Chương 317: Sỉ nhục chỉ số iq
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2988 chữ
- 2022-02-04 04:09:04
Trì Nguyệt đã đến tầng 15 rất nhiều lần nhưng chưa từng bước vào căn phòng này, cô từng không thích đặt chân vào một nơi t8oát ra vẻ xa hoa lãng phí như vậy. Hôm nay lại không đi không được, cô phải tỏ ra thoải mái, dù Kiều Đông Dương đứng ngay3 bên cạnh thì cũng là một thử thách tâm lý với cô.
Cô đã thấy cách trang trí trong căn phòng khi đứng ngoài cửa, 9nhưng lúc nhìn cách trang trí tinh tế, các món đồ sang trọng và những nam thanh nữ tú ăn mặc đẹp đẽ ở khoảng cách gần, cô6 vẫn cảm thấy bùi ngùi với mùi tiền bạc trong không khí.
Em biết chơi không?
Không biết.
Trước kia đối với Kiều Đông Dương đó không phải là tiền, nhưng số
nằm
mà Trình Tường đang nói ra không phải con số nhỏ, không nhiều không ít, vừa đủ để sỉ nhục Kiều Đông Dương.
Bầu không khí hơi lúng túng.
Chơi bài không ảnh hưởng đến việc lái xe, nhưng ảnh hưởng đến túi tiền.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh, cả đám người nhìn anh ta rồi nhìn Kiều Đông Dương.
Tôi còn phải lái xe.
Thì tìm tài xế lái thuê.
Dù Kiều Đông Dương có sa sút thì cũng không đến mức không thể đánh bài...
Chúng ta chơi rất lớn.
Đầu óc Trình Tường ngu ngốc, thấy không ai nói gì, sợ người ta nghe không hiểu, vì muốn mạnh mẽ đả kích người đàn ông luôn khiến mình ghen tị không thể với tới, anh ta cố ý cười hì hì hỏi người bên cạnh.
So sánh với vẻ lạnh lùng của Kiều Đông Dương, những ánh mắt mỉa mai xung quanh lại càng đáng sợ hơn. Kiều Đông Dương không thấy sao? Hay anh căn bản không nhận ra, còn tưởng anh vẫn là Kiều Đông Dương trước kia? Trịnh Tây Nguyên rất muốn bổ đầu anh ra, xem mạch não của anh có khác với người bình thường không.
A Kiều, uống đi mà, hôm nay mấy anh em đến đây tụ tập, nể mặt đi...
Bọn họ đều biết Kiều Đông Dương nhưng Trịnh Tây Nguyên vẫn trịnh trọng giới thiệu.
Trì Nguyệt chỉ biết một người trong số người này, đó là Lâm Phán, Có lẽ mối quan hệ giữa Lâm Phán và Trịnh Tây Nguyên rất thân thiết, trước khi bọn họ bước vào, cô ta đã ngồi bên cạnh Trịnh Tây Nguyên.
Theo bọn họ nghĩ, lúc trước Trịnh Tây Nguyên luôn chạy theo nịnh bợ Kiều Đông Dương, bây giờ Kiều Đông Dương sa sút, Trịnh Tây Nguyên còn làm vậy đúng là hạ thấp giá trị bản thân. Thế nhưng Trịnh Tây Nguyên là người có thế lực trong ngành truyền thông, bọn họ không thể làm mất lòng anh ta, đành cười ha ha chuyển đề tài.
Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quý, những người này có bộ quy tắc ứng xử riêng.
Đám nam nữ trong phòng đều là người giới thượng lưu, sau khi Kiều Đông Dương đi vào phòng, bọn họ đều thân thiện mỉm cười sau đó quay đi tiếp tục trò chuyện về đề tài của mình, dường như không chào đón người bạn mới đến buổi tụ tập, lời nói và hành động đều thể hiện rõ vẻ lạnh lùng cao ngạo.
Nếu là trước kia, điều này thật sự rất khó tin. Phải biết rằng lúc Kiều Chính Sùng và Kiều Đông Dương quản lý Kiêu thị, những người này từng tranh nhau muốn đến nương nhờ, chỉ muốn bám víu quan hệ với Kiều Đông Dương.
Thế nhưng anh ta không ngờ Kiều Đông Dương vẫn là Kiều Đông Dương kia.
Không uống.
Kiều Đông Dương cũng không cảm thấy vui vẻ vì Trịnh Tây Nguyên muốn giới thiệu những người này, anh từng là một đứa con cưng, dù bây giờ gặp xui xẻo nhưng vẫn còn sự kiêu ngạo. Khổng tước có rơi vào bầy gà thì vẫn là khổng tước.
Anh coi thường đám
anh em
của Trịnh Tây Nguyên, cũng như lúc trước anh có thành kiến với Trịnh Tây Nguyên vậy.
Chơi bài cũng là một cách giải trí có thể khuấy động bầu không khí, trước kia Trịnh Tây Nguyên đã đàm phán được rất nhiều vụ làm ăn lớn trên bàn đánh bài, đương nhiên anh ta cũng muốn chơi. Tất cả mọi người đều tham gia, anh ta cũng định kéo Kiều Đông Dương chơi cùng.
A Kiều, đi nào, chơi một lúc đi.
Trì Nguyệt đã biết được điều đó, cũng cảm thấy giữa mình và Kiều Đông Dương có một khoảng cách.
Cô chỉ nghĩ đến việc đánh người, nhưng chỉ khí chất của Kiều Đông Dương đã giẫm nát người ta dưới chân.
Hôm nay Trịnh Tây Nguyên gọi Kiều Đông Dương đến đây là muốn giới thiệu mấy người, để Kiều Đông Dương tiếp xúc thêm với những nhân vật
được ưa chuộng
trong hoàn cảnh này, sẽ có tác dụng khi Kiều Đông Dương bắt đầu giải quyết công việc ở Khoa học Kỹ thuật Đông Dương.
Trịnh Tây Nguyên quen biết nhiều, chỉ dựa vào mồm miệng cũng có thể làm ăn thuận lợi, nhưng Kiều Đông Dương khác anh ta, anh chỉ tập trung tinh thần phát triển nghiên cứu khoa học kỹ thuật, không tham gia vào mấy buổi xã giao không cần thiết. Chỉ cần anh không muốn, ai dám tính toán với anh...
Vào mấy tháng trước, nếu những người này gặp Kiều Đông Dương, chỉ sợ không ai dám khinh thường bất lịch sự. Ngay cả khách sạn này, nếu Kiều Đông Dương đến đây ở lại, tổng giám đốc cũng phải đến nói một câu
Hoan nghênh anh
, xun xoe lấy lòng Kiều Đông Dương. Thế nhưng buổi tối mấy tháng sau tình hình đã khác đi rất nhiều.
Có lẽ đây là trường hợp mà Kiều Đông Dương không được hoan nghênh nhất trong những lần Trì Nguyệt từng thấy.
Kiều Đông Dương thật sự không hiểu hay đang giả vờ không hiểu? Không biết uống rượu ăn cơm là một bước quan trọng để bàn chuyện làm ăn sao? Trịnh Tây Nguyên thầm phỉ nhổ, cảm thấy trước kia Kiều Đông Dương dẫn dắt công ty Crown và Khoa học Kỹ thuật Đông Dương không ngừng phát triển, kiếm được một đống tiền đều nhờ Kiều Chính Sùng giải quyết những chuyện quan trọng thể này. Vì anh không cần đến những bữa tiệc xã giao kiểu này nên mới khiến anh trái tính trái nết như thế.
Oi!
Anh ta cười lạnh:
Đến đây. Tổng giám đốc Kiều ăn to nói lớn như thế, đến lúc thua đừng khóc nhé?
Kiều Đông Dương cong môi, trong đôi mắt đen đầy ý cười hứng thú:
Cậu Trình không hiểu tôi rồi.
Không cần nói một chữ nào đã tự tạo khoảng cách với những người này.
Sự đáp trả cao cấp nhất là khinh thường.
Trịnh Tây Nguyên thấy tình cảnh này thì ánh mắt càng nặng nề hơn.
Lúc trước, người làm mọi cách muốn anh ta giúp đỡ giới thiệu làm quen với Kiều Đông Dương là bọn họ.
Không ai biết câu
không hiểu tối
của anh là có ý gì, nhưng Kiều Đông Dương không cho bọn họ cơ hội suy nghĩ, đột nhiên quay sang đưa tay về phía Trì Nguyệt:
Đi đánh bài nào.
Trì Nguyệt không hiểu lầm.
Bây giờ chỉ rũ sạch quan hệ với Kiều Đông Dương, coi như không thấy anh bước vào cũng là bọn họ.
Trịnh Tây Nguyên uống một ít rượu, hơi cồn xộc lên đầu. Nhìn đám
bạn bè
ngày nào cũng nói mấy lời xã giao này, anh ta nhìn thế nào cũng thấy ghét, thấy khó chịu. Nếu không phải đang trong lúc không thích hợp, có lẽ anh ta đã chửi bậy luôn rồi.
Trịnh Tây Nguyên thầm thở dài, trên mặt lại cười như hoa nở.
Đúng vậy, đúng vậy, vừa uống vừa nói. Bây giờ vẫn còn sớm, không cần vội...
Thời gian của tôi rất eo hẹp.
Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn Trịnh Tây Nguyên, ý là
có gì thì nói luôn đi
đừng làm chậm trễ việc của anh. Trịnh Tây Nguyên đột nhiên thấy đau đầu.
Những người đang có mặt không phải kẻ ngu, bọn họ có thể cảm nhận được hành động khéo léo này.
Có vài người thông minh hậm hực ngậm miệng, cảm thấy nói những lời hạ bệ ở trước mặt anh khi anh đang sa sút thế này cứ như một kẻ thấp kém vậy.
Mọi người đang uống rượu trò chuyện, nói về những chủ đề5 của riêng mình, nhưng tất cả những thứ này đã dừng lại khi Kiều Đông Dương bước vào.
Nào nào nào, A Kiều, anh ngồi xuống đây đi!
Hôm nay Trịnh Tây Nguyên là người tổ chức, anh ta nhiệt tình đi tới chào hỏi. Mọi người nhìn anh ta rồi chuyển sang nhìn Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt với ánh mắt khác nhau, vẻ mặt phức tạp.
Không thích.
Trịnh Tây Nguyên không biết phải nói thế nào với đầu óc bảo thủ của Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt đặc biệt nhận ra Lâm Phán là người đứng giữa hai phe này.
Cô ta chỉ ngồi uống rượu, dáng vẻ hơi say không nói chuyện với những người kia, cũng không tham gia vào cuộc nói chuyện của Trịnh Tây Nguyên và Kiều Đông Dương.
Không phải cậu gọi tôi đến đây để bàn chuyện sao?
Trịnh Tây Nguyên vô cùng lúng túng không biết phải làm sao, thầm chửi bậy trong lòng.
Kiều Đông Dương im lặng nheo mắt, Trịnh Tây Nguyên thấy thể lập tức ngăn lại lời từ chối sắp nói ra.
Không thể uống rượu vì phải lái xe, em hiểu. Nhưng chơi bài không ảnh hưởng đến việc lái xe chứ?
Anh ta im lặng, vốn muốn nhường anh một bước, không ngờ có một tên không biết điều, lại nói một câu đầy ẩn ý.
Kiều Đông Dương bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhìn sang Trình Tường, lười biếng nói:
Nghe cậu Trình nói vậy, tôi lại thấy rất hứng thú. Biết đầu, tối này có thể khiến cậu Trình phá vỡ kỷ lục?
Trình Tường thay đổi sắc mặt.
Anh ta còn chưa nói hết câu, Kiều Đông Dương đột nhiên chậm rãi đứng lên:
Đánh chứ, sao lại không đánh?
Mọi người giật mình, Trịnh Tây Nguyên cũng ngơ ngác nhìn anh.
Thái độ này khiến Trì Nguyệt hơi bất ngờ.
Khi bữa tiệc đến lúc cao trào, nhanh chóng có người bày trò, dọn ra mấy bàn đánh bài mời mọi người cùng chơi.
Trong lòng Trì Nguyệt rất khó chịu, nhưng Kiều Đông Dương không động đậy, cô đành phải yên lặng, thản nhiên ngồi đó.
Dưới sự khéo léo của Trịnh Tây Nguyên, bầu không khí trong phòng dần nhẹ nhàng hơn, mọi người vừa nói vừa cười, không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Hôm trước tôi thua bao nhiêu nhỉ?
Người kia nhếch môi, đưa tay ra dấu
năm
.
Hôm nay tôi mời khách, mọi người có thể nể mặt tôi không?
Anh ta thản nhiên nói vậy không thể hiện rõ đang vui hay giận, nhưng người quen biết với anh ta đều biết chỉ cần giọng điệu có phần khó chịu thì chắc chắn anh ta đang rất khó chịu.
Rất nhiều người biết mối quan hệ giữa Trịnh Tây Nguyên và Kiều Đông Dương.
Trịnh Tây Nguyên cũng là người có lòng, vì muốn Kiều Đông Dương hòa nhập vào xã hội này, anh ta đã cố gắng tìm đề tài trò chuyện với xung quanh. Thế nhưng Kiều Đông Dương không hứng thú lắm, trên cơ bản không đáp lời, những người khác cũng không muốn giao thiệp với Kiều Đông Dương đang là cái định trong mắt của
người cầm quyền nhà họ Kiều
.
Thể là trong phòng chia thành hai phe.
muộn gì cũng trở lại như xưa.
Có đôi khi mấy lời nói mỉa còn ác độc hơn cả lời lẽ mắng chửi. Từng câu từng chữ của bọn họ đều rất hay, nghe như đang khen người khác, nhưng từng chữ vô cùng mỉa mai.
Trì Nguyệt siết chặt tay, lông tơ trên người dựng đứng, cơ thể cứng đờ, mỗi một khớp xương như đang mơ hồ đau đớn. Cô rất muốn đấm cho mỗi tên khốn này một cái, cho cả lũ đi đớp cứt. Thế nhưng Kiều Đông Dương chỉ thản nhiên nhìn bọn họ, tỏa ra khỉ thể lạnh lùng và cao quý khiển cả người anh nổi bật như đang phát sáng.
Vậy tốt quá.
Kiều Đông Dương nhìn vào đôi mắt nghi ngờ của Trì Nguyệt, cong môi cười:
Em đánh đi.
..
Em nói không biết mà, anh trai.
Trong đám người này cũng có một vài người từng mời Kiều Đông Dương nhưng bị từ chối. Kiều Đông Dương chưa từng nể mặt người khác. Trước kia biết bao nhiêu người hận anh đến nghiến răng lại không thể làm gì. Nhưng hôm nay Kiều Đông Dương đã đến đây, ở một mức độ nào đó Trịnh Tây Nguyên cho rằng Kiều Đông Dương đã nhận thua, đã thỏa hiệp với cuộc sống.
Trong lòng Trịnh Tây Nguyên hơi xúc động, rất muốn giúp anh.
Cái tên đang khiêu khích cũng là người liên tục mỉa mai Kiều Đông Dương. Anh ta tên là Trình Tường, là cậu ấm trong gia đình giàu có, trong nhà có tiền nhưng là người hồ đồ ngu ngốc, nếu không dựa vào gia thể thì không ai muốn gọi anh ta đến đây. Lời nói của Trình Tường đầy vẻ mỉa mai, giọng nói the thé, ai nghe cũng biết anh ta đang mỉa mai Kiều Đông Dương không có tiền đánh bài.
Mọi người cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao đó cũng là Kiều Đông Dương!
Tức là anh ta chắc chắn sẽ thua sao?
Trình Tường trẻ tuổi nóng tính, đã không ưa Kiều Đông Dương từ lâu, khó khăn lắm mới có cơ hội sỉ nhục anh, sao có thể sợ được chứ?
A Kiều.
Trịnh Tây Nguyên ngồi xuống bên cạnh Kiều Đông Dương, thân thiết khoác vai anh:
Ở chỗ em còn cất giữ rất nhiều rượu ngon, thử chứ?
Anh ta biết ngày thường Kiều Đông Dương rất ít uống rượu. Thế nhưng hôm nay mấy anh em tụ tập với nhau uống rượu, muốn giữ gìn mối quan hệ với người khác, lựa chọn tốt nhất của Kiều Đông Dương là nhập gia tùy tục.
Một phe coi Trịnh Tây Nguyên làm trung tâm, vẫn có hai ba người khá tốt bụng, thỉnh thoảng lại nói mấy câu với Kiều Đông Dương.
Một phe khác là những người sợ tiếp xúc với Kiều Đông Dương, sợ làm mất lòng Kiều Chính Nguyên. Tuy bọn họ không mỉa mai Kiều Đông Dương nữa, những lời lẽ cao ngạo, cũng không nhìn anh lấy một cái.
Cảm giác của phụ nữ nhạy bén hơn đàn ông nhiều, Trì Nguyệt phát hiện ánh mắt Lâm Phán vô thức nhìn về phía cô. Hai người khẽ mỉm cười xa cách khách sáo. Bọn họ từng gặp nhau trong đội mỗi ngày, qua một khoảng thời gian lại như lần đầu gặp gỡ.
Trì Nguyệt không quan tâm Lâm Phán có thái độ gì. Cô mỉm cười ngồi bên cạnh Kiều Đông Dương, bằng lòng làm một vật trang trí. Trong số nam nữ ngồi trên ghế sofa, có người ngậm thuốc, có người lắc lư chén rượu, vẻ mặt khá tế nhị. Nhưng Trì Nguyệt cho rằng... đó không phải ánh mắt thân thiện.
Trong phòng yên tĩnh, mấy người đàn ông trong phòng khó chịu nhìn nhau.
Tổng giám đốc Trịnh, anh đừng ép buộc Tổng giám đốc Kiều nữa. Tổng giám đốc Kiều là ai chứ, người ta làm ăn lớn, đầu để ý đến mấy người chúng ta.
Đúng vậy, đúng vậy, Tổng giám đốc Kiều là tài năng giới kinh doanh, thiên tài mới trong giới khoa học kỹ thuật, tinh anh thời đại, còn cái gì nữa nhỉ? Ha ha, e rằng loại thịt rượu phàm tục của chúng ta không trèo cao được.
Tổng giám đốc Kiều, làm phiền anh một phút, chắc phải tổn thất đến mấy tỷ ấy nhỉ!
Một phút cái gì? Tổng giám đốc điều phải kiếm được doanh thu mấy tỷ trong một giây ấy!
Ôi chao, đấy là trước kia nhỉ? Sao tôi nghe nói, Tổng giám đốc Kiều vừa đi ra từ trong kia, là... Ôi, uống rượu đi, uống rượu đi, đừng nói mấy lời vớ vẩn như thế, Tổng giám đốc Kiều tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sớm
Nhưng có nhiều người lại thờ ơ. Bọn họ nghĩ bây giờ Kiều Đông Dương đã mất quyền lực ở Kiều thị, mắt xích tài chính của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương đã đứt gãy, nếu không có người bơm tiền thì sẽ nhanh chóng nợ nần chồng chất. Có thể nói, người bình thường gặp phải tình huống này đều khó có thể xoay chuyện, bọn họ không cần sợ Kiều Đông Dương.
Nghe những lời mỉa mai này, Trịnh Tây Nguyên cảm thấy đầu âm ỉ đau.
Mọi người không nói câu nào, Trịnh Tây Nguyên lại sắp tức chết.
Anh ta đột nhiên đẩy bàn:
Không đánh nữa, không đánh nữa! Cậu Trình, cậu giỏi rồi, chắc ao nước nhỏ của tôi không chứa nổi cậu đâu.
Cho dù Trì Nguyệt không biết số
năm
mà bọn họ nói là bao nhiêu, nhưng chắc chắn không phải số tiền nhỏ, có thể thua bừa được sao? Trì Nguyệt hơi đau đầu, Kiều Đông Dương lại không quan tâm, anh kéo cô, ôm vai cô đi vào phòng trong, đẩy cô ngồi xuống ghế của bàn chơi bài, sau đó ngồi bên cạnh cô.
Anh dạy em. Đừng sợ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.