• 1,487

Chương 312: Anh đã về


Lúc Trì Nguyệt về đến nhà, Vụ Phượng vừa nghe được tin tức vội vàng chạy ra, ba mẹ con gặp nhau ở trước cửa, thấy hai đứa con gái tóc tai 8rối bù quần áo xộc xệch, Vu Phượng ngơ ngác đôi mắt đỏ hoe, bà im lặng đi vào sân lấy một cái đòn gánh.


Là đứa chó chết nào bắt 3nạt con gái tao! Tao liều mạng với chúng mày!

Trì Nguyệt bận rộn hơn nửa tháng, không thể không từ bỏ suy nghĩ hoang đường này...
Sau đó, cô bắt đầu khinh bỉ suy nghĩ ngây thơ của mình.
Một là yêu cầu chính quyền Cát Khẩu đầu tư kinh phí để khắc phục khó khăn. Nguyệt Lượng Ổ là công trình dân sinh có tính khả thi rất cao - đây là cách mà hai vị chuyên gia già dạy cô. Phần thứ hai là ý tưởng riêng của Trì Nguyệt, cô viết lại kế hoạch dự án và bảng lợi nhuận vô cùng chi tiết, chuẩn bị sẵn sàng huy động vốn từ xã hội và doanh nghiệp khi không còn cách nào khác.
Ý tưởng đã có, nhưng lại không dễ thực hiện.
Hai vị chuyên gia già thấy cô vẫn đang kiên trì, hơn nữa còn chuẩn bị tài liệu cặn kẽ như vậy cũng ngạc nhiên, bọn họ vừa kích động vừa cảm động, khen cô có sáng tạo và kiên cường. Trì Nguyệt hỏi hai vị chuyên gia rất nhiều vấn đề mà mình không hiểu, hai người họ đều biết gì nói nấy, dù có nên nói hay không, bọn họ đều giải thích rõ ràng cho cô.
Sau khi bàn bạc, Trì Nguyệt quay về Nguyệt Lượng B, viết hai phần kế hoạch.
Có lẽ đã quá mệt mỏi, tối đó Trì Nguyệt ngủ rất say, cả đêm đều mơ thấy mấy thứ lộn xộn. Cô mơ thấy Trì Nhạn lại phát bệnh, đau đớn gào hét, lại mơ thấy xe cảnh sát chạy vào Nguyệt Lượng Ổ, Kiều Đông Dương bị còng tay áp tải lên xe...
Anh vẫn để mái tóc ngắn ngủn, mặc áo giáp vàng
như ngày bọn họ gặp nhau, anh lạnh lùng nhìn cô:
Đừng chờ anh nữa. Chúng ta chia tay đi.

Đỗ Tiểu:
...

Cô ta và Trì Nguyệt cùng học tiểu học và trung học, lúc đó Trì Nguyệt không sắc sảo, không vô tình với người khác như bây giờ. Thật không may, bây giờ Đỗ Tiểu phải đối mặt với một Trì Nguyệt sắc sảo, vô tình.

Đỗ Tiểu, nếu cô đến đây muốn nghe ngóng điều gì, tôi khuyên cô đừng nói ra thì hơn. Nếu không, đừng trách tôi không nhớ tình cảm bạn học cũ.

Cô nói toạc ra như vậy khiến Đỗ Tiểu rất xấu hổ.
Tôi không đến nghe ngóng chuyện gì hết.
Đỗ Tiểu khẽ khàng nói, cô ta liếc nhìn phòng Trì Nhạn:
Anh năm nhà tôi nhờ tôi đến xem tình hình Trì Nhạn. Cậu cũng biết anh ấy không tiện.

Anh ta dọn dẹp vali, nói nhân lúc có thời gian rảnh rỗi quay về Thân thành thăm người thân.
Trong tổ dự án này, giám đốc Du là lãnh đạo lớn nhất, không ai có thể ngăn cản anh ta.

Vậy cũng đúng...

Du Vinh rời đi vào ngày thứ ba.
Cô yên lặng ngồi một lúc lâu, ép buộc bản thân phải tỉnh táo suy nghĩ. Cô muốn gửi tin nhắn cho Quyền Thiếu Đắng hỏi thăm tình hình hiện tại. Thế nhưng thấy bây giờ đã là hai giờ sáng, chắc chắn Quyền Thiếu Đằng đã đi ngủ rồi. Với tính cách của anh ta, nếu chọc giận anh ta, e rằng sẽ không làm được chuyện gì hết.
Trì Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến Trì Nguyệt vô cùng bực bội. Cô sờ soạng điện thoại đặt bên gối đầu, thấy là một số lạ gọi đến, vừa nghe máy đã mắng chửi:
Nửa đêm còn gọi điện thoại làm phiền? Bị điên à?
Người ở đầu bên kia không nói câu nào, chỉ có tiếng gió vù vù, đó là tiếng động mà Trì Nguyệt vô cùng quen thuộc, dường như nó đang muốn lật tung cả vùng đất này.
Alo?
Trì Nguyệt nghe thấy tiếng gió, dần bình tĩnh lại:
Không nói gì thì tôi cúp máy đấy.


Trì Nguyệt.

Trì Nhạn lắc đầu, lại gật đầu, cô chỉ dùng động tác cơ thể để trả lời, chứ không chịu nói chuyện.
Trì Nguyệt đột nhiên nhớ đến lúc Trì Nhạn vừa phát bệnh, khi đó chị cũng trốn trong phòng không chịu giao tiếp với ai, luôn tỏ ra hoảng sợ và kháng cự khi nghe thấy giọng nói của người xa lạ.
Đương nhiên Trì Nguyệt cũng không thể.
Cô tiễn Du Vinh đến cạnh xe, bắt tay anh ta.

Giám đốc Du, đi đường bình an.


... Tạm biệt.
Du Vinh nói rất chậm, giọng nói trầm thấp hơi khăn.
Anh là một doanh nhân, luôn đứng từ góc độ của mình để nhắc nhở Trì Nguyệt.
Cũng như rất nhiều năm trước, anh luôn đóng vai một người anh trai trong cuộc sống của Trì Nguyệt.
Lúc Vương Tuyết Nha ở bên bà còn tốt, ít nhất còn có người nói chuyện. Mấy ngày trước là sinh nhật ông Vương, Vương Tuyết Nha đã quay về nhà, một mình Vu Phượng buồn bực ngồi trong nhà cả ngày, bà
tức giận mà không mắng ai được, lại không muốn ra ngoài, đã sắp buồn bực đến bị bệnh rồi.
Du Vinh ngơ ngác:
Tôi cũng tin tưởng Tổng giám đốc Kiều, thế nhưng...

Trì Nguyệt nhìn anh ta, khóe môi nhẹ cong lên, thái độ thoải mái:
Cuộc sống là một đấu trường, đôi khi thành công hay thất bại chỉ nằm trong một suy nghĩ. Sự lựa chọn trong thời điểm quan trọng sẽ quyết định địa vị và tương lai một người, là ăn thịt, ăn canh hay phải nhịn đói, đều do mình tự chọn.

Trì Nguyệt mỉm cười, nhìn đôi mắt anh ta đỏ hoe, cô buông tay ra:
Hoan nghênh anh lại đến Nguyệt Lượng ổ.

Ánh mắt Du Vinh hơi trốn tránh, cảm thấy lúng túng vì bị người ta nhìn thấu.
Chia tay, lại là chia tay.
Trong lòng Trì Nguyệt càng lúc càng trống rỗng.
Đây là một giá trị cực lớn.

Đừng do dự, chỉ có tiền tài mới đổi được sự bình đẳng cao nhất, đổi được quyền lên tiếng với thế giới. Chỉ cần có kết quả tốt, không quan trọng việc giành lấy bằng cách nào.
Thiệu Chi Hành đã nói vậy.
Cô hiểu rõ tình hình trong tổ dự án, công ty đầu tư chính là Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, nhưng người bỏ vốn chủ yếu là công ty Crown. Khoa học Kỹ thuật Đông Dương do Kiều Đông Dương sáng lập ra, nhưng công ty này chủ yếu nghiên cứu phát triển khoa học kỹ thuật, nói cách khác thì là nơi để đốt tiền, số vốn quay vòng cũng không nhiều. Tiến hành một dự án lớn như vậy vẫn là Crown bỏ tiền ra đầu tư, nghiệp vụ của Crown còn bao gồm cả người máy mà Kiều Đông Dương đang phát triển. Thế nhưng Crown thuộc về Kiều thị, bây giờ Kiều thị bắt dừng dự án và cũng đã cắt đứt khoản tiền đầu tư giai đoạn sau, tương đương với việc cắt lương thực của Nguyệt Lượng 0.
Dự án không thể tiếp tục nếu không có tiền.
Trì Nguyệt thầm thở dài:
Vậy em mang cơm vào trong phòng, không để người khác nhìn thấy chị, được không nào?

Trì Nhạn nghe vậy, khuôn mặt căng thẳng mới thả lỏng hơn, nhẹ nhàng gật đầu.

Bây giờ cô sắp xếp những thứ này làm gì? Có tác dụng không?


Có lẽ có, có lẽ không.
Trì Nguyệt trả lời lập lờ nước đối:
Nhưng tôi không muốn đến khi cần dùng, lại không có gì để dùng.


Hả?
Trì Nguyệt ngạc nhiên.

Vợ tôi phải nuôi con một mình, cô ấy rất vất vả, tôi đã ở lại đây rất lâu không thể giúp đỡ việc nhà... Cô ấy bắt đầu có ý kiến rồi.
Du Vinh càng nói càng nhỏ:
Cô ấy muốn tôi về Thân thành.

Trì Nguyệt mãi không nói gì, cô vẫn là một đứa trẻ trong xã hội này.
Thiệu Chi Hành nói tiếp:
Đây mới là vấn đề quan trọng nhất phải giải quyết. Nếu không, dù có xí nghiệp khác muốn bơm tiền cho Nguyệt Lượng , cũng không được. Đông Dương không có người cầm quyền.

Không nhắc đến Trì Nhạn còn tốt, vừa nhắc đến Trị Nhạn, Trì Nguyệt càng cau có khó chịu hơn.
Nếu anh ta cho rằng việc ngày hôm nay có thể xóa bỏ sự áy náy của anh ta, vậy thì anh ta thành công rồi. Trì Nhạn sẽ không biết, cũng không quan tâm lựa chọn ban đầu của anh ta!


Trì Nguyệt, anh năm nhà tôi thật lòng quan tâm đến Trị Nhạn... Hôm nay anh ấy đã đánh nhau với nhiều người như vậy, lúc tôi đến, chị dâu tôi còn đang ngồi khóc.
Trì Nguyệt vừa nghe vừa ăn, còn không buồn ngẩng đầu lên.

Được rồi.
Trì Nguyệt cụp5 mắt, thấy Vu Phượng quá tức giận, cô đành phải đổi cách khác:
Con và chị còn chưa ăn cơm đâu.

Vụ Phượng giật mình, tâm trạng kích động dân bình tĩnh lại.
Du Vinh không dám nhìn vào mắt cô:
Là tôi tự triển khai dự án này, bắt đầu từ con số không... Đầu tư rất nhiều sức lực và tình cảm, đương nhiên tôi không nỡ rời đi. Thế nhưng, gia đình tôi thật sự khó khăn.


Không dễ lựa chọn sao?
Trì Nguyệt mỉm cười hỏi.

Chị ơi, chị ăn xong phải chơi với Thiên Miêu đấy, nó rất nhớ chị.

Trì Nhạn không ngẩng đầu lên, im lặng không có phản ứng gì. Trì Nguyệt nhìn chị ăn xong, dọn dẹp bát đũa đi ra phòng khách.
Du Vinh không phải nhân viên Khoa học Kỹ thuật Đông Dương mà là nhân viên công ty Crown, dù sao cũng có mối quan hệ ở đó, muốn quay về cũng không khó.
Trì Nguyệt bình tĩnh hỏi:
Anh thấy thế nào?

Trì Nguyệt phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Ngày hôm sau đến khu văn phòng tổ dự án, Trì Nguyệt đi tìm Du Vinh.
Cô hiểu rồi, Du Vinh chỉ đang nói một phần nguyên nhân mà thôi.
Một phần khác mà anh ta chưa nói đến cũng không tiện nói ra là, vợ Du Vinh không muốn chồng mình lãng phí thời gian ở đây nữa, tiếp tục đi theo Kiều Đông Dương có lẽ anh ta cũng phải ăn bữa nay lo bữa mai. Nhưng quay về Thân thành, một người tài giỏi như anh ta sẽ tìm được một tương lai tốt đẹp hơn.

Con đi từ đầu về, sao chưa ăn cơm?


Về từ Thân thành, vừa xuống máy bay đã ngồi xe về đây, không có chỗ để ăn.


Mẹ...
Trì Nguyệt kéo bà lại:
Không sao đâu.


Bọn chúng khinh người quá9 đáng, khinh người quá đáng! Bắt nạt nhà chúng ta không có đàn ông, tưởng mẹ con chết rồi hả?
Vụ Phượng giận đến mức liên mồm mắng chửi.6 Trì Nguyệt tin chắc nếu có buông tay ra, hôm nay Vu Phượng không đánh chết người thì không chịu được.
Cánh tay cứng rắn của Vu Phượng dần mềm xuống, Trì Nguyệt cướp lấy đòn gánh trong tay bà ném vào góc sân.

Con đói quá!


Được.

Cử chạy đôn chạy đáo như vậy cũng tổn tận một tháng.
Trì Nguyệt đi gặp mặt mấy vị lãnh đạo ở Cát Khẩu, nhận được câu trả lời khá lúng túng. Bọn họ công nhận ý tưởng của cô, nhưng... Cát Khâu quá nghèo, không lấy ra được đồng nào, nếu không cũng chẳng đợi Kiều Đông Dương đến đầu tư.
Không có tiền, có lý tưởng cũng có ý nghĩa gì? Chỉ là những điều viển vông mà thôi.
Không phải Trì Nguyệt không hiểu, mà là không muốn.
Nếu nói người nổi tiếng trên mạng là một hình thức kinh tế, vậy Trì Nguyệt - quán quân cuối cùng của Trời Sao là một người vô cùng nổi tiếng trên mạng. Từ sau khi cô đoạt được giải quán quân đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không cần biết quan điểm và những lời khen chê về cô ở trên mạng, số lượng fan hâm mộ của cô vẫn đang tăng lên, dù cô không hoạt động chuyên nghiệp cũng nhận được sự chú ý.
Lúc cô đang ăn cơm, Đỗ Tiếu lại đến.
Trì Nguyệt cau mày, cô không hề chào đón vị khách không mời mà đến này.
Trì Nguyệt thở dài:
Nếu có Kiều Đông Dương ở đây thì tốt rồi.


Ừ.
Thiệu Chi Hành không phản đối, cũng không hỏi cô về vụ án, sau khi nói chuyện xong lại quan tâm hỏi:
Cần tôi giúp gì không?


Có chứ.
Thiệu Chi Hành nói với cô:
Thế nhưng tôi nghĩ điều đầu tiên em phải giải quyết không phải vấn đề này, mà là vấn đề bên Khoa học Kỹ thuật Đông Dương...


Là sao?

Du Vinh:
...

Trì Nguyệt không nói thêm gì nữa, cô chỉnh sửa lại tài liệu dự án như lúc làm việc với Kiều Đông Dương, cô làm đầu ra đấy, thái độ rất nghiêm túc. Du Vinh ngồi nhìn một lúc lâu, không nhịn được thở dài.
Trì Nhạn nhìn sang, dường như bị làm phiền, đôi mắt đong đầy sự sợ hãi chậm rãi lắc đầu.

Không muốn ăn à?
Trì Nguyệt hỏi.
Cô ngã xuống đất, trên đầu đầy cát, hai bàn tay vùi sâu vào cát, cơn gió thổi cát đến che mờ đôi mắt cô, trái tim đau đớn như bị rạch ra một vết thương lớn. Cô mệt mỏi, mất mát... cho đến khi tỉnh lại.
Không chỉ trong giấc mơ, thực tế còn khiến người ta mệt mỏi hơn.
Hôm nay nhân cơ hội trút ra cơn giận, bà thấy thoải mái hơn nhiều, vội vàng đi vào nhà bếp.
Buổi sáng vẫn còn thừa cơm, Vu Phượng làm thêm mấy món rồi mang vào nhà. Mặt trời như thiêu như đốt, gió thổi mạnh hơn, thấy Trì Nguyệt vẫn ngơ ngác đứng ở cửa ra vào, Vu Phượng lườm cô, gọi cô đi lấy bát đũa. Trì Nguyệt im lặng dọn bàn cơm, sau đó đi gọi Trì Nhạn. Sau khi quay về từ Ủy bản, Trị Nhạn vẫn không nói một lời. Vừa nãy Trì Nguyệt kiên quyết bắt cô nằm xuống giường nghỉ ngơi, lại ôm cả Thiên Cẩu và Thiên Miêu đến cạnh giường, bật một bài nhạc nhẹ nhàng để xoa dịu tâm trạng sợ hãi của cô. Thế nhưng Thiên Cẩu và Thiên Miêu nói rất nhiều, Trì Nhạn lại không có phản ứng, dường như cô không nghe được tiếng nhạc. Trì Nguyệt để cô ngồi thế nào, sau một lúc vẫn ngồi nguyên như thế, tư thể dựa vào đầu giường không hề thay đổi.
Trên điện thoại hiển thị tin nhắn đến, là Quyền Thiếu Đằng gửi vào lúc mười hai rưỡi.
Đã có kết quả xử lý việc của Kiều Đông Dương. Xin lỗi, cuối cùng tôi vẫn không giúp được cô.

Trì Nguyệt ngừng thở, đầu óc trống rỗng.

Đừng chắc chắn như thế, dù không có liên quan, Kiều Chính Nguyên cũng không dễ dàng trả lại Đông Dương đầu, còn phải tiến hành một vụ kiện nữa.

Phức tạp vậy sao?
Cô không biết Du Vinh có trở về không, nhưng cô nhất định phải nói cho người khác biết Du Vinh sẽ trở về. Một khi người dân biết Du Vinh không về nữa, mọi việc sẽ phát triển theo chiều hướng tệ hơn. Trì Nguyệt không muốn thấy điều này.
Một tuần sau, Trì Nguyệt sắp xếp xong toàn bộ tài liệu, đi tìm hai vị chuyên gia phụ trách dự án - bạn học thời đại học của Kiều Chính Sùng.
Trì Nguyệt biết lúc này Trì Nhạn lại rúc vào trong lớp vỏ của mình, cô lựa chọn chạy trốn vì không muốn bị tổn thương thêm nữa. Cũng may, Trì Nhạn không nói chuyện nhưng vẫn ăn cơm.

Ngon không?

Trì Nguyệt thấy vậy cũng hơi sợ.

Chị ơi, đi ăn cơm thôi!
Cô khẽ gọi.
Quyền Thiếu Đằng đã không giúp được, vậy kết quả cuối cùng là gì?
Trái tim Trì Nguyệt nhảy lên thình thịch, hô hấp khó khăn, sau khi cô hiểu rõ ý nghĩa của tin nhắn này thì cảm thấy cả thế giới như đang sụp đổ...
Du Vinh vô cùng lo lắng nhưng lại bó tay không có cách nào. Anh ta quan tâm đến vụ án của Kiều Đông Dương hơn bất kỳ ai, lúc gặp Trì Nguyệt cũng trông mong hỏi han.
Không biết.
Trì Nguyệt vẫn trả lời như trước:
Chờ thông báo đi.


Ôi!
Du Vinh ôm đầu, anh ta im lặng một lúc lâu rồi nói:
Có lẽ tôi không thể ở lại đây nữa.

Trị Nhạn lắc đầu.

Đói nhưng không muốn ăn?


Mẹ!
Trì Nguyệt quay sang:
Sau này đừng qua lại với bọn họ nữa.

Đã bị người ta chiếm lợi lộc, còn bị cắn ngược một cái, là ai cũng thấy khó chịu. Nhưng suy nghĩ của Trì Nguyệt và Vu Phượng không giống nhau, hoặc phải nói cô biết nhìn xa trông rộng hơn. Hôm nay cô đứng ở Ủy ban nói sẽ cho mọi người một lời giải thích không phải lời nói suông, cô thật sự nghĩ như vậy. Bọn họ đã đầu tư rất nhiều tiền bạc vào dự án, nếu cứ dừng lại như vậy, dù cô hay Kiều Đông Dương đều thấy không cam lòng. Thế nhưng, nếu tiếp tục dự án sẽ cần rất nhiều tiền đầu tư, ngoại trừ Kiều Đông Dương, còn ai dám bỏ ra số tiền đó?
Đỗ Tiểu lúng túng ra về. Lần này Vu Phượng không trách mắng Trì Nguyệt vì cô ta nữa, mà đứng ở cửa khinh thường

một tiếng rõ to.

Mẹ con nó chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Lúc trước Tiểu Kiều chưa xảy ra chuyện, nói gần nói xa nịnh nọt, nghĩ mọi cách để bấu víu tạo quan hệ với chúng ta, cứ muốn giải quyết mọi chuyện như người trong nhà. Bây giờ Tiểu Kiều xảy ra chuyện, nhà nó lại bắt đầu bỏ đi xuống giếng, đi nói xấu khắp nơi, mẹ nó.

Đôi mắt Trì Nguyệt nóng bừng, trong lòng vô cùng đau đớn.
Tiếng gió càng lúc càng lớn như đang cào xé bên tai, cô ôm đầu vùi vào trong chăn, nước mắt tuôn trào thấm ướt gối...
Cô nhìn đi nhìn lại tin nhắn này, nắm chặt điện thoại đến khi bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng vẫn không giúp được là sao?
Trì Nguyệt cười:
Mang tiến đến sao?

Thiệu Chi Hành cũng cười:
Được thôi. Tôi không có khả năng đầu tư vào Nguyệt Lượng Ổ, nhưng có thể đến mời em ăn cơm.

Ôi! Vụ Phượng thở dài, nhìn đôi mắt con gái đỏ hoe.

Con vào nhà chờ đi.


Tôi biết rồi.

Tan đàn xẻ nghé là việc thường tình, con người đều có quyền lựa chọn tương lai, Trì Nguyệt không trách Du Vinh, càng không thể yêu cầu người khác phải có tình cảm và ước mơ giống cô.

Người nhận thầu dự án Nguyệt Lượng X là Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, đương nhiên quyền sở hữu cũng nằm trong tay họ. Vấn đề hiện nay là, công ty đó có phải công ty con của Kiêu thị không, nó có quan hệ gì với Kiều thị? Kiều thị đã dừng đầu tư vào Nguyệt Lượng Ô, Đông Dương có thể cắt đứt liên hệ hay không? Nếu không thể thì em sẽ không được tiếp tục dự án này.


Tôi hiểu.
Trì Nguyệt từng cân nhắc vấn đề này:
Đông Dương thuộc về cá nhân Kiều Đông Dương, không liên quan đến Kiều thị.

Lúc liên hệ với anh, Trì Nguyệt còn thấy hơi sợ, cảm thấy ý tưởng này quá ngớ ngẩn, sợ anh sẽ cười cô. Không ngờ Thiệu Chi Hành xem bản kế hoạch xong, lại công nhận ý tưởng của cô:
Tôi thấy phương án này rất khả thi, nhưng còn cần bàn bạc chi tiết hơn.


Anh thấy được sao?
Trì Nguyệt vô cùng biết ơn.

Đương nhiên. Dù không lấy được nhiều tiền, ít nhất cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của xã hội, không hề có hại.

Thế nhưng tôi... lấy danh nghĩa gì đi kêu gọi mọi người đây?


Quán quân Trời Sao.
Thiệu Chi Hành cười nói:
Kiều Đông Dương đã tạo ra giá trị cực lớn cho em, chẳng lẽ em không biết lợi dụng nó sao?

Du Vinh nặng nề gật đầu, né tránh ánh mắt sắc bén của cô.

Cứ nghe theo trái tim đi.
Trì Nguyệt mỉm cười, chờ anh ta ngẩng đầu lên, cô nháy mắt với anh ta, sau đó chậm rãi ngồi xuống vừa sắp xếp tài liệu dự án trên bàn vừa nói:
Tôi tin Kiều Đông Dương, anh ấy sẽ không dễ dàng gục ngã. Anh ấy sẽ quay về.

Anh dạy cô kiếm tiền, dạy cô vượt qua cảm giác khó chịu trong lòng.
Công việc bán
đồ người lớn
không phải việc đáng xấu hổ, cô không trộm không cướp, tiêu số tiền kia vào nơi nên tiêu, có thể giúp đỡ người khác là kết quả tốt nhất. Cùng với lý lẽ như vậy, cô lợi dụng thân phận quán quân Trời Sao, lăng xê hình tượng bản thân để nhận được sự chú ý, nhận được tiền đầu tư là việc hợp tình hợp lý.
Anh Thiệu, anh cảm thấy cách này có khả thi không?
Trì Nguyệt vẫn còn nghi ngờ.

Không cần, gần đây tôi không có hứng thú ăn uổng lắm.
Trì Nguyệt không hy vọng Thiệu Chi Hành phải vất vả đến đây, cô từ chối:
Tôi còn có việc, chờ Kiều Đông Dương được thả ra, tôi sẽ mời anh ăn cơm.

Thiệu Chi Hành im lặng một lúc lâu.
Trì Nhạn gật đầu.

Không đói bụng à?

Những ngày qua Trì Nguyệt luôn lo lắng không yên, Vu Phượng cũng không thoải mái hơn cô. Đứa con rể từng khiến bà thấy tự hào đột nhiên vướng phải vụ kiện liên quan đến mạng người, ánh mắt người trong thôn dần thay đổi. Hiện thực trần trụi khiến người ta khó chịu, bà không còn là mẹ vợ quốc dân được người ta hâm mộ nữa, mà là một người bị người khác xa lánh.
Ai nhìn thấy bà cũng mỉa mai vài câu.
Cô lăn qua lộn lại trên giường, nghe tiếng gió đang gào thét bên ngoài, biết sáng sớm mai sẽ xảy ra bão cát, cuộc sống trên sa mạc luôn như vậy, có lẽ mãi mãi không kết thúc...
Những truyền thuyết non xanh nước biếc kia sẽ không quay lại nữa, cũng như Kiều Đông Dương vậy.
Một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học không có tiền, không có quan hệ, sao có thể nhận được sự ủng hộ từ phía Chính phủ?
Trì Nguyệt chuẩn bị khởi động kế hoạch thứ hai, nhưng sau khi có kiểm tra rất nhiều tài liệu thì nhận thấy suy nghĩ này quá trẻ con, cô không hiểu rõ phương thức hoạt động. Không còn cách nào khác, cô đành phải đi hỏi Thiệu Chi Hành.
Trong mơ, cô điên cuồng chạy theo xe cảnh sát... Chiếc xe đó càng chạy càng xa.

Kiều Đông Dương!

Trì Nguyệt sẽ không tỏ ra thân thiện với người không biết điều, cũng không cho người khác cơ hội công kích mình.

Trì Nguyệt, tôi cũng chỉ tốt bụng.
Đỗ Tiểu thở dài.
Không cần thiết.
Trì Nguyệt ngẩng đầu nhìn Đỗ Tiếu, nở nụ cười lạnh lẽo:
Quay về cảnh cáo những người kia giúp tôi, có việc gì cứ nhắm vào tôi, đừng động vào Trì Nhạn, nếu không bọn họ sẽ phải hối hận!

Bọn, bọn họ?
Đỗ Tiếu nói lắp:
Trì Nguyệt, cậu đang nói gì thế? Bọn họ là ai?
Trì Nguyệt cười lạnh:
Bọn họ là những người giống cậu đấy, mấy người chuyên lắm điều nhiều lời sau lưng người khác, còn có mấy người tạo ra mấy tin đồn thất đức kia nữa.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.