng thẳng thể này cũng không tiện hỏi thăm thêm điều gì. Cô như một người vô hình cùng ba mẹ Kiều Đông Dương đến đội hình sự, chờ bọn họ mấy tiếng lại không nhận được một câu nói nào có liên quan đến tình tiết vụ án, bọn họ cũng không muốn nói chuyện với cô, sau đó cô được đưa về tiểu khu.
Cô cầm trong tay, không vội mở ra:
Anh ấy có nói gì không?

Luật sư Vương cười áy náy:
Cậu Kiều đã viết những điều muốn nói trong thư. Cô Trì quay về mở ra đọc sẽ biết.

Trì Nguyệt hơi xấu hổ, cô cụp mắt, tỏ vẻ thoải mái khuấy cốc Cappuccino trước mặt:
Đã có tin tức khi nào mở phiên tòa chưa?

Bọn họ trơ mắt nhìn xe cảnh sát đưa Kiều Đông Dương rời đi, sau đó lại thấy Đổng San bị đưa lên xe.
Trước khi ngồi lên xe cảnh sát, Đổng San ngoảnh lại nhìn Kiều Chính Sùng với ánh mắt ai oán đầy bất lực, bà không nói một lời nào hết. Không biết vì sao, ánh mắt này lại khiến Trì Nguyệt thấy cả người lạnh toát, da đầu tê dại.
Kiều Chính sùng cũng không nhúc nhích.
Trì Nguyệt nhìn theo dì Lý, cô vừa rót nước vừa lơ đãng hỏi:
Di từ nhà đến ạ?

Di Lý đang làm gì đó ở trong bếp tạo ra mấy tiếng động, lúc nói chuyện cũng lớn tiếng hơn, bà không phải người nơi này nên nói tiếng phổ thông không tốt lắm, giọng địa phương khá nặng:
Tôi đến từ bên kia.

Bên kia là chỉ nhà Kiều Chính sùng.
Cô không khuyên ông đừng lo lắng, không an ủi sẽ không xảy ra chuyện gì... Bởi vì người khác đã an ủi cô như vậy vô số lần, cô hiểu người nghe sẽ có tâm trạng thể nào. Lúc này dù nói gì cũng vô dụng, có người ở bên cạnh mới là niềm an ủi tốt nhất.
Kiều Chỉnh Sùng không nói gì, sự im lặng cũng là ngầm đồng ý.
Trì Nguyệt đưa cho Kiều Chính Sùng một chén trà.
Kiều Chỉnh Sùng nhận lấy, đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng vào cô, một lúc sau mới cúi đầu uống nước.
Đội hình sự.
Trì Nguyệt ngồi trong phòng khách chờ Kiều Chỉnh Sùng.
Di Lý nói nhỏ:
Tôi chỉ nói cho cô biết thôi, cô Trì, cô đừng nói cho người khác đấy.

Khóe môi Trì Nguyệt hơi giật giật, ánh mắt sâu thẳm:
Nếu di thấy chuyện này không tiện thì không cần nói cho cháu biết đâu.

Di Lý:
...

Lúc luật sư Vương hẹn gặp cô đã là nửa tháng sau.
Bọn họ hẹn gặp trong một quán cà phê. Ngày đó ánh nắng ấm áp, ngày xuân đầy sức sống. Trì Nguyệt không đặt mua quần áo mùa xuân, trong ánh nắng ấm áp dễ chịu thế này, bộ quần áo trên người cô không đúng mùa nhưng cô không hề hay biết.

Luật sư Vương, Kiều Đông Dương sao rồi?
Trì Nguyệt vừa ngồi xuống đã vội hỏi.

Cháu chào chú đi.

Lúc xuống xe, Trì Nguyệt lễ phép vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Sắc mặt Kiều Chính Sùng rất xấu, mí mắt nhăn nheo hơi ngước lên, ông khách sáo khẽ

. Đổng San như bừng tỉnh trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, đôi mắt đỏ hoe áy náy nhìn Trì Nguyệt, dường như rất khó cất
Bọn họ có những câu chuyện riêng. Còn cô chỉ là người ngoài cuộc.
Trì Nguyệt rất muốn biết, cô gọi Kiều Đông Dương, anh lại chỉ cười lạnh nhìn thoáng qua cô rồi rời đi.

Kiều Đông Dương.


Không có nhà, chỉ có một mình bà Đổng thôi.

Trì Nguyệt ồ lên, không dám dò hỏi quá nhiều.
So với cô, đương nhiên mối quan hệ của di Lý và Đông San sẽ thân thiết hơn, nếu cô nói quá nhiều, dì Lý lại buột miệng nói cho người khác biết, đến lúc đó sẽ rất lúng túng, cứ như cô có ý đồ khác vậy.
Luật sư Vương thản nhiên nói:
Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn điều tra khởi tố. Tình tiết vụ án rất phức tạp, e rằng sẽ bị kéo dài vô thời hạn. Nhưng cô không cần lo lắng quá, chúng tôi đã chuẩn bị rất đầy đủ.


Trì Nguyệt đã sớm biết đây là một vị luật sư tốt khoe xấu che.

Hơn nữa, luật sư Vương sẽ không nói cho cô biết tình tiết vụ án thật sự, ông liên tục nói qua loa cho xong khiến Trì Nguyệt không muốn tìm ông để nghe ngóng nữa.
Luật sư Vương.
Trì Nguyệt suy nghĩ, nghiêm túc nhìn ông nói:
Chú có thể nói rõ cho tôi biết kết quả xấu nhất là gì không?


Trì Nguyệt đã hỏi những câu tương tự thế này rất nhiều lần, lần nào luật sư Vương cũng chỉ nói rất nhẹ nhàng. Nhưng Trì Nguyệt vẫn không nhịn được hỏi lại, dường như cô muốn nghe ông nói một vài lời an ủi, chỉ là một câu thôi cũng tốt.

Cô tưởng luật sư Vương sẽ tiếp tục giấu cô, không ngờ luật sư Vương lại cau mày nói:
Đối phương đã chuẩn bị sẵn cho trận chiến này, nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ. Chúng tôi bị ép phải đối phó nên hơi vội vàng.


Sắc mặt Trì Nguyệt tối sầm lại, trong đôi mắt đong đầy nước mắt hơi nhòe đi.


Không phải dù Đổng đã đưa ra chứng cứ mới rồi sao? Chẳng lẽ không có tác dụng?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.