Chương 311: Tâm lý đám đông
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 3581 chữ
- 2022-02-04 04:08:47
Sáng sớm nay, xe cảnh sát dừng lại trước cửa lớn nhà họ Kiều,
Đêm qua, nhà họ Kiều còn tổ chức một bữa tiệc gia đình 8mà không có Kiều Chính Sùng, ngoại trừ nhà con trai thứ hai, những người khác đều có mặt đầy đủ. Lúc bà cụ ăn cơm còn khóc l3óc nhìn đám con cháu, dặn dò con trai cả phải quản lý tài sản của ông cụ thật tốt, đừng phá hỏng danh tiếng khiến nhà họ Kiề9u trở thành trò cười giống đứa con trai thứ hai và đứa cháu trai phá của.
Bắt... Tôi cũng không biết.
Bà cụ trợn mắt vén chặn đứng dậy, chỉ kịp khoác một chiếc áo ngoài đã vội vàng đi xuống.
Trì Nguyệt đột nhiên hỏi:
Chị nói xem, một cô gái bị người xấu làm hại có nên báo cảnh sát không? Nếu báo cảnh sát, có thể sẽ làm lớn chuyện khiến mọi người đều biết, cô gái đó sẽ chịu tổn thương nhiều
hon...
Cô giang hai tay ra bảo vệ Trì Nhạn ở sau lưng, mặc kệ già trẻ nam nữ, cô không khách sáo với bất kỳ ai.
Mọi người thấy cô như vậy càng tức giận hơn, bọn họ nói ra những lời lẽ thô tục, gào rú nhào lên:
Con ranh này lại còn dám đánh người?
Không dạy dỗ nó, nó không biết trời cao đất dày!
Lúc đám đông trở nên điên cuồng, không phải tự mình ra tay cũng sẽ bỏ đi xuống giếng, đây là câu nói của Gustave Le Bon. Một khi con người hòa vào đám đông, trở thành một phần tử của đám đông thì sẽ không phải chịu trách nhiệm, lúc này mỗi người sẽ để lộ ra mặt xấu của mình. Bọn họ mù quáng, ác độc, cố chấp và hung hăng, chỉ có cảm xúc đơn giản cực đoan.
Em lừa chị.
Trì Nhạn tỏ ra đau khổ:
Em đang không vui, vì sao thế, Nguyệt Nguyệt?
Không chỉ biết nhìn vẻ mặt người khác, còn rất cố chấp nữa.
Báo cảnh sát đi! Vừa hay có chỗ để nói cho rõ ràng, chúng tôi chỉ sợ cảnh sát không đến!
Đám đông ồn ào, càng ngày càng nhiều người gào hét.
Những người đang có mặt đều biết Trì Nhạn có bệnh không chịu được sợ hãi, nhưng không ai đứng ra nói giúp cho hai chị em cô. Cho dù người có quan hệ họ hàng cũng ích kỷ suy tính cho ích lợi của mình, coi Trì Nguyệt là cọng cỏ cứu mạng, chỉ muốn nhận được đáp án từ cô.
Đối với phụ nữ, nhất là phụ nữ từng bị cưỡng hiếp, một khi sự việc lộ ra, anh có biết bọn họ sẽ phải đối mặt với dư luận còn kinh khủng hơn cả tội phạm không?
Vì sao có nhiều người như vậy không đi cưỡng hiếp, lại cưỡng hiếp bạn? Có phải bạn ăn mặc quá hở hang? Có phải bạn là nhân viên ở những quán bar, hộp đêm và tụ điểm ăn chơi không? Có phải trông bạn quá lẳng lơ không? Đội trưởng Quyền, anh từng nghe những điều này chưa?
Lúc đó cô còn trẻ, tin tưởng mọi thứ đều có sự công bằng.
Thế nhưng đến sau này cô thường thấy hối hận với quyết định lúc ban đầu.
Mấy người không thấy mình quá đáng lắm à?
Nhan Nhạn bị bệnh đó, con bé không chịu được sự kích thích.
Đúng vậy! Thật quá đáng!
Mấy người đang làm gì thế? Mấy người bị điên rồi sao?
Trong đám đông có người quát lên, anh ta đẩy người bên cạnh muốn chen về phía trước.
Trì Nguyệt ngước lên nhìn, cô thấy người kia là Đỗ Minh Vũ. Người đàn ông đen gầy đó cầm trong tay một cái ống tuýp, nhìn Trì Nhạn khóc lóc gào thét xua tay đuổi đám đông, anh ta giận dữ quát to, đôi mắt đỏ bừng... Đương nhiên, cái ống tuýp đang liều mạng đập xuống kia cũng khiến một vài người bình tĩnh lại.
Đáng tiếc, rất nhiều cô gái không chấp nhận được một mặt khác. So với việc trừng phạt tội phạm, bọn họ muốn giấu giếm sự thật, không để người khác biết rõ.
Kết quả của cuộc nói chuyện này là không có kết quả.
Đúng là xã hội pháp chế, nhưng cảnh sát và thẩm phán có thể bịt miệng những kẻ giết người đó không?
... Nghiêm trọng đến thế sao?
Bây giờ Trì Nguyệt thấy rất vui, tình hình của Trì Nhạn đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất đã phát hiện được tâm trạng của người khác.
Em không sao, trưa nay chị muốn ăn gì?
Lúc nào khởi công?
Vì sao Kiều Đông Dương chưa xuất hiện?
Không thể khuyên nhủ nổi, cảm xúc của mọi người đều rất kích động, bắt đầu gầm rú xô đẩy, tiếng quát dần lớn hơn... Cuối cùng Trì Nhạn đã không chịu được nữa.
Cô hét lên, cả người run rẩy ôm chặt Trì Nguyệt, đôi môi tím tái:
Nguyệt Nguyệt chạy mau, Nguyệt Nguyệt chạy mau... Mọi người đừng bắt nạt Nguyệt Nguyệt, mọi người đánh tôi đi, cầu xin mọi người... Tha cho Nguyệt Nguyệt đi, cầu xin mọi người... Tha cho em gái tôi... Tha cho em gái tôi...
Đến cuối cùng, Trì Nhạn đã khóc không thành tiếng.
A Phương đáp lời đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã hấp tấp chạy về.
Không xong, không xong rồi, bà ơi, cảnh sát đến đây bắt người.
Bắt người, bắt ai cơ?
Bà cụ đã 80 tuổi nhưng cơ thể khỏe mạnh, bước đi vững vàng không cần ai phải đỡ.
Kiều Thụy An bị cảnh sát lôi ra từ trong chăn, cảnh sát không hề khách sáo với anh ta, còng tay lại rồi lôi ra ngoài.
Sau một thời gian dài, Trì Nhạn đã chán ở khách sạn, Trì Nguyệt không biết phải dẫn chị đi đầu chơi nữa. Trì Nguyệt nói chuyện với Quyền Thiếu Đằng rồi thông báo cho luật sư Vương và Đông San, cô đưa Trì Nhạn về Nguyệt Lượng Ổ.
Đáng ra cô phải về từ lâu rồi nhưng lại trì hoãn thời gian vì vụ án này. Lúc Trì Nguyệt nhìn thấy Nguyệt Lượng 6, không chỉ khác với trước khi cô đi, mà còn khác với lúc dự án vừa bị dừng hoạt động.
Kiều Chính Sùng đặt điện thoại xuống, chậm rãi quay sang nhìn người phụ nữ vừa bị đánh thức.
Có phải em lại đi báo cảnh sát không?
Ông ngơ ngác hỏi:
Xảy ra chuyện gì thế?
Chuyện gì? Cháu trai mày bị cảnh sát bắt đi rồi! Là do con đàn bà kia làm ra hả? Hừ, tao thấy cả đời mày đã bị phụ nữ hủy hoại rồi!
Nếu không báo cảnh sát có lẽ người ta sẽ không biết việc này, Trì Nhạn sẽ không bị dư luận tấn công, Trị Nhạn và Đỗ Minh Vũ sẽ không chia tay, cứ vậy những tổn thương mà Trì Nhạn phải chịu sẽ giảm bớt rất nhiều, cũng không có vấn đề về tinh thần. Mặc dù sẽ để lại một vết sẹo, những trải qua nhiều năm mài mòn, có lẽ Trì Nguyệt đã thoát ra khỏi việc này...
Là Trì Nguyệt quá ngây thơ.
Có một chướng ngại mà người bị hại không thể phá vỡ, bọn họ cảm thấy xấu hổ vì bị cưỡng hiếp, phải chịu vô số sự đánh giá và mỉa mai trong suốt cuộc đời.
Bất cứ chuyện gì cũng có hai mặt...
Đám đông im lặng, chỉ còn tiếng khóc của Vạn Xuân Lan và tiếng Trì Nhạn đang gào thét.
Đỗ Minh Vũ ôm Vạn Xuân Lan, ánh mắt nhìn Trị Nhạn ở trong đám đông, chỉ im lặng không nói gì.
Trên thực tế, lần tổn thương thứ hai còn nặng nề hơn lần tổn thương thứ nhất.
Nguyệt Nguyệt, em sao thế? Em không vui à?
Không biết Trì Nhạn đã đi đến từ lúc nào, cô lo lắng nhìn Trì Nguyệt.
Cô không biết thì ai biết? Không phải cô và Kiều Đông Dương đang hẹn hò sao?
Có người quát to.
Đổng San nhìn vẻ mặt ông:
...
Người nhà họ Kiều không ngờ Kiều Thụy An không chỉ phạm tội một lần. Sau khi Kiều Thụy An bị mù mắt, Kiều Chính Nguyên dạy anh ta phải biết chịu đựng mọi đau khổ, nhẫn nhịn đợi thời cơ. Sao anh ta chịu được
cuộc sống ngu ngốc
tẻ nhạt chứ? Có lẽ việc mắt bị mù đã khiến trong lòng chịu đả kích, anh ta đã làm ra rất nhiều điều tồi tệ với phụ nữ...
Trì Nguyệt nói Quyền Thiểu rằng không hiểu nỗi sợ thầm kín của phụ nữ. Trong chuyện thể này, rất nhiều người phụ nữ không suy nghĩ sâu xa, bọn họ chỉ thấy xấu hổ, thấy khó lên tiếng. Trong vấn đề tình dục, xã hội chưa từng bênh vực phụ nữ. Nếu không phải Trì Nhạn xảy ra chuyện, Trì Nguyệt nghĩ cô cũng rất khó hiểu được tâm lý của người bị hại và hậu quả sau một một vụ án xấu xa.
Lúc trước, người khăng khăng muốn báo cảnh sát là cô, người chịu tổn thương lại là Trì Nhạn.
Dường như chị gái đã quay về thời điểm ngây thơ nhất, đôi mắt đen láy trong veo. Trì Nguyệt đột nhiên thấy hơi buồn bực, lúc đi ra ngoài ăn cơm, thậm chí lúc vào nhà vệ sinh cũng không dám nhìn chằm chằm vào trong gương, cô sợ thấy đôi mắt mình đã trở nên đục ngầu vì thời buổi hỗn loạn này.
Trì Nguyệt không thể để Trị Nhạn ở lại Thân thành mãi.
Nói đúng lắm! Hôm nay cô phải nói rõ ràng!
Trì Nguyệt cau mày, nhìn đám người đang chặn đường này.
Không thể để cô ta đi!
Khi nào bọn họ mới được dọn đến nhà mới?
Trì Nguyệt không thể trả lời những câu hỏi này.
Trì Nguyệt vuốt tóc, vỗ lưng Trì Nhạn, dỗ dành cố ngừng khóc, lúc này mới quay sang nhìn đám đông đã yên tĩnh lại sau khi làm loạn.
Kiều Đông Dương không phải người vô trách nhiệm. Tôi sẽ cho mọi người một cầu giải thích.
Cô?
Có người nghi ngờ:
Cô... là ai hả?
Đổng San? Cô ấy làm gì?
Kiều Chính Sùng còn chưa nói hết câu, bà cụ đã tức giận cúp máy.
Kiều Chính Sùng đang chuẩn bị việc kiện cáo với Kiều Chính Nguyên, nhưng bây giờ còn đang sắp xếp tài liệu và chứng cứ, chưa chính thức khởi tố. Hơn nữa, vụ kiện của ông thuộc bộ phận dân sự. Còn việc Đổng San đã khiến ông mất hết mặt mũi, vốn ông không muốn làm lớn chuyện này, cảnh sát đột nhiên bắt giữ Kiều Thụy An, người duy nhất mà ông nghĩ đến là Đổng San.
Kiều Chính Nguyên an ủi bà cụ, lúc nói đến6 chỗ xúc động cũng than thở khóc lóc. Kiều Thụy An còn khóc nức nở quỳ xuống trước mặt bà cụ, cảm ơn bà cụ đã đòi lại công b5ằng cho mình. Vốn dĩ anh ta đã mù một mắt, lúc làm vậy lại càng đáng thương hơn. Bà cụ vừa đau lòng vừa khó chịu, sau khi khóc một trận thì không muốn ăn nữa mà đi thẳng lên lầu.
Người già ngủ không sâu giấc, lúc xe cảnh sát chạy ầm ầm vào trong sân đã đánh thức bà cụ.
A Phượng.
Bà cụ gọi người giúp việc:
Cô đi xuống xem đã xảy ra chuyện gì, sáng sớm ngày ra còn để người ta ngủ nữa không?
Nhà họ Kiều gào khóc um sùm, lúc này bà cụ gọi điện thoại cho Kiều Chính Sùng, lời lẽ cay nghiệt dường như đây không phải con ruột mà là một đứa con nuôi:
Mày thấy chưa đủ phiền phức đúng không? Có phải mày muốn cả nhà này đều tan nát mới bằng lòng bỏ qua không, có phải tạo chết đi thì mày mới hả dạ không?
Gần đây Kiều Chính Sùng bị mất ngủ, vừa chợp mắt đã bị đánh thức, nghe mẹ hỏi liên tục như thế cũng không hiểu ra sao.
Có có!
Trì Nhạn giành trả lời:
Nếu không báo cảnh sát, chẳng phải người xấu sẽ bắt nạt càng nhiều cô gái hơn sao?
Trì Nguyệt giật mình, cô im lặng nhìn Trì Nhạn một lúc lâu.
Ngày hôm nay rất nóng bức, mặt trời như quả cầu lửa treo cao trên đỉnh đầu, hong khô giọt nước cuối cùng ở Nguyệt Lượng Ổ.
Những cây non ủ rũ gục đầu trên sa mạc, bọn chúng không được tưới tằm, đang vùng vẫy giãy chết trong bão cát. Khuôn mặt người dân Nguyệt Lượng ổ lại quay về trạng thái xanh xao, không còn thấy vẻ đắc ý hài lòng và hăng hái trước đó nữa. Ánh mắt bọn họ thể hiện rõ sự mơ hồ và bối rối, ngày nào bọn họ cũng vây quanh Ủy ban, vây quanh tổ dự án đòi được giải thích.
Lúc nào mới có thể thanh toán khoản bồi thường đã thỏa thuận?
Dự án nhà tái định cư đã dừng lại, có phải Kiều Đông Dương đã ôm tiền bỏ trốn rồi không?
Có người tin, có người không tin, Du Vinh liên tục lặp lại lời nói dối này. Lúc Trì Nguyệt quay về đã giải quyết được sự khó xử của anh ta, người dân đều chuyển mục tiêu, bao vây xung quanh Trì Nguyệt.
Đề tài chỉ xoay quanh mẩy việc.
Anh đứng ở chỗ cao, rất khó nhìn thấy bầu trời của phụ nữ đứng ở chỗ thấp. Đội trưởng Quyền, bầu trời của bọn họ rất thấp, rất tối tăm, bọn họ không có năng lực tự bảo vệ bản thân, lại phải đối mặt với rất nhiều tai họa...
Quyền Thiếu Đằng đau đầu:
Bây giờ là xã hội pháp chế, cô Trì..
Cút! Cút hết đi!
Đỗ Minh Vũ cuồng loạn.
Bài toán khó năm đó lại bày ra trước mặt anh ta, anh ta không còn yếu đuối trốn tránh nữa mà lựa chọn dũng cảm bảo vệ cô gái mà mình yêu. Chỉ tiếc, vận mệnh không cho anh ta cơ hội nữa.
Đỗ Tiếu đứng trong đám đông khuyên nhủ:
Mọi người bình tĩnh nói chuyện, bình tĩnh nói chuyện.
Anh năm, anh đừng làm loạn, cẩn thận đánh trúng người khác.
Khoảng cách tư tưởng giữa đàn ông và phụ nữ, có lẽ xa xôi như Trái Đất vậy.
Trì Nguyệt bình tĩnh nói, không giống đang nói đùa:
Nhất là loại đàn ông như anh.
Tôi, tôi làm sao?
Quyền Thiếu Đằng không hiểu ra sao.
Cô xuống xe ở Ủy ban, vừa cầm vali vừa dắt Trì Nhạn còn đang ngơ ngác, bị mọi người vây quanh không đi được một bước nào.
Nhường đường đi!
Trì Nguyệt không muốn nói gì hết, cô bảo vệ Trì Nhạn ở sau lưng:
Làm phiền mọi người nhường đường.
Trì Nguyệt, không phải cô vừa trở về từ Thân thành sao? Cô nói rõ ràng đi!
Giọng nói người kia khá to, Trì Nguyệt nhìn sang thấy Đỗ Tiểu đang chen chúc trong đám đông. Mặt trời đã khuất, ai nấy đổ mồ hôi đầm đìa, Trì Nguyệt bị đám người bao vây lại, trong mũi đầy mùi mồ hôi nồng nặc khó tả, cảm thấy rất khó chịu.
Bây giờ tôi không thể trả lời mọi người.
Trì Nguyệt kiên nhẫn, cố gắng khiến giọng nói ôn hòa hơn, một tay dắt Trì Nhạn, một tay kéo vali muốn rời khỏi đám đông:
Giám đốc Du sẽ thông báo cho mọi người ngay khi có tin tức. Nhường đường đi, bác Vương, di Mã, làm phiền trảnh ra.
Bọn họ gào thét chen lấn về phía trước muốn nói chuyện với Trì Nguyệt.
Một mình Trì Nguyệt không thể bảo vệ Trì Nhạn, Du Vinh dẫn theo mấy người trong tổ dự án chạy ra cũng không chen được vào bên trong đám đông, chỉ có thể đứng ngoài lo lắng suông.
Vạn Xuân Lan khóc to nhào vào lòng anh ta.
Minh Vũ, anh sao thế? Làm sao thế, anh bị điên rồi sao?
Nhờ bài học lần trước, dù bọn họ thấy khó chịu nhưng cũng không có hành động quá khích.
Dù là vậy, Du Vinh cũng sắp bị làm phiền chết rồi.
Thế nhưng dường như Đỗ Minh Vũ không thấy chị ta, không hề thấy... Lúc này trong mắt anh không có chị ta.
Xuân Lan?
Cuối cùng Đỗ Minh Vũ đã tỉnh táo lại, ống tuýp trên tay rơi xuống đất, nhanh chóng kéo Vạn Xuân Lan đến kiểm tra vết thương trên tay chị ta.
Không được đi!
Bắt cô ta nói rõ ràng đi!
Đúng vậy! Trì Nguyệt, nếu không nể mặt cô, chúng tôi cũng không đồng ý để Kiều Đông Dương đến đây làm loạn như vậy! Bây giờ anh ta đi rồi, dự án dừng lại, chúng tôi không còn công việc, không còn gì nữa, cả nhà già trẻ lấy gì để ăn?
Lập tức có người hùa theo phong trào.
Ngày nào thức dậy cũng giống hệt một bác gái trong Ủy ban, liên tục lặp đi lặp lại những cấu giống nhau...
Điều khó khăn hơn là, những điều mà anh ta nói đều là dối trá.
Nếu tôi qua không tổ chức tiệc gia đình thì Kiều Thụy An cũng không ở lại đây. Anh ta ngơ ngác mở mắt ra, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã bị cảnh sát bắt giữ, sắc mặt trắng bệch không nói được câu nào. Kiều Chính Nguyên và vợ ngủ ngay phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng động vội mặc quần áo chạy ra đã thấy con trai bị kéo ra ngoài, khi ông ta và bà cụ chạy ra cửa thì Kiều Thụy An đã ngồi lên xe cảnh sát. Cả nhà náo loạn, khuôn mặt Kiều Chính Nguyên tái mét bước tới muốn hỏi rõ ràng, nhưng cảnh sát đến đây hôm nay... lại không buồn giải thích.
Bọn họ chỉ lấy giấy chứng nhận và yêu cầu người nhà ký tên, không hề giải thích bất cứ điều gì.
bây giờ vẫn không thể sao?
Cút ngay!
Trì Nguyệt nổi giận.
Căn cứ vào lời khai của tên đồng phạm, cảnh sát đã tìm đến người bị hại. Thế nhưng không ai muốn đứng ra làm chứng, thậm chí có người bị hại còn không muốn thừa nhận, hoặc không dám để chồng hay bạn trai biết việc này, sự xuất hiện của cảnh sát khiến bọn họ sợ hãi cứ như mình mới là người phạm tội.
Quyền Thiếu Đằng rất lo lắng về điều này, lúc Trì Nguyệt gọi cho anh ta hỏi thăm tình hình, anh ta còn phàn nàn với cô:
Tôi không hiểu nổi những người phụ nữ này. Không đi báo án thì thôi, bây giờ cảnh sát tìm đến tận cửa, Kiều Thụy An cũng bị bắt lại, chúng tôi chỉ muốn lấy lại công bằng cho bọn họ, bọn họ lại coi chúng tôi như đảm thú dữ, sợ hãi né tránh.
Trì Nguyệt cũng rơi nước mắt.
Cầu xin mọi người, tha cho em gái tôi, cầu xin mọi người, tha cho em gái tôi...
Những câu nói quen thuộc vang lên bên tai như một cái tát đánh vào mặt Trì Nguyệt. Hai gò má đỏ bừng, lỗ tai vang lên ong ong, cô đã tức giận đến cực điểm. Lúc trước có quá nhỏ không thể bảo vệ chị gái,
Trì Nguyệt im lặng một lúc lâu:
Tôi có thể hiểu được.
Quyền Thiếu Đằng:
...
Người dân không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tổ dự án lại biết rõ.
Bọn họ không muốn sự cố gắng của mình bị hủy hoại trong chốc lát, vẫn đang kiên trì chờ đợi, Du Vinh nói với người dân rằng dự án xuất hiện vấn đề kỹ thuật, cần phải giải quyết triệt để, không lâu sau sẽ khởi công lại. Dù sao tiến đầu tư giai đoạn đầu lớn như thế, tuyệt đối không thể bỏ dở giữa chừng.
Đám đông yên tĩnh lại.
Vạn Xuân Lan tóc tai bù xù đứng trước mặt anh ta, chị ta ôm cánh tay nhìn chồng mình. Khi chị ta nhào đến muốn giữ chặt Đỗ Minh Vũ lại bị anh ta đánh trúng cánh tay.
Mọi người anh một câu tôi một lời, cảm xúc trở nên kích động vô cùng đáng sợ, Trì Nhạn mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi ôm chặt lấy Trì Nguyệt Trì Nguyệt sợ những người này làm chị gái phát bệnh thì nổi giận.
Các người còn không tránh ra, tôi sẽ báo cảnh sát!
() Một nhà tâm lý học xã hội.
Mái tóc Trì Nguyệt bị kéo rối tung, không biết vali đã rơi đâu mất.
Đồng bọn của Kiều Thụy An đã khai nhận, hai người bọn họ đã tham gia tất cả năm vụ án tấn công tình dục, trong đó có bốn cô gái lựa chọn giữ im lặng, không báo cảnh sát. Cô gái duy nhất báo án lại bị điên.
Đây đúng là hành động của súc vật.
Ha!
Trì Nguyệt cười lạnh:
Vừa nãy mấy người bắt tôi giải thích, bây giờ lại hỏi tôi là ai?
Ảnh mắt lạnh lùng và sắc bén liếc nhìn đám người xung quanh, cô im lặng cúi người nhặt vali, kéo Trì Nhạn rời khỏi đám đông.
Ôi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.