Chương 316: Đau lòng
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2720 chữ
- 2022-02-04 04:09:05
Trì Nguyệt chuẩn bị rất nhanh, cô lấy bừa mấy bộ quần áo đã chạy ra ngoài, chỉ kịp nói với Vụ Phượng đúng một câu
Con đi công tác, sẽ gọi cho 8mẹ sau
, rồi chạy như bay đến Ủy ban để gặp Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương, em đến rồi.
Cô bị hành hạ đến mức để lại di chứng rồi.
Trì Nguyệt cảm thấy đây là một căn bệnh tâm lý cần phải chữa trị.
Trì Nguyệt thấy anh nghiệm mặt, nhướn mày cười:
Có phải anh thấy cảm động rồi không?
Đúng vậy, cô Trì. Anh cảm động muốn chết.
Vừa rồi gọi điện đến anh đã bảo cô đừng vội, phải một tiếng nữa anh mới đi, nhưng9 cô lại mướt mải mồ hôi chạy đến thế này? Kiều Đông Dương thầy cô thể này cũng hơi buồn cười, dịu dàng đưa cho cô một tờ khăn giấy:
Em lau mồ6 hôi đi, xem em chạy.
Cảm ơn!
Trì Nguyệt không nhận lấy tờ khăn giấy mà nháy mắt mấy cái với anh, xách vali của mình lên để thể hiện sức mạ5nh:
Anh thấy không? Em cầm một cái vali to như vậy mà vẫn có thể bước đi như bay, sợ chưa?
Anh sợ rồi!
Trì Nguyệt phải nhìn anh thêm mấy lần, sau đó âm thầm đánh giá bản thân.
Hôm nay cô mặc đồ...
Trì Nguyệt nhìn sang Đông San thấy bà đã đứng lên, hiểu rõ Kiều Chính Sùng không muốn bọn họ tham gia vào cuộc nói chuyện giữa hai ba con, cô ngoan ngoãn mỉm cười:
Vâng ạ.
Có chuyện gì không nói thẳng ra được chứ?
Kiều Đông Dương kéo cánh tay Trì Nguyệt.
Di Lý đứng ở cửa ra vào nhìn quanh, xe ô tô vừa dừng lại bà đã chạy tới giúp xách vali, sau đó nói cho Kiều Đông Dương biết, Kiều Chính Sùng và Đông San đang chờ anh ở trong nhà.
Bàn tay đang cầm vali của Kiều Đông Dương hơi khựng lại, anh không nói câu nào.
Trì Nguyệt lễ phép chào hỏi:
Cháu chào chú dì.
Kiều Chính Sùng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Kiều Đông Dương nhưng lại nói với Trì Nguyệt:
Tiểu Trì, cháu và dù Đổng lên gác xem tivi đi. Chú có chuyện muốn nói với Đông Tử.
tiếng mắng chửi dưới tầng dừng lại, Kiều Chính Sùng bảo di Lý lên gọi bà về.
Nguyệt Nguyệt, di đi trước.
Đây là lần thứ ba Đồng San đứng lên, bà nhẹ nhàng ôm vai Trì Nguyệt, ánh mắt hơi rời rạc:
Vốn muốn mời cháu và Đông Tử đi ăn tối, bây giờ... xem ra phải hẹn lần sau.
Chỉ có tạo chẳng biết gì, chúng mày biết tất cả, chỉ tạo không biết gì!
Nhiều năm như vậy mà bây giờ tao mới biết... ánh mắt Kiều Chính Nguyên nhìn tao có nghĩa là gì!
Người khác lừa tao thì không nói. Mày là con trai tao! Kiều Đông Dương, mày là con trai tao!
Nếu tao biết từ trước thì đã xử lý xong từ lâu, sẽ không chờ đến ngày hôm nay!
Ánh mắt Kiều Chính Sùng sắc bén, chỉ im lặng nhìn anh, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Trì Nguyệt nhìn gia đình bọn họ, vỗ nhẹ vào tay Kiều Đông Dương:
Đúng lúc em có chuyện muốn nói với di Đổng.
Kiều Đông Dương nặng nề nhìn cô rồi chậm rãi buông tay ra,
Trì Nguyệt không phủ nhận, cười nói:
Đúng vậy, dù Đổng không tò mò ạ?
Đổng Van hơi ngạc nhiên, lắc đầu cười cô:
Không tò mò. Vì dù biết ông ấy muốn nói gì.
Trì Nguyệt thấy vẻ mặt phức tạp của Đổng San, cảm thấy mình không thích hợp làm một người lắng nghe nhưng không thể không nói tiếp.
Xem ra dì rất hiểu chú Kiều.
Đổng San cười khổ, thở dài:
Đúng vậy, ông ấy vẫn không buông bỏ được.
Kiều Đông Dương cong môi:
Anh đẹp trai hơn rồi à?
Trì Nguyệt quay sang nhìn anh chằm chằm,
Em đang nhìn gì thế?
Kiều Đông Dương phát hiện cô đang nhìn trộm mình.
Ừm... Không có gì!
Trì Nguyệt ngồi ngay ngắn bên cạnh anh, đôi mắt nhìn chằm chằm con đường trải dài phía trước.
Trong phòng khách sáng ngời, ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiểu ra bên ngoài, con muỗi bay múa trong vườn đang cố hết sức bay về phía nguồn sáng kia, cả căn nhà vô cùng yên tĩnh, rõ ràng
trong nhà có người nhưng lại không nghe thấy tiếng động nào.
Trì Nguyệt không ngờ có ngày mình lại đến tầng 15 khách sạn Crown, địa điểm tụ tập của Trịnh Tây Nguyên và đám bạn bè xấu. Hơn nữa còn đi cùng với Kiều Đông Dương.
Đây đúng là chuyện khó tin.
Hơn nữa, Kiều Đông Dương giấu ông cái gì?
Trái tim Trì Nguyệt nảy lên, đột nhiên nghĩ đến việc Đổng San, vô thức nhìn về phía bà.
Kiều Đông Dương và Kiều Chính Sùng chưa nói chuyện được bao lâu đã xảy ra cãi vã, tiếng nói dưới tầng càng lúc càng lớn, tiếng thủy tinh rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành, còn có tiếng bàn trà bị đập đến rầm rầm, nghe rất đáng sợ trong không gian yên tĩnh thế này.
Trì Nguyệt và Đông San im lặng nhìn nhau.
Kiều Đông Dương nhìn dáng vẻ đề phòng của cô thì buồn cười:
Anh sợ em ở nhà một mình sẽ buồn.
Em không buồn. Hơn nữa, sao em lại ở một mình hả?
Trì Nguyệt giữ anh lại, không chịu buông tay:
Em không đi đâu hết. Anh đi đâu, em sẽ theo đó.
Trong những ngày Kiều Đông Dương xảy ra chuyện, Trì Nguyệt không có ai để phàn nàn, có lẽ điều này đã để lại bóng ma tâm lý khiến cô sợ chia xa. Bây giờ còn chưa giải quyết chuyện ở nhà họ Kiều, Kiều Thụy An vẫn đang tạm giam, chỉ cần một ngày không thấy Kiều Đông Dương, không nhận được tin tức của anh, cô sẽ trở nên căng thẳng.
Kiều Đông Dương đang ngồi trước má3y tính nghe vậy cũng giật mình.
Nhanh vậy?
Đúng là đẹp trai hơn rồi.
Trì Nguyệt chậm rãi nói:
Kiều Đông Dương, anh càng ngày càng đẹp trai.
Lời khen bất ngờ khiến Kiều Đông Dương hơi căng thẳng, thỉnh thoảng anh lại quay sang nhìn cô.
... Trì Nguyệt, có phải anh đã làm gì sai rồi không?
Anh tưởng cô đang nói kháy anh à? Trì Nguyệt bật cười:
Nhìn anh thế này đúng là không nên khen ngợi. Phải một ngày đánh ba lần, anh mới cảm thấy thoải mái được.
Kiều Đông Dương hừ lạnh, ánh mắt sáng ngời:
Một ngày ba lần, có lẽ thoải mái lắm nhỉ?
Trì Nguyệt cười:
Đen tối!
Hừ, em học anh đấy! Ai bảo anh vô lý vậy chứ?
Trì Nguyệt đã quen dùng chiêu làm nũng này, từ sau khi thấy nó rất có tác dụng với đàn ông, cô làm không biết mệt, kéo cánh tay anh nói:
Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi xã giao ở đâu? Nam hay nữ? Em đi được hết!
Kiều Đông Dương sắp bị cô chọc tức chết.
Đổng San mím chặt môi, khuôn mặt đã tái nhợt lại càng trắng hơn, bà cứng đờ ngồi ở đó như một người gỗ.
Tiếng quát ở dưới tầng càng lúc càng lớn, Kiều Chính Sùng không thèm quan tâm gì hết, giọng nói khàn đặc xen lẫn sự hận thù và than thở:
Nếu năm đó tao biết chuyện, sao còn bị người khác chèn ép như ngày hôm nay? Mày... Còn cả cô ta... Cả hai đều lừa dối tạo... Chúng mày lừa dối tao!
Lúc Trì Nguyệt và Đông San đi lên tầng, hai cha con đứng đối diện trong phòng khách vẫn im lặng, bầu không khí căng thẳng cử như kẻ thù đối mặt với nhau. Nhất là vẻ mặt của Kiều Chính Sùng khi nhìn Kiều Đông Dương, ông tức giận như chỉ muốn bóp chết anh...
Sao lại thế chứ?
Đổng San như không nghe thấy, bà yên lặng ngồi đó, nếu đôi chân dưới làn váy của bà đang không run lên, thậm chí Trì Nguyệt còn cho rằng bà không có phản ứng gì.
Đều là phụ nữ, Trì Nguyệt hiểu những lời nói của Kiều Chính Sùng đã tổn thương bà. So với lời đồn từ miệng những người khác, lời lẽ từ những người thân yêu càng đáng sợ hơn. Người khác chỉ giết người, Kiều Chính Sùng lại đang đâm thẳng vào tim. Không, là đang xéo tim róc thịt.
Vậy thì đi thôi.
Kiều Đông Dương và đầu:
Tắm rửa, sửa soạn đã.
Xem ra đi gặp người rất quan trọng.
Em đi cùng anh!
Trì Nguyệt nhướn mày, nhìn thẳng vào anh:
Không phải vừa nãy đã nói rồi sao? Anh ở đầu, em ở đó!
Kiều Đông Dương:
.
Hai người nhìn nhau mấy giây, anh bật cười nhẹ nhàng vuốt tóc cô:
Từ khi nào em lại biến thành người vô lý thế này rồi?
Trước khi đi vào, Kiều Đông Dương vô thức bước chậm lại. Anh hỏi Trì Nguyệt:
Mấy ngày tới... em có muốn đi chơi đầu không?
Chơi? Trì Nguyệt ngạc nhiên nói:
Chơi cái gì?
Ừ, quá thoải mái rồi.
Mái tóc buộc đuôi ngựa rồi đội mũ lưỡi trai, áo phông quần jean đơn giản, khuôn mặt sạch sẽ không trang điểm, trên khuôn mặt chỉ hơi
trắng trẻo hồng hào
vì vừa chạy vội đến đây, tổng thể trông hơi ngây thơ. Lúc đứng cạnh Kiều Đông Dương, cô như một cô sinh viên chưa bước ra khỏi cổng trường, còn anh... lại trở nên chững chạc hơn nhiều, đây rõ ràng là cách ăn mặc của người đàn ông thành đạt.
Ừm.
Kiều Đông Dương không nói nhiều. Trì Nguyệt quan sát vẻ mặt anh, đành phải giữ lại những lời muốn nói.
Ánh mắt Kiều Đông Dương nặng nề, anh nói sang chuyện khác:
Tối nay anh có bữa tiệc xã giao, em...
Một tiếng sau, Kiều Đông Dương chuẩn bị xuất phát.
Anh đi vào phòng thay quần áo, vẫn là những bộ quần áo không nhìn ra thương hiệu như trước đây, chỉ nhìn chất liệu và đường may đã biết không phải hàng bình thường. Những bộ quần áo này đơn giản và khiêm tốn nhưng vẫn thể hiện ra khí chất xuất sắc giống hệt anh.
Đã lâu rồi Trì Nguyệt không gặp Kiều Chính Sùng và Đông San, không ngờ lần này gặp lại hai người đã thay đổi rất nhiều. Mái tóc điểm bạc của Kiều Chính Sùng đã sắp bạc trắng, khuôn mặt gia nua thiếu sức sống, mí mắt cụp xuống, quầng mắt sưng húp dường như đã già hơn rất nhiều. Trạng thái của Đổng San cũng không tốt hơn là bao, người phụ nữ ưu nhã ôn hòa xinh đẹp đã biến mất, thay vào đó là một người phụ nữ trung niên khuôn mặt tái nhợt, tiều tụy.
Những biến cố trong gia đình đã thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt họ.
Bóng lưng gầy yếu kia ở trong tâm trí Trì Nguyệt rất lâu.
Bên ngoài vang lên tiếng xe rời đi, Kiều Đông Dương đi đến trước mặt cô:
Em không giận à?
Trì Nguyệt nhìn anh, bật cười lắc đầu:
Sao em lại giận? Có điều... trông đi Đồng không được vui lắm.
Nguyệt Nguyệt, cháu có muốn uống gì không?
Đổng San là người phá vỡ sự im lặng trước.
Cảm ơn dì, cháu không khát ạ.
Trì Nguyệt mỉm cười, cộng thêm cách ăn mặc hôm nay của cô trông như một cô gái ngoan ngoãn, Đổng Sạn nhìn cô chậm rãi ngồi xuống:
Có phải cháu đang nghĩ, hai cha con họ muốn nói cái gì mà cần giấu cháu, giấu di?
Di Đổng, di uống nước đi.
Lời khuyên người ta uống nước này rất vụng về và lúng túng, nhưng Trì Nguyệt phải nói hoặc làm điều gì đó, dù chỉ để Đổng San cảm nhận được chút lòng tốt và ấm áp thì cô cũng phải làm.
Đổng San nhìn cô, đôi môi giật giật như muốn mỉm cười mà lại không cười nổi, ánh mắt hỗn loạn nặng nề. Trì Nguyệt tưởng bà sẽ khóc, sẽ rơi nước mắt nhưng không, bà chỉ yên lặng ngồi nghe, cho đến khi
Kiều Đông Dương, tạo mất sạch mặt mũi rồi! Mất hết rồi! Mày muốn tạo gặp người khác thế nào?
Cơ thể Đổng Van hơi run rẩy, Trì Nguyệt nhìn đôi mắt trống rỗng của bà, thấy đau lòng cho người phụ nữ này.
Di Đổng...
Căn bệnh kiêu căng này còn chưa được chữa khỏi, nhưng cô phải thừa nhận anh đã nói đúng.
Trước kia Kiều Đông Dương rất đẹp trai, nhưng khí chất tản ra từ trong xương tủy lại như một chàng trai hư hỏng, một đứa con cưng muốn làm gì thì làm, lúc đó cũng đẹp trai nhưng lại cho người ta cảm giác không đủ trưởng thành. Bây giờ anh... đã là một người đàn ông trưởng thành.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Trì Nguyệt và Đông San ngồi trong phòng khách nhỏ ở trên tầng, cả hai lúng túng nhìn nhau.
Vâng.
Trì Nguyệt tiễn bà ra ngoài, muốn nói gì đó lại không nói nên lời:
Lần sau gặp lại, dì phải giữ gìn sức khỏe.
Đổng San mỉm cười xua tay, đi xuống tầng. Trì Nguyệt đứng trên hành lang nhìn bà vô cùng cẩn thận đi đến trước mặt Kiều Chính Sùng, bà không ngẩng đầu, không nói lời nào mà chỉ yên lặng đi theo sau lưng ông ra ngoài, ngoan ngoãn nhỏ bé như hồn đã lìa khỏi xác.
Bọn họ đi từ Cát Khâu đến Thân thành đã là chạng vạng tối.
Lúc tia nắng cuối cùng biến mất ở nơi chân trời, Kiều Đông Dương đưa Trì Nguyệt về nhà.
Rốt cuộc cô ta bị cưỡng hiếp, hay đang thông đồng với Kiều Thụy An?
Câu nói này như một nhát búa mạnh, lập tức khiến sắc hồng hào trên mặt Đổng San rút sạch, mặt bà trắng bệch như tờ giấy.
Dường như Kiều Chính Sùng đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, giọng nói to đến mức hoàn toàn lệch khỏi ý định ban đầu, hai người trên tầng và di Lý đều nghe rõ ràng từng câu từng chữ.
Không buông bỏ được cái gì chứ?
Trì Nguyệt hơi cau mày đánh giá Đổng San, cô tưởng bà sẽ nói tiếp. Thế nhưng Đổng San chỉ chậm rãi chỉnh lại làn váy rồi đứng lên:
Cháu nên uống chút gì đó đi, thời tiết nóng nực còn phải đi xa như thế, sao lại không khát chứ? Để dì đi lấy.
Kiều Đông Dương cười:
Thân thành có rất nhiều danh lam thắng cảnh.
À.
Trì Nguyệt thản nhiên nói:
Em đã đi hết rồi, không có gì hay cả.
Trì Nguyệt nhìn khuôn mặt anh, đột nhiên giữ chặt tay áo anh:
Anh muốn đuổi em đi sao?
Một cái vali hai tám inch nặng trĩu, vậy mà cô lại xách nó chạy đến đây.
Kiều Đông Dương thở dài, anh đứng lên cất vali đi rồi tự tay lau mồ hôi cho cô:
Xem em ngốc chưa kìa? Vội thể làm gì? Anh có biến mất đâu.
Ngay sau đó, tiếng mắng của Kiều Chính Sùng vang lên:
Rốt cuộc mày có phải con tao không? Mày giấu tạo chuyện lớn đến thế? Còn giấu giếm nhiều năm như vậy...
Trì Nguyệt bị tiếng quát cuồng loạn của Kiều Chính Sùng dọa giật mình.
Trong ấn tượng của cô, Kiều Chính Sùng hơi nghiêm khắc lạnh lùng nhưng không phải người dễ đánh mất lý trí, nhất là ở trước mặt người ngoài. Nhưng tiếng quát và mắng chửi này rõ ràng không tương xứng Với thân phận và vị trí hoàn cảnh của ông.
Chính vì cô sợ anh biến mất đấy.
Trì Nguyệt cau mày, im lặng mỉm cười, đôi mắt trong veo nhìn anh lau mồ hôi cho cô, ánh mắt dần nặng nề.
Ông rất tức giận, cáu tiết, lúc nói chuyện còn thở hổn hển.
Kiều Đông Dương, nếu mày là con trai tạo, mày nói thật cho tao biết...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.