Chương 313: Ngọt ngào
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2752 chữ
- 2022-02-04 04:08:44
Ánh trăng mỏng manh chiếu xuống mặt cát, ánh sáng nhẹ nhàng bị gió thổi tan, không thể soi rõ ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông kia. Cánh cửa bị cát8 bao phủ, Trì Nguyệt kéo cửa ra, hạt cát rơi xuống đầy người.
Trăng sáng gió mạnh, trước mắt là bãi cát vàng mênh mông bát ngát, mấy cây Hồ 3Dương kiên cường đứng trước cửa nhà. Người kia đứng dựa vào chiếc xe việt dã ở sau gốc cây, cơ thể gầy gò cao lớn, trên vai đeo một cái balo phình t9o, trên mặt có vết cát bụi. Anh không đeo kính chắn gió, khẩu trang và mũ, mái tóc bị cắt ngắn ngủn, cả người bẩn thỉu như vừa được đào ra từ trong 6cát.
Đừng sủa nữa! Là người một nhà.
Nhị Hoàng không phục, bướng bỉnh tránh ra:
Gâu! Gâu gâu!
Nó không chịu nghe lời, Trì Nguyệt đành phải túm lấy nó buộc vào cọc gỗ ở bên cạnh nhà bếp.
Ngày mai nói tiếp.
Kiều Đông Dương nhắm mắt lại, dáng vẻ mệt mỏi:
Anh muốn ngủ một giấc.
Trì Nguyệt, đã rất lâu rồi anh không được ngủ một giấc tử tế.
Giọng anh lạnh lẽo, bình tĩnh như đang nói một việc vô cùng bình thường, chỉ có Trì Nguyệt biết trong câu nói này đã thể hiện rõ những nỗi khổ mà anh phải chịu. Trì Nguyệt nằm trong ngực anh, quan sát anh một lúc lâu. Đến khi thấy anh không động đậy nữa, cô mới chậm rãi xuống giường lấy một chậu nước, cầm khăn mặt sạch sẽ nhẹ nhàng lau mặt cho anh, sau đó thở dài đắp kín chăn cho anh.
Ừ. Em nói đúng rồi.
Ánh mắt Kiều Đông Dương như lưỡi dao nhỏ đâm vào lòng cô, giọng điệu buồn bã:
Anh đã thế này rồi, em vẫn bằng lòng chứa chấp anh sao?
Anh thấy sao? Trì Nguyệt lườm anh, kéo anh đi vào nhà:
Anh nhẹ nhàng thôi, đừng nói chuyện.
Kiều Đông Dương không nhúc nhích, đôi mắt đen láy cứ nhìn thẳng vào cô như vậy.
Trì Nguyệt đã mở cửa, thấy anh không nhúc nhích, quay lại hỏi:
Sao thế?
Kiều Đông Dương gãi đầu, phủi hạt cát trên đầu xuống, thở dài:
Anh không vào đầu. Vốn chỉ muốn đến gặp em một lát... Đừng làm phiền đến đi.
Trì Nguyệt cau mày:
Anh đừng sợ. Mẹ em không phải người nói nhiều.
Cuối cùng, có lẽ cảm thấy lời này không đáng tin lắm, cô lại khẽ nói:
Em sẽ dặn dò bà ấy, không để bà ấy đi nói lung tung.
Sao ngày thường mày thông minh thế, đến lúc quan trọng lại không có tác dụng gì.
Gâu gâu! Gâu gâu gâu...
Kiều Đông Dương liếc nhìn cô:
Em tưởng anh vượt ngục à?
Trì Nguyệt giật mình:
Chẳng lẽ không phải?
Trì Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về vai anh:
Sao anh lại vội vàng đi trong sa mạc giữa đêm hôm khuya khoắt thế này chứ...
Anh không hề có biện pháp phòng hộ gì, quần áo trên người rất mỏng, đây rõ ràng là đi chịu tội mà.
Anh phải đòi lại tất cả mọi thứ mà Kiều Chính Nguyên lấy từ anh.
Giọng Kiều Đông Dương lạnh lùng và trầm thấp, dù không hề có vẻ tức giận nhưng từng chữ đều lạnh băng, lạnh đến mức khiến đầu óc Trì Nguyệt cứng đờ, cô nhìn anh mãi mà không nói gì.
Cơ thể Kiều Đông Dương hơi cứng đờ, không biết có phải bị nhiễm lạnh rồi không mà lại hắt xì một cái, chỉ nhìn cô không nói gì.
Trái tim Trì Nguyệt siết chặt lại, cảnh giác nhìn quanh:
Anh đi vào với em đi!
... Đúng vậy, nhà họ Kiều phá sản rồi, em có nuôi tôi không?
Được, tôi nuôi anh!
Kiều Đông Dương bình tĩnh đứng sau lưng nhìn cô, anh nhét tay vào túi áo, dáng vẻ yên tĩnh, ôn hòa. Lúc này, tiếng chó rất ồn ào, nhưng thế giới trong mắt anh lại yên bình đến lạ, giống như một buổi chiều mùa hè nào đó, hai người dắt chó đi dạo trên cát...
Đi thôi.
Trì Nguyệt đi tới, kéo anh vào trong phòng:
Con chó này không ngoan bằng Thiên Cầu.
Để tránh bị anh phát hiện, có vùi mặt vào lòng bàn để che giấu.
Trì Nguyệt, bây giờ anh không còn gì cả, em còn bằng lòng ở bên anh không?
Người đàn ông nằm trong chăn đột nhiên lên tiếng khiến Trì Nguyệt giật mình. Cô tưởng anh đã ngủ thiếp đi, thì ra anh vẫn còn thức.
Vẫn chưa qua.
Trì Nguyệt ngạc nhiên:
Hả?
Gần đây cô bận rộn việc ở Nguyệt Lượng Ổ, cũng ít gọi cho Đẳng San để hỏi thăm tình hình của anh, hơn nữa người khác không nói cho cô biết số tài sản liên quan đến Kiều Đông Dương, cô cũng không hỏi đến. Thứ nhất để tránh bị nghi ngờ, thứ hai hoàn cảnh gia đình khiến cô không thể hiểu tại sao nhà họ Kiều phải đấu đá nội bộ vì một khoản tài sản khổng lồ.
Nghe Kiều Đông Dương nói vậy, lúc này Trì Nguyệt mới chậm rãi hỏi:
Bây giờ sao rồi?
Đôi mắt đen láy của Kiều Đông Dương nhìn thẳng vào cô một lúc lâu, anh nói:
Trì Nguyệt, anh không còn gì cả.
Trì Nguyệt:
?
Kiều Đông Dương ôm cô rất chặt như ôm một món bảo bối mất đi lại tìm về được. Anh không chịu buông tay, Trì Nguyệt giãy giụa mãi mà không thoát được, hơi sốt ruột:
Kiều Đông Dương, anh đừng như vậy...
Cái tên này...
Cũng may anh đang nhắm mắt, nếu không có phải che giấu những giọt nước mắt này thế nào?
Mùa hè trong sa mạc, ban ngày vô cùng nóng nực, nhưng vì nơi này khô ráo lại ít nước nên rất khó duy trì nhiệt độ, trời vừa tôi đã lạnh5 thấu xương. Kiều Đông Dương đi từ nơi có nhiệt độ cao đến Nguyệt Lượng Ổ lạnh lẽo, anh không có quần áo ấm, bộ quần áo mỏng manh trên người không chống đỡ nổi cơn gió điên cuồng và sự lạnh lẽo, anh gầy đến mức chỉ một cơn gió to thổi đến cũng có thể thổi anh bay mất.
Trì Nguyệt run lên, hốc mũi chua xót, cô vội cởi áo gió ra đưa cho anh, nhìn quanh một vòng:
Anh đi một mình à?
Ừ.
Kiều Đông Dương nhận lấy áo khoác nhưng không mặc vào mà khoác lên cho cô:
Đừng để bị lạnh.
Trì Nguyệt vừa cởi áo ra đã thấy lạnh, nhưng bây giờ cô không quan tâm vấn đề này, đôi mắt trong trẻo đầy căng thẳng, giọng nói cũng khẽ khàng hơn:
Anh cứ đến đây thế à? Không bị ai theo dõi chứ?
Người lớn tuổi ngủ không sâu, tiếng động ầm ĩ này đã đánh thức bà.
Trì Nguyệt nói:
Không ai đến cả, Nhị Hoàng đến thời kỳ mãn kinh rồi.
Cuối cùng nỗi lo lắng tích tụ trong lòng Trì Nguyệt đã dần biến mất. Không đợi Kiều Đông Dương nói tiếp, cô đã chủ động khom lưng ôm lấy anh:
Tốt quá, Kiều Đông Dương, tốt quá! Mọi chuyện đã qua rồi, sau cơn mưa trời lại sáng, tốt quá!
Cô kích động đến mức không tìm được từ ngữ gì để miêu tả tâm trạng.
Thế nhưng Kiều Đông Dương lại rất bình tĩnh, anh chậm rãi đưa tay vỗ về lưng cô.
Kiều Đông Dương:
...
Anh ghét bỏ nhìn bộ quần áo kia:
Em làm gì thế?
Trì Nguyệt, anh rất nhớ em!
Anh kề sát bờ môi lạnh lẽo vào tai cô.
Xem ra anh đã phải chịu lạnh rồi.
Hai khung cảnh từ rất lâu rồi xuất hiện trong đầu. Trì Nguyệt không ngờ câu nói đùa lúc đó lại trở thành sự thật, cô ngơ ngác mất một lúc, bật cười nói:
Chắc anh không ăn nhiều lắm nhỉ? Chắc chắn có thể cho anh ăn no.
Nụ cười quen thuộc vang lên bên tai.
Anh mặc vào rồi lại nói.
Không mặc thì không thể nói chuyện sao?
Đúng thế.
Trì Nguyệt! Em không nhận ra vì sao tôi mặc như vậy à?
Hả? Nhà họ Kiều phá sản rồi à?
Trì Nguyệt ngồi ngược sáng thoải mái ngắm nhìn anh, trong phòng rất yên tĩnh.
Cô thấy khuôn mặt anh gầy xọp đi, đột nhiên không kìm nén được cảm xúc đau đớn trong lòng, hốc mắt nóng bừng, nước mắt rơi xuống chăn. Cô vội vàng lau nước mắt, cắn chặt môi dưới không để mình phát ra tiếng động nào, nhưng không thể che giấu được hơi thở hổn hển.
Kiều Đông Dương không nói gì.
Hai người vừa vào phòng khách, Vu Phượng đang nằm trong phòng cất tiếng hỏi thăm:
Ai đến thế con? Có chuyện gì à?
Khoảng mười giây sau cô vẫn chưa phản ứng lại, cứ ngây ngốc ngồi nhìn Kiều Đông Dương.
Vẻ mặt em là sao, không vui à?
Kiều Đông Dương không hài lòng.
Trì Nguyệt không hiểu được việc của nhà họ Kiều, có vẻ Kiều Đông Dương cũng không muốn nói.
Em sợ à?
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng vuốt tóc cô, vén mấy sợi tóc rũ xuống ra sau tai cô, rồi lại vuốt ve vành tai cô, nụ cười lạnh lẽo:
Anh nhớ có người từng nói, cô ấy sẽ nuôi anh.
Chém gió.
Trì Nguyệt nhìn anh đầy vẻ trách móc, nhưng trong lòng vừa chua vừa ngọt.
Cảm giác được người khác nhớ mong hạnh phúc, có điều đây không phải lúc nói chuyện yêu đương mà nên cân nhắc giải quyết vấn đề thực tế. Trì Nguyệt cắt ngang những lời lẽ buồn nôn của Kiều Đông Dương, mặc kệ anh níu kéo thể nào cũng giãy giụa rời khỏi vòng tay anh, lục tung cả phòng tìm một bộ quần áo khá rộng rãi:
Anh mặc vào đi!
Không còn gì cả?
Không phải Kiều Thụy An đã bị tạm giam rồi sao?
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, mấy tháng chia xa khiến cảm xúc chồng chất thành một cồn cát trong lòng. Thế nhưng không ai lên tiếng, không ai động đậy, hai người chỉ nhìn nhau, tham lam ngắm nhìn khuôn mặt đối phương, cứ như vừa bừng tỉnh từ một cơn ác mộng dài, không ai dám động đậy vì chỉ sợ đây là mơ, sợ đối phương sẽ biến mất.
Trong phòng yên ắng, chỉ có tiếng gió xào xạc ngoài phòng.
Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt chậm rãi đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt anh:
Sao anh lại gầy thế này rồi?
Cô ngốc, em đang cười cái gì? Tôi là một kẻ phá của như vậy, nếu ngày nào đó tôi nghèo thật thì phải làm sao?
Không sao, tôi nuôi anh.
Có.
Trì Nguyệt im lặng một lúc, giọng nói hơi nghẹn ngào:
Nhưng em không muốn anh vượt ngục. Anh phải đối mặt với những điều này, dù bao lâu em cũng chờ anh... Trốn tránh không phải cách giải quyết vấn đề.
Kiều Đông Dương:
...
Anh cũng muốn nhẹ nhàng, thế nhưng...
Nhị Hoàng vừa sủa ầm ĩ vừa lao thẳng về phía Kiều Đông Dương từ trong bóng tối, Trì Nguyệt muốn ngăn cũng không ngăn được, lại không thể nói chuyện với chó, quát nó mấy lần nó cũng không nghe. Cô đành phải túm chặt phần lồng gáy, vỗ nhẹ lên mặt chó hai cái, vừa dạy dỗ vừa che miệng nó lại.
Trì Nguyệt, khó khăn lắm anh mới được ra ngoài, em muốn làm gì hả?
Đợi chút nữa chúng ta sẽ nói đến việc này, vấn đề hiện tại là anh đừng để bị cảm lạnh.
Anh không lạnh nữa. Em có thể nói chuyện rồi.
Sao anh lại thế chứ?
Trì Nguyệt không thể làm gì anh, bây giờ cũng đang lo lắng cho anh, cô thở dài đành phải nằm xuống gối vào tay anh:
Anh đã nghĩ kỹ phải giải quyết chuyện này thế nào chưa?
Kỳ gì cơ?
... Mẹ ngủ đi, mai dậy rồi nói.
Kiều Đông Dương im lặng một lát, chậm rãi nói:
Anh đã nói rồi, anh trốn đấy.
Anh..
Vừa nãy Trì Nguyệt không tin, bây giờ thấy anh nghiêm túc như vậy, đột nhiên hơi sợ hãi:
Anh nghiêm túc à?
Em sợ anh lạnh à? Việc này còn không đơn giản sao.
Kiều Đông Dương cong môi nhìn cô, đột nhiên nở một nụ cười xấu xa mà cô rất quen thuộc, anh kéo cô đi đến bên giường, không nói câu nào đã nằm xuống, sau đó kéo chăn lên đắp cho hai người, thoải mái thở dài:
... Cuối cùng đã được ngủ ở đây rồi. Thơm thật!
Trì Nguyệt nghiến răng:
Kiều Đông Dương...
Anh chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt sâu thắm đỏ ngầu nhưng lại sáng ngời.
Vụ án của anh đã được giải quyết rồi. Vụ việc này không rõ ràng, không đủ chứng cứ, không thể khởi tố được, em có cần xem bằng chứng không?
Trì Nguyệt trợn to mắt, cô không thể tin nổi, việc này quá vui mừng, quá bất ngờ...
Thế nhưng, đội trưởng Quyền.
Trì Nguyệt nhớ lại tin nhắn của Quyền Thiếu Đằng, nhưng trước khi nói hết câu cô đã nhớ đến tính cách của Quyền Thiếu Đằng. Nếu một người như anh ta gửi một tin nhắn trêu cô thì cũng không có gì kỳ lạ.
Đội trưởng Quyền có thể dọa chết người!
Trong đôi mắt cô đong đầy vẻ đau lòng những động tác lại do dự như người già cả. Kiều Đông Dương im lặng nhìn cô chằm chằm, theo động tác vuốt ve đầy ấm áp của cô, hơi thở của anh dần nặng nề hơn, cảm xúc trở nên kích động hơn, anh đột nhiên đưa tay ra kéo cô vào trong lòng, giữ chặt lưng cô, ghìm cả người cô trong lòng mình, tiếng lẩm bẩm khe khẽ gần như khàn đi.
Không phải nằm mơ. Không phải anh đang nằm mơ.
Để tiện chăm sóc Trì Nhạn, Vu Phượng ở trong căn phòng ngay bên cạnh phòng Trì Nhạn, một mình Trì Nguyệt ở trong căn phòng sát phòng khách nên khá yên tĩnh.
Hai người rón rén đi vào trong phòng, ảnh đèn trong phòng xua tan ánh trăng mông lung trong đêm tối, thể hiện rõ vẻ mệt mỏi trên mặt hai người.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí hơi kỳ quái.
Trì Nguyệt quan sát vẻ mặt anh:
Chẳng lẽ...
Cơ thể Trì Nguyệt cứng đờ, không tin nổi nhìn thẳng vào anh như đang nói
Sao anh lại làm ra chuyện ngu ngốc như thế?
, thế nhưng cô lại nói:
Em đi cùng anh.
Đi cùng anh làm gì?
Việc của Kiều Thụy An đã lộ ra, tại sao anh phải mạo hiểm như thế.
Trì Nguyệt lo lắng, tốc độ nói cực nhanh:
Em và anh đi tìm đội trưởng Quyền nói chuyện rõ ràng, nghĩ cách.
Đừng nhắc đến anh ta!
Giọng Kiều Đông Dương nặng nề. Dáng vẻ dữ dằn này khiến Trì Nguyệt giật mình:
Sao thế?
Khóe môi Kiều Đông Dương giật giật, không nhịn được hừ lạnh, lại kéo cô vào trong lòng, mấy hạt cát trên đầu anh rơi xuống cổ Trì Nguyệt làm cô thấy hơi ngứa, nhưng lần này cô không giãy giụa mà để mặc anh ôm thể hiện nỗi nhớ mong.
Kiều Đông Dương hắng giọng, cúi đầu tựa cằm vào vai cô. Trì Nguyệt đẩy anh ra:
Sao anh không trả lời câu hỏi của em?
... Ừ. Em nói đi.
Có phải anh vượt ngục không?
Nói đi! Anh bị ngu rồi à?
Trì Nguyệt thấy rất lo lắng về hành động của anh, tâm trạng lo lắng ngập tràn còn áp đảo cả cảm giác vui vẻ khi gặp lại. Trái tim cô sắp nhảy lên tận cổ họng, vội vàng muốn biết rõ vì sao đêm nay Kiều Đông Dương lại xuất hiện ở Nguyệt Lượng 0.
Lúc cô nhắc đến hành động của anh lại thấy tức giận.
Kiều Đông Dương không quan tâm, lẩm bẩm một câu:
Vì anh nhớ em lắm, rất nhớ, rất nhớ. Nếu tối nay không được gặp em, anh sẽ phát điên mất.
Khi đó rất vui vẻ, bây giờ lại chỉ còn đau đớn. Kiều Đông Dương nhìn cô một lúc lâu:
Trì Nguyệt, bây giờ anh đến tìm em thế này, có phải rất trơ tráo không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.