• 1,487

Chương 305: Thay đổi


Tháng bảy, Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha thuận lợi tốt nghiệp.

Thời tiết năm nay rất nóng, ở Thân thành liên tục ghi nh8ận nhiệt độ rất cao đan xen với những cơn mưa to khiến lòng người lo lắng.

Sau khi nhận bằng tốt nghiệp, Trì Nguyệt và3 Vương Tuyết Nha đi nói chuyện với thầy hướng dẫn, sau khi chào tạm biệt nhau thì không rời khỏi trường ngay, mà nắm tay nhau 9đi dạo trong sân trường xanh um tươi tốt, dùng bước chân đo đạc nơi ghi dấu vô số ký ức của các cô. Năm nhất vào trường vẫn là6 những cô gái ngây thơ non nớt, đến khi rời trường bọn họ đã trải qua rất nhiều việc, suy nghĩ nặng nề.
Trì Nguyệt không phải Vương Tuyết Nha, cô không thể thoải mái như Vương Tuyết Nha. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ nói một câu:
Trong nhà có mỏ đúng là khác biệt.


Ha ha ha ha!

lại Thân thành khoảng nửa tháng, Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha xử lý hết hàng tồn kho, gửi đồ đạc qua đường chuyển phát nhanh, trả lại phòng trọ, hai người xách vali nhẹ nhàng quay về Cát Khẩu.
Tổ công tác đã hoàn thành việc xây dựng khu văn phòng và đưa vào sử dụng. Nơi đây có nước máy, mạng, đèn điện, có khu văn phòng hiện đại. Trong mùa hè nóng bức, những cây giống xung quanh hồ Nguyệt Lượng hưởng thụ ánh nắng nước mưa đang nhanh chóng lớn lên, từng khu vực xanh hóa xanh um tươi tốt...
Trấn Vạn Lý cách Nguyệt Lượng Ổ không xa đột nhiên mọc lên rất nhiều biệt thự nổi tiếp nhau, những ngôi nhà được thiết kế đẹp đẽ, quy hoạch gọn gàng, trang bị tiện nghi cao cấp. Ở đây có nước, có điện, có ga, gần đó còn xây dựng công viên, thư viện, sân bóng rổ... Tất cả công trình vui chơi giải trí đều gần giống với tiểu khu trong thành phố.
Người dân Nguyệt Lượng Ổ chưa từng nghĩ thôn làng cằn cỗi sẽ thay đổi nhiều như vậy.
Vương Tuyết Nha không quan tâm thở dài:
Sao mình không lập kế hoạch cho tương lai hả? Mình chỉ không muốn xa cậu. Hơn nữa, mình cũng là người có công việc được không? Xin hãy gọi mình là bà chủ Nữu Hỗ Lộc Ô Nha.

Trì Nguyệt mím môi:
Chẳng lẽ cậu định bản đồ người lớn' cả đời sao?


Rất tốt mà.
Vương Tuyết Nha xòe ngón tay tính toán:
Công việc này có thể kiếm tiền, lại có thể rèn luyện thể xác tinh thần, còn không cần vận động mạnh. Mình cảm thấy còn tốt hơn đến công ty thực tập nhiều.


Nguyệt Quang Quang...
Vương Tuyết Nha đột nhiên dừng bước, đôi mắt sáng ngời nhìn Trì Nguyệt.

Hả?
Trì Nguyệt lau mồ hôi trên mặt:
Cậu lại muốn làm gì?


Lúc cậu cười rất xinh.

Bọn họ đã từng lên kế hoạch kỹ càng cho cuộc sống và công việc sau khi tốt nghiệp đại học, nhưng đến khi thật sự đổi mặt, bọn họ mới phát hiện kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, tạm thời không thể hoàn thành những ý tưởng kia.
Ví dụ như đi du lịch...
Ví dụ như tìm việc làm...
Trì Nguyệt nhíu mày rồi mới nặng nề nói:
Tiểu Ô Nha, cậu đừng từ bỏ bản thân.

Thời tiết rất nóng nực, chỉ có một chiếc quạt đặt trong góc tường đang cố hết sức thổi gió về phía các cô, váy áo của Trì Nguyệt bị thổi bay lên, khuôn mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, cô tết gọn mái tóc dài để tiện làm việc, cả người nhẹ nhàng thoải mái lại rất nghiêm túc, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Bàn tay đang cầm khoai tây chiên của Vương Tuyết Nha hơi cứng lại, mỗi lần Trì Nguyệt nói chuyện với cô như thế, cô biết mình phải nghiêm túc đáp lại, nếu không... cọp cải sẽ nổi giận.
Trước khi Kiều Đông Dương được tuyên án, cô sẽ về Nguyệt Lượng Ổ xem xét tiến độ công trình. Kế hoạch Nguyệt Lượng Ổ là con đường mà Kiều Đông Dương và cô đã lựa chọn, không cần biết giữa chừng xảy ra chuyện gì thì phương hướng vẫn không thay đổi, đích đến không thay đổi, cô phải tiếp tục đi về đích.
Còn Vương Tuyết Nha.

Mình muốn đi cùng cậu.


Tốt quá!
,
Thật sự quá tốt!
đã trở thành câu cửa miệng của tất cả mọi người.

Chúng ta cũng giống người trong thành phố.
Đây là sự chờ mong với tương lai.
Bọn họ háo hức, mong mỏi được bàn giao nhà mới, cứ rảnh rỗi lại chạy xe đi quanh khu vực nhà mới, ước mơ cuộc sống tốt đẹp. Đã có mong đợi, trong lòng cũng vững vàng hào phóng hơn. Bọn họ không tính toán chi li với tổ dự án vì chút lợi nhuận vụn vặt nữa.

Tiểu Ô Nha, cậu phải chú ý khống chế cân nặng, cứ tiếp tục thể này cậu không còn là người đẹp thứ hai thế giới nữa.
Lúc đó Vương Tuyết Nha đang vui vẻ ngồi ăn khoai tây chiên trên giường trong phòng trọ, hai chân lắc qua lắc lại nhìn Trì Nguyệt đóng gói hàng hóa. Cô không hề lo lắng trước lời nhắc nhở của Trì Nguyệt.
Không thể làm người đẹp nhất thế giới, làm người thứ hai có tác dụng gì? Ai cần cứ lấy luôn là được!

Trì Nguyệt dùng công việc, đứng lên nghiêm túc nhìn bạn:
Cậu còn lười được hơn không?


Mình không lười, phải gọi là... nhìn thoáng hơn.


Vớ vẩn.
Vương Tuyết Nha lườm Trì Nguyệt:
Rõ ràng cậu đã dọa mấy người theo đuổi mình chạy mất.


Mình là khủng long à? Lại có thể dọa đám con trai sợ chứ?

Cậu không phải là khủng long, cậu là cọp cái.

Được lắm, thì ra cậu luôn nghĩ mình như vậy...!

Trì Nguyệt sải bước đi về phía trước, dáng vẻ như muốn cắt đứt tình bạn. Vương Tuyết Nha ngơ ngác mỉm cười đuổi theo, cố kéo tay Trì Nguyệt rồi đưa tay cù.
Sau khi thất bại trong chương trình
Người Đi Dưới Trời Sao
, sức khỏe của Vương Tuyết Nha kém hơn nhiều, cô đột nhiên dùng vận động sau khi rời khỏi sân huấn luyện cường độ cao, lại sống ngày tháng ăn không ngồi rồi khiến cơ thể mập hơn nhiều. So với lúc cô còn ở trong tổ chương trình, bây giờ đã nặng hơn gần mười cân.
Sự thay đổi của cô khiến người ta thấy bất ngờ.
Trì Nguyệt không quan tâm đến vấn đề công việc, cũng biết Vương Tuyết Nha là cô chủ trong nhà có mỏ không quan tâm tiền tài, nhưng Trì Nguyệt rất quan tâm vấn đề sức khỏe của cô.
Trì Nguyệt suy nghĩ:
Không phải sáng nay chúng ta vừa chạy trong trường sao?


Chính vì thế.
Vương Tuyết Nha lười biếng cầm khoai tây chiên, cắn một miếng:
Mình đang bổ sung năng lượng.

Thật ra Trì Nguyệt cảm thấy Vương Tuyết Nha phải tự nắm bắt mức độ vận động, nếu cơ thể thấy khó chịu thì nên dừng lại, cơ thể thấy thoải mái thì nên điều chỉnh vận động nhẹ nhàng, có lẽ sẽ không có hại.
Hai cô gái đang túm tụm nhìn vào điện thoại, khuôn mặt non nớt nở nụ cười quái dị, không biết đang xem cái gì buồn cười, thỉnh thoảng còn nói mấy câu trêu chọc nhau, rất giống các cô trước kia.

Nhớ chứ.
Trì Nguyệt nói:
Nhìn kia! Đó không phải là chúng ta sao?
Vương Tuyết Nha quay sang nhìn hai cô gái kia. Giống thật đấy! Dường như đây là cô và Trì Nguyệt trong ký ức.
Vương Tuyết Nha bật cười:
Vốn dĩ tuổi tâm lý của mình còn rất nhỏ, cảm thấy vẫn chưa trưởng thành... Bây giờ so sánh với bọn họ lại thấy rất cô đơn.

Khi đến năm thứ ba, thứ tư đại học đã có rất nhiều bạn học bắt đầu đi xin việc, đều được các nơi nhận vào làm, vừa tốt nghiệp đã được đi làm. Chỉ có Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha đều có cảm giác thất nghiệp sau khi ra trường. Thế nhưng Trì Nguyệt vẫn còn chức trợ lý của Kiều Đông Dương trong dự án Nguyệt Lượng 3, còn Vương Tuyết Nha...
Cô nàng này không lo lắng về công việc. Trong group bạn học thường xuyên thảo luận từ sáng đến tối về việc người này đến công ty nào, người kia đang làm công việc gì, cũng có một vài bạn học nhiều chuyện, giả vờ quan tâm để vụng trộm hỏi thăm cô.
Cô Vương luôn trả lời:
Trong nhà có mỏ không cần lo lắng.

So sánh với Vương Tuyết Nha, Trì Nguyệt biết dáng vẻ của mình mới đúng là già nua.
Vương Tuyết Nha than thở:
... Mình chưa từng hẹn hò trong trường, thật sự đáng tiếc mà. Hơn nữa, vì sao mấy năm nay không có chàng trai nào theo đuổi mình?

Trì Nguyệt bật cười, gõ đầu cô:
Này, cô Vương! Cậu tỉnh lại đi, rõ ràng là cậu không muốn hẹn hò.


Cô đơn cái gì?


Mình già rồi!

Trì Nguyệt đập vào lưng cô:
Cậu còn trẻ lắm.

Những người này đều tin tưởng Kiều Đông Dương.
Trên người Kiều Đông Dương có rất nhiều vầng hào quang. Một nhà khoa học kỹ thuật, bộ não ngoài hành tinh, cha đẻ của người máy trí tuệ nhân tạo... Những danh hiệu này khiến bọn họ cho rằng với xuất thân giàu có của Kiều Đông Dương, dù phải đối mặt với án kiện cũng không xảy ra chuyện lớn. Bọn họ vẫn lạc quan cho rằng sau cơn mưa trời lại sáng.
Trì Nguyệt nhìn thị trấn nhỏ vui vẻ phồn vinh này, tâm trạng cũng sáng sủa hơn.
Người già có chỗ dựa, trẻ con được nuôi dạy tử tế, thanh niên trai tráng có công việc, sự xuất hiện của tổ dự án đã thay đổi cuộc đời họ... Đến lúc này, dù là người vô lý vô ơn cũng không còn bài xích dự án Nguyệt Lượng 3 nữa.
Lúc trước Cung Gia Vũ dẫn theo người dân lên làm loạn, bây giờ lại là quản lý dự án của một đội công trình. Anh ta có thể chịu khổ chịu học hỏi, lại có thể kêu gọi người dân, tổ công tác không quan tâm đến mâu thuẫn trước kia, giao cho anh ta những trách nhiệm quan trọng. Anh ta vô cùng biết ơn, hăng hái dẫn dắt một đám thanh niên xây dựng quê hương.
Có đôi khi sức mạnh tinh thần còn lớn hơn sức mạnh đồng tiền.

Mình xem cậu còn giả vờ được không...


A! Ha ha ha ha!
Trì Nguyệt rất sợ nhột.
Cô rụt người lại, sao đó trêu đùa Vương Tuyết Nha ở trên con đường nhỏ trong rừng. Hai người cậu đuổi mình chạy, cười đùa trong tiếng nhạc nền do ve sầu trên tán cây tạo ra, đến khi khuôn mặt đầy mồ hôi, quần áo trên người ẩm ướt, khuôn mặt đỏ bừng như vừa rời khỏi phòng tắm hơi, trẻ trung rạng ngời như ánh nắng.
Tiểu Ô Nha nói rất thoải mái, dáng vẻ muốn ỷ lại vào Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Mình không sao cả, nhưng ba mẹ cậu có đồng ý không?

Mình là người bệnh.
Vương Tuyết Nha nháy mắt:
Trong khoảng thời gian mình đang phục hồi sức khỏe, dù mình làm gì thì ba mẹ cũng đều ủng hộ.

Ba mẹ Vương Tuyết Nha rất biết ơn Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương, Vì vậy cũng không đơn giản như Vương Tuyết Nha đã nói. Con gái đã tốt nghiệp, các bậc cha mẹ bình thường đều quan tâm đến vấn đề công việc của con gái. Không phải ông bà Vương không để ý đến điều này, thứ nhất cũng như Vương Tuyết Nha đã nói, cô đang phục hồi sức khỏe, thứ hai là... hai người già đặc biệt dặn dò, trong khoảng thời gian này có phải luôn ở cạnh Trì Nguyệt.
Đến lúc đó, dù bọn họ đi đến đâu cũng có thể vỗ ngực giới thiệu quê hương mình, tự hào nói mình là người Nguyệt Lượng ổ.
Ước mơ của bọn họ cũng là hy vọng của Vu Phượng. Bà mẹ già của Trì Nguyệt còn chưa biết Kiều Đông Dương đã xảy ra chuyện.
Bà sống trong Nguyệt Lượng 6 tách biệt với bên ngoài, là
mẹ vợ quốc dân
ở nơi này, dù đi đến đâu cũng tự tin và nổi bật hơn người khác. Những người thường xuyên qua lại với bà đều là mấy người phụ nữ không lên mạng không xem thời sự, dù có một vài người trẻ tuổi lên mạng biết việc của Kiều Đông Dương cũng không nói cho bà biết.
Đã lâu rồi Vương Tuyết Nha không thấy Trì Nguyệt cười.
Trong những ngày tháng lo lắng này, Trì Nguyệt như bị Kiều Đông Dương lấy mất linh hồn, rõ ràng vẫn đang sống sờ sờ ngay trước mặt cô, nhưng Vương Tuyết Nha thường xuyên cảm thấy Nguyệt Quang Quang của cô đã biến mất, thay vào đó là một cái xác không hồn.
Cảm giác lo sợ nghi ngờ đó khiến cô sợ hãi.
Cô sợ Trì Nguyệt không thể nghĩ thoáng hơn, cũng sợ bọn họ sẽ đánh mất dáng vẻ vui sướng.
Sau khi cười đùa một trận, Vương Tuyết Nha đã tìm lại lòng tin, những cảm xúc khó kiềm chế kia đã được trút bỏ ra hết.

Yên tâm đi, mình sẽ luôn xinh đẹp như vậy.
Trì Nguyệt hiểu rõ ý của Vương Tuyết Nha, mỉm cười vuốt tóc cô, sau đó nhướn mày, nhân lúc cô không để ý vỗ mạnh lên đầu có một cái, cười ha ha bỏ chạy:
Vì vậy, chỉ có thể để cậu chịu thiệt thòi làm người xinh đẹp thứ hai trên thế giới!

Ông bà Vương rất yên tâm khi để con gái ở cạnh Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt lại lo lắng cho Vương Tuyết Nha:
Cậu cứ đi theo mình như thế sẽ không tốt cho việc phục hồi sức khỏe. Cậu cần nghỉ ngơi...


Mình vẫn nghỉ mà. Cậu xem, cậu thì làm việc, mình ngồi nghỉ ngơi ăn uống ở bên cạnh đây này.
Đây đúng là lý do vớ vẩn. Trì Nguyệt đỡ trán:
Tiểu Ô Nha, cậu nên lập kế hoạch cho tương lai, đừng lo lắng cho mình. Mình sẽ xử lý tốt mọi việc.

Mấy tháng không gặp, Vu Phượng ngơ ngác nhìn cô, vành mắt đỏ hoe.

Con bé chết tiệt này, cuối cùng con cũng chịu mò về rồi.

Vương Tuyết Nha thấy bà như vậy, sợ tới mức vội vàng chào hỏi:
Dì ơi, cháu lại đến làm phiền rồi.


Ôi!
Vương Tuyết Nha thở dài, đưa khoai tây chiên về phía cô:
Làm phiền cậu bịt miệng lại đi.

Trì Nguyệt không nhúc nhích, đôi mắt đen láy nhìn bạn chằm chằm không chịu buông tha, Vương Tuyết Nha mím môi tỏ vẻ tức giận rụt tay về, đặt khoai tây chiên lên tủ đầu giường.

Mình cũng muốn giữ dáng, có ai không thích thân hình chữ S chứ? Thế nhưng mình.
Ánh mắt Vương Tuyết Nha tôi đi:
Lúc xuất viện, bác sĩ đã đặc biệt dặn mình không được vận động mạnh. Ngày nào ba mẹ mình cũng gọi điện hỏi thăm tình tình, mình có thể làm sao đây? Mình cũng rất tuyệt vọng!

Đến khi quay đ5ầu nhìn lại, mới phát hiện những việc đơn thuần trước kia quá hiếm hoi. Rừng cây sum suê che khuất bầu trời, ve sầu không ngừng kêu vang như đang tiễn những sinh viên tốt nghiệp, như đang gọi hè. Vương Tuyết Nha ngẩng đầu, nheo mắt nhìn ánh nắng vàng ruộm xuyên qua kẽ lá, thoải mái thở dài.

Nguyệt Quang Quang, cậu còn nhớ lúc chúng ta lên đại học không?

Trì Nguyệt nhìn cô, mỉm cười nhìn lướt qua vai cô thấy hai cô gái ngồi trên chiếc ghế trong rừng.
Đây là một vùng đất không tương xứng với chốn đô thị sầm uất. Qua mấy tháng xây dựng, công trình Nguyệt Lượng ổ như một đóa hoa tươi vừa nở rộ trong sa mạc mênh mông, cực kỳ bắt mắt. Trong khu vực hoang vắng này, nó trở thành một sự tồn tại duy nhất, nhanh chóng thay đổi theo từng ngày.
Lúc Trì Nguyệt về đến quê nhà còn thấy hơi khác lạ.
Nguyệt Lượng Ổ yên lặng đứng giữa sa mạc như một thôn nhỏ hiện đại, không, phải là trấn nhỏ. Dân cư dân tăng lên, trở nên sôi động hơn.

Hừ! Lại đổi cách tự khen bản thân.

Vương Tuyết Nha vội đuổi theo.
Trong khu rừng tràn ngập ánh nắng, bóng dáng hai người chạy về phía trước, khi thì nhảy nhót, khi thì lao đi, khi thì kéo một chục cây, khiến cả một mùa hè thanh xuân trở nên ồn ã.
Sa mạc khô cằn có thể xây dựng thành ốc đảo, dẫn nước tạo hồ, còn có chuyện gì mà Kiều Đông Dương không làm được?
Anh sẽ về thôi.
Anh sẽ khỏe mạnh quay về. Trì Nguyệt ngồi xe về Nguyệt Lượng ổ, trước tiên đến tổ dự án xem xét, không thấy Du Vinh đầu, lại chào hỏi mọi người rồi dẫn Vương Tuyết Nha về nhà.
Cô biết tại sao bản thân béo phì, cũng như một vài vận động viên giữ thói quen vận động trong thời gian dài, đột nhiên lại lười biếng, mười người có đến chín người bị béo phì. Thế nhưng cô biết thì có ích gì chứ? Cô không thể coi thường mạng sống.
Trì Nguyệt cau mày:
Vẫn có một ranh giới giữa vận động mạnh và không vận động.

Vương Tuyết Nha nở nụ cười khổ:
Có lẽ cậu có hiểu lầm gì đó với cụm từ vận động mạnh của bác sĩ rồi. Nguyệt Quang Quang, bác sĩ nói rất rõ ràng... chạy, chơi bóng, bơi lội, tất cả những loại vận động khiến cơ thể nóng lên đều là vận động mạnh.

Việc xây dựng Nguyệt Lượng Ổ đã biến thành một loại tín ngưỡng trong lòng mọi người.
Như những gốc cây đang chậm rãi sống sót, mọc rễ, nảy mầm, mọc ra lá xanh, nở hoa trong sa mạc...
Bọn họ tin tưởng hồ Nguyệt Lượng sẽ biến thành một hồ có nước, tin tưởng nơi này sẽ biến thành ốc đảo, tin tưởng quê hương sẽ trở thành một khu danh lam thắng cảnh được cả thế giới quan tâm, đến lúc đó bạn bè từ khắp các nơi trên thế giới đều sẽ đến đây tham quan...
Thế nhưng đó là suy nghĩ cá nhân cô, việc này liên quan đến sức khỏe, cô chỉ có thể để Vương Tuyết Nha nghe theo bác sĩ.
Trong phòng trọ chất đống rất nhiều hàng hóa.
Mấy ngày nay, cửa hàng sản phẩm sức khỏe Xuân Hiểu của Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha không ngừng tổ chức hoạt động bản giảm giá để nhanh chóng bản hết hàng, vì Trì Nguyệt đã quyết định rời khỏi nơi này.
Vu Phượng nhìn cô, trách móc lườm Trì Nguyệt, sau đó cười nói:
Nhanh vào nhà đi, bên ngoài gió lớn lắm. Ôi chao, nhìn hai đứa xem... Lại đen hơn rồi.


Trì Nguyệt yên lặng kéo vali vào nhà, Thiên Miêu đứng trong phòng thấy bọn họ đi vào, lập tức non nớt báo cáo:
Yến Tử, Yến Tử, có khách đến nhà! Có khách đến nhà!


Trì Nguyệt giật mình, còn chưa kịp hiểu ra sao đã thấy một bóng người mảnh khảnh lao về phía cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.