• 1,487

Chương 310: Vụ việc thăng cấp


Trì Nguyệt thấy khá bất ngờ vì Chu Thanh cũng liên quan đến việc này.


Anh đang nói cái quỷ gì thế?


Kiều Đông D8ương chậm rãi nhìn về phía cô, dường như đã nhận ra điều gì đó từ phản ứng kích động của cô, hơi cau mày:
Chẳng lẽ anh nói sai3 sao?

Kiều Đông Dương đã sớm biết những nhật ký của Chu Thanh mà Trì Nguyệt được thấy ở chỗ cảnh sát.

Tôi hơi tò mò nên thử điều tra, cuối cùng lại điều tra được tên kia.
Anh thờ ơ nhún vai, vẻ mặt coi thường. Quyền Thiếu Đằng ngạc nhiên, kích động đến mức suýt thì đứng bật dậy:
Vì sao lúc ấy không nói ra?


Chứng cứ không hợp pháp.
Kiều Đông Dương lạnh lùng, vẫn tỏ vẻ không liên quan đến mình:
Hơn nữa, khi đó Kiều Thụy An khá ngoan ngoãn, không gây sự với tôi. Tôi lại không quan tâm đến Chu Thanh, chuyện của cô ta không liên quan đến tôi.

Không phải người phụ nữ của anh?
Trái tim Trì Nguyệt đau đớn, cô chậm rãi bước tới hai bước, ngửa đầu nhìn anh:
Vậy sao lúc trước anh lại muốn ở bên em?

Đôi mắt cô đen láy, không biết trong đó ẩn chứa bao nhiêu cảm xúc, Kiều Đông Dương bị cô nhìn chằm chằm như vậy, lớp phòng tuyến yếu ớt dần sụp đổ rơi lả tả, anh chậm rãi quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn cô nữa, giọng điệu nặng nề khiến người ta đau lòng.
Không ngờ cô lại nhận được điện thoại của Đổng San trước.
Trạng thái của Đổng San rất tồi tệ, Trì Nguyệt chưa từng nghe thấy giọng điệu mất bình tĩnh đến thế, dáng vẻ ưu nhã được tạo ra khi sống trong gia đình giàu có đã bị hiện thực xé nát, Đổng San ngồi than phiền với cô một lúc lâu, cũng nói rất nhiều chuyện.
Có một vài điều Trì Nguyệt đã được biết từ trợ lý Hầu, có một vài điều chưa biết.
Cơn gió lạnh lẽo từ máy điều hòa thổi vù vù vào tập tài liệu trên bàn trong căn phòng yên tĩnh.
Lúc Trì Nguyệt quay về khách sạn đã rất muộn. Không biết Trì Nhạn nằm ngủ trên giường đang mơ thấy cái gì, khóe môi cong lên như đang cười. Trợ lý Hầu ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, bắt tréo hai chân gác lên lan can, vừa nghe thấy tiếng động đã mở mắt ra nhìn.
Thấy Trì Nguyệt xuất hiện trước mặt, anh ta ngơ ngác dụi mắt rồi mới kịp nhận ra.
Vào lúc này, cô không thể không thừa nhận mắt nhìn của Vu Phượng rất chuẩn.
Trợ lý Hầu là người thích hợp với Trì Nhạn, anh ta có chừng mực, không sĩ diện lại biết chăm sóc người khác, không phải loại người sẽ gây ra tranh cãi trong gia đình... Nếu Trì Nhạn tìm được một người đàn ông như vậy, cô sẽ được sống hạnh phúc đến cuối đời.
Đáng tiếc... Trì Nhạn không thích hợp với anh ta.

Kiều Đông Dương, anh nói đi.

Anh than thở:
Sao em lại biến thành kiểu người này rồi?

Em học anh đấy.


... Trì Nguyệt.
Kiều Đông Dương chậm rãi thở dài, giọng nói hơi khàn xen lẫn sự do dự và chua xót khó có thể diễn tả:
Không phải anh không cần em, là anh không còn tư cách.

Lần đi chơi này kéo dài ba ngày.
Mỗi sáng sớm đều ra ngoài, hai cô đi qua rất nhiều nơi, ăn rất nhiều thứ, chơi đến khi cả người mệt nhoài. Trì Nhạn là một bộ
10 vạn câu hỏi vì sao
di động, cô ấy không biết rất nhiều thứ, cần Trì Nguyệt giải đáp tất cả mọi điều. Cứ thế, ngày nào Trì Nguyệt cũng nằm dài trên giường, mệt đến mức không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay, tất nhiên cũng ít suy nghĩ lung tung hơn.
Nhưng cô vẫn đang chờ, chờ Quyền Thiếu Đằng hoặc luật sư Vương mang đến một tin tức tốt.

Kiều Đông Dương, anh bị người ngoài hành tinh lấy mất não à?
Kiều Đông Dương hơi do dự, cúi đầu thở dài.

Anh xúc động nói nhiều như vậy mà em lại không hiểu à?


Hóa ra anh xúc động nói nhiều như vậy là vì chia tay?


Em về đi.
Kiều Đông Dương nhìn vị quản giáo đang rất khó xử:
Anh cũng đi đây.
Anh xoay người bước đi rất nhanh, hai vị quản giáo theo anh ra ngoài, hình ảnh hai người kia đứng một trải một phải kèm anh vào giữa khiến trái tim Trì Nguyệt trở nên cuồng loạn, dường như có một sợi dây cung bị kéo đứt.
Cô không nhịn được hét lên:
Kiều Đông Dương, em chờ anh!

Kiều Đông Dương dừng bước, anh ngoảnh lại mỉm cười với cô, ngay sau đó lại cất bước đi về phía trước,

Không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi sớm đi.

Trợ lý Hầu liếc nhìn Trì Nhạn, anh ta chỉ về phía cửa rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trì Nguyệt nhìn anh ta, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Trì Nguyệt nhìn cô gái nhỏ ngủ say trong chăn:
Chị, chị phải nhanh chóng khỏe lại.

Bầu trời Thân thành trong trẻo, nắng ấm gió nhẹ.
Hiếm khi nào Trì Nguyệt được rảnh rỗi, đằng nào cũng đến đây rồi, cô định dẫn Trì Nhạn đi dạo chơi khu danh lam thắng cảnh xung quanh, tìm kiếm món ngon ở Thân thành. Vừa có thể làm chị gái vui, vừa có thể chuyển hướng sự chú ý, không để mình tiếp tục chìm đắm trong vụ án nữa.
Mãi sau, Quyền Thiếu Đằng mới thở dài.

Vậy anh có biết nạn nhân nào khác không?

Ánh mắt Kiều Đông Dương nghiêm nghị. Từ thái độ cẩn thận khi anh ta hỏi câu này cùng sự kích động của Trì Nguyệt... Một người thông minh như anh có thể đoán được đại khái.
Trì Nguyệt lại nhìn thẳng vào anh, cười lạnh:
Anh hiểu rõ em là người thế nào. Em không thích chơi đùa, dù thế nào cũng luôn thẳng thắn, sẽ chịu trách nhiệm với lời đã nói ra.

Kiều Đông Dương hít vào thật sâu, giọng nói nặng nề:
Nếu anh không lắc đầu thì sao?
Trì Nguyệt cong môi:
Dù anh sống hay chết cũng là người của em, chỉ anh mới được tham gia vào cuộc sống của em.

Người phụ nữ bá đạo này, từng lời nói của cô như cây đinh đâm vào lòng Kiều Đông Dương, cho dù anh có muôn vàn cảm xúc cũng không dám chống lại. Sự sợ hãi mất đi là bản tính của con người, hơn nữa cô còn là người mà anh yêu! Trì Nguyệt nhận ra Kiều Đông Dương đang do dự, cô cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho cô, vì vậy cô càng dũng cảm hơn.
Ban đầu bọn họ chỉ được gặp mặt ba mươi phút, nhưng sau khi Quyền Thiếu Đằng đưa ra yêu cầu, cuộc nói chuyện này đã kéo dài một tiếng.
Ánh đèn đêm yếu ớt.
Trì Nguyệt nghe Kiều Đông Dương và Quyền Thiếu Đằng nói chuyện, cô chỉ đóng vai trò người đứng xem. Dù cô không nói câu nào nhưng được nhìn Kiều Đông Dương từ khoảng cách gần thể này, nhìn anh nói chuyện, nhìn anh vô thức làm mấy động tác nhỏ có lẽ anh cũng không nhận ra, trong lòng cô vừa phức tạp lại vừa yên tâm.

Cô về rồi.
Anh ta ngáp ngủ, cầm cặp công văn trên ghế sofa:
Hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi về đây.

Trì Nguyệt nhìn anh ta:
Cảm ơn anh, anh Hầu!

Trợ lý Hầu ngạc nhiên nhìn cô, lại bật cười:
Suýt bị cô dọa chết! Bát Giới, phải trốn cho kỹ vào, đừng để lộ tung tích.

Kiều Đông Dương nghiêm túc nhìn cô.
Trì Nguyệt bình tĩnh nói:
Chỉ cần anh lắc đầu, em sẽ đi ngay. Từ nay, dù anh sống hay chết cũng không liên quan đến em. Anh không còn tư cách tham gia vào cuộc sống của em nữa.

Kiều Đông Dương khẽ giật mình, nheo mắt nhìn cô.
Vừa nãy Trì Nguyệt còn thấy rất buồn, bị anh ta trêu thế này lập tức bình tĩnh lại.

Vốn dĩ tôi muốn nói một câu cảm ơn nghiêm chỉnh, lại bị anh cắt ngang thế này, khiến tôi thấy rất ngại...


Không cần, không cần, cảm ơn cái gì chứ. Cô đừng gọi tôi là anh Hầu, đến lúc đó tôi lại phải cảm ơn cô.
Trợ lý Hầu là một người hoạt bát, anh ta rất giỏi làm người khác cảm thấy vui.
Ôi! Kiều Đông Dương biết cô đang cà khịa anh:
Anh biết em không ghét anh. Nhưng anh lại ghét bản thân.
Trì Nguyệt nghe thấy mình đang nghiến răng:
Sự kiêu ngạo của anh đâu? Anh là Kiều Đông Dương mà, sao anh lại ghét bỏ chính mình chứ?


... Nhưng em là Trì Nguyệt, là Trì Nữ Vương được rất nhiều người yêu quý. Lúc đứng trước mặt em, anh cảm thấy bản thân rất tồi tệ.
Chỉ cần là người quen biết với Kiều Đông Dương nghe được những lời này chắc chắn sẽ thấy rất sợ hãi. Cho đến bây giờ chỉ có anh ghét người khác, nào đến lượt người khác ghét anh?
Trì Nguyệt nhìn thẳng vào mặt anh, nghe anh nói những lời lẽ khó tin, nhận ra anh đang nghiêm túc.

Tôi không biết.
Anh thản nhiên nói.
Quyền Thiếu Đằng nhìn Trì Nguyệt, thấy cô nhẹ nhàng lắc đầu lại đổi đề tài:
Được rồi, không biết thì thôi. Anh hãy kể lại những việc mình biết, tôi sẽ phải người đi điều tra chứng cứ, thế thì tất cả nguồn gốc chứng cứ đều hợp lý hợp pháp.

Kiều Đông Dương cau may nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Trì Nguyệt:
Anh hói đi.

Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương giằng có mấy giây vì
vấn đề
mà Quyền Thiếu Đằng khơi ra.
Quản giáo đang giục bọn họ, đã không còn nhiều thời gian nữa.
Hô hấp của Trì Nguyệt hơi hỗn loạn, cảm xúc rối loạn lấp đầy lồng ngực, vành mắt đỏ hoe:
Em phải đi rồi. Kiều Đông Dương.

Ừm.
Kiều Đông Dương nhìn cô:
Đừng cố chấp.


Em không muốn nghe. Em đã quyết định rồi.


Ý anh là...
Kiều Đông Dương thở dài:
Ăn cơm thật ngon, chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm người phụ nữ của anh gầy đi.

Trì Nguyệt trợn to mắt, anh cười, không giải thích nhiều nhưng vẻ mặt thoải mái, sâu trong ánh mắt như có những vì sao đang lượn quanh, sáng ngời lại sâu thẳm, rất nhiều lời không thể nói ra trước mặt người khác đều thể hiện rõ trong ánh mắt.

Gần đây anh mới dần hiểu ra. Từ nhỏ anh được người khác nâng lên quá cao, tưởng mình rất tuyệt vời... Thật ra anh có gì chứ? Ngoại trừ vài đồng tiền bẩn... Không, chẳng mấy chốc vài đồng tiền bẩn đó sẽ không thuộc về anh nữa. Trì Nguyệt, bây giờ ngoại trừ khuyết điểm thì anh không còn gì nữa. Sao dám ở bên người ưu tú như em?

Trì Nguyệt: ???

Cô ngạc nhiên nhìn Kiều Đông Dương, sau đó mở mắt trừng trừng giơ tay lên lắc lắc trước mặt anh.

Lý do?


Anh thế này.
Ánh mắt Kiều Đông Dương lạnh lẽo, hai người nhìn nhau một lúc lâu, anh cười khổ đưa hai bàn tay đang bị công cho cô xem, đây như một vực sâu lạnh lẽo ngăn cách bọn họ, khiển ánh mắt cô đau nhói:
Em không ghét anh sao?


Ghét chứ.
Trì Nguyệt lập tức nói:
Ghét lắm.


Anh...


Anh tức chết đi, cô vợ nhỏ của anh sẽ thuộc về tôi. Hừ!

Quyền Thiếu Đằng nói xong rồi vội vàng bỏ chạy, bởi vì anh ta cảm thấy không còn quá nhiều thời gian để uy hiếp tên kia. Kiều Đông Dương sẽ không ở trong trại tạm giam mãi, hiện tại vụ án đã tiến triển rất nhanh, anh ta tin rằng chẳng mấy chốc sẽ rõ ràng.
Trì Nguyệt nhìn theo anh:
Anh có cần tỏ ra khó chịu thể không?

Kiều Đông Dương nhìn cô, đáy mắt lúc sáng lúc tôi:
Anh không khó chịu.

Anh không khó chịu, thể anh đang có thái độ gì với em hả?


Trì Nguyệt, chúng ta đã chia tay rồi.
Không biết Kiều Đông Dương đã xây dựng tâm lý kiểu gì, anh thản nhiên nhìn cô, mãi đến khi ánh mắt sáng ngời của Trì Nguyệt dần trở nên tối tăm, anh mới lạnh nhạt nói:
Đây không phải ngày đầu tiên em quen biết anh, không phải là người phụ nữ của anh, anh cũng lười quan tâm.


Em sẽ mãi chờ, vĩnh viễn chờ!

Trì Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh dần đi xa, cô hét lên thật to.
Lần này Kiều Đông Dương không dừng bước, cũng không ngoảnh lại nữa.

Đúng!
Quyền Thiếu Đằng lại thản nhiên trả lời, vẫn hơi nghi ngờ:
Anh biết từ lúc nào?


Rất sớm, còn 9sớm hơn cả anh.
Kiều Đông Dương không nhìn anh ta, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Trì Nguyệt, không che giấu nổi sự lo lắng.
<6br>Thật ra vì Trì Nguyệt nên anh mới biết được những chuyện này.
Lúc trước Đoạn Thành Trình bám lấy Trì Nguyệt không bu5ông, Kiều Đông Dương thấy hơi bất ngờ khi biết Đoạn Thành Trình đi tìm nữ streamer tình dục, sau đó thông qua anh ta phát hiện ra Chu Thanh. Lúc Thiên Cầu công bố mối quan hệ giữa Chu Thanh và Đoạn Thành Trình, nó đã từng hack máy tính Chu Thanh, biết được bí mật của cô ta
Trì Nguyệt cười lạnh đưa tay ra véo vai anh, lại vỗ mạnh vào vai anh như hai người đàn ông:
Kiều Đông Dương, vừa rồi anh đã bỏ lỡ cơ hội lắc đầu. Anh không nói gì là đã bỏ quyền, việc còn lại do em quyết định.

Kiều Đông Dương không biết nên khóc hay nên cười, anh ngơ ngác quay sang nhìn Quyền Thiếu Đằng.
Tôi đang bị thủ lĩnh sơn tặc bắt cóc à? Sao người phụ nữ này lại ngang ngược như vậy?


Không.
Quyền Thiếu Đằng nghiêm túc nói:
Là người ngoài hành tinh đang bắt cóc anh, trên tinh cầu của chúng ta không có loại phụ nữ menly thế này. Chậc chậc, đáng tiếc, hoa xinh có chủ...

Điều hòa trong phòng gặp mặt bất khả thấp khiến Trì Nguyệt hắt xì mấy cái cắt ngang cuộc nói chuyện của Kiều Đông Dương, nhưng anh chỉ nhíu mày chứ không nhìn cô.
Trì Nguyệt tưởng sau khi nói chuyện xong, anh sẽ hỏi thăm, sẽ quan tâm có mấy câu. Không ngờ trái tim tên này cứng rắn như sắt đá, sau khi anh nói chuyện với Quyền Thiếu Đằng xong lại lạnh lùng đứng lên, anh không tạm biệt bọn họ, chỉ gọi quản giáo cùng quay về phòng giam.

Kiều Đông Dương.


Trì Nguyệt, khi đó anh cho rằng mình có đủ tự tin để ở bên em.


Bây giờ thì sao?
Trì Nguyệt hỏi:
Không còn nữa à?
Kiều Đông Dương không nói gì, đôi mắt nặng nề nhìn cô.

Em hỏi anh đấy, nói gì đi!
Trì Nguyệt cau mày:
Em sắp mất sạch kiên nhẫn rồi. Kiều Đông Dương, đây là một cơ hội cuối cùng, cứ coi như đây là một câu trả lời cho tình cảm của chúng ta đi, hy vọng anh hãy đối mặt với nó.

Anh ta dọn dẹp đồ đạc đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Kiều Đông Dương còn lắc đầu.

Ôi, vì sao tôi luôn chậm một bước chứ? Người phụ nữ mà tôi vừa ý luôn là người phụ nữ của người khác.

Kiều Đông Dương nhướn mày:
Có phải anh cảm thấy tôi đang ở trong này nên không dạy dỗ được anh không?
Quyền Thiếu Đằng cười xấu xa:
Đúng vậy! Là thế đấy.

Chỉ tóm gọn lại một câu, Kiều Chính Sùng đã thua trong trận đấu nội bộ này
, hiện tại người của Kiều Chính Nguyên đã nắm giữ những bộ phận chủ chốt trong công ty, rất nhiều người đi theo Kiều Chính Sùng đều bị đình chỉ công tác, hoặc sa thải hoặc đẩy đi xa, từ trên xuống dưới công ty biển động, lòng người bàng hoàng, một cuộc cải tổ mới đang được tiến hành...

Sự ảnh hưởng từ vụ án Kiều Đông Dương và việc Kiều Chính Sùng bị ép rời khỏi công ty đang dần mở rộng ra, ngày càng có nhiều người và việc bị liên lụy.

Điều đáng sợ hơn là, chuyện Trì Nguyệt lo lắng nhất đã xảy ra. Kiều Chính Nguyên mặc kệ số tiền đầu tư giai đoạn đầu, mặc kệ đánh giá của các chuyên gia, trực tiếp dừng dự án Nguyệt Lượng Ổ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.