• 1,487

Chương 318: Xoay chuyển


Trì Nguyệt dở khóc dở cười.

Anh có chỉ số IQ, cô không có chỉ số IQ sao?
Trì Nguyệt không hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này, âm thầm lau mồ hôi vì anh.
Kiều Đông Dương thờ ơ, vẻ mặt không thay đổi:
Cống!

Trình Tường cười lạnh:
Còn chưa biết ai thua không chịu nổi đâu.

Kiều Đông Dương hơi nhếch môi, thoải mái nhìn anh ta chằm chằm:
Vậy chúng ta không cần giới hạn chip nhỉ, cậu Trình?

Người ngồi vào bàn đánh bài đều nói sơ qua quy tắc và cách tính toán một lượt, coi như đạt được quy tắc chung.

Bao nhiêu một ván?

Trình Tường cũng bị phạt tiền, nhưng anh ta cảm thấy bị phạt rất đáng. Sau khi xảy ra chuyện như thế, ít nhất món nợ
cờ bạc
của anh ta đã bị cảnh sát nhận định không có hiệu lực. So sánh ra, chút tiền phạt đó không phải là tiên.
Tuy nhiên lúc này anh ta chưa biết mình đã đánh mất cái gì...
Chỉ vì thua cờ bạc, Trình Tường lại lựa chọn hành động báo cảnh sát, thật sự đã phá vỡ suy nghĩ của mọi người. Bọn họ đều là người chơi theo nhóm riêng, ngày thường ba bốn người bạn hẹn nhau ra chơi bài là chuyện rất bình thường, dù thắng thua nhiều đến mức nào cũng chưa có ai nghĩ đến việc báo cảnh sát. Hành động ôm nhau chết chung của Trình Tường đã tạo ra một kỷ lục mới.
Lúc bị cảnh sát đưa ra ngoài, mọi người đều nhìn Trình Tường với ánh mắt thù hận khinh thường.
Kiều Đông Dương mỉm cười thờ ơ, lắc lắc ngón tay:
Mười nghìn sao xứng với thân phận của cậu Trình? Dù sao cũng phải một trăm nghìn một chip chứ?
Trên bàn đánh bài, mọi người lúng túng nhìn sang Trình Tường. Kiều Đông Dương thờ ơ quan sát vẻ mặt mọi người, một tay vuốt ve quân mạt chược, lại nhìn Trình Tường nói thêm:
Một trăm nghìn một chip, một quần thêm một chip sẽ càng thú vị hơn. Cậu Trình có dám chơi không?

Anh vừa nói ra câu này, cả đám người đều thay đổi sắc mặt, bao gồm cả Trình Tường.
Vì Trình Tường không muốn đến nên đã mở hết bài ra.
Mọi người đều cần thận, thà rằng đánh ra quân quan trọng không thể ù, cũng không cho Kiều Đông Dương ù. Thế là lần lượt sờ từng quên một, Kiều Đông Dương lại lấy được một cổng khác, trên bàn chỉ còn ba quân bài, vẫn không có ai ù... Cách đánh chậm rãi này đúng là thử thách tố chất tâm lý.
Lời nói của Kiều Đông Dương làm tất cả mọi người khó chị8u. Ngoại trừ Trịnh Tây Nguyên, hầu hết những người có mặt đều mang tâm lý chờ mong, muốn giết Kiều Đông Dương không còn cả quần lót, tốt nhất kh3iến anh mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, kéo lớp mặt nạ cao ngạo của anh xuống.

Chơi bài hay chơi mạt chược?

Trình Tường bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng sợ hãi.
Anh ta nhướn mày, ậm ừ nói:
Có ai không biết làm giấy tờ không? Tôi thấy anh không còn gì để mất nên không cần sợ!

Xung quanh yên lặng như chết.

Thuần một màu, ba đồng, cần câu vàng, tự cộng thêm quân bài cuối cùng, mọi người tình xem là bao nhiêu chip?

Kiều Đông Dương như làm ảo thuật, anh vừa ngồi vào bàn đã khiển văn bài thay đổi tình hình, hoàn toàn khác với lúc Trì Nguyệt ngồi trong bàn. Lúc anh may mắn sẽ ù bài, lúc không may cũng không phải đền, cách đánh vô cùng thoải mái, là người duy nhất coi việc đánh bài là giải trí ở trên cái bàn này.
Trì Nguyệt vào nhà vệ sinh
bình tĩnh
một lúc, lúc quay về Kiều Đông Dương đã ù hai ván, hiện tại đang bắt đầu một ván mới.

Không đánh nữa, không đánh nữa, hôm nay tay quả thối!
Mọi người:
...
Kiều Đông Dương ngước mắt, lười biếng nhìn đồng hồ:
Còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn. Không phải cậu Trình thua nên không chịu nổi chứ?

Trình Tường:
...

Rất lâu sau, một người đứng ngoài xem khẽ hít một hơi thật sâu.

512?

Mọi người đều9 nhìn Kiều Đông Dương.
Trình Tường:
Để Tổng giám đốc điều chọn đi, đỡ phải nói chúng ta bắt nạt người khác.

Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
Tối nay Kiều Đông Dương không phải người tù nhiều nhất, nhưng mỗi lần đều chơi lớn, cứ hết ván này đến văn khác, vì vậy anh là người thắng nhiều nhất. Trình Tường là người thua thảm nhất, người phải đền là anh ta, người chưa từng ù cũng là anh ta, gần như tất cả thẻ chip trên bàn đánh bài đều đi ra từ chỗ anh ta...
Theo cách nói của Kiều Đông Dương, cho dù bọn họ có vốn liếng giàu có thì cũng có thể thua sạch, mất hết tất cả trong một đêm.
Ai dám theo chứ? Trình Tường nghiến răng hơi khó xử nhưng lại không thể bỏ cuộc, cười lạnh nhìn anh:
Kiều Đông Dương, anh có nhiều tiền như thế để chơi sao?
Kiều Đông Dương nhướn mày:
Cậu có thì tôi sẽ có. Nếu không chúng ta gọi luật sư đến lập giấy thỏa thuận


Ai bảo mày chơi ăn gian hả?
Không có người hưởng ứng, Trình Tường chỉ có thể yếu ớt ngụy biện. Đối mặt với ánh mắt mỉa mai của mọi người, anh ta bất chấp muốn lôi kéo người khác:
Mọi người nói xem tôi nay Kiều Đông Dương có chơi ăn gian không?

Đáng tiếc, không có ai lên tiếng.
Thì ra Trình Tường đã báo cảnh sát.

Không được nhúc nhích! Tất cả ngồi xuống, hai tay ôm đầu!

Sau khi lấy lời khai xong, mọi người rời khỏi đồn cảnh sát, tất cả đều hỏi thăm nhau. Chỉ có Trình Tường một thân một mình, không ai bước đến nói chuyện với anh ta.
Ngược lại, thái độ của mọi người với Kiều Đông Dương đều đã thay đổi.
Một người 5,12 triệu. Ba người là hơn mười triệu.
Một ván thắng hơn mười triệu? Đầu óc Trì Nguyệt vang lên ong ong.
Mấy người khiêm tốn nói mấy câu, ván bài nhanh chóng bắt đầu.
Người không ngồi vào bàn đều kéo ghế đến ngồi xem.
Không giới hạn chip, thêm chip không giới hạn...
Trình Tường hơi sợ hãi, nhưng Kiều Đông Dương đã nói ra rồi, nếu anh ta không đồng ý sẽ rất mất mặt.
Mấy tên kia đều trông mong Kiều Đông Dương thua bài nhưng không như mong muốn, Kiều Đông Dương cứ như mọc ra một con mắt nhìn xuyên thấu, trên cơ bản anh sẽ không phải đền, nhiều nhất chỉ không ù mà thôi, một khi có cơ hội làm ăn lớn, anh sẽ nghĩ cách kiếm một vố lớn.
Ván bài dần trở nên căng thẳng, mọi người đều sợ hãi đánh bài.
Hôm nay Trình Tường rất đen đủi, mấy vòng liên đều là anh ta đền, còn đến cho Kiều Đông Dương rất nhiều.
Thời gian dần trôi qua, dường như tâm trạng anh ta hơi sụp đổ.
Người ta không thua bài, cũng không muốn chịu tiếng xấu
thua không chịu nổi
.

Được lắm, mấy người không nói gì đúng không?
Trình Tường đột nhiên ngồi xuống, lạnh lùng nói:
Xem ra mấy người đã thông đồng với nhau rồi, định lừa một mình tôi đúng không? Tay cầm thuần một màu chỉ chờ tôi đền? Được lắm, tưởng tôi là đồ ngu à? Mấy người nhẫn tâm, vậy đừng trách tôi vô tình!

Trong giới này mặt mũi quan trọng hơn tất cả, dù Trình Tường muốn đi ngay lập tức, nhưng ngại mất mặt nên anh ta phải ở lại, tiếp tục đánh bài với Kiều Đông Dương như đang bật hack,
Anh ta nóng nảy, mất tập trung, vận may càng kém hơn.
Lúc này bài trước mặt Kiều Đông Dương đã có thập lục, vì sao không à?
Vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt Trì Nguyệt, biểu cảm của cô đã kịp thời truyền tín hiệu cho mấy người trên bàn. Tất cả mọi người đều là người khôn khéo, sao không nhận ra Kiều Đông Dương đang tính toán chứ...
Chỉ còn một quân bài, hy vọng ù đã rất xa vời.
Trái tim Trì Nguyệt treo lên tận cổ họng, hơi tiếc nuối vì lúc này có người đánh pháo lại không ù. Kiều Đông Dương thờ ơ, quân bài cuối cùng là lượt sờ bài của anh, ngay lúc mọi người đang căng thẳng, anh bình tĩnh sờ mặt bài rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
Có người hỏi vậy, mọi người lại nhìn phản ứng của Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương như cười như không, lần này anh không nói
tùy tiện
nữa mà nhìn Trình Tường, nói vài câu hơi khó hiểu:
Đánh nhỏ sợ cậu Trình không có hứng. Thế thì đánh nhiều đi, cũng tiện tính toán.

Sống lưng Trì Nguyệt cứng đờ, mỗi lần đánh một quân đều phải nhìn Kiều Đông Dương.
Thế nhưng anh không thèm quan tâm, hoàn toàn mặc kệ cô muốn đánh thế nào thì đánh, không nói lấy một câu.
Trì Nguyệt suy nghĩ, nói:
Biết một ít.
Trịnh Tây Nguyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với mọi người:
Vậy chơi mạt chược đi.

Cả đám người đều nhận ra anh ta đang thiên vị Kiều Đông Dương. Tuy nhiên người dám ngồi vào bàn đánh bài đều không quá coi trọng thắng thua, đánh bài là để giải trí, hôm nay cách giải trí của bọn họ là ngồi xem Kiều Đông Dương có thua sạch hay không...
Mọi người:
...
Kiều Đông Dương đập quân bài xuống, vẻ mặt tối sầm lại, lạnh lùng nói:
Không chơi nổi thì đừng chơi! Mẹ nó! Chơi ăn gian cái gì hả? Lại đây kiểm tra đi, xem tôi có chơi bẩn không!

Anh không phải người chuẩn bị phòng, cũng không phải người xáo bài, trong quá trình chơi bài có mấy người đứng xem, dù anh muốn chơi bẩn cũng không có cơ hội.
Ở trong mắt những người này, tiền là giấy à? Không, là một con số sao? Kiều Đông Dương nhẹ nhàng nắm tay cô, thái độ thoải mái nhìn mọi người:
Ngơ ra cái gì thế? Tiếp tục đi!
Trên bàn đánh bài chưa từng yên lặng như vậy.
Tất cả mọi người đều yên lặng chờ máy xào bài.
Anh quả bình tĩnh, giọng điệu thoải mái cứ như không phải nói đến một trăm nghìn một chip, mà là mười đồng một chip. Trình Tường bị anh chặn họng mãi không nói gì được. Ánh mắt Kiều Đông Dương vô cùng sắc bén, cảm giác ưu việt bẩm sinh rất dễ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo hơn.
Trì Nguyệt tính toán sơ qua, còn khoảng mười phút nữa là kết thúc, số thẻ chip trước mặt Kiều Đông Dương đã có khoảng bảy, tám chục triệu.
Thật sự quá khủng bố Trì Nguyệt vô cùng căng thẳng, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cầm tiền rời đi. Thế nhưng còn chưa kết thúc, Trình Tường đã sụp đổ trước. Ván này Kiều Đông Dương lại làm lớn, Trình Tường thấy trước mặt anh còn bính và cổng, cơ mặt vô thức giật giật mấy cái, đôi mắt vằn tia máu nhìn anh chằm chằm. Sau đó, anh ta đã tận mắt nhìn thấy kỳ tích...

Vậy thì mười nghìn đi.
Kiều Đông Dương nhìn sang Trình Tường rồi nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ:
Đặt sẵn thời gian. Tránh cho có người thua không chịu nổi.

Dáng vẻ nằm chắc thắng lợi trong tay của anh khiến đám người sợ hãi, càng không đoán được anh đang khoác lác hay thật sự có năng lực. Hay như Trình Tường đã nói, Kiều Đông Dương đã không còn gì để mất nữa, đang muốn tay không bắt giặc?
Ngay cả Lâm Phán luôn ngồi bên cạnh nghe nhạc cũng đi đến, ánh mắt phức tạp nhìn Kiều Đông Dương.

Còn một quân nữa!

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, điều hòa chỉnh xuống nhiệt độ rất thấp nhưng có người Trì Nguyệt nóng bừng.
Đúng là cô có biết đánh mạt chược, nhưng chỉ giới hạn ở mức độ hiểu quy tắc chứ không đến mức đánh quen tay, thông thạo mỗi một quân bài. Còn những người ở đây đều thường xuyên đánh bài, ai cũng thành thạo hơn cô nhiều.
Không hòa bài thì cũng thôi, liên tục hai lần phải đền, sau mấy vạn cô đã thua mấy triệu của Kiều Đông Dương...
Trì Nguyệt chưa từng đánh mạt chược theo kiểu thắng thua thế này, lần đầu đánh đã gặp kiểu đặt cược như thể khiến cô phải chịu đựng áp lực tâm lý quá lớn, dù vẻ mặt vẫn thoải mái nhưng trong lòng đã sụp đổ, sống lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bính!

Rõ ràng có thể ù bài, anh còn bính?
Có lẽ bọn họ không phải người tử tế, nhưng Trình Tường là tên khốn thật sự. Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương cũng bị đưa đến đồn cảnh sát để tiếp nhận điều tra. Mấy tiếng sau, cảnh sát đã điều tra rõ ràng tình hình, đúng là bọn họ có cờ bạc nhưng không có mục đích kiểm lợi nhuận, cũng không phải kinh doanh sòng bạc. Mỗi người nhận lỗi rồi nộp tiền phạt, chịu phê bình dạy dỗ mấy câu là xong chuyện.
Đương nhiên, số thẻ chip đó đều bị tịch thu.
Một ván không ù, nếu không cẩn thận còn phải đền.
Kiều Đông Dương đã lấy được một đồng thẻ chip, thoải mái ngồi đánh bài, thậm chí còn cười hỏi Trì Nguyệt có muốn chơi không, dáng vẻ không coi thẻ chip là tiền. Sau khi Trì Nguyệt từ chối, anh lại miễn cưỡng chơi tiếp hai ván nữa.

Không giới hạn chip!

Được.
Kiều Đông Dương lười biếng duỗi chân ra, nhìn sang Trì Nguyệt:
Bắt đầu đi.

Tiền đặt cược quá lớn, mọi người đánh bài rất cẩn thận, tiết tấu rất chậm chạp.
Lúc cô ngồi xuống, vừa hay nhà trên đánh ra một quân. Trì Nguyệt liếc nhìn phát hiện Kiều Đông Dương đang cần quan này, trái tim nhảy loạn.
Thế nhưng Kiều Đông Dương lại không hề kích động.
Mọi người:
...

Dáng vẻ ngụy biện này của anh ta rất gượng gạo. Dù có người muốn nói đỡ cho anh ta cũng cảm thấy quá mất mặt. Lúc này mọi người còn không biết tại sao Trình Tường lại nói sẽ
vô tình
, mọi người tưởng anh ta muốn bùng nợ không trả, dù sao việc cờ bạc không tốt, không được pháp luật bảo vệ.. Cho đến khi cửa phòng đóng chặt bị người ta đẩy ra, một nhóm cảnh sát lao vào phòng, cuối cùng mọi người đã hiểu rõ.
Trì Nguyệt lắc đầu.
Trịnh Tây Nguyên:
Mạt chược thì sao?

Đầu ngón tay Trì Nguyệt như đang bốc cháy, lúc sờ bài, đánh bài đều rất căng thẳng, có lẽ Thần cờ bạc ưu ái người mới chơi, ván đầu tiên cô lại dựa vào vận may để ù bài. Ván đầu không thêm chip, mọi người không quan tâm đến số tiền lẻ này. Có người chuyên đứng bên cạnh tính toán chip, đám người vừa cười vừa nói bắt đầu ván tiếp theo.
Có sự tự tin từ một ván ù, tiếp theo Trì Nguyệt đánh bài thuận lợi hơn nhưng lại kém may mắn hơn.
Lại là Trình Tường phải đền.
Tất cả mọi người đều đồng cảm với anh ta.
Vừa đánh một quân cửu vạn, Kiều Đông Dương đã đặt một loạt quân bài xuống.

U!


Kiều Đông Dương...
Trì Nguyệt thấy Kiều Đông Dương vẫn thản nhiên như không có chuyện gì hết, trong lòng vô cùng lo lắng:
Em đi vệ sinh một lát.

Đi vệ sinh là một lý do hợp tình hợp lý để đổi người. Sao Kiều Đông Dương không hiểu suy nghĩ của cô chứ?
Trình Tường ngơ ngác nhìn mấy giây rồi đột nhiên nổi giận, đứng bật dậy đập bàn phát ra từng tiếng rầm rầm, trợn mắt chỉ vào Kiều Đông Dương.

Mẹ nó, mày ăn gian, chơi bẩn!

Sự trùng hợp này rất kỳ quái.
Không chỉ những người khác, ngay cả Trì Nguyệt cũng hơi nghi ngờ không biết Kiều Đông Dương có
mẹo
gì hay không. Tất cả đều nhìn Kiều Đông Dương, Trình Tường cũng nghẹn đến đỏ cả mặt, Kiều Đông Dương mỉm cười vuốt ve quân bài, nghiêm túc hỏi lại:
Tôi nói tôi là người ngoài hành tinh, mọi người có tin không?

Trình Tường đứng không vững, ngoại trừ anh ta thì hai người kia không thua nhiều, người ta không muốn so đo vì sẽ khiến mình giống người keo kiệt. Thế là Trình Tường nói xong hoàn toàn không nhận được sự hưởng ứng và ủng hộ của người khác.
Kiều Đông Dương nhìn quanh một vòng, cau mày:
Cậu Trình định thanh toán thế nào, chi phiếu à? Hay chuyển khoản?
Đôi môi Trình Tường run rẩy, khuôn mặt hơi vặn vẹo, sau khi giằng co mấy giây, anh ta đột nhiên cười quái dị:
Mày cho rằng mày có thể lấy được số tiền đã thẳng sao?
đồ?
Kiều Đông Dương cười khẽ:
Mấy nghìn vạn chỉ là một số tiền nhỏ với cậu Trình. Cậu không định bùng nợ chứ?

Bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn.
Lập tức có người đứng ra hòa giải:
Giải trí thôi mà, cử chơi nhẹ nhàng thôi. Theo ý tôi, mười nghìn là được rồi, mọi người đều là bạn bè, gọi là thêm chút hứng thú thôi...

Kiều Đông Dương co6ng môi:
Khách nghe chủ.

Cả đám người nhìn về phía Trịnh Tây Nguyên. Anh ta liếc nhìn Kiều Đông Dương, lại nhìn sang Trì Nguyệt ngồi tr5ên ghế:
Cô biết chơi poker không?

Anh chậm rãi nâng một ngón tay thon dài lên, ra dấu
một
.
Mọi người nhìn nhau:
Mười nghìn?

Lần này anh không ép buộc nữa, khẽ từ
Em đi đi.

Trì Nguyệt vừa đi, Kiều Đông Dương ngồi vào, lúc đầu mọi người còn trêu chọc anh mấy câu, thấy anh thờ ơ không thích nói chuyện với người khác, bọn họ không nói gì nữa đều tập trung đánh bài.
Người tính toán thẻ chip xác nhận lại lần nữa.

512 chip!

Trái tim Trì Nguyệt đập thình thịch, mỗi lần đều như nhịp trống, gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Đám người đang xem đánh bài cũng nín thở tập trung, nhìn chằm chằm vào quân bài...
Lúc cảnh sát lấy lời khai, Kiều Đông Dương là người đầu tiên đứng ra nói bọn họ chỉ là bạn bè chơi giải trí, thắng thua chỉ tính thẻ chip chứ không liên quan đến tiền bạc. Một câu
chỉ tính thẻ chíp
rất nhẹ nhàng nhưng anh đã chủ động từ bỏ món nợ
cờ bạc
mấy chục triệu. Thái độ, tính cách và phong độ này đã nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.