• 1,487

Chương 321: Đòi ly hôn


Đổng San chỉ ở lại bệnh viện ba ngày đã nhất quyết xuất viện. Bà không quay lại căn nhà của bà và Kiều Chính Sùng nữa mà m8ệt mỏi quay về căn hộ riêng.

Trì Nguyệt ở trong bệnh viện với bà hai ngày, lúc xuất viện cũng theo bà về nhà.
Trong nhóm chat
Năm người đẹp nhất châu Á
, đám bạn bè đang cười đùa trêu chọc Trì Nguyệt, nói cô thông minh biết l9ấy lòng mẹ chồng tương lai từ trước, sau này gả vào nhà họ Kiều sẽ đỡ phải chịu khổ.

Nhạn, lúc chăm sóc Đổng San 6cũng có cảm xúc tương tự như lúc chăm sóc Trị Nhạn.

Chắc chắn em sẽ không gọi anh vào vì chuyện nhỏ này, đúng không?


Sợ anh ngồi bên ngoài lúng túng.
Trì Nguyệt giải thích, rồi cau có nói:
Hơn nữa, để anh làm việc nhà thì sao hả? Chuyện đơn giản không xứng với chỉ số IQ của anh đúng không?


Đúng!


Hừ
Dường như Kiều Chính Sùng đã bị bà chọc cười:
Muốn vẽ tranh? Đây là lý do khiến em bỏ nhà đi sao? Nhà họ Kiều không có chỗ cho em vẽ vời sao?

Vành mắt Đổng San đỏ hoe, đã không kìm được nước mắt nữa, bà dụi mắt cố kìm nén không khóc, nhưng giọng nói hơi nghẹn ngào:
Đúng thế. Nhà họ Kiều không có chỗ để vẽ vời.


Rốt cuộc em muốn nói điều gì?
Kiều Chính Sùng gần như quát lên.
Trì Nguyệt nhìn anh, nhướn mày chỉ huy anh:
Anh rửa nguyên liệu giúp em đi.

Kiều Đông Dương nhìn cô, yên lặng hai giây mới nói:
Chỉ đơn giản vậy sao?


Anh có thể làm mấy việc khó hơn sao?

Anh đúng là kẻ hủy diệt đề tài. Trì Nguyệt nhìn anh rồi lại nhìn Đổng San, cô chạy trước chạy sau rót nước, cắt hoa quả, để Kiều Đông Dương ngồi trên ghế sofa, sau đó thu dọn nguyên liệu nấu ăn vào phòng
bếp.
Mãi không nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, cô thò đầu ra từ trong phòng bếp thì thấy Kiều Đông Dương và Đông Sơn vẫn cứng đờ ngồi trên sofa, cả hai đều tỏ ra lúng túng.
Cho dù là kẻ ngốc đến mấy thì lúc này cũng nghe ra ý của bà.
Kiều Chính Sùng thấy hơi bất ngờ khi Đông San làm vậy, nhưng ông đã quen với việc Đổng San luôn đơn phương cố gắng và nịnh nọt, khi tất cả trở thành chuyện hiển nhiên, cảm nhận trên tình cảm sẽ trở nên chết lặng, ông rất khó nhận thức lại bản thân, đánh giá đúng vị trí của hai người.
Lòng kiêu hãnh không nhận được sự thỏa mãn khiến ông rất tức giận, giọng nói càng to hơn.
Trong lòng Đổng San chua xót:
Chính Sùng, chúng ta không giống nhau, cũng như việc anh mãi mãi không thể hiểu được vì sao nhà họ Kiều không có chỗ để vẽ vời. Em cũng không hiểu vì sao trái tim anh lại sắt đá như vậy, thời gian hai mươi năm dù là tảng đá cũng phải ấm lên.


Em cần gì? Cần chỗ nào?


Đây không phải một chỗ. Đó là trái tim, là sự bình yên, là động lực để sống tiếp.

Kiều Chính Sùng gần như mất khống chế gào lên khiến lỗ tại Đông San ong ong.
Trì Nguyệt ngồi bên cạnh cũng có thể nghe được tiếng quát của ông.

Đổng San, em nói lại cho anh nghe. Nói cho rõ ràng!

Còn chưa nói hết cầu, điện thoại của Đổng San đã kêu lên.
Trì Nguyệt lập tức im lặng, Đổng San mỉm cười nhìn cô rồi cầm điện thoại ở trên bàn trà lên.
Bà cúi đầu nhìn một cái, hàng may cau lại, nụ cười lập tức biến mất, trong mắt đầy vẻ lo lắng:
A lô.


...
Đổng San nghẹn họng không trả lời được.
Nói một cách chính xác, Kiều Chính Sùng không hề đối xử tệ bạc với bà. Cũng như ông đã nói, cho ăn cho mặc cho tiền tiêu, bà chưa từng thiếu thốn về mặt vật chất, nhưng điều bà muốn không phải những thứ này. Tình cảm con người là một thứ kỳ diệu và phức tạp, tình cảm không biến mất vì một biến cố lớn đột ngột, mà phải tích lũy đủ sự thất vọng mới trở thành tổn thương không thể cứu vãn.

Chính Sùng, anh rất tốt, là em... không có phúc. Em không trách, không oán, nhưng em là con người, em cũng có quan điểm riêng về hôn nhân. Xin anh đừng ép hỏi em nữa, được không?

ở nhà họ Kiều, Đổng San luôn là một sự tồn tại lạc lõng.
Trong lòng Trì Nguyệt thấy đồng cảm nhưng không hề thể hiện ra ngoài mặt, cô đã có kinh nghiệm chăm sóc Trì Nhạn, hiểu rõ bọn họ cần sự tôn trọng từ tận trong lòng. Bản chất của sự tôn trọng là đừng đối xử với bọn họ như người bị hại, đừng chăm chú nhìn vào vết thương trong lòng họ...
Trì Nguyệt đã ở trong căn hộ trước khi cưới của Đổng Sạn một thời gian, cô quen thuộc với hoàn cảnh ở đây nên thấy rất ấm áp. Cô đỡ Đổng San ngồi xuống ghế sofa rồi đi vào xem tủ lạnh:
Di Đổng, hôm nay chúng ta ăn gì đây? Dì có muốn ăn gì không? Bây giờ không có bác sĩ quản lý, cháu có thể làm cho đi.

Trì Nguyệt thấy có người xách đồ nặng cho mình thì rất vui, đẩy hết đồ cho anh:
Di Đổng muốn tập trung vẽ tranh không muốn đi ra ngoài, em định chuẩn bị thêm ít đồ cho di ấy.

Kiều Đông Dương ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:
Em quá thân thiết với bà ấy.
Trì Nguyệt giật mình:
Sao thế?

Cổ họng Kiều Đông Dương nghẹn lại, kìm lại lời muốn nói:
Không có gì, lên đi.
Trì Nguyệt vui mừng:
Anh cũng muốn lên đó à?

Lúc Trì Nguyệt nghiêm túc dỗ dành một người, trông cô rất xinh xắn đáng yêu. Đổng San bật cười, sau đó lại nghiêm túc cau mày:
Tối nay cháu không cần ở cạnh Đông Tử sao?

Anh ấy?
Trì Nguyệt cười lắc đầu:
Anh ấy rất bận rộn, không cần cháu phải quan tâm.


Nói vớ vẩn.
Đông San lườm cô.
Bà biết Kiều Đông Dương không thích mình, không muốn bản thân làm ảnh hưởng đến tình cảm của Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương, bà tận tình khuyên nhủ:
Nguyệt Nguyệt, di biết cháu là cô bé ngoan nhưng di Đổng thật sự không sao. Di có thể chăm sóc tốt bản thân, không cần cháu ở cạnh di... Nghe lời! Cháu về với Đông Tử đi, thỉnh thoảng đàn ông sẽ rất hẹp hòi nhỏ mọn, cháu làm đồ ăn ngon rồi trò chuyện với thằng bé. Đứa bé này ngoài mặt lạnh lùng trong lòng ấm áp, rất dễ dỗ dành.

Cô ngoảnh lại nháy mắt với Đổng San.
Sau khi Đông San rửa dạ dày ở bệnh viện đã nghỉ ngơi ba ngày nhưng vẫn phải để ý đến dạ dày.
Không ngờ Trì Nguyệt lại nói vậy, Đổng Van hơi ngạc nhiên rồi nở nụ cười.
Trì Nguyệt mím môi:
Dễ dỗ chỗ nào chứ?

Đổng San mỉm cười, ánh mắt nặng nề:
Đông Tử là đứa bé cô độc, cháu rất quan trọng với thằng bé. Trong thời điểm quan trọng thế này, thằng bé cần cháu ở bên cạnh hơn bộ xương già này.


Kiều Đông Dương mặt dày...

Cô thầm thở dài, mỉm cười gọi:
Kiều Đông Dương, anh vào đây giúp em đi.
Đổng San nhanh chóng phản ứng lại, đứng bật dậy:
Nguyệt Nguyệt, cháu đi ra nói chuyện với Đông Tử đi, để đi làm cho!

Không cần, không cần. Để Kiều Đông Dương vào giúp cháu là được. Dù Đổng, di vẫn chưa khỏe lại, dì nghỉ ngơi đi.
Trì Nguyệt nói xong, lại gọi Kiều Đông Dương. Kiều Đông Dương chậm rãi đứng dậy, nhìn Đổng San:
Bà ngồi đi.

Đổng San đang định đi vào nhà bếp, bị Kiều Đông Dương liếc nhìn lại hậm hực ngồi xuống:
Được rồi. Con cẩn thận, đừng cầm dao, nếu không được cứ gọi di...

Coi anh là trẻ con sao?

Thứ hai gặp.
Đông San cúp máy.
Bà ngơ ngác nhìn điện thoại một lúc lâu, trái tim vẫn đang loạn nhịp.
Một lúc lâu sau dần bình tĩnh lại, bà quay sang mỉm cười nhìn Trì Nguyệt.

... Đồng San? Rốt cuộc là vì sao?


Anh có thể hiểu được tâm trạng không thấy hy vọng không? Bóng tối vô bờ bến như vĩnh viễn không có ánh sáng...


Anh không hiểu em đang nói gì hết, đừng kiếm cớ nữa. Phụ nữ các em ngoại trừ một khóc hai làm loạn ba thắt cổ thì không còn chiều nào khác để uy hiếp đàn ông nữa đúng không? Được, như em mong muốn, ly hôn thì ly hôn! Thứ hai gặp mặt ở cửa Cục dân chính...

Trong điện thoại không phát ra âm thanh gì, Đổng San có thể tượng tượng được vẻ mặt của Kiều Chính Sùng. Ông không hiểu, vĩnh viễn cũng không hiểu bà. Thế nhưng... bà không cần nữa.

Cứ vậy đi.
Đổng San thở dài:
Gần đây anh rất bận rộn, em sẽ không làm phiền anh nữa. Khi nào anh rảnh, chúng ta đến Cục dân chính để ly hôn đi. Như thế thì cả anh và em đều được giải thoát.


Ly hôn, em nói em muốn ly hôn?

Anh đút tay vào túi quần, ánh hoàng hôn bao phủ cả người anh, anh nhìn về phía cô với vẻ mặt phức tạp.
Hai người đứng nhìn nhau, Trì Nguyệt mím môi:
Sao anh không gọi cho em?

Kiều Đông Dương cau mày, bước đến xách đồ cho cô:
Sao em lại mua nhiều thế?

Kiều Chính Sùng chưa từng nghe Đổng San nói chuyện với ông bằng giọng điệu này và với thái độ kiên quyết như vậy.
Người ở đầu bên kia điện thoại đã sắp giận điên lên, giọng nói dần to hơn:
Đổng San, anh không muốn nghe em nói những chuyện này. Anh đã từng cảnh cáo em, anh không thích loại phụ nữ sĩ diện. Trong những năm qua em đã làm rất tốt. Bây giờ chúng ta cứ nói thẳng ra, em đứng giở trò với anh. Nếu anh có chỗ nào không đúng, em cứ nói ra...


Anh không sai.
Bên tại Đồng San ong ong, vẻ mặt dân mất kiên nhẫn.
Bọn họ đều là người bị hại trong vụ án Kiều Thụy An, vì vậy T5rì Nguyệt thấy đồng cảm với bọn họ.
Hơn nữa, cần gì phải lấy lòng Đổng San chứ?
Ngày hôm đó, sau khi Kiều Chính Sùng rời đi đã không quay lại bệnh viện nữa, Kiều Đông Dương cũng vậy.

Xin lỗi, em đã không làm được những điều từng hứa với anh, không thể chăm sóc tốt cho Đông Tử, vào lúc quan trọng thể này em không nên làm phiền hai ba con anh. Thế nhưng sức lực của em quá nhỏ bé, em không phải mẹ Đông Tử, dù em có đối xử chân thành với thằng bé, chưa chắc thằng bé đã chịu chấp nhận. Em không thể thay đổi những việc trước kia, điều em có thể làm vào lúc này là yên lặng sống trong không gian riêng, không gây thêm rắc rối cho hai ba con anh nữa. Cứ vậy già đi rồi chết, tìm lại cuộc sống đã đánh mất...


Cuộc sống đã đánh mất?
Kiều Chính Sùng hỏi lại rồi cười lạnh:
Đổng San, anh không chịu nổi mấy lời lẽ văn nghệ này của em. Em nói cho anh biết, rốt cuộc em đã đánh mất cái gì? Anh tìm lại giúp em.

Đôi mắt Đổng San mờ đi.
Lại còn dám nói!

Kiều Đông Dương, bây giờ chúng ta đang huấn luyện chỉ số EQ của anh.


Anh nhìn anh đi, sao lại đần thể chứ? Kiều đại nhân, rửa rau không phải như rửa bát cũng không phải bóp rau vặn rau... Trời ạ, anh bóp nát rau thế này, còn ăn thế nào? Nhẹ chút, nhẹ chút, em biết anh rất mạnh...


Đổng San...
Kiều Chính Sùng nói rất lớn tiếng, đến mức Trì Nguyệt ngồi bên cạnh cũng có thể nghe thấy:
Sao em xuất viện lại không nói với anh?

Đổng San cau chặt mày:
Không phải anh bận sao?
Kiều Chính Sùng hừ lạnh, giọng điệu khó chịu có vẻ đang không vui:
Anh bận đến mấy cũng phải có thời gian cho việc này chứ? Em đi đâu rồi? Bây giờ đang ở đâu?
Ông đã quen nói chuyện theo ý mình, cũng quen sử dụng những câu mệnh lệnh với bà, chưa từng nghĩ xem giọng điệu của mình có đủ tôn trọng hay không. Trước từng câu văn hỏi hung hăng của Kiều Chính Sùng, vẻ mặt Đổng San càng lúc càng xấu.

Em đang ở nhà.

Đổng San thở phào nhẹ nhõm, ngả người lên ghế sofa.

Được...


... Em muốn ly hôn thật sao?

Kiều Đông Dương đen mặt đi vào bếp.
Trong phòng bếp bày đầy nguyên liệu nấu ăn như đang ở chợ, anh đứng chính giữa nhìn Trì Nguyệt, phát hiện mình thật sự không biết gì.

Làm gì đây?


Chính sùng, em hơi mệt. Em muốn nghỉ ngơi.


Anh đang hỏi em, em về đó ở là có ý gì?

Giọng ông rất hung dữ, đây là phương thức nói chuyện vô cùng gia trưởng
chồng là trời
, coi vợ là một người cấp dưới trong lãnh thổ của mình chứ không phải là người bạn đời có vị trí bình đẳng. Đồng San sống với ông gần hai mươi năm, đương nhiên biết tính cách của ông, bà biết nếu không nói tiếp, đầu bên kia sẽ nổi giận đùng đùng.

Nguyệt Nguyệt, để cháu chê cười rồi.
Trì Nguyệt nở một nụ cười chân thành với bà:
Di Đổng, bây giờ dì rất đẹp!

Đã lâu không có người ở lại đây, trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, Trì Nguyệt biết Đổng San không muốn đi ra ngoài, cô tự cầm túi mua sắm đi đến siêu thị gần nhất, sau đó vô cùng menly xách mấy cái túi đầy đồ về nhà...
Cô gặp Kiều Đông Dương ở dưới tiểu khu nhà Đổng San.
Nhiều năm qua, bà chưa từng có can đảm đối mặt với Kiều Chính Sùng.

Không.
Đổng San do dự, giọng nói mềm mại nhưng rất kiên quyết:
Em không tủi thân, mọi việc đều do em tự làm tự chịu, không thể trách bất kỳ ai, em cũng không muốn trách ai.


Nói vậy là anh đối xử tệ bạc với em?

Nếu không phải Trì Nguyệt đang ở bên cạnh khiến bà nhất định phải giữ sĩ diện cho Kiều Chính Sùng, có lẽ bà đã dập máy. Bà đã tôn thờ Kiều Chính Sùng gần hai mươi năm, cũng nghe ông dạy dỗ gần hai mươi năm, đã quá đủ rồi.
Quá đủ rồi!

Chính Sùng, Đổng San trước kia chết rồi.
Đổng San bình tĩnh giải thích sự thay đổi của mình, sau đó chân thành xin lỗi ông.
Đổng San hít sâu, thản nhiên nói:
Đúng vậy, Kiều Chính Sùng, em muốn ly hôn với anh.


Em điên rồi sao?


Em rất tỉnh táo. Em biết em muốn cái gì. Chính Sùng, em không còn gì nữa... Cuộc sống của em là một mớ hỗn loạn. Bây giờ em muốn tìm lại bản thân, xin anh tôn trọng sự lựa chọn của em, có được không? Em không muốn tổn thương ai, không muốn tổn thương anh, không muốn tổn thương Đông Tử, em... chỉ không muốn sống như trước thôi.


Nhà? Nhà nào?
Giọng Kiều Chính Sùng rất nóng nảy, có vẻ đã biết bà không ở trong căn nhà của bọn họ.

Em ở nhà mình.
Đổng San nói rất chậm, nhấn từng chữ rõ ràng, lúc nói đến
nhà mình
giọng bà hơi nặng nề.
Kiều Chính Sùng im lặng, mãi không nói gì.

Nguyệt Nguyệt, nếu cháu là con gái đi thì tốt quả.

Trì Nguyệt nở nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương nở rộ:
Thế thì dì cứ coi cháu là con gái đi đi.
Đổng San dịu dàng nhìn cô, khóe mắt hiện ra nếp nhăn:
Không cần phiền vậy đâu. Dù không muốn ăn gì hết, cháu muốn ăn gì thì nấu món đó. Cháu còn trẻ cứ sống thoải mái đi, đừng quan tâm đến cảm xúc của người già cá này.

Di Đổng nói đùa gì vậy? Di đầu già.
Trì Nguyệt trợn to mắt như đang nghe chuyện cười, tủm tỉm nói:
Cháu chưa từng thấy người nào đến độ tuổi này còn chăm sóc bản thân tốt như dì. Đừng nói những lời buồn bã đó nữa, dù vẫn còn xinh đẹp, không được nói mình già.


Em có ý gì?
Đổng San im lặng.
Giọng Kiều Chính Sùng như một khẩu đại bác tầm thấp nặng nề và đáng sợ, cơ thể bà cứng đờ, vô thức thấy sợ hãi không dám cãi lại ông...
Một lúc lâu sau, khi bầu không khí gần như đông cứng, bà khẽ thở dài.

Không phải. Em chỉ... chỉ muốn tìm lại bản thân, sống đúng với bản thân...


Sống đúng với bản thân?
Kiều Chính Sùng cười lạnh:
Đổng San, hóa ra những năm qua em gả vào nhà họ Kiều, em không còn là bản thân nữa sao? Anh đối xử tệ bạc với em, hay em thấy uất ức khi phải cưới anh?

Trái tim Đồng San đập loạn.
Ông học ngành kỹ thuật, bà học ngành mỹ thuật.
Trước khi cưới, ông nói ông thích khí chất văn nghệ, dịu dàng của bà, điều này khiến người ta cảm thấy yên tâm và ấm áp, lúc ở bên cạnh bà sẽ cảm thấy như có một ngôi nhà. Bây giờ, ông lại nói ông không chịu nổi những điều này.
Cổ họng Đổng San nghẹn lại, chậm rãi nói:
Em muốn vẽ tranh.


Không thì sao?


Vâng, đi thôi.

Trì Nguyệt nghĩ rằng Kiều Đông Dương đến thăm Đồng San, vui vẻ dẫn anh quay về định cho Đồng San một bất ngờ.
Kết quả lại dọa Đổng San giật mình.

Đông... Đông Tử, sao con lại đến đây?
Có lẽ Đồng San có thể tỏ ra lạnh lùng với Kiều Chính Sùng, nhưng lúc đối mặt với Kiều Đông Dương lại không thể làm được. Bà đã quen với việc Kiều Đông Dương tỏ ra lạnh lùng với bà, đã quen tỏ ra mình là một người mẹ thấu hiểu để quan tâm anh, dần dà bà hơi sợ anh.
Kiều Đông Dương khẽ
, không nói gì nữa.
Thế nhưng, sau khi bà suýt chết một lần thì đã không còn quan tâm rất nhiều việc nữa.
Chết còn không sợ, vậy thì còn sợ gì? Đổng San cười khẽ, bà cầm chặt điện thoại xấu hổ nhìn sang Trì Nguyệt, nói nhỏ:
Em không có ý gì hết, Chính Sùng, em muốn ở một mình.


Ở một mình? Nghe em nói thế này, em đang ghét anh sao?

Kiều Đông Dương trợn mắt nhìn cô, không nói gì. ở nhà họ Kiều, anh luôn được cưng chiều, đầu đến lượt anh tự nấu đồ ăn?


Cô Trì, nếu rau biết nói chuyện chắc chắn sẽ rất vinh hạnh đấy, nó là cọng rau đầu tiên được anh rửa...


Nhìn anh tay chân vụng về thế này, cuối cùng đã khiến Trì Nguyệt cảm thấy thắng được một lần, có việc để chê cười anh.


Đừng mạnh miệng nữa. Không được là không được. Em còn tưởng anh biết làm mọi thứ, xem ra thiên tài cũng có khuyết điểm.



Đàn ông tránh xa nhà bếp!
Kiều Đông Dương thở dài:
Đời người hay thay đổi. Không ngờ có một ngày Kiều Đông Dương lại sa sút đến mức độ nấu cơm cho vợ.



Nấu cơm cho vợ gì chứ, là nấu cơm cho mẹ anh!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.