• 1,487

Chương 306: Dư luận xôn xao


Vu Phượng lại hỏi thăm về Kiều Đông Dương.

Sự lo lắng của bà dành cho con rể tương lai không kém gì hai cô con gái. Vụ Phượng luôn nghĩ8 Kiều Đông Dương là vị thần ở Nguyệt Lượng Ố, cũng là trụ cột trong nhà bọn họ. Bà đã coi Kiều Đông Dương là một thành viên trong gia đình, đi3ều này khiến bà thấy tự tin và mạnh mẽ.
Hơn nữa, Đỗ Tiểu không nói với cô thì cũng đi đồn đoán vớ vẩn với người khác, sao không nghe cô ta nói chứ?
Đỗ Tiểu thở phào:
Tôi nghe nhóm anh Nam nói ông chủ Kiều đang bị kiện... Tôi cũng lên mạng xem thì thấy hình như có chuyện như vậy thật. Trì Nguyệt, ông chủ Kiều không sao chứ? Bọn họ đều nói anh ta sẽ phải ngồi tù, nếu không may còn bị kết án tử hình... Tôi thấy vậy cũng sợ.


Cuối cùng chị đã nhớ ra rồi, càng ngày càng thông minh.

Trì Nhạn rất thích được khen, đột nhiên lại tiếc nuối nói:
Nguyệt Nguyệt, lâu lắm rồi chị không gặp Hầu Tử. Em có gặp Hầu Tử không? Anh ấy nói sẽ nhanh chóng quay về thăm chị, nhưng chị đợi lâu vậy rồi cũng không thấy anh ấy đến. Nguyệt Nguyệt, có phải Hầu Tử không làm bạn với chị nữa không?


Nguyệt Nguyệt, cậu muốn đi ra ngoài à?

Không.
Trì Nguyệt không đứng tránh ra:
Cậu tìm tôi có chuyện gì?

Giọng điệu khá bình tĩnh, nhưng người quen thuộc với cô đều biết đây không phải là giọng điệu thân thiện.
Đôi khi phải lặp đi lặp lại xác nhận một việc, muốn người ta cho mình một đáp án, dù biết rõ không có tác dụng gì nhưng vẫn muốn biết để được yên tâm. Có điều gần đây Trì Nguyệt đã phải nói quá nhiều những điều tương tự, cô thấy mệt...
Cô an ủi những người khác, ai đến dỗ dành cô đây?
Nếu Thiên Cẩu kiêu ngạo nghe được những lời này thì sẽ không phục nhỉ?
Trong lòng nó, nó mới là người máy số một.

Đúng vậy, Thiên Miếu là một người máy đấy.

Trì Nguyệt lại nhớ đến Thiên Cẩu.
Trở lại Nguyệt Lượng Ổ mấy ngày, Trì Nguyệt chỉ tập trung vào công việc, dường như đã quên những chuyện khác, quên cả Kiều Đông Dương.
Thế nhưng đây không phải một nơi cách biệt xã hội, cô muốn trốn chạy hiện thực nhưng người khác lại không chịu tha cho cô. Lúc Đỗ Tiểu đến nhà, Trì Nguyệt vừa tan làm, cả người đầy mồ hôi đang chuẩn bị đi nấu nước tắm rửa, Nhị Hoàng sủa ầm ĩ trong sân.
Bánh nướng và bánh bao do Vụ Phượng làm ra có hương vị đặc trưng của địa phương, mấy cậu thanh niên vừa ăn vừa nói rất nhớ hương vị này, nếu có thể ăn mỗi ngày thì quá tốt.
Trì Nguyệt biết bọn họ đang nghĩ gì, có lẽ không phải nhớ bữa sáng này, mà đang nhớ một người nào đó có liên quan đến bữa sáng này.
Trì Nguyệt mất kiên nhẫn.

Tiểu Tiểu, tôi rất bận.
Cô nhắc nhở lần thứ hai:
Cậu muốn nói gì cứ nói thẳng ra.

Những ngày qua Kiều Đông Dương và Kiều Chính Sùng đều không ở Nguyệt Lượng 6, từ trên xuống dưới tổ dự án đồng lòng, đoàn kết khắc phục vô số khó khăn, cứ thể kéo nhanh tiến độ công trình. Vì không muốn làm phiền Kiều Đông Dương, bọn họ làm việc không biết ngày đêm.
Trước đó Trì Nguyệt không cho rằng mình là người giàu cảm xúc, nhưng khi thấy nụ cười chân thành trên khuôn mặt họ, trong lòng cô lại đau nhói.
Trì Nguyệt hơi cong môi, nói gì mà lo lắng cho cô, hóa ra chỉ lo cho bản thân thôi. Nếu Kiều Đông Dương xảy ra chuyện, dự án Nguyệt Lượng ổ và giấc mơ Nguyệt Lượng ổ của bọn họ sẽ tan thành mây khói trong vòng một đêm.
Anh ấy không sao đâu.

Trì Nguyệt rất coi thường Đỗ Tiếu, nhưng Đỗ Tiểu là người lầm điều nhiều lời, nếu cô ta không nhận được câu trả lời hài lòng từ chỗ cô, rất có thể sẽ xuất hiện mấy tin đồn quá quắt, biết đâu còn gây ra sự hoang mang.

Di ơi, cháu ăn gì cũng được.


Không thể thể được.
Vụ Phượng cười nhìn cô:
Nhìn cháu đầy đặn thế này, chắc chắn là một cô nhóc ăn nhiều.

Trì Nguyệt nhắm mắt lại.

Mẹ nghe người ta nói mấy chuyện này làm gì?

Vậy mẹ nghe con nói.
Vu Phượng trông mong nhìn cô:
Tiểu Kiều sẽ không sao chứ?

Đây không phải điều Trì Nguyệt muốn.

Tiểu Tiểu.
Ánh mắt Trì Nguyệt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn cô ta:
Mọi người đừng tạo ra mấy tin đồn sai lệch về việc của Kiều Đông Dương. Người khác không hiểu nhưng cậu lại hiểu rõ. Kiều Đông Dương là người đầu tư vào Nguyệt Lượng Ổ chúng ta, bây giờ dự án vừa được triển khai, nếu anh ấy xảy ra chuyện... Cậu nói xem ai sẽ giải quyết mớ hỗn độn này?

Bầu không khí hơi trầm xuống, nhưng ngay sau đó mọi người đã bật cười.
Tâm trạng tích cực của Trì Nguyệt đã lan tỏa đến từng người, những người luôn lo lắng cho Kiều Đông Dương cũng thấy tin tưởng hơn.
Du Vinh nói, ngày thường các anh em trong tổ dự án cũng nói đến chuyện này, vừa than thở vừa cảm thấy vô nghĩa.
trong lòng bọn họ, mạng sống của Kiều Đông Dương quan trọng hơn Chu Thanh nhiều, ngay cả ông anh họ Kiều Thụy An cũng không sánh bằng anh. Vì vậy, dù là vụ án Chu Thanh hay là vụ án Kiều Thụy An, mọi người đều thấy Kiều Đông Dương không đáng phải chịu tình cảnh này, thầm an ủi nhau một điều nhịn chín điều lành, tuyệt đối không được hành động theo cảm tính.
Thiên Miêu lặp lại:
Chào chị.
Vương Tuyết Nha bật cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non. Cô xoa đầu Thiên Miêu, vẻ mặt dịu dàng ấm áp:
Chào mày, Tiểu Thiên Miêu.


Chào mày, Tiểu Thiên Miêu.
Thiên Miêu tiếp tục lặp lại.
Chờ Vu Phượng đi ra ngoài, cô ta hạ giọng xuống mức thấp nhất, nói với vẻ mất tự nhiên:
Trì Nguyệt, không giấu cậu, bây giờ có vài tin đồn không tốt lắm, tôi nghe thấy cũng rất sợ hãi... nên mới đến tìm cậu hỏi thăm.

Trì Nguyệt biết cô ta muốn nói gì, cô chỉ im lặng bình tĩnh nhìn cô ta.
Đỗ Tiểu căng thẳng, cuộc sống tốt đẹp hằng mong ước còn chưa bắt đầu, cô ta cũng không muốn mất đi:
Trì Nguyệt, vậy người trong thôn... có thể giúp gì cho ông chủ điều không? Ví dụ như ký lá thư gì đó để cầu xin cho anh ta?

Xem quá nhiều phim truyền hình rồi à?
Mí mắt Trì Nguyệt giật giật:
Không cần. Bây giờ anh ấy bị vu oan, chúng ta phải tin tưởng pháp luật.

Cô nói xong hơi khựng lại, sau đó lạnh lùng nhìn Đỗ Tiếu:
Cậu nên đi khuyên bảo những người lắm mồm kia bớt nói năng lung tung sau lưng đi, đừng tự bế đá đập chân mình! Chưa có chuyện gì đã nói như đúng rồi.

Trì Nguyệt là trợ lý riêng của Kiều Đông Dương, chỉ chịu trách nhiệm với công việc riêng liên quan đến Kiều Đông Dương nên cô không có công việc cụ thể ở tổ dự án. Lần này có đến đây, Du Vinh sợ cô buồn bực, biết ý chuẩn bị cho cô một vài công việc xử lý tài liệu đơn giản. Nhưng Trì Nguyệt không đi làm vì hưởng thụ và được nhận tiền lương. Cô yêu cầu được ra công trường làm việc, có chuyện gì cần làm, cô lập tức xin được làm.
Du Vinh than thở, cũng hiểu rõ năng lực làm việc của cô nên không ngăn cản nữa.
Trì Nguyệt chỉ im lặng nghe bà lảm nhảm.
5
Vụ Phượng lại bắt đầu trách móc cô:
Cậu ấy đã bận vậy rồi, con còn về đây làm gì? Vì sao không ở bên cạnh cậu ấy?

Trì Nguyệt nhìn bà:
Con không được về thăm mẹ à?

Trì Nguyệt thấy bà không biết rõ tình hình, cô không nói nhiều mà chỉ cười:
Anh ấy bận công v9iệc, khi nào rảnh sẽ đến thăm mẹ.


Bận, bận, ngày nào cũng bận. Đám thanh niên các con không biết chăm sóc bản thân gì cả. Đâu giống 6những người già cả này, được ăn no đã hạnh phúc lắm rồi, thật không hiểu nổi mấy đứa...

Bệnh chung của các vị phụ huynh là luôn sĩ diện phê bình con cái
Trì Nguyệt lạnh lùng mím môi, cô không nói gì nhưng Đỗ Tiểu không ngồi được nữa, cứ như bị kim đâm vào mông.

... Ha ha ha!

Trì Nguyệt thấy bọn họ thoải mái cười to thì khóe môi hơi cong lên:
Trì Nhạn, chị không nên gọi Tiểu Ô Nha là chị, chị phải gọi cậu ấy là em gái, hoặc là gọi Tiểu Ô Nha.
Trì Nhạn mở to hai mắt ngây ngô nhìn cô, lại nhìn Vương Tuyết Nha, khẽ ồ lên rồi nghiêm túc:
Chào em gái.
Lại khó hiểu hỏi:
Nhưng vì sao lại gọi em là Tiểu Ô Nha, chẳng nhẽ em cũng là người máy?
Vương Tuyết Nha cười:
Đúng vậy, em là người máy, tên em là Tiểu Ô Nha.
Trì Nhạn tin là thật:
Trời ạ, có phải em là loại người máy mô phỏng mà Hầu Tử đã nói đến không, dáng vẻ trông hệt như người thật?
Vương Tuyết Nha bật cười khanh khách, không ngừng gật đầu.

Tiểu Tiểu, chảy vào nhà ngồi đi, con bé vừa về nhà đấy. Ôi chao, có phải đứa thứ hai nhà cháu lại lớn hơn rồi không? Mới mấy ngày không gặp, sao lại cao hơn một cái đầu rồi?

Đâu có, chỉ là một con nhóc ăn mãi không lớn thôi ạ.
Đỗ Tiểu vừa nói chuyện với Vu Phượng vừa đi vào trong, thấy Trì Nguyệt đứng ở cạnh cửa. Trì Nguyệt đã thay sang một chiếc áo phông rộng ở nhà, vạt áo dài đến đầu gối, bắp chân trắng nõn thon dài thẳng tắp, phía dưới chỉ xỏ đôi dép lê, cô ăn mặc rất thoải mái nhưng vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị, dù không nói lời nào nhưng lại thể hiện rõ sự nghiêm khắc.
Đỗ Tiểu ngạc nhiên dừng chân.
Đúng lúc Vu Phượng đang mang dưa hấu vào, nghe vậy lại lườm cô.
Chỉ có con bận rộn, người khác rảnh rỗi chắc? Tiểu Tiểu là bạn học cũ, là hàng xóm ở quê nhà, chỉ ngồi nói chuyện thì tốn bao nhiêu thời gian của con hả?

Trì Nguyệt:
...


Mẹ có gì để thăm?
Vụ Phượng lườm cô, chọc tay vào trán cô:
Nói con thiếu suy nghĩ thì con không vui. Con không biết Tiểu Kiều là ai à? Cậu ấy là người tình trong mộng của biết bao nhiêu cô gái, có ai không thích hả? Con không ở bên cạnh, không biết có bao nhiêu con hồ ly tinh dụ dỗ cậu ấy! Con thấy con có ngu không?

Trì Nguyệt:
...
Vu Phượng nói xong, nghĩ đến Vương Tuyết Nha vẫn đang ở đây thì lại hơi xấu hổ.
Vụ Phượng và mẹ Đỗ Tiếu là loại
bạn bè
yêu nhau lắm cắn nhau đau, ngày thường rảnh rỗi hay cùng đánh bài, làm việc nhà, tám chuyện nói xấu người khác, đến khi quay đi lại tỏ ra không ưa nhau, nói xấu đối phương...
Nhưng dù thế nào Vu Phượng cũng là người biết ý, trong lòng không vui cũng không thể hiện ra mặt, bà không cho phép con gái đối xử với hàng xóm láng giềng như thế.

Chị ơi, chị nói chuyện với Thiên Miêu đi, Thiên Miêu rất đáng yêu.

Nói xong, cô lại dạy Thiên Miêu:
Thiên Miêu, chào chị đi nào. Chào chị.

Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Cậu đừng trêu chị ấy, chị ấy sẽ tưởng là thật đấy.

Nói xong cô lại nghiêm túc giới thiệu Vương Tuyết Nha cho Trì Nhận làm quen, Trì Nhạn đột nhiên nhớ ra:
Có phải trước kia chị đã từng gặp em ấy không?

Đến chiều ngày hôm sau, Vu Phượng thở hổn hển chạy về nhà, trong mắt đong đầy nước mắt hỏi Trì Nguyệt về vụ án Kiều Đông Dương, Trì Nguyệt biết mình đã đánh giá thấp năng lực nhiều chuyện của mọi người.

Dáng vẻ hả hê của mẹ A Tiểu khiến mẹ đau lòng muốn chết. Mẹ nhổ vào! Nếu con rể mẹ xảy ra chuyện, nhà bọn họ sẽ được sống tốt sao? Đúng là đồ mặt dày! Nhận được lợi ích từ nhà người ta còn nói luyên thuyên sau lưng, con rể mẹ sẽ không bị kết án tử hình...

Thật ra, đây không phải ngày đầu tiên bọn họ lo lắng cho anh.
Kể từ khi biết Kiều Đông Dương xảy ra chuyện, dường như có một thanh kiểm treo lơ lửng trong lòng rất nhiều người. Bọn họ phải nuôi gia đình, lại đã bị điều chuyển đến dự án này, nếu Kiều Đông Dương xảy ra chuyện gì, tài sản và quyền sở hữu nhà họ Kiêu sẽ được phân chia lại. Một khi bác cá và chủ ba xen vào chuyện công ty, chắc chắn sẽ có một cuộc cải tổ lớn về mặt nhân sự
Ngày hôm sau Trì Nguyệt đến văn phòng.
Tối qua cô đã nói chuyện với Du Vinh ở trên Wechat. Du Vinh hỏi tình hình bên Thân thành, Trì Nguyệt cũng tốt khoe xấu che, trước khi thông tin chính thức được công bố, cô không thể lộ ra bất kỳ tin tức nào cho anh ta biết, chỉ có thể an ủi anh ta, tin tưởng chắc chắn Kiều Đông Dương sẽ được thả ra ngay thôi.

Con ngơ ngác cái gì? Mẹ đang hỏi con đấy.

Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!

Tiếng sủa của Nhị Hoàng cắt ngang Vu Phượng.
Đỗ Tiểu rùng mình, vẻ mặt hoảng hốt này không giống đang giả vờ.

Cậu đừng dọa mình, thật sự đáng sợ đến vậy sao?
Trì Nguyệt chỉ im lặng mỉm cười.
Đỗ Tiểu thấy vậy thì hơi sợ hãi, lại kéo ghế ngồi sát vào cô:
Nguyệt Nguyệt, cậu đừng trách tôi lắm mồm, thật ra tôi cũng lo cho cậu... Nếu nói sai điều gì, cậu đừng so đo với tôi.


Cậu nói đi.
Trì Nguyệt không thích nói chuyện vòng vo,
Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, Trì Nguyệt không thể đồng ý với quan điểm của bọn họ, cũng không thể nói rõ ràng với bọn họ. Có một số việc, chỉ Kiều Đông Dương mới biết có đúng hay không, không ai có thể quyết định thay anh.
Trì Nguyệt đến văn phòng rất sớm, cô vẫn dặn Vụ Phượng chuẩn bị thêm một ít đồ ăn sáng rồi mang đến văn phòng. Những chiếc bánh nướng và bánh bao nóng hổi nhận được rất nhiều sự ủng hộ của mọi người.
Bọn họ đều là người của Kiều Đông Dương, ngay từ đầu đã bị người ta dán nhãn, chia đội.
Có thể nói, bọn họ và Kiều Đông Dương đang đứng trên một con thuyền, Kiều Đông Dương phải sống tốt, bọn họ mới có chỗ đứng yên ổn ở công ty.
Trì Nguyệt:
...

Vương Tuyết Nha nhìn cô, lại quay sang nhìn Thiên Miêu:
Chị Trì Nhạn, Thiên Miêu biết nói tên mình không? Nó và Thiên Cầu, ai giỏi hơn?


Vậy để giám đốc Du thuê mẹ tôi đến nấu cơm cho các anh nhé.

Giọng Trì Nguyệt nhẹ nhàng còn xen lẫn ý cười, những người đang ăn sáng đều ngạc nhiên. Du Vinh lườm bọn họ, cau mày nửa đùa nửa thật:
Được đấy, chỉ sợ di không chịu nhận thôi.


Tiểu Tiểu, mấy ngày nay Nguyệt Nguyệt nhà dì đi làm mệt mỏi, hay cáu kỉnh, cháu đừng chấp nhặt với con bé. Nào, vào nhà ngồi đi, di đi lấy dưa hấu cho cháu ăn.
Thời tiết nóng bức, dưa hấu là món ăn rất tốt để giải nhiệt.
Đỗ Tiểu lúng túng đi vào nhà trong ánh mắt nghiêm nghị của Trì Nguyệt.
Con gái cô ta rất thích Thiên Miêu, rụt rè ngồi xổm xuống chơi với người máy, Đỗ Tiểu cũng chỉ nói mấy chuyện vớ vẩn, không có tác dụng nào.
Từ những gì Đỗ Tiểu kế, Trì Nguyệt biết Đỗ Tiếu, chồng cô ta và vợ chồng Đỗ Minh Vũ đều làm việc trên công trường của tổ dự án, chức vụ khác nhau nhưng lương cao hơn lúc bọn họ làm thuê ở thành phố, còn có thể chăm lo cho gia đình. Từ lời lẽ đã thể hiện rõ sự hài lòng, dường như cô ta có thể không ngừng nói về ngày tháng tốt đẹp sau này, nói đến tận khi mình già cả.

Không nói chuyện với con nữa. Mẹ đi mua đồ ăn.
Vụ Phượng lại nói sang chuyện khác:
Tiểu Ô Nha, cháu ở nhà chơi nhé, đừng ngại gì cả, cứ coi như đây là nhà mình. Tối nay đi làm đồ ăn ngon cho cháu.

Vu Phượng nói hơi nhiều nhưng là người rất nhiệt tình, chỉ cần trong nhà có gì ngon đều sẽ mang ra, chưa từng keo kiệt với khách đến nhà. Thật ra Vương Tuyết Nha rất thích mẹ Trì Nguyệt, đây là người có tính cách hoàn toàn khác với bà mẹ ngốc nhà cô.
Đỗ Tiểu hơi lúng túng, nhìn cô rồi lại nhìn con gái nhà mình, cười nói:
Tôi nghe nói cậu đã về Nguyệt Lượng Ổ, không phải lâu rồi chưa gặp nhau à? Đến tìm cậu tâm sự mấy chuyện ấy mà.
Trì Nguyệt:
Tôi rất bận...


Con bé này!
Trì Nguyệt còn chưa nói hết câu đã bị Vu Phượng nhắc nhở.

Trì Nguyệt, Trì Nguyệt đã về chưa?

Bên ngoài có người đang gọi.
Trì Nhận bị chuyển hướng sự chú ý:
Đương nhiên Thiên Miêu giỏi hơn rồi. Em ấy biết nói tên mình, cũng biết nói tên chị, biết nói tên Hầu Tử... Biết nói tên cả nhà chúng ta.


Oa! Giỏi quá!


Tôi hiểu, tôi hiểu, chắc chắn tôi sẽ không nói lung tung nữa.

Dư luận luôn là thứ rất khó che giấu, lúc đầu chỉ có một hai người nói, dần dần càng ngày càng nhiều người biết chuyện.
Trì Nguyệt nhướn mày, nghe ra giọng Đỗ Tiểu.
Vương Tuyết Nha đi vào gọi cô:
Người kia nói là bạn học của cậu, chiều nay đã đến tìm cậu một lần. Mình hỏi cô ta có chuyện gì nhưng cô ta lại không chịu nói.
Lúc họ đang nói chuyện, Đỗ Tiểu đã được Vu Phượng mời vào sân.
Đúng là vạch áo cho người xem lưng mà, Vương Tuyết Nha chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Vụ Phượng hủy bỏ cuộc hẹn đánh bài với đám chị em trong thôn, bà ngồi xe điện đến trấn Vạn Lý mua đồ ăn.
Trong nhà chỉ còn lại ba cô gái trẻ, Trì Nguyệt không cần nghe Vu Phượng lải nhải thấy thoải mái hơn nhiều. Trì Nhạn là một người không biết chuyện gì hết, vừa thấy Trì Nguyệt quay về đã cười như hoa nở, cũng rất thân thiện với khách đến nhà, cô kéo Thiên Miêu đến cho Vương Tuyết Nha như đang khoe báu vật.
Vu Phượng dụi mắt đi ra mở cửa, đôi mắt sáng ngời:
Hầu Tử đến à?



Hầu Tử đến rồi!
Trì Nhạn đang ngồi chơi với Vương Tuyết Nha và Thiên Miếu ở trong phòng, thế nhưng tốc độ còn nhanh hơn Trì Nguyệt, cứ như chim chóc lao ra khỏi khu rừng, thoáng cái đã chạy ra ngoài.


Hầu Tử, là anh thật sao!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.