Chương 314: Sự kiêu ngạo của đàn ông
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 3017 chữ
- 2022-02-04 04:08:43
Trì Nguyệt dậy rất sớm, trong nhà không có cửa sổ, chỉ cần đóng cửa phòng lại là trong phòng sẽ tối đen như mực, chỉ có một vài tia nắng len lỏi qua 8kẽ hở nóc nhà bị bao phủ bởi cát vàng, lờ mờ thấy được đồ vật trong phòng.
Một ngày mới đã đến, căn phòng vẫn nhỏ bé như vậy, trong góc tườn3g vẫn chất đống mấy thứ linh tinh, dáng vẻ nơi đây vẫn giống hệt hôm qua, nhưng hôm nay lại khác biệt hơn, không khí cũng tươi mới hơn.
Trong Ủy ban rất yên tĩnh, những người chạy đến đòi giải thích đều đã giải tán.
Trì Nguyệt hơi bất ngờ:
Anh thuyết phục đám người đó kiểu gì thế?
Chị em đâu?
Trì Nguyệt cúi đầu húp cháo, không nhìn anh:
Gần đây bệnh của chị lại tái phát, muốn ăn trong phòng.
Trì Nhạn im lặng một lúc lâu, ánh mắt trong veo ngước nhìn cô:
... Hầu Tử cũng đến rồi sao?
Những ngày qua Trì Nhạn vẫn trong tình trạng không tỉnh táo, không hề nhắc đến Hầu Tử, không ngờ vừa nói đến Kiều Đông Dương, cô đã nghĩ đến Hầu Tử ngay, Trì Nguyệt hơi vui mừng, có lẽ tình hình của Trì Nhạn không tồi tệ như Trì Nguyệt đã nghĩ.
Kiều Đông Dương xoa huyệt thái dương, nụ cười hơi kỳ quái:
Muốn làm người thành thật cũng khó.
Anh đừng nói chuyện ngắt quãng, nói rõ xem nào.
Bàn tay đang cầm đũa của Trì Nguyệt hơi khựng lại:
Chờ em, em đi với anh.
Không cần. Em cứ ăn từ từ.
Khuôn mặt Kiều Đông Dương nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng:
Anh biết cân nhắc mà.
Trì Nguyệt vẫn nhớ việc bị mọi người chặn lại trong Ủy ban. Đến cô còn bị người dân bao vây, nếu Kiều Đông Dương không thể hứa hẹn sẽ khởi động lại dự án, anh sẽ bị đối xử thế nào?
Hầu Tử nói sẽ nhanh chóng quay về.
Trì Nhạn cụp mắt lẩm bẩm câu này.
Sau đó, mặc kệ Trì Nguyệt nói gì, Trì Nhạn cũng thờ ơ như không nghe thấy, không thể giao tiếp được nữa.
Vu Phượng thật lòng thật dạ quan tâm đến Kiều Đông Dương, nhưng Trì Nguyệt lại không ủng hộ việc để anh làm kẻ trốn chạy.
Con không cho anh ấy đi, mặc kệ xảy chuyện gì, con sẽ đối mặt cùng với anh ấy.
Khuôn mặt Vu Phượng cứng đờ:
Sao lại không thuận lợi?
Trì Nguyệt không thể giải thích ân oán trong nhà họ Kiều cho Vu Phượng nghe, có nói bà cũng không hiểu.
Kiều Đông Dương đang hút thuốc lá, trong cái gạt tàn thuốc đặt trên bàn làm việc đã có mấy đầu mẩu thuốc lá lộn xộn, anh mỉm cười, ánh mắt vẫn lười biếng như trước:
Bọn họ không chịu tin anh không có tiền.
Trì Nguyệt nhặt mấy tờ giấy ở dưới đất lên, nhìn sơ qua rồi ném vào trong thùng rác:
Là sao?
Xin lỗi, Thiên Cẩu.
Trì Nguyệt mỉm cười:
Tao đảm bảo, từ ngày hôm nay tao sẽ không bắt mày ngủ đông nữa.
Cảm ơn cô! Cuối cùng tôi không còn là một con chó chết nữa rồi.
Trì Nguyệt bật cười, không ngờ Thiên Cầu vẫn còn một chiêu nữa, nó uất ức nói tiếp:
Tôi không phải con ruột của cô mà Kiều đại nhân chưa từng đối xử với tôi như thế.
Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Đúng, mày là con ruột của Kiều đại nhân.
Đúng vậy, tôi là con ruột của Kiều đại nhân.
Thứ thay đổi không phải khuôn mặt đẹp trai kia, mà là tuổi trẻ và trái tim hăng hái.
Kiều Đông Dương không còn kiêu ngạo như trước nữa, vẻ mặt chững chạc và lõi đời, xen lẫn sự sâu lắng của người đàn ông trưởng thành.
Vu Phượng đánh giá cô, đột nhiên ngẩn ngơ như đã nghĩ đến điều gì đó, bà đứng bật dậy đi đến trước mặt cô, giơ tay lên vỗ nhẹ đầu cô như đang vỗ đầu một đứa bé, nghiến răng nói:
Con có bị ngu không? Cậu ấy đỗ xe ngay bên ngoài, trời vừa sáng, người cả thôn đều biết cậu ấy đã về. Đến lúc đó, muốn chạy cũng không thoát được.
Trì Nguyệt nhìn dáng vẻ căng thẳng của bà, đột nhiên hơi buồn cười.
Vu Phượng nheo mắt nhìn cô, có lẽ đã nhận được ra điều gì đó từ vẻ mặt cô, bà hít thật sau, lại đập cô khẽ mắng một câu, sau đó kín đáo nhét túi tiền cho Trì Nguyệt:
Có phải con bị ngu rồi không? Không thể tiếp tục dự án này, cậu ấy còn ở lại Nguyệt Lượng 6 được sao? Nhanh, bảo cậu ấy cầm tiền... nhanh chóng chạy đi! Nếu không sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống mất thôi!
Trì Nguyệt:
...
Kiều Đông Dương nhìn cô, vừa dập tắt điếu thuốc vừa dùng tay quạt để mùi thuốc trong phòng nhạt bớt.
Anh không ngủ được.
Vậy dậy rửa mặt ăn cơm đi.
Anh không đói.
Em đã nấu xong rồi.
trong nhà Trì Nguyệt, dù muốn rửa mặt hay sử dụng phòng vệ sinh đều khá bất tiện. Lúc trước, Kiều Đông Dương không quen được, dù anh cố kiềm chế sự khó chịu thì hàng lông mày cũng hơi cau lại, nhưng hôm nay anh rửa mặt rất đơn giản, hành động gọn gàng nhanh chóng, không còn là anh Kiều được nuông chiều từ bé tạo ra một đống tật xấu nữa.
Trì Nguyệt nhìn anh mặc phong phanh, tìm một chiếc áo của mình cho anh:
Anh mặc thêm vào buổi sáng hơi lạnh.
Kiều Đông Dương nhìn cô:
Không cần. Đợi lát nữa anh sang bên kia sẽ có quần áo.
Anh ở lại Nguyệt Lượng Ổ lâu vậy rồi, cũng có đầy đủ đồ dùng hằng ngày.
Trì Nguyệt thấy vậy thì than thở:
Tất cả đều là bọn họ tặng à?
Kiều Đông Dương nhún vai:
Ừ.
Trì Nguyệt:
...
Anh đã nói thật cho bọn họ biết anh không có tiền, tạm thời chỉ có thể dừng dự án... Thế nhưng, bọn họ không tin.
Kiều Đông Dương cong môi nhìn cô:
Bọn họ tưởng anh không muốn đầu tư nữa, không còn tin tưởng Nguyệt Lượng 3 nữa. Vì vậy bọn họ không hề làm khó anh, còn nói rất nhiều lời lẽ tử tế.
Theo sự chỉ dẫn của anh, Trì Nguyệt thấy một đống đồ được đặt cạnh tường, nào là trứng gà, khoai tây, đủ loại đồ ăn, đồ uống, đồ dùng đều được đặt lộn xộn ở chỗ đó.
Nhớ lại ngày đó cô bị bắt nạt, tình hình bên Kiều Đông Dương thật sự quá khó tin.
Trì Nguyệt không hiểu, cô kể lại việc này cho Thiệu Chi Hành, còn nói rõ nghi ngờ của mình.
Kiều đại nhân cũng rất yêu cô. Tôi cũng rất yêu cô.
Cậu nhóc này có năng lực học đi đôi với hành rất mạnh, Trì Nguyệt hít sâu, cúi đầu áp mặt lên đầu nó:
Mày rất ngoan. Tao cũng yêu mày, Thiên Cầu.
Tiểu Kiều, ăn thêm đi.
Vâng ạ. Cảm ơn đi.
Đĩa dưa này do Nguyệt Nguyệt xào đấy, cháu nếm thử xem.
Vâng ạ, dì để cháu tự gắp.
Ánh mắt Kiều Đông Dương nặng nề, anh khẽ ừ, không hỏi tiếp nữa.
Bữa cơm này khá yên tĩnh, vốn dĩ Vu Phượng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng Trì Nguyệt đã dặn bà không được hỏi lung tung trước mặt Kiều Đông Dương, bà đành phải kiềm chế sự tò mò, thỉnh thoảng mới nói một câu quan tâm.
Được, làm phiền cô nói với Kiều đại nhân, tôi rất yêu anh ấy.
Trì Nguyệt xoa đầu nó:
Kiều đại nhân cũng rất yêu mày.
Trì Nguyệt chờ ở nhà khoảng hai tiếng, nghe thấy bên ngoài ồn ào, nghe thấy từng tiếng bước chân vội vàng chạy qua trước cửa nhà là biết những người kia đã đi tìm Kiều Đông Dương, nhưng cô không đi ra ngoài mà ở nhà với Trì Nhạn.
Sau ngày hôm đó, Trì Nhạn trở nên rất nhạy cảm, chỉ cần có tiếng động dù là nhỏ nhất cũng sợ đến run rẩy.
Thể này còn đáng sợ hơn cả một bữa ăn đôi bên khách sáo, Kiều Đông Dương vội vàng ăn xong rồi rời bàn.
Trì Nguyệt, anh đến Ủy ban một lát.
Trì 9Nguyệt vô thức cong môi, chậm rãi quay sang nhìn người bên cạnh.
Cuộc gặp gỡ đêm qua như một giấc mơ, bất ngờ, vui sướng rồi bình tĩnh, Kiều6 Đông Dương đang ở đây, ở bên cạnh Kiều Đông Dương là cuộc sống tốt đẹp nhất. Mặc kệ từ nay về sau anh không có gì hay có được rất nhiều thứ, anh vẫ5n luôn là của cô. Dù nghèo hèn hay giàu sang thì hai người sẽ luôn bên nhau. Hai người vẫn còn trẻ, có thể chung tay tạo dựng cuộc sống, có thể thay đổi hiện thực, có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, trong lòng Trì Nguyệt rất yên ổn. Anh là Kiều Đông Dương, nếu anh không thể đối phó với chuyện này, sao có thể trở thành vị thiên tài trong truyền thuyết chứ?
Trì Nguyệt ăn cơm xong vào phòng thăm Trị Nhạn, lại về gọi Thiên Cẩu tỉnh lại, nói cho nó biết Kiều Đông Dương đã quay về.
Trì Nguyệt nhìn dòng chữ trên điện thoại, hai gò má dàn nóng bừng.
Thiệu Chi Hành quá sắc bén, không cần cô nói ra, anh đã biết mục đích khi cô nói chuyện với anh.
Tốt quá!
Vụ Phượng giậm chân thật mạnh, không thể kiềm chế được tâm trạng của mình, bà xoa tay đi vòng quanh hai vòng, hưng phấn khua chân múa tay:
Tốt quá, mẹ xem đám người kia còn dám nói gì nữa. Lần này cậu ấy đến đây mọi việc đều ổn thỏa, chúng ra sắp có nhà mới, mẹ Tiểu Tiểu cũng không dám nói lung tung ở trước mặt mẹ nữa.
Mẹ..
Trong lòng Trì Nguyệt nặng nề, bất đắc dĩ nhìn Vu Phượng, cô không nỡ nói toạc sự thật ra với bà nhưng không thể không nói:
Mẹ giữ mồm giữ miệng đừng nói lung tung. Dự án này... trong chốc lát, có lẽ... Ừ, không thuận lợi như thế.
Trì Nguyệt rất muốn đi chung với anh, nhưng thấy anh rất kiên quyết, cô đành gật đầu.
Được, lát nữa em đến sau.
Ngày hôm nay Nguyệt Lượng ổ rất ồn ào, dường như Trì Nhạn cũng có thể cảm nhận được điều này, chỉ cần có tiếng bước chân vang lên, cô sẽ túm chặt tay Trì Nguyệt, khẽ khàng gọi:
Nguyệt Nguyệt.
Trì Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về:
Chị đừng sợ, Kiều Đông Dương đã về rồi, anh ấy sẽ có cách giải quyết.
Trì Nguyệt gật đầu, không ép buộc anh.
Sáng nay Trì Nguyệt nấu cháo loãng và mấy món ăn kèm, còn có bánh bột ngô do Vụ Phượng làm bữa sáng đơn giản được bày trên bàn còn bốc hơi nóng là hương vị mà Kiều Đông Dương quen thuộc. Anh rửa tay sạch sẽ ngồi vào bàn, thấy đôi mắt Vu Phượng đỏ hoe, anh áy náy chào bà rồi hỏi Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương ngồi ở bàn làm việc phía đối diện:
Anh có tin anh ấy có thể làm lại từ đầu không?
Thiệu Chi Hành:
Tôi không thể trả lời vấn đề này. Thế nhưng nếu anh ta bằng lòng, tôi có thể đầu tư vào Khoa học Kỹ thuật Đông Dương.
Thiên Cầu chớp đôi mắt xanh thẳm, ngây thơ đáng yêu nói:
Kiều đại nhân ở đâu?
Anh ấy đi làm rồi.
Thiệu Chi Hành nói cho cô biết:
Méo mó có còn hơn không, dù em nói cho tôi biết Kiều Đông Dương không có tiền, tôi cũng không tin. Hơn nữa, những người đứng trong vực sâu quá lâu, chỉ cần có một tia nắng cũng sẽ thấy ấm áp, thấy mình được cứu rỗi. Ngoại trừ tin tưởng Kiều Đông Dương, bọn họ còn cách nào nữa? Trách móc? Oán hận? Chửi bởi? Điều này chỉ khiến bọn họ mất đi nhanh hơn, không ai muốn bị từ bỏ, người dân Nguyệt Lượng ổ không hề muốn thế.
Một người đã trải đời sẽ có cách nhìn nhận vấn đề khác biệt.
Cô chỉ nói:
Sẽ tốn một ít thời gian để hoàn thành một vài thủ tục...
Thủ tục?
Con nhìn mẹ làm gi?
Vẻ mặt Vụ Phượng nghiêm nghị, bà vội vàng về phòng lấy một cái tủi nhét vào trong tay Trì Nguyệt, vội vàng nói:
Nhân lúc trời còn chưa sáng, con bảo cậu ấy nhanh chạy đi. Mẹ cũng không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, cho con hết...
... Me!
Con cầm lấy đi.
Vu Phượng vỗ tay cô, cố chấp nói:
Mau đi gọi cậu ấy dậy.
Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Mẹ làm gì thế? Không phải Kiều Đông Dương bỏ trốn đầu...
Không phải?
Vụ Phượng hơi ngạc nhiên, vẻ mặt nặng nề nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ vui mừng, không phải là vui như điên, khóe môi cong lên không kìm nén được:
Ý con là, cậu ấy không sao het?
Suyt!
Trì Nguyệt ra hiệu bà nói nhỏ hơn, gật đầu:
Không sao.
Kiều Đông Dương im lặng ngồi dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc chậm rãi hút hết.
Trì Nguyệt vừa đi vào phòng đã đối mặt với ánh mắt đen láy của anh khiến cô hơi giật mình.
Anh dậy rồi à? Sao không ngủ thêm nữa?
Trì Nhạn chỉ bị dọa sợ thôi, qua mấy ngày sẽ tốt hơn.
Nguyệt Nguyệt, Hầu Tử đến rồi à?
Trì Nguyệt thấy hơi đau lòng, cô đến gần nhẹ nhàng ôm lấy anh như đang an ủi một đứa bé chịu thiệt thòi:
Dù sao anh cũng phải ăn một một ít chứ.
Kiều Đông Dương không từ chối nữa, anh nghe lời ngồi dậy đi giày, anh không ngẩng đầu lên, giọng nói cũng bình tĩnh nhưng vẫn có thể nghe ra sự lo lắng trong lời nói:
Di biết chuyện rồi à?
Trì Nguyệt gật đầu khẽ ừ
Em đã nói cho mẹ biết rồi.
Kiều Đông Dương không nói gì nữa.
Kiều Đông Dương nằm trên giường Trì Nguyệt ngủ một giấc thật ngon, nhưng đây không phải nhà mình, trạng thái tinh thần không thoải mái khiến anh không thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, Trì Nguyệt vừa dậy thì anh đã tỉnh rồi.
Anh nằm trong chăn của Trì Nguyệt, ngửi mùi hương thuộc về cô, trong lòng dân bình tĩnh lại, bây giờ mới có cảm giác đã quay về với cuộc sống.
Nghe chị hỏi lại, Trì Nguyệt mỉm cười:
Hầu Tử còn có việc cần làm...
Thấy chị thay đổi sắc mặt, Trì Nguyệt lập tức nói:
Nhưng anh ấy sắp đến rồi.
Nếu thế, sao cô lại để tối ngủ đông 78 tiếng, sao lại không quan tâm đến tôi?
Không phải Trì Nguyệt muốn Thiên Cẩu ngủ đông, mà lúc không có Kiều Đông Dương ở bên, Thiên Cẩu như một liều thuốc kích động cảm xúc, mỗi khi Trì Nguyệt nhìn thấy nó sẽ không kiềm chế được sự nóng nảy và lo lắng, nên dứt khoát cho nó ngủ đông.
Cảm giác trống rỗng trong lòng dần được lấp đầy, Trì Nguyệt hưng phấn không thể ngủ được nữa, cô lại không dám xoay người sợ đánh thức Kiều Đông Dương. Vậy là cô vô cùng cẩn thận cầm điện thoại lên xem giờ rồi rời giường, rón rén mặc quần áo định đi xuống bếp làm một ít đồ ăn.
Vừa bước ra cửa phòng, cô đã thấy Vu Phượng khoanh tay ngồi trong phòng khách.
Trì Nguyệt nói xong thấy anh im lặng thì trong lòng hơi nặng nề.
Cuộc gặp gỡ đêm qua quá đột ngột, quá hưng phấn, cô không thể cảm nhận nhiều cảm xúc khác trong trạng thái vui sướng quá độ này, càng không thể phát hiện điều khác lạ ở anh. Hôm nay sự vui vẻ giảm bớt, lí trí dẫn quay về, Trì Nguyệt lập tức phát hiện Kiều Đông Dương đã thay đổi.
Làm gì cơ? Mẹ đang nói về cái gì?
Trì Nguyệt gãi đầu:
Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, Kiều Đông Dương gặp rắc rối, bây giờ không phải lúc nói chuyện này...
Trì Nguyệt bị mẹ nhìn chằm chằm với ánh mắt sắc bén, khuôn mặt nóng bỏng, trong lòng hoảng hốt.
Vâng.
Các con...
Vu Phượng chớp mắt, nặng nề thở ra:
Không làm gì chứ?
Cô phải trả lời câu này thế nào?
Đến trưa, Kiều Đông Dương gọi hỏi Trì Nguyệt có muốn đến đó ăn cơm không. Nghe giọng anh vẫn còn bình tĩnh, cuối cùng Trì Nguyệt cũng thấy yên tâm.
Được!
Trì Nguyệt hơi ngạc nhiên, đến lúc này đầu óc hỗn loạn mới hoàn toàn tỉnh táo, cảm thấy có phải mình quá to gan rồi không, lại dám kéo Kiều Đông Dương vào phòng ngủ, hai người ngủ chung với nhau trên giường cô.
Cảm giác xấu hổ khiển lỗ tai cô nóng bừng lên. Vu Phượng dậy từ rất sớm, chiếc xe ô tô đỗ ngoài cửa đã nói cho bà biết mọi chuyện. Trì Nguyệt không thể giải thích được, đành thở dài chỉnh lại quần áo tử tế, hai tay buông thõng chuẩn bị nhận lấy phần xét hỏi của mẹ.
Mẹ, Kiều Đông Dương...
Cậu ấy đang ở trong phòng con à?
Đúng là gừng càng già càng cay, bà không cho cô cơ hội nói nhăng nói cuội, mà nói thẳng vào chuyện chính.
Trì Nguyệt thở dài, nheo mắt nhìn Kiều Đông Dương. Anh đang không ngừng gọi điện thoại, vẻ mặt anh bình tĩnh, dáng vẻ ung dung không hề giống với người đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Ngược lại, dường như cô quá vội vàng, quá hấp tấp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.