Chương 320: Là rất kém
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 3105 chữ
- 2022-02-04 04:09:00
Kiều Đông Dương dựa lưng vào vách tường, không hề động đậy.
Anh không đi vào chung với Kiều Chính Sùng mà nhìn chằm chằm lên trần nhà, kh8ông biết đang suy nghĩ điều gì.
A Kiều!
Trịnh Tây Nguyên vội vàng chạy đến, Lâm Phán đi theo bên cạnh. Anh ta nhìn vào phòng bệnh, thở3 hổn hển nói:
Dì họ không sao chứ?
Trịnh Tây Nguyên nói:
A Kiều, tối qua mấy người anh em có ấn tượng khá tốt với anh, em nhân cơ hội giới thiệu về Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, bọn họ đều tỏ vẻ rất hứng thú, anh sắp xếp xem có thời gian rảnh không, mọi người ngồi xuống nói chuyện? Chưa nói đến những điều khác, những anh em này đều có tài nguyên.
Kiều Đông Dương nhìn anh ta:
Ừ. Để tôi sắp xếp.
Trịnh Tây Nguyên thở dài, khoác vai anh dùng sức kéo về phía mình, lại vỗ vai anh:
Không sao đâu, chúng ta có thể vượt qua được.
Lúc này Kiều Chính Sùng đã đi ra ngoài, sắc mặt ông ủ rũ, trắng bệch vô cùng tệ.
Chú Kiêu...
Lâm Phân là người đầu tiên bước đến:
Di Đồng đã khỏe hơn chưa?
Kiều Chính Sùng nhìn cô ta, lại nhìn Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt đứng sau lưng cô ta, đột nhiên mấp máy môi cười quái gở:
Khỏe. Bà ấy rất khỏe!
Dù mở mắt hay nhắm mắt đều thấy anh, nhìn cái gì cũng như đang nhìn anh.
Nam chính trong phim truyền hình là anh, nam chính trong tiểu thuyết cũng biến thành anh...
Đột nhiên có một ngày, Lâm Phán nhận ra cô ta không thể yêu người khác nữa, cô ta đã đánh rơi trái tim ở chỗ Kiều Đông Dương rồi.
Đây là sự thật nhưng lúc nói ra lại có vẻ khác lạ. Nếu cô ta đến thăm Đổng San, vì sao lại ngồi nói chuyện với Kiều Đông Dương ở đây?
Lâm Phán luôn rất tự tin, nhưng lúc này đối mặt với Trì Nguyệt lại không biết phải nói gì:
Chú Kiều đang ở bên trong, chúng tôi không tiện vào đó, nên tôi đang chờ.
Trì Nguyệt mỉm cười, thờ ơ nói:
Ừ.
Sống lưng Lâm Phán hơi lạnh, mím môi hít một hơi thật sâu, đột nhiên đưa tay ra đặt lên đầu gối, chậm rãi xoa bóp:
Coi như đó là một câu trả lời cho tình cảm mà tôi luôn cố gắng đi. Kiều Đông Dương, có lẽ anh chưa từng có cảm giác... đau khổ khi yêu một người nhưng đối phương không yêu mình. Điều này rất khó khăn. Tôi không muốn làm phiền anh, chỉ muốn biết một đáp án, tìm một câu trả lời cho bản thân.
Cảm giác đau khổ khi yêu một người nhưng đối phương không yêu mình?
Trái tim Kiều Đông Dương co rút, có ai chưa từng như vậy?
Sau đó, cô ta thấy Kiều Đông Dương mỉm cười, đôi môi mỏng gợi cảm kia nói ra từng lời lẽ chết chóc.
Tôi không thích cô. Nếu không có Trì Nguyệt, có lẽ tôi còn không biết cô là ai.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Phán lập tức trắng bệch.
Kiều Đông Dương bật cười, như đang mỉa mai lại như đang khinh thường.
Rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì?
Tôi...
Lâm Phản biết tính cách của anh, cũng biết anh không có nhiều kiên nhẫn với việc của mình nên dùng đề tài này lại, bất đắc dĩ hỏi:
Anh vốn không thích tôi, hay vì thích Trì Nguyệt nên không thích tôi?
Kiều Đông Dương, vậy anh có thể nói cho tôi biết Trì Nguyệt có gì tốt không? Vì sao cô ấy lại hấp dẫn anh như vậy...
Lâm Phản không nói tiếp nữa. Cô ta phát hiện mỗi lúc nhắc đến Trì Nguyệt, đôi mắt Kiều Đông Dương lại vừa dịu dàng vừa sáng ngời.
Cô ấy không có điểm gì tốt.
Kiều Đông Dương nhìn bức tường trắng ở phía đối diện.
Đáp án này quả bất ngờ, nhưng anh nói rất nghiêm túc.
Lâm Phán nhìn gò má lạnh lùng của Kiều Đông Dương, chậm rãi nói:
Tôi quen biết dù Đổng lâu vậy rồi, luôn cảm thấy di ấy là người dịu dàng khoan dung, cuộc sống yên bình hạnh phúc. Không ngờ di ấy lại hành động như thế, hôm nay tôi nhận được điện thoại còn hơi ngơ ngác..
Tự bắt chuyện lại còn nói đến chuyện của người khác, nếu không nhận được câu trả lời của đối phương sẽ khiến bầu không khí hơi kỳ quái. Lâm Phán nói mấy câu, thấy Kiều Đông Dương không muốn nói chuyện, cô ta mấp máy môi, bất đắc dĩ thở dài:
Tôi không có ác ý, anh không cần đề phòng tôi.
Kiều Đông Dương chậm rãi quay sang nghiêm túc nhìn cô ta, anh nở nụ cười lạnh lùng khó hiểu rồi nhìn sang chỗ khác.
Đừng phủ nhận.
Giọng Kiều Đông Dương lạnh lùng, mỉa mai:
Tôi hiểu không người phụ nữ nào có thể chấp nhận sự đánh giá như vậy, cũng không có người phụ nữ nào thừa nhận suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình. Cô Lâm, sở dĩ tôi nói những điều này với cô, vì không muốn làm chậm trễ cô...
Anh thờ ơ nhìn cô ta:
Vị Trì Nguyệt cho rằng cô không phải người phụ nữ xấu xa, cô khác với Chu Thanh. Cho nên, cứ coi như tôi tích đức cho cô ấy đi.
Kiều Đông Dương...
Lâm Phản hít thật sâu, nặng nề khẽ quát lên:
Tôi chỉ thích anh, chỉ thích anh mà thôi, sao anh lại sỉ nhục tôi như thế?
Kiều Đông Dương lắc đầu, ánh mắt thản nhiên:
Không nguy hiểm đến tính mạng.
Ôi, làm em sợ muốn c9hết!
Trịnh Tây Nguyên thở phào vỗ ngực, thấy Kiều Đông Dương không đi vào thì ngồi xuống nói nhỏ:
Chuyện này là sao hả? Đang tốt đẹp sao lại n6ghĩ quẩn chứ?
Hình như ai cũng nghĩ rằng bây giờ vẫn đang tốt đẹp.
Kiều Đông Dương nhếch môi, cười lạnh lùng.
Tối hôm qua Trịnh Tây Nguyên uống quá nhiều, gần đến rạng sáng mới ngủ được, lúc này tinh thần uể oải mệt mỏi, trong lúc nói chuyện còn không ngừng ngáp ngủ, thò tay vào túi quần của Kiều Đông Dương:
Đưa thuốc lá cho em, em đi ra ngoài hút!
Kiều Đông Dương yên lặng đưa cho anh ta, cái tên này lên cơn nghiện thuốc, nhanh chóng chạy ra ngoài. Lâm Phán nhìn theo bóng lưng anh ta, yên lặng mấy giây mới nói:
Tôi đã nghe nói về việc nhà anh.
Sắc mặt Kiều Đông Dương thản nhiên, anh không nói gì. Trong hành lang trống vắng, thỉnh thoảng có nhân viên y tế và người nhà bệnh nhân đi ngang qua, mọi người đều vội vàng đi qua, không ai dừng lại chú ý đến bọn họ.
Một nơi yên tĩnh thế này rất thích hợp để nói chuyện.
Là vì cô ta chiến thắng Trì Nguyệt trên sân thi đấu, vì cô ta làm Trì Nguyệt buồn, anh mới nhớ cô ta?
Nói đúng hơn là hận cô ta.
Cảm xúc của Lâm Phản nhanh chóng mất cân bằng, cô ta nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Kiều Đông Dương, vuốt tóc để che giấu sự xấu hổ, nụ cười hơi miễn cưỡng.
Lâm Phản hiểu chuyện hơn anh ta nhiều, nghe vậy lại ngồi xuống phía bên kia Kiều Đông Dương:
Chờ đi, chủ Kiều đang ở bên trong. Để hai người nói chuyện đã.
Ừ.
Trịnh Tây Nguyên nói:
Cũng được.
Ba người ngồi ở đây không có chủ đề nói chuyện cũng khá lúng túng.
Khuôn mặt Đổng San tối sầm lại, chỉ yên lặng mỉm cười. Trì Nguyệt quan sát vẻ mặt bà, ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch, nói sang chuyện khác:
Cả một bình to thế này, phải truyền mất bao lâu chứ?
Y tá nói phải hai tiếng.
Dì có cần nằm viện không ạ?
Gân xanh trên trán Đổng San giật giật:
Thật sao?
Câu hỏi lạnh lùng này đã khiến Lâm Phán phát hiện ra bầu không khí bất thường. Sau đó lại nghĩ đến lý do Đẳng San tự sát.
Di Đổng...
Cô ta biết mình đã lỡ lời, muốn cứu vãn:
Di Đổng, bọn cháu rất lo lắng cho di.
Ánh mắt Đổng San tối tăm, bà thở dài nói:
Phán Phán, cảm ơn cháu đã đến thăm di. Di muốn yên tĩnh, cháu về trước đi.
Trịnh Tây5 Nguyên ngơ ngác nhìn anh:
Này, anh đừng dọa em. Rốt cuộc làm sao hả?
Kiều Đông Dương nhìn anh ta, đôi mắt lạnh lẽo như tảng băng:
Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?
Trịnh Tây Nguyên:
...
Anh ta ngẩng đầu nhìn Lâm Phán:
Phán Phán, hay là cô vào xem đi.
Cô ta không tin nổi nhìn Kiều Đông Dương:
Dù tôi giành giải quán quân Trời Sao, anh cũng không nhớ tôi sao?
Khuôn mặt Kiều Đông Dương lạnh lùng:
Cô Lâm, nếu có thật sự hiểu tôi, cô phải biết tôi chưa từng chú ý những người không liên quan đến mình. Ba mẹ tôi nói cho cô biết tôi không chú ý đến tình cảm, không để ý đổi tượng hẹn hò là ai, có lẽ là thật... Vì tôi căn bản không quan tâm, không nhớ rõ chuyện này.
Vì Trì Nguyệt nên anh mới biết đến Lâm Phán?
Anh nghĩ đến Trì Nguyệt, trước kia anh cũng khó chịu về điều này.
Kiều Đông Dương hiểu cảm xúc của Lâm Phán, anh nhếch môi, thở dài nói:
Được, tôi sẽ nói cho cô biết.
Đôi mắt đen láy nặng nề như một đầm nước sâu nhìn chằm chằm Lâm Phán, ánh mắt tập trung, sâu sắc là một sự dụ dỗ chết người, rất dễ khiến người ta đắm chìm trong đó.
Lâm Phán giật mình lo lắng mãi không bình tĩnh được.
Bọn họ nói phải ở lại quan sát thêm.
ở lại quan sát cũng tốt.
Trì Nguyệt cười hỏi:
Di Đổng, dì có đói không?
Đổng San lắc đầu, cười nói:
Thật ra không cần phải lo cho di đâu, mấy đứa đều bận rộn công việc cứ về cả đi, không cần quan tâm đến đi.
Trì Nguyệt vẫn không nói gì, Lâm Phán đã tranh nói trước:
Không thể được, lúc chủ Kiều về đã đặc biệt dặn dò, muốn bọn cháu chăm sóc di thật tốt. Di Đổng, chủ Kiều rất lo lắng cho di...
Đúng, cô ta vẫn chưa từ bỏ, chưa có một ngày nào thật sự buông bỏ được Kiều Đông Dương.
Có lẽ con người đều có một mặt yếu hèn, càng không có được thì càng nhớ mong.
Sau khi rời khỏi chương trình
Người Đi Dưới Trời Sao
, cô ta đã từng muốn quên anh, thử qua lại với người đàn ông khác, hy vọng có thể dựa vào cái hố mới để thoát khỏi sự tổn thương do cái hố cũ mang đến. Thế nhưng cô ta nhận ra mình không làm được, cử như đã trúng một loại độc tên là Kiều Đông Dương.
Cô ấy có rất nhiều ưu điểm, cũng có nhiều khuyết điểm. Lúc thức dậy rất xấu tính... Nhưng tôi chỉ thích cô ấy.
Vì sao?
Lâm Phản kiên nhẫn hỏi.
Kiều Đông Dương kỳ quái nhìn cô ta:
Có lẽ... cô ấy sinh ra để khắc tôi chăng?
Kiều Đông Dương mỉm cười, không nói gì. Ba người đều ngồi dựa vào vách tường một lúc, Trịnh Tây Nguyên nhàm chán ngáp ngủ, khịt mũi.
Anh có thuốc lá không?
Anh ta hỏi Kiều Đông Dương.
Bệnh viện không cho phép hút thuốc.
Khuôn mặt Lâm Phán đỏ bừng vì xấu hổ, mãi không lùi lại.
Cô ta cũng là một cô gái được gia đình nâng niu chiều chuộng, từ nhỏ đến lớn có vô số người theo đuổi, chưa từng nghe những lời cay nghiệt vô tình như thế...
Lâm Phản không chấp nhận được.
Kiều Đông Dương lạnh lùng cong môi:
Có khác gì nhau không?
Có khác. Liên quan đến việc tôi định vị giá trị bản thân.
Lâm Phản chớp mắt, cảm thấy hơi tủi thân, trong mắt như bao phủ một lớp sương mù, đôi mắt to sâu thẳm ngập nước tỏ ra vô tội, một khuôn mặt xinh đẹp khiến đàn ông rất khó nói nặng lời.
Thế nhưng, đó là Kiều Đông Dương sao?
Lâm Phản há to miệng nhưng không nói được gì, chợt thấy ánh mắt Kiều Đông Dương trở nên dịu dàng. Thế là cô ta ngoảnh lại nhìn theo ánh mắt Kiều Đông Dương, thấy Trì Nguyệt đang chậm rãi đi tới. Vẻ mặt Trì Nguyệt bình tĩnh, cô bước đi rất chậm, không vì thấy cô ta ngồi với Kiều Đông Dương mà có sự thay đổi khác lạ nào. Ánh mắt cô thản nhiên, không hề lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện gì với những người phụ nữ khác... Thậm chí là một người phụ nữ ưu tú hơn cô.
Sự tự tin này đã đâm thẳng vào tim Lâm Phán.
Cô ta hâm mộ, điên cuồng, nhưng cô ta đã được định sẵn là người ngoài cuộc trong thế giới của hai người họ.
Trì Nguyệt, cô đến rồi à?
Lâm Phán lúng túng đứng lên:
Tôi đến thăm di Đổng.
Trì Nguyệt cười khẽ:
Cô đã vào thăm chưa? Di Đổng sao rồi?
Lâm Phán không ngờ cô sẽ hỏi lại, ngơ ngác xấu hổ:
Tôi còn chưa gặp di ấy.
Di Đổng, dì đã khỏe hơn chưa?
Trì Nguyệt ngồi xuống bên cạnh bà, Lâm Phán đang định đi tới thấy thể lại lúng túng lùi bước.
Di Đổng, di phải chăm sóc bản thân thật tốt. Sau này có chuyện gì không vui có thể tâm sự với bọn cháu, đừng làm những chuyện điên rồ thể này nữa... Lúc nãy cháu thấy chú Kiều đi ra ngoài, trông chú ấy cũng rất lo lắng.
Anh hơi ngạc nhiên, đôi mắt tối sầm lại:
Chuyện này liên quan gì đến tôi? Tôi ngăn cản cô nâng cao giá trị bản thân à?
Một câu có thể khiến người ta nghẹn chết.
Kiều Đông Dương là người ác mồm, ác đến tận xương tủy.
Một bó hoa bách hợp bị giẫm đạp nát bấy, lộn xộn ở dưới giường bệnh, dường như nơi này vừa nổ ra một trận chiến, bó hoa này là nạn nhân của trận chiến đó.
Sắc mặt Đổng San không tốt lắm, thấy vài người đi vào đều cười xấu hổ:
Mấy đứa đều đến đây à? Dì thật là... đã già đầu rồi còn gây chuyện, để mấy đứa phải bận rộn. Thật sự... thật sự xấu hổ.
Bà rất sợ làm phiền người khác. Dù đã vào viện, điều đầu tiên bà nghĩ đến là không muốn gây thêm rắc rối cho người khác.
Sỉ nhục?
Không biết tốt xấu!
Cô nghĩ thế nào là chuyện của cô. Lâm Phán, tối cảnh cáo cô đừng đến gần tôi, nếu không cô sẽ không biết mình chết thế nào đâu.
Mọi người:
...
Kiều Chính Sùng không nói thêm gì nữa, lê bước rời đi, ông còn chưa đi được mấy bước đã ngoảnh lại, không yên tâm nhìn Kiều Đông Dương.
Con vào thăm bà ấy đi. Đừng để bà ấy làm chuyện dại dột.
Thái độ của anh khiến Lâm Phán hơi xấu hổ.
Cô ta im lặng một lúc mới nói:
Kiều Đông Dương, tôi có thể hỏi anh một việc không?
Kiều Đông Dương thản nhiên nói:
Cô hỏi đi.
Thật ra trước khi tham gia
Người Đi Dưới Trời Sao, tôi đã ăn cơm với chủ Kiều và di Đổng. Bọn họ đã nói sơ qua về tình hình của anh cho tôi biết. Khi đó tôi biết anh không chú ý đến chuyện tình cảm, cũng không chống đối việc bọn họ sắp xếp tôi làm con dâu tương lai.
Lâm Phán nói đến đây hơi khựng lại, cúi đầu nói nhỏ:
Những gì bọn họ nói khiến tôi thấy rất tự tin. Tôi nghĩ tôi là một người đủ ưu tú, xứng với anh...
Người ta từng nói đây là biểu hiện điển hình của những người không được yêu thương. Bọn họ sẽ vô thức cảm thấy hèn mọn khi đối mặt với tình cảm, dù xảy ra chuyện gì cũng hy sinh bản thân để giúp đỡ người khác, dù chỉ nhận được chút lòng tốt cũng cố hết sức để báo đáp, để hiến dâng...
Trì Nguyệt nhìn Đổng San, đột nhiên cảm thấy bà rất đáng thương.
Chắc chắn Kiều Chính Sùng không hề yêu thương bà mới tạo ra tính cách này của bà. Hơn nữa, bà đã lớn tuổi lại không có con, phương diện tình cảm hoàn toàn trống rỗng, bà không có chỗ để nương tựa, không có lớp áo giáp để chống đỡ đau khổ, lúc này mới nghĩ quẩn để kết liễu mạng sống.
Anh lạnh lùng nhìn Lâm Phán, ánh mắt dần chuyển đến bờ vai đang vô thức dựa vào gần của cô ta, khóe môi cong lên:
Cô tự hỏi lại bản thân xem, cô thật sự ngồi ở đây chỉ vì nói chuyện với tôi, tìm hiểu định vị giá trị của bản thân, chứ không phải muốn tôi tìm hiểu giá trị quần áo của cô hả?
Cơ thể Lâm Phản cứng đờ, hai má đỏ ửng.
Anh, Kiều Đông Dương anh.
Kiều Đông Dương, tôi có kém cỏi thể không?
Là rất kém.
Kiều Đông Dương trả lời, lại giáng một đòn nặng nề vào trong lòng Lâm Phán. Cô ta trợn to mắt nhìn anh, gần như quên cả thở.
Kiều Đông Dương cười mỉa mai:
Chúng ta không nói chuyện trước kia nữa. Cứ nói bây giờ đi, cô biết rõ tôi là người đàn ông đã có bạn gái nhỉ? Bây giờ cô ngồi gần tôi như vậy, nói những việc mờ ám như thế, có thích hợp không?
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Trịnh Tây Nguyên hút thuốc xong quay về đang đứng ở cửa ra vào, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai má Lâm Phán nóng bừng, biết có ở lại thêm nữa cũng chỉ khiến người ta khó chịu, cô ta chào tạm biệt Đổng San, đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Trịnh Tây Nguyên, gắng gượng cứu vãn lòng tự trọng:
Tôi vừa nghĩ ra hôm nay còn có việc quan trọng, tôi đi trước.
Trịnh Tây Nguyên nhìn cô ta vội vàng rời khỏi phòng bệnh, kỳ quái hỏi:
Không phải cô nói sẽ nghỉ ngơi một tháng để thư giãn sao?
Lâm Phán không trả lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.