• 1,487

Chương 304: Cảnh còn người mất


Trì Nguyệt về nhà lấy thư của Kiều Đông Dương ra.

Cô trốn vào phòng ngủ, rửa tay sạch sẽ rồi ngồi tựa vào đầu giường, lặng lẽ mở thư ra8, dáng vẻ cẩn thận cứ như đang tiến hành một nghi thức thần thánh nào đó. Tờ giấy viết thư là một tờ giấy văn phòng ở trại giam, xem ra đã có 3người
kiểm duyệt
nội dung bức thư. Lúc Trì Nguyệt nhìn tên người nhận trên bức thư còn hơi buồn cười, lúc xem nội dung lại không chịu nổi. <9br>
Mấy tháng nhớ nhung, tất cả đều biến thành nỗi ấm ức trong từng câu chữ.
Trì Nguyệt: Thấy chữ như gặp mặt. Chỉ chớp mắt đã qua mấy thá6ng, bây giờ đã vào hè, có phải em đã đổi sang những chiếc váy xinh đẹp rồi không? Anh rất muốn ngắm em một lần.
Hãy để câu chuyện của chúng ta kết thúc ở đây đi. Cô Trì của anh, không hẹn gặp lại.

Trì Nguyệt xem đi xem lại bức thư này. Cô quen thuộc với chữ viết tay của Kiều Đông Dương, nhưng cũng chỉ giới hạn trong chữ ký.

Tiểu Ô Nha...
Vương Tuyết Nha nhướn mày, như cười như không:
Bây giờ cậu không dám nói mình là đối tác chỉ ăn no chờ chết nữa đúng không?

Trì Nguyệt bật cười, cô ném vali xuống, ôm chầm lấy bạn:
Tiểu Ô Nha, chắc chắn kiếp trước mình đã làm rất nhiều việc tốt, đã từ bỏ rất nhiều chàng trai như hoa... kiếp này mới may mắn được làm bạn với cậu.

Dù sự hy sinh đó có cao cả hơn cũng không phải tình yêu.
Đổng San chân thành khuyên nhủ cô, đôi mắt đong đầy nước mắt như thể sẽ tuôn rơi bất cứ lúc nào.
Trì Nguyệt lại như không cảm thấy đau đớn, trên mặt không có phản ứng gì. Đổng San giật mình kêu lên, bước tới nắm chặt tay cô kiểm tra vết thương, vành mắt đỏ hoe:
Đi ra ngoài nào, để di xử lý vết thương cho cháu.


Dì ơi, không sao đâu ạ.


Có đau không?
Đổng San hỏi.

Không ạ.
Trì Nguyệt mỉm cười lắc ngón tay.
Cháu đấy...
Đổng Sạn muốn nói gì đó, lại nghĩ đến việc mình đột nhiên xuất hiện
làm phiền
cô nấu cơm, đành nuốt hết những lời trách cứ xuống:
Sau này phải cẩn thận hơn, biết chưa?

Vương Tuyết Nha đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo thấy người đến là Đông San, cô mỉm cười mở cửa:
Di Đổng đến rồi ạ?


Đúng vậy.
Đổng San nhìn cô, đi vào nhà nhìn quanh một vòng:
Nguyệt Nguyệt đâu?

Anh thấy rất xấu hổ vì không thể giúp em điều gì, còn ích kỷ muốn có được mọi thứ của em.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh cầm bút viết thư, được rồi, anh không kể lể cảm xúc nữa, cứ nói thẳng đi. Nghe luật sư Vương nói em ở ngoài đó sống không tốt, anh rất đau lòng. Ngày qua ngày cảm giác bất lực dần nhiều hơn, khiến anh không biết phải làm thế nào.
Cô gái luôn được cô bảo vệ đã trưởng thành rồi.
Hằng tháng, Vương Tuyết Nha vẫn đều đặn chuyển thu nhập cửa hàng trực tuyến vào thẻ của Trì Nguyệt, không để cô phải phụ thuộc vào tiền bạc của người khác.

Dì ơi...
Trì Nguyệt cảm thấy rất đau lòng vì người phụ nữ luôn yêu thương cô, giả vờ thoải mái cười:
Cháu không từ bỏ bản thân, cũng không từ bỏ Kiều Đông Dương đầu.

Đổng San giật mình, vẻ mặt nghi ngờ.
Trước đó bọn họ đi thi đấu đã nhận được sự ủng hộ từ trường học, ngay cả lãnh đạo trường cũng biết việc Trì Nguyệt thực tập ở công ty Kiều Đông Dương. Kiều Đông Dương là niềm tự hào của Học viện Hàng Không, từ hiệu trưởng đến giáo sư đều vô cùng ủng hộ. Có điều trước đó nhận được tin Trì Nguyệt xin hoãn tốt nghiệp, thầy hướng dẫn không chỉ không đồng ý, còn mắng có một trận.
Bây giờ quay lại trường học, dường như đã qua mấy đời.
Bà là một người phụ nữ thân thiện, sau khi thân với Vương Tuyết Nha cũng gọi cô là Tiểu Ô Nha giống Trì Nguyệt.
Vương Tuyết Nha rất thích bà mẹ chồng tương lai này của Trì Nguyệt, thường nói hâm mộ cô, nghe Đổng San dịu dàng hỏi vậy, cô mỉm cười.
Ngày mai cháu phải chuyển đi rồi ạ.

Lúc trước hai người thuê phòng trọ gần trường học, bên trong vẫn đang bày hàng hóa, tuy không có ai ở nhưng Vương Tuyết Nha vẫn trả tiền phòng đều đặn. Những ngày qua Trì Nguyệt không có tâm trạng bán hàng qua mạng, Vương Tuyết Nha cũng tự xử lý mọi việc. Phải phát huy tất cả tiềm năng của bản thân, sau khi quản lý cửa hàng trực tuyến mấy tháng, Vương Tuyết Nha đã nhận thức lại bản thân, Trì Nguyệt cũng thế.
Mở cửa ra, thấy căn phòng trọ nhỏ bày đủ loại sản phẩm rực rỡ muôn màu, đầu óc Trì Nguyệt hơi choáng váng.
Học viện Hàng không ở ngay Thân thành, đây cũng là thành phố mà Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương quen nhau. Chỉ có điều từ mấy năm trước Học viện Hàng Không đã chuyển khỏi khu vực trung tâm thành phố, cách nhà họ Kiều khá xa. Cùng một thành phố lại như không cùng bầu trời.
Trong khoảng thời gian ở lại Thân thành, Vương Tuyết Nha đã về trường mấy lần còn Trì Nguyệt lại chưa về lần nào.
Một giây sau, sắc mặt bà cứng đờ.
Hình như lúc Trì Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa đã bị giật mình, cô hốt hoảng quay đầu lại, lưỡi dao đang thái thịt cắt thẳng vào đầu ngón tay cô, máu chảy ồ ạt.

Kiều Đông Dương. Anh tưởng sẽ... dễ chia tay thế sao?

Trì Nguyệt hít mũi, khuôn mặt trắng nõn ướt đẫm nước mắt nở một nụ cười lạnh lẽo, như một đóa hoa nở rộ trong cơn mưa, run lẩy bẩy trong cơn gió...
Bây giờ anh đang ngồi 5trong phòng giam xin giấy viết thư và bút từ quản giáo, viết cho em bức thư tình đầu tiên trong ánh mắt đề phòng của anh ta. Không biết vì sao lúc anh cầm bút, trong đầu lại nhớ đến dáng vẻ của em vào mùa hè năm ngoái. Đã lâu không gặp, không biết em có thay đổi nhiều không. Em gầy hay béo? Ăn uống đầy đủ không, đã khỏi ốm chưa?
Xin lỗi em, hình như những câu hỏi này rất vô ích.

Cháu đừng nghĩ như vậy.
Đông San nắm tay cô, vỗ về mu bàn tay cô, ánh mắt yêu thương khiến Trì Nguyệt nhớ đến đôi mắt của mẹ:
Nguyệt Nguyệt, cuộc đời con người rất dài, cháu mới đi đến điểm xuất phát thôi, đừng chỉ chăm chăm nhìn tình cảnh trước mắt, phải biết tính toán lâu dài, biết chưa? Mặc kệ cháu và Đông Tử có tương lai hay không, cháu đừng vội từ bỏ bản thân... Di biết cháu đang nghĩ gì, nhưng di là người từng trải...

Có lẽ nghĩ đến tình cảm và cuộc sống mà mình lựa chọn, giọng Đổng Van hơi nghẹn ngào.
Người phụ nữ từ bỏ bản thân vì đàn ông là người ngu ngốc nhất. Mặc dù đi là mẹ Đồng Tử, nhưng vì không hy vọng cháu làm như thế, dù sự hy sinh đó có cao cả hơn cũng không phải tình yêu. Thậm chí, rất nhiều lúc chỉ có thể khiến bản thân cảm động.

Trì Nguyệt thấy rất biết ơn, Vương Tuyết Nha lại thờ ơ nói:
Đừng cảm ơn mình, nếu cứ muốn cảm ơn, xin hãy gọi mình là bà chủ Nữu Hỗ Lộc Ô Nha.
Trì Nguyệt bật cười, tâm trạng căng thẳng đã hơi thả lòng:
Cảm ơn cậu, bà chủ Ô Nha.

Không cần cảm ơn, bà chủ Nguyệt. Cậu phải thi thật tốt, chúng ta... cùng nhau tốt nghiệp.

Mùa hè năm đó là mùa tốt nghiệp của Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha.
Anh không muốn. Nhưng anh nhất định phải nghĩ: Anh không thể ích kỷ như thế, không thể để em tiếp tục chờ đợi một ngày mai xa vời.
Cô Trì thân yêu, vì anh yêu em nên anh nhất định phải buông tay em.
Trì Nguyệt thấy không quen với nhịp điệu cuộc sống nơi đây. Trên đường đi gặp được khá nhiều khuôn mặt quen thuộc, nhưng gần như mỗi người thấy cô và Vương Tuyết Nha đều bước chậm lại.
Đợi đến khi đi lướt qua các cô, bọn họ sẽ bắt đầu xì xào bàn tán sau lưng.
Đổng San không nói chuyện với cô nữa, thay giày đi vào nhà bếp.
Cánh cửa phòng bếp khép hờ, vừa mở ra đã ngửi được mùi đồ ăn thơm ngào ngạt, Đổng San hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng mỉm cười đứng ở cửa ra vào..
Trì Nguyệt hít thật sâu, nghiêng người muốn đặt bức thư lên tủ đầu giường, không xem tiếp nữa. Nhưng tay cô run quả làm đổ cốc nước trên tủ, chiếc cốc rơi xuống đất lăn mấy vòng mới dừng lại, lá trà và nước văng tung tóe đầy đất, hình ảnh bừa bộn này như cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà. Trong lòng Trì Nguyệt đau đớn, cô che mặt cổ nén tiếng khóc.
Cô là người bị vứt bỏ, cô có tư cách khóc đúng không?
Trong những ngày tháng trước kia, số lần cô được nhìn Kiều Đông Dương cầm bút cũng không nhiều. Cứ đọc đi đọc lại như thế, đến khi cô tin rằng đây là bức thư do Kiều Đông Dương viết, cô phát hiện trên mặt đã ướt nước mắt.
Thật xấu hổ!
Đôi mắt nhòe đi vì nước mắt, ánh mắt trời chói chang, rực rỡ lóa mắt chiếu vào phòng. Trì Nguyệt nhớ đến người đàn ông trong trí nhớ. Anh kiêu ngạo mỉm cười nhìn cô.
Anh nói:
Trì Nguyệt, em là của anh.

Bà nói những lời lẽ thấm thía như một người lớn tuổi đang khuyên nhủ an ủi Trì Nguyệt, nhưng Trì Nguyệt lại hiểu được ẩn ý sau những lời nói này.

Di muốn đuổi cháu đi sao?
Cô nửa đùa nửa thật, thấy Đổng San bối rối như thế, trong lòng cô cũng khó chịu.

Không sao cái gì, chảy nhiều máu thế này...

Trì Nguyệt nhìn khuôn mặt tiều tụy của Đổng San thì không bướng bỉnh nữa, để mặc bà kéo mình ra phòng khách, Đổng San và Vương Tuyết Nha đều luống cuống tay chân khử trùng, dùng bằng gạc băng bó kỹ miệng vết thương.

Cậu ấy không có tâm trạng.

Trì Nguyệt chưa từng nói gì, những ngày qua vẫn tỏ ra bình thường nhưng Vương Tuyết Nha nhận ra được sự lo lắng của Trì Nguyệt. Nếu Vương Tuyết Nha gặp phải chuyện như vậy cũng không thể thản nhiên quay về trường thi cử, nhưng người đó là Trì Nguyệt - Vương Tuyết Nha vẫn thấy bất ngờ.
Lúc nói đến chữ
sau này, một người phụ nữ yếu ớt như Đổng San cũng đỏ mắt.
Trì Nguyệt phát hiện hôm nay bà hơi kỳ lạ, thỉnh thoảng lại nhìn mình như muốn nói gì đó, rồi ngập ngừng dừng lại.
Dì ơi, hôm nay đi đến tìm cháu là có việc gì sao?
Trì Nguyệt hỏi thẳng. Đổng San nhìn cô, lại chỉ im lặng dụi mắt.
Con bé này, những ngày qua cháu đã vất vả vì việc của Đông Tử rồi. Dù sao mọi chuyện đã là như thế, cháu về trường thi cử trước đi, đừng quan tâm chuyện bên này nữa. Cháu không được trì hoãn việc học, đó mới là việc cả đời.

Trì Nguyệt hơi cau mày, cô nghĩ đến những điều mà dì Lý và luật sư Vương đã nói về Đổng San.
Bàn về sự hy sinh, có ai hy sinh nhiều bằng bà? Dường như sự hy sinh của bà cũng không nhận được hạnh phúc.
Đổng San ngạc nhiên, đôi mắt đỏ hoe:
Cháu không giận thằng bé sao?


Giận chứ.
Trì Nguyệt mím môi:
Nhưng có cách nào đây? Ai bảo cháu tìm không đúng người chứ? Chờ anh ấy đi ra, cháu sẽ dạy dỗ một trận.


Cháu về nhà à?


Cháu đến trường, bọn cháu sắp thi rồi, nếu cháu không về sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp.
Đổng San ồ lên, dường như nhớ đến điều gì đó, bà cau mày hỏi:
Vậy Nguyệt Nguyệt...

Hôm qua cậu ấy đã xin thầy hướng dẫn cho nghỉ, chắc muốn hoãn việc tốt nghiệp...
Vương Tuyết Nha nói đến đây thì sắc mặt hơi nặng nề. Đổng San nói:
Xin nghỉ cái gì chứ, con bé này, ở nhà mãi cũng có làm được gì đâu, chẳng thà quay về thi.

Vương Tuyết Nha đang dọn đồ ở trong phòng, nghe được tiếng chuông cửa mới đi ra ngoài.
Cô nhìn vào trong bếp, Trì Nguyệt đang nấu cơm ở trong đó còn phát ra tiếng động khá lớn, nhưng không đến mức không nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa chứ? Vương Tuyết Nha đi dép lê, vừa đi mở cửa vừa hỏi:
Nguyệt Quang Quang, tại sao cậu không đi mở cửa?
Trong phòng bếp không có tiếng trả lời.
Đôi khi anh hy vọng được sớm ra tòa như bọn họ. Mặc kệ bị kết án bao nhiêu năm, tóm lại đều có một kết quả. Sau khi tòa án đưa ra phán quyết chính thức, người nhà sẽ được đến thăm tù, anh sẽ được gặp em, cô Trì xinh đẹp của anh. Thế nhưng, anh đợi lâu vậy rồi, rất nhiều cảm xúc lo lắng đã dần lắng xuống. Từ lời lẽ không rõ ràng của luật sư Vương, anh dần hiểu rõ...
Em biết mà, anh chưa từng muốn nói những lời không may. Anh sẽ không từ bỏ bản thân, càng không muốn buông tay em. Thậm chí anh không dám nghĩ đến, lúc anh đang tốn thời gian ngồi tù, em lại trải qua
Đúng vậy, khi đọc đến đây, có lẽ em đã hiểu rõ đây là một bức thư chia tay. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh viết thư cho một cô gái, có lẽ hơi vụng về, em đừng cười anh.
Trong quãng đời còn lại, xin em hãy yêu thương bản thân, nhất định phải yêu bản thân hơn yêu bất kỳ ai.
Trì Nguyệt nói:
Cháu sẽ quay về tham gia kỳ thi, nhưng Kiều Đông Dương... Dù anh ấy nói gì, cháu cũng không làm theo điều anh ấy mong muốn, di bảo anh ấy từ bỏ suy nghĩ đó đi.
Đổng San ngạc nhiên:
Sao cháu biết... Là thằng bé nói sao?


Đương nhiên rồi.
Trì Nguyệt tinh nghịch nháy mắt:
Di là người dịu dàng tốt bụng, sao nỡ đuổi cháu đi chứ? Chỉ có tên vô lương tâm Kiều Đông Dương kia mới qua cầu rút ván, nói đuổi là đuổi.

Lúc trước, anh tưởng thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, dù em phải chịu thiệt thòi, anh cũng có thể trút giận giúp em nhanh thôi. Còn bây giờ, anh rất sợ. Trì Nguyệt, thời gian trôi qua quá chậm chạp đã mài mòn lòng tin của anh. Anh luôn nghĩ đến em, thầm đếm từng ngày một, dần không nhìn thấy tương lai, không nhìn thấy hy vọng.
Mấy người bạn tù của anh đã được mở phiên tòa, bọn họ lần lượt rời khỏi nơi này, lại không ngừng có người mới vào đây, ngày tháng cứ lặp đi lặp lại như vậy...
Trước kia, Trì Nguyệt không bị ảnh hưởng vì việc gì.

Di đi xem con bé thể nào.

Trong quãng thời gian hai ta yêu nhau, anh không có gì cho em. Anh biết em thích Thiên Cẩu nên anh muốn tặng nó cho em. Anh đã để luật sư Vương thông báo với Hầu Tử, cậu ta sẽ thay đổi cài đặt cho Thiên Cẩu, sau đó liên lạc với em.
Có Thiên Cẩu ở cạnh em, anh hy vọng em sẽ sống tốt hơn.
Đổng San nhìn cô một lúc lâu, khẽ thở dài:
Di càng ngày càng không hiểu đám thanh niên các cháu. Thế nhưng Nguyệt Nguyệt... Di cũng hiểu rõ tính cách Đồng Tử, thằng bé này bướng bỉnh, cố chấp, đã quyết định rồi thì không ai thay đổi được... Còn nữa, thật ra di cũng ủng hộ quyết định của thằng bé. Nếu thằng bé thật sự... phải ở trong đó rất lâu, cháu không cần chờ thằng bé nữa.

Trì Nguyệt hiểu rõ suy nghĩ của bà, chỉ mỉm cười:
Không phải còn chưa có phán quyết sao? Chờ có phán quyết lại nói sau, cháu cũng là người bướng bỉnh cố chấp, không đến thời khắc cuối cùng thì không bỏ cuộc.

Vương Tuyết Nha nhăn mũi:
Hình như ở trong bếp ạ. Hôm nay cậu ấy rất kỳ lạ, sớm thể này đã đi nấu cơm rồi.


Con bé ngốc này, không phải đã dặn chờ dì Lý đến làm sao?
Đồng San thấy vali trong phòng ngủ của Vương Tuyết Nha, thuận miệng hỏi:
Tiểu Ô Nha, cháu muốn đi đâu à?

Anh chưa từng nhận thua...
Vì sao mới mấy tháng trôi qua, anh đã nhận thua rồi?
Trì Nguyệt không thèm để ý đến những ánh mắt kỳ lạ này, cô ưỡn ngực ngẩng đầu sải bước đi, lạnh lùng đối xử với tất cả mọi người. Vương Tuyết Nha vẫn trợn mắt lườm người khác như trước. Cả hai cùng quay lại sân trường như trở lại lúc ban đầu, Trì Nguyệt vẫn là nữ thần băng giá lạnh lùng cao ngạo, Vương Tuyết Nha vẫn là thiếu nữ không biết gì về cuộc đời...

Từng cơn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi qua sân trường...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.