• 1,487

Chương 319: Không nhớ rõ sở thích


Đêm hè oi ả, thời tiết nóng nực khiến cả thế giới như một máy nướng thịt khổng lồ, nóng đến mức trong lòng bực bội.

Trì Nguyệt mồ hôi mướ8t mải chui vào trong xe, đợi máy điều hòa làm bầu không khí mát mẻ hơn mới thoải mái thở ra.
Trì Nguyệt rung động nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của anh, c6ô cười xích lại gần anh, tò mò hỏi:
Thật ra em nghĩ mãi mà không hiểu, anh thắng thế nào vậy? Đừng nói Trình Tường, ngay cả em cũng nghi ngờ...5 Có phải anh chơi ăn gian không?


Nếu anh chơi ăn gian thì sẽ không thể bước ra khỏi căn phòng kia.

Đèn đêm mờ ảo, tia sáng mờ nhạt lại ấm áp.
Hơi thở của Kiều Đông Dương dần trở nên đều đặn, dường như đã ngủ thiếp đi. Trì Nguyệt dùng tay ngắm khuôn mặt đang ngủ say trước mặt, hốc mũi chua xót.
Trì Nguyệt chỉ nói đùa vậy thôi, nghe anh nói vậy lại ngơ ngác, nhớ lại những lời mà anh đã nói với cảnh sát, cô nghi ngờ hỏi:
Vì vậy, không phải anh muốn lôi kéo những người kia nên nói chỉ tính thẻ chip với cảnh sát? Mà là... anh không cần tiên?


Đừng nghĩ anh vĩ đại thể
Kiều Đông Dương siết chặt tay lái, ánh mắt dần tối lại:
Anh chỉ nghĩ phải làm thế nào để tối đa hóa lợi ích...

Tối đa hóa lợi ích?

Em không hiểu.

Trì Nguyệt mất hứng lườm anh:
Anh đang tự khen hay đang cà khịa em?


Cả hai.

Trên đường đi anh nhận được tin tức Đông San đã cấp cứu thành công, qua cơn nguy kịch.

Không biết. Ba chưa nghĩ rõ ràng.
Kiều Chính Sùng vò đầu, chịu đựng cơn đau đớn âm ỉ, đờ đẫn nói:
Sáng nay ba đi ra ngoài, bà ấy còn rất bình thường. Hôm nay vẫn như mọi khi, bà ấy chuẩn bị quần áo cho ba, nấu săn bữa sáng rồi ăn với ba, lại tiễn ba ra cửa, thậm chí còn mỉm cười với ba... Ba không hiểu được, sao bà ấy đột nhiên tự sát chứ?

Kiều Đông Dương thấy khuôn mặt ông trắng bệch thì cau mày:
Ông xem nhiều phim tội phạm quá à?

Khuôn mặt Kiều Chính Sùng nặng nề:
Ba đang nói chuyện nghiêm túc.

Thế nhưng ông nghĩ đến vô số khả năng, chỉ không muốn tin Đổng San sẽ tự sát.

Sao bà ấy lại nghĩ quẩn thể chứ? Ngoại trừ việc nhà thì bà ấy không cần làm gì hết, mỗi ngày có rất nhiều thời gian đi mua quần áo, đi mua túi xách, đến thẩm mỹ viện làm mặt làm móng, không có áp lực cuộc sống, muốn mua cái gì thì mua cái đó, sống còn sung sướng hơn mấy cô gái trẻ. Ba đối xử với bà ấy... ba đối xử với bà ấy khá tốt mà? Dù ba có nói bà ấy đôi câu vì việc này, nhưng... thì sao hả? Ba là chồng bà ấy. Trong lòng ba thấy khó chịu, ba không nói với bà ấy thì đi nói với ai đây?

Kiều Chính Sùng lẩm bẩm, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, một cô y tá đi ra ngoài.

Bệnh nhân giường 16 tỉnh rồi.
Kiều Chính Sùng đứng bật dậy, lao vào phòng trước cả Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt nghe Kiều Đông Dương phân tích văn bài như đang nghe thấy toàn giảng đề trên lớp. Cô không ngờ đánh mạt chược còn có nhiều lý lẽ như thế.

Trời ạ! Kiều Đông Dương, anh có thể kiểm cơm dựa vào năng lực đẩy! Đi Macao, đi LasVegas! Đi thôi anh bạn, đi giành lấy một tương lai.


Thế sao anh lại thẳng?
Kiều Đông Dương cong môi, đưa tay ra chỉ vào đầu:
Đầu óc là thứ tốt.


... Em cũng có đầu óc.

Đánh bài có liên quan đến chỉ số IQ.

Mọi người uống rất thoải mái, đến tận khuya mới giải tán.
Khi về đến nhà, Trì Nguyệt thấy khuôn mặt Kiều Đông Dương đỏ ửng, anh kéo cổ áo, hàng lông mày cau chặt lại có vẻ rất khó chịu, cô chỉ thở dài:
Anh không thích uống rượu thì đừng đến đó chứ. Đã từ chối ở Crown rồi, từ chối thêm lần nữa cũng không sao cả, cần gì phải đi chịu khổ?

Kiều Đông Dương thờ ơ nhún vai:
Nếu không sợ mất mặt thì ông thử xem.

Một câu
mất mặt
này đã khiến Kiều Chính Sùng lộ ra bộ mặt thật. Vẻ rạng rỡ trên mặt ông tắt lịm, việc gì cũng được nhưng tuyệt đối không thể mất mặt nữa.
Trên mu bàn tay Đổng San còn đang cắm kim truyền dịch, cơ thể yếu ớt nằm trên giường đã chịu đủ sự đau đớn trong lúc rửa dạ dày, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người tiều tụy như quỷ. Lúc bà nhìn Kiều Chính Sùng thì không mỉm cười dịu dàng như trước đây, đôi mắt vô hồn yên lặng.
Kiều Chính Sùng cau mày đứng trong phòng bệnh nhìn bà, mãi sau ông mới thở dài, cởi bỏ lớp áo giáp.
Những Trì Nguyệt biết, dù anh dùng bất kỳ cách gì để giành được, anh cũng đã thỏa hiệp. Anh làm những việc mà mình từng khinh thường, anh đi kết bạn với những người mình từng khinh thường, anh đi xã giao với những người từng không muốn nói chuyện.

Kiều Đông Dương, em nghĩ em đã hiểu rồi.
Trì Nguyệt nhẹ nhàng dựa vào người anh, hai tay ôm lấy eo anh.
Kiều Đông Dương mỉm cười ngồi trên ghế sofa, xoa huyệt thái dương nói:
Cũng vì đã từ chối một lần ở Crown, nên tối nay anh mới phải đi.
Trì Nguyệt xoay người anh lại để anh đối mặt với mình:
Vì sao? Em không hiểu.
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng cong môi, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô:
Không hiểu là tốt nhất.


Anh đang nói gì vậy?

Nhưng hôm nay bà không có phản ứng gì, vẻ mặt thản nhiên, khóe môi giật giật như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói được một chữ nào. Không nhận được câu trả lời, Kiều Chính Sùng hơi lúng túng:
Không thích à?

Khóe môi Đổng San lại giật giật, Kiều Chính Sùng thấy hành động này cứ như đang mỉm cười, cảm giác khó chịu trong lòng ông nhận được sự an ủi. Ông nghĩ, chắc chắn Đổng San thấy không khỏe, không còn sức nói chuyện với ông, nhưng ông tặng hoa cho bà, chắc chắn bà đã vui lắm rồi.

Em sao thế? Sao lại nghĩ quẩn thế hả?

Đổng San cau mày không nói lời nào. Kiều Chính Sùng kéo ghế ngồi xuống, nhìn người phụ nữ ở bên cạnh ông gần hai mươi năm qua, cảm giác buồn bã khó hiểu trào lên trong lòng, hốc mùi chua xót đau đớn, lại cảm thấy mất mặt nói cái gì cũng không xong.
Trong bầu không khí yên lặng, Kiều Chính Sùng thấy anh, máy móc quay sang nhìn:
Con đến rồi à?

Kiều Đông Dương hằng giọng:
Sao không vào trong?


Phẳn!

Trì Nguyệt cười mắng, trong lòng rất vui vẻ.

Em... không thích à?

Đổng San khó chịu nuốt nước bọt, miễn cưỡng mỉm cười:
Em chưa từng thích... hoa bách hợp. Em ghét hương thơm này, thậm chí là dị ứng.

Đã lâu rồi cô không được thấy Kiều Đông Dương cao ngạo tự mãn như vậy.
Kiều Đông Dương mỉm cười nhìn cô:
Cũng không thể trách em được, các cô gái bình thường sẽ không quan sát, nhớ bài, chứ đừng nói đến việc tính toán.

Trì Nguyệt quay sang nhìn anh, đôi mắt lóe sáng như những vì sao nhỏ9:
Tối nay anh chơi rất đẹp.

Kiều Đông Dương nhìn cô, cong môi mỉm cười.
Trì Nguyệt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, rõ ràng không thích đến đó, tại sao phải ép buộc bản thân?
Cả quãng đường yên lặng, đến khi Kiều Đông Dương gặp mấy người vừa rời khỏi đồn cảnh sát, thải độ đã tốt hơn lúc ở khách sạn Crown rất nhiều, đôi bên rất hợp ý, rõ ràng đã nói không uống rượu, nghe người ta khuyến mấy câu lại đồng ý uống.
Vì vậy, anh quanh co thể hiện bản thân, sau đó chờ người khác đến để lựa ý hùa theo.
Theo một nghĩa nào đó, tối nay Kiều Đông Dương là người thắng. Anh làm tất cả để tranh đoạt được những mối quan hệ có lợi nhất.
Kiều Chính Sùng cũng không cần anh nói gì, lập tức chuyển đề tài.

Đông Tử, con nói xem chúng ta có cần báo cảnh sát không?
Kiều Chính Sùng đột nhiên nói nhỏ:
Ba nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy việc này rất kỳ lạ. Con nói xem có phải bọn họ... muốn giết người bịt miệng để giúp Kiều Thụy An, nên bỏ thuốc mẹ nhỏ của con không?

Nhiệt độ cơ thể là thứ ấm áp nhất trong một mối tình, Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vỗ vào gáy cô.

Anh hơi đau đầu...
Cơn gió lạnh thổi qua, đầu óc anh choáng váng nặng nề như đổ chì. Anh chậm rãi ngả ra, nằm nghiêng trên ghế sofa, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi gối đầu lên chân Trì Nguyệt, kéo bàn tay nhỏ của cô đặt lên vầng trán nặng trĩu.
Kiều Đông Dương chậm rãi mỉm cười với cô:
Em sẽ hiểu ngay thôi.

Xe đi được nửa đường, Kiều Đông Dương nhận được điện thoại của Trịnh Tây Nguyên hẹn anh đi ăn khuya.
Lúc trời gần sảng, Trì Nguyệt mới cổ ép mình đi ngủ. Cả tối qua cô không ngừng suy nghĩ về tình hình hiện tại và cách khả thi nhất để đối phó với chuyện này. Sau khi đi qua quá nhiều con đường tối tăm, cô luôn dựa vào năng lực điều chỉnh cảm xúc mỗi khi thất bại để có can đảm chạy về phía ánh sáng.
Mãi mà cô không ngủ được, nhưng đồng hồ sinh học vẫn đánh thức cô vào lúc sáng sớm.
Kiều Đông Dương ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng anh lại lắc đầu tỏ vẻ anh không buồn nôn.
Trong phòng yên tĩnh. Trì Nguyệt dùng hai tay xoa bóp đầu cho anh, cô không tìm được huyệt đạo nhưng cố hết sức nhớ lại động tác của nhân viên gội đầu, bắt chước một chút cũng ra dáng.
Trì Nguyệt thức dậy phát hiện chỉ có mình cô ở trong phòng.

Kiều Đông Dương?

Trì Nguyệt tưởng Kiều Đông Dương sẽ từ chối, không ngờ anh chẳng nghĩ gì đã thoải mái đồng ý.
Hành động của người đàn ông này khiến người ta rất khó hiểu.
Đã nói anh đi đâu cô sẽ theo đó cơ mà?
Trì Nguyệt vỗ trán, trong lòng buồn bực. Là do cô ngủ quá sâu nên không biết Kiều Đông Dương đã đi từ lúc nào. Trì Nguyệt thở dài, cô rửa mặt rồi đi xuống nhà. Di Lý đã chuẩn bị xong bữa sáng, căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ sáng sủa, hoa tươi nở rộ trong vườn khiến không khí tràn đầy sức sống, ấm áp, thoải mái và dễ chịu.
Trì Nguyệt khẽ gọi một câu, vén chặn đứng dậy đi tìm khắp nơi cũng không thấy Kiều Đông Dương, chỉ thấy anh gửi cho cô một tin nhắn.

Anh thấy em ngủ say nên không nỡ làm phiền. Anh đến công ty, em ngủ thêm lát nữa đi, khi nào dậy bảo di Lý đưa em đi dạo xung quanh. Nếu nhớ anh thì gọi cho anh, anh quay về đón em.


Kiều Đông Dương, càng ngày em càng ngưỡng 3mộ anh.

Kiều Đông Dương lái xe, thờ ơ mỉm cười:
Sao thế?

Thế là, ông nhìn bó hoa trên tủ đầu giường.

Anh mua tặng em đấy, em xem có thích không?

Thật ra đây là một lời xin lỗi ngầm, hiểm khi nào ông lại làm như vậy.
Nếu là trước kia, chắc chắn Đổng San sẽ kích động đến mức không biết làm thế nào, ánh mắt nhìn ông sẽ trở nên dịu dàng.

Hoa bách hợp... là loài hoa mà mẹ Đông Tử thích.

Kiều Chính Sùng ngơ ngác nhìn bà, dường như không kịp phản ứng.
Nghĩ vậy, Kiều Chính Sùng cầm bó hoa đưa đến trước mặt Đổng San:
Em ngửi xem có thơm không?
Đổng San nheo mắt lại nhìn ông như đang nhìn quái vật, đột nhiên vũng mạnh tay đẩy bó hoa ra, Kiều Chính Sùng cầm không vững, bó hoa được gói kỹ càng rơi xuống dưới giường bệnh phát ra một tiếng
bộp
.
Đổng San ngơ ngác, Kiều Chính Sùng cũng choáng váng. Ông nhìn bó hoa lại nhìn Đổng San, vẻ mặt không tin nổi.
Trì Nguyệt giật mình, Kiều Đông Dương không nói rõ bà ấy là ai, nhưng cô lập tức nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt vô hồn của Đổng San.
Trong lòng Trì Nguyệt chua xót, cô vội vàng nói:
Anh gửi địa chỉ cho em, em cũng đi.

Không cần. Bên này quá xa, em đi một mình không tiện.

Không có gì là không tiện cả. Em và di Đồng rất thân thiết, em muốn đi thăm di ấy.

Kiều Chính Sùng:
...

Cổ họng Đông San hơi khàn, từng lời nói như đang rất qua kẽ răng.
Ánh nắng vàng ruộm xuyên qua lớp cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt Kiều Chính Sùng. Ông ngồi trên chiếc ghế ngoài hành lang, dường như không hề cảm nhận được ánh nắng chói mắt này, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà, lúc Kiều Đông Dương đi đến trước mặt ông, ông cũng không có phản ứng gì.
Yên lặng nhìn ông một lúc lâu, Kiều Đông Dương ngồi xuống dựa lưng vào tường.
Kiều Chính Sùng càng nói càng cảm thấy tủi thân, càng thấy Đổng San không hiểu chuyện.

Những năm qua ba không hề đối xử tệ với bà ấy. Lúc trước gả vào nhà chúng ta làm mẹ kế của con cũng là bà ấy tự nguyện, ba không hề ép buộc bà ấy, bà ấy cũng tự cam kết sẽ đối xử với con như con ruột, kết quả con xem... Bà ấy đã biến mối quan hệ trong nhà thành thế nào?
Kiều Chính Sùng trách mắng Đổng San không đúng, thấy khuôn mặt Kiều Đông Dương trở nên tối tăm, cổ họng ông nghẹn lại, không nói tiếp chuyện này nữa.
Người phụ nữ này quá vô lý. Ba không trách bà ấy, bà ấy lại làm mình làm mấy với ba. Con nói xem có phải bà ấy làm vậy để dọa ba không?
Kiều Đông Dương cau mày, thản nhiên nói một câu nhắc nhở ông:
Nếu ông không đột nhiên phải quay về lấy tài liệu, bà ấy đã chết rồi.
Người ta còn không cần cả mạng sống rồi, còn rảnh dọa người khác sao? Kiều Chính Sùng ngạc nhiên nhìn anh, biết Kiều Đông Dương đang nói sự thật, nhưng đôi môi mấp máy rõ ràng vẫn không tin tưởng.
Thật khó hiểu, bà ấy thật khó hiểu!


Tính toán?
Trì Nguyệt nghi ngờ:
Đánh mạt chược mà cũng cần tính toán à?


Đương nhiên rồi, khả năng tính toán rất quan trọng.
Kiều Đông Dương cười nói:
Lấy một ví dụ, trong ván cuối cùng anh nghe được nhị vạn. Người đối diện cầm tam vạn, anh đã cống nhất vạn, trong tay nhà trên có hai con nhỏ vạn, nhưng anh ta không cần nhất vạn, lần nào cũng đánh ra quân vạn. Anh đoán nhà trên muốn thuần một màu đồng, nhà dưới lại có bảy cặp nhỏ, kết hợp với số bài đã đánh ra ở trên bàn, vừa nhìn đã biết trong tay bọn họ đang có những quân bài nào, sở dĩ anh có thể ù là vì ba nhà đều đang làm lớn. Tỷ lệ anh ù là 75%, nhà trên là 50%, nhà dưới là 35%, tên ngu Trình Tường kia không biết nghe bài, trong tay cầm một quân vạn mà anh không cần nhưng cũng không dám đánh ra, cả đời cũng không thắng bài được. Em nói xem, trong tình huống anh có xác suất 1 bài cao hơn bọn họ, vì sao anh không đánh cược chứ?

Ăn sáng xong, Trì Nguyệt muốn đến chợ mua đồ ăn với di Lý, trước khi ra cửa lại nhận được điện thoại của Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt muốn trêu chọc anh mấy câu, không ngờ lại nghe được một tin tức đáng sợ. Kiều Đông Dương nói:
Trì Nguyệt, hôm nay em làm gì thì làm nhé, anh phải đến bệnh viện.

Bệnh viện? Sao thế?
Trì Nguyệt giật mình. Kiều Đông Dương không trả lời ngay. Trong điện thoại chỉ có tiếng gió và tiếng hít thở của anh. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói:
Bà ấy... sử dụng thuốc ngủ quá liều, được đưa đến bệnh viện rửa ruột rồi.


... Được rồi.

Bệnh viện.

Anh đang nói.
Kiều Đông Dương khẽ thở dài, giọng nói trở nên trầm thấp:
Anh đang nói, tốt nhất em đừng biết, anh cũng vì đạt được mục đích, không thể không đến đó hùa theo người ta.
Cô chẳng hiểu ra sao, Kiều Đông Dương nhìn cô một lát, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Ngoan, em đừng suy nghĩ nữa. Đi rửa mặt đi.

Kiều Đông Dương...
Trong đầu Trì Nguyệt nhớ lại tình cảnh tất cả mọi người cầm chén mời rượu Kiều Đông Dương vào tối nay, dần hiểu rõ.
Anh là một đứa con cưng chưa từng muốn sa vào bầy gà, làm bạn với người khác. Nhưng bây giờ vì để lấy lại những thứ nên thuộc về mình, anh đành phải cúi đầu trước số phận. Trong trận chiến với Kiều Chính Nguyên, Kiều Đông Dương đang đứng ở thể yêu, anh phải dựa vào sức mạnh của những người này, những niềm kiêu ngạo của anh không cho phép anh thỏa hiệp như thể.

Chào buổi sáng, di Lý.


Cô Trì, chào buổi sáng.


Em xoa bóp cho anh đi.


Anh nhắm mắt lại đi. Nếu vẫn cảm thấy khó chịu thì đi nôn ra.

Kiều Đông Dương:
...

Anh im lặng nhìn Kiều Chính Sùng.
Kiều Đông Dương mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô.

Chúng ta không thể kiếm tiền bẩn.

Sau mấy chén rượu nhỏ, bầu không khí càng hài hòa hơn. Mấy người trẻ tuổi vừa cười vừa nói chuyện, dáng vẻ chỉ hận gặp nhau quá muộn. Một người vốn không uống rượu lại đồng ý uống, chắc chắn rất nể mặt anh em. Sự thay đổi của Kiều Đông Dương đã khiến những người này không còn nghi ngờ, tất cả đều trò chuyện chân thành với anh.
Trì Nguyệt không quen với trường hợp thể này, cả buổi tối đều yên lặng ngồi cạnh nhìn bọn họ cười đùa với nhau.
Là mẹ Đông Tử thích sao? Không phải bà sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.