• 1,487

Chương 322: Khoảng thời gian này đã trải qua rất nhiều chuyện


Nụ hôn của Trì Nguyệt như cơn gió thoảng qua, đến nhanh đi cũng nhanh, cô nhẹ nhàng hôn lên má Kiều Đông Dương xong lại đứng về chỗ cũ, 8khóe môi cong lên hơi mỉm cười như chưa từng hôn anh.

Làn gió thoảng qua khuôn mặt Kiều Đông Dương, ánh mắt lạnh lùng cứng rắn 3lập tức trở nên ôn hòa.
Trì Nguyệt, em không phải là anh. Có một vài cảm xúc mà em không thể đồng cảm được.


Trì Nguyệt mím mô9i, hơi khựng lại:
Em biết. Em xin lỗi.

Địa điểm được đặt trước ở khách sạn lớn Phúc Mãn Lâu mà trước kia Kiều Đông Dương thường dùng để tiếp khách, trước kia Kiều thị luôn mở tiệc chiêu đãi ở đây, Kiều Đông Dương đặt một phòng riêng như thói quen, vậy mà lúc đến nơi quản lý đại sảnh lại nói không còn phòng.

Muốn ăn chỉ có thể ngồi dưới đại sảnh, nếu không ngày mai hãy đến sớm hơn.

Kiều Đông Dương im lặng nhìn tên quản lý này.
Những ngày qua, cô trở thành trợ lý toàn thời gian của Kiều Đông Dương. Lúc đến trường không học chuyên ngành có liên quan, những trường đời là thầy giáo rất tốt, khi thật sự bắt tay làm một công việc, chỉ cần chịu khó học hỏi thì chẳng mấy chốc có thể tìm được đường đi.
Sau nửa tháng ngắn ngủi, Trì Nguyệt đi theo Kiều Đông Dương trải qua rất nhiều chuyện. Từ việc rất nhiều xí nghiệp muốn đục nước béo cò thu mua Khoa học Kỹ thuật Đông Dương với giá thấp, đến việc Khoa học Kỹ thuật Đông Dương bị từ chối khoản vay ngân hàng, cô tận mắt chứng kiến Kiều Đông Dương gian nan đi từng bước.
Bận rộn cả nửa tháng, sau khi liên tục bị Trịnh Tây Nguyên thúc giục, Kiều Đông Dương đã đứng ra mời mấy người anh em của anh ta đi ăn cơm.

Em buồn ngủ quá.
Cô ngáp dài nhắm mắt ngủ.
Thế nhưng anh Kiêu nhanh tay nhanh mắt lại kéo cô dậy.

Sấy khô rồi ngủ!

Em buồn ngủ.
Trì Nguyệt ngồi dậy được một nửa lại nằm xuống:
Em không chịu nổi nữa. Ngủ ngon, Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương dứt khoát ôm cô dậy, để cô dựa vào người anh, cầm máy sấy:
Trì Nguyệt, gần đây em càng ngày càng lười!

Đâu có... Không có...
Kiều Đông Dương vén tóc cô:
Em chứng minh cho anh xem đi.


Em biết anh đang nghĩ gì.
Trì Nguyệt rửa sạch tỏi rồi đặt lên thớt, bắt đầu cắt nhỏ:
Anh cho rằng sự có mặt của di Đồng đã phá hoại tình cảm giữa ba mẹ anh, khiến bọn họ ly hôn, khiến mẹ anh qua đời, tạo ra bị kịch trong cuộc đời anh.


Chẳng lẽ không đúng sao?
Giọng điệu Kiều Đông Dương nặng nề:
Em dựa vào cái gì muốn anh tha thứ?


Em không muốn anh tha thứ.
Trì Nguyệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh:
Em chỉ cho rằng anh nên công bằng hơn. Hai ngày qua em luôn nói chuyện với di Đổng, nghe bà ấy nói lúc bà ấy quen ba anh, ba

Cậu đừng làm bừa...
Kiều Thụy Hiền sợ hãi.
Anh ta đã tận mắt thấy tình cảnh thảm hại khi anh trai bị Kiều Đông Dương đánh mù mắt, vừa nãy dám mỉa mai Kiều Đông Dương trêu đùa Trì Nguyệt, chỉ vì ỷ vào việc Kiều Đông Dương vừa xảy ra chuyện không dám làm bừa, bây giờ thấy anh hoàn toàn không quan tâm, Kiều Thụy Hiên hoảng sợ nói:
Đông Tử, đây là khách sạn, khắp nơi đều có camera, nếu mày dám ra tay, có tin tao tống mày vào tù không?


Thật sao?
Kiều Đông Dương cười lạnh, anh nới lỏng cổ áo, đột nhiên đâm vào mặt anh ta. Trì Nguyệt thấy anh ra tay cũng giật mình:
Kiều Đông Dương!

Nếu ở đây không có ai, anh ta sẽ làm đến mức nào nữa?
Trì Nguyệt nhìn anh ta rồi lại nghĩ đến Kiều Thụy An, quay sang nhìn Kiều Đông Dương.
Gen của nhà họ Kiều rất mạnh, dù bọn họ là anh em họ nhưng trên khuôn mặt vẫn có một vài điểm tương tự.
Cô nhìn Kiều Đông Dương đang cau mày:
Bà ấy không phải mẹ ruột anh, có lẽ anh không có tình cảm với bà ấy. Nhưng em cho rằng điều này không ảnh hưởng đến lòng thông cảm mà một người bình thường nên có. Bà ấy đã như vậy rồi, dù là người xa lạ có lẽ cũng thấy không nỡ chứ? Hơn nữa bà ấy thật lòng muốn tốt cho anh.

Kiều Đông Dương càng cau chặt lông mày hơn.
Trì Nguyệt thấy anh im lặng, giọng nói trở nên nặng nề.
Sau khi nói đùa, anh ta làm như không thấy ánh mắt lạnh bằng của Kiều Đông Dương, nghiêng đầu cười nói:
Tôi đang ăn cơm với mấy anh em ở trên tầng, có muốn dẫn vợ cậu đi chung không?

Kiều Đông Dương nhìn anh ta.

Đông Tử, đừng trách anh trai không cho cậu cơ hội giảng hòa.
Đôi mắt Kiều Thụy Hiền như có như không nhìn về phía Trì Nguyệt, nụ cười sâu xa:
Chuyện gì cũng có thể bàn bạc được. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, chặt đứt xương vẫn còn liên gân. Cậu xem cậu đây anh trai tôi vào tù, không phải ba tôi cũng không làm gì nhà các cậu sao?

Anh ta ngậm điếu thuốc, lười biếng chống cùi chỏ trên lan can, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Kiều Đông Dương, dáng vẻ đắc ý chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng:
Ô, đây không phải Đông Tử sao? Sao thế, không có chỗ ngồi ăn cơm à?

Trì Nguyệt ngẩng đầu thấy là Kiều Thụy Hiền.
Ánh mắt Kiều Thụy Hiên ngang nhiên lướt qua Kiều Đông Dương để quan sát cô, không thèm kiêng dè. Ở trong bữa tiệc sinh nhật bà cụ Kiều, tên nhãi này đi chung với Đoạn Thành Trình khiến Trì Nguyệt thấy rất phản cảm.

Vốn dĩ bà ấy có thể giữ kín bí mật kia, tiếp tục sống ngày tháng yên bình, không cho bất kỳ ai cơ hội công kích bà ấy, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của bà ấy và ba anh... Nhưng bà ấy đã dũng cảm đứng lên nói ra sự thật năm đó. Kiều Đông Dương, có lẽ anh không biết, một người phụ nữ vốn yếu đuối sẽ cần lòng can đảm lớn đến mức nào. Em khâm phục bà ấy.

Kiều Đông Dương mím môi im lặng.
Trì Nguyệt thở dài:
Anh có từng nghĩ không? Là điều gì cho bà ấy lòng can đảm, để bà ấy bất chấp tất cả đứng lên làm chứng?

Mấy vị khách đang đến đây, đột nhiên đổi chỗ sẽ không tiện, sẽ có vẻ không đủ thành ý, thế nhưng... ngồi ăn dưới đại sảnh càng không tôn trọng người ta.

Xem ra các anh không muốn làm ăn nữa.
Kiều Đông Dương cười lạnh, ai cũng biết bọn họ cố ý làm khó anh:
Ai đang ngồi trong phòng tôi đặt hả?
Quản lý đại sảnh vô cùng xấu hổ:
Xin lỗi, anh Kiều


Anh còn biết tôi là anh Kiều?
Kiều Đông Dương nhướn mày, đi lên tầng:
Rất tốt, để tôi xem rốt cuộc còn phòng hay không.

Kiều Đông Dương nheo mắt lạnh lùng nhìn cô. Trì Nguyệt đột nhiên cầm lấy củ tỏi trên tay anh, ném lên rồi đỡ lấy, nặng nề nhìn về phía anh.

Là tình thương của mẹ.

Kiều Đông Dương đứng yên tại chỗ một lúc lâu.
Vào thời điểm quan trọng thể này, rất có thể Kiều Thụy Hiện đang cố tình khích anh, nếu thật sự không khống chế được mà đánh tên khốn này bị thương thì thật không đáng. Nỗi đau đớn thấu tim suốt mấy tháng qua khiến trái tim Trì Nguyệt run rẩy, cô không nghĩ ngợi chạy đến giữ chặt tay Kiều Đông Dương.

Anh đừng ra tay!

Giọng cô sắc bén gần như là ra lệnh.
Kiều Đông Dương bật cười:
Em chỉ biết đối phó với anh.


Không phải biết đối phó với anh đã đủ rồi sao. Dù sao anh cũng sẽ đối phó cả thế giới giúp em!


Chỉ biết nói ngọt!
Kiều Đông Dương vụng về thái độ ăn, hừ lạnh:
Thói quen tốt phải tiếp tục giữ vững.

Kiều Thụy Hiền không nhìn thấy vẻ ghê tởm trong mắt cô, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp kia, anh ta ám chỉ:
Đông Tử, lên ngồi một lát đi, hai anh em bàn bạc xem sao, chỉ cần cậu chịu trả giá thì chắc chắn sẽ tìm được cách giải quyết mà tôi và cậu đều ưng ý, đúng không?

Trì Nguyệt lạnh lùng hung dữ lườm anh ta, anh ta bị cô nhìn chằm chằm nên khuôn mặt dàn nóng bừng.
Trước mặt nhiều người như vậy, Kiều Thụy Hiền lại dám giở thói háo sắc.
Trì Nguyệt còn chưa ăn cơm đã ra về. Trước khi đi, cô nghe Đổng San kể hôm thứ hai vừa rồi bà đã đến Cục dân chỉnh theo lời hẹn của Kiều Chính Sùng nhưng ông không đến. Bà gọi điện hỏi thăm, Kiều Chính Sùng chỉ nói mình đang bận rộn, bảo bà đừng nóng vội. Thế là Đổng San không giục ông nữa.

Đối với dì, tờ giấy này không có nhiều ý nghĩa.

Di Đổng, dì có thể suy nghĩ thoáng hơn thì tốt rồi.


Cháu không khuyên dì à? Nguyệt Nguyệt, cháu là người duy nhất không khuyên di.

Cũng may Đổng San đã học được cách im lặng.
Bà tự nhốt mình trong căn nhà nhỏ kia, ngày nào cũng vẽ vời không muốn gặp người khác.
Trì Nguyệt hiểu tâm trạng của bà nên không đến đó làm phiền bà.
Nghe cô cẩn thận xin lỗi như thế, Kiều Đông Dương nhìn cô, đầu tức giận được nữa? Anh 6kiên nhẫn giải thích:
Anh không giận em. Anh chỉ... Trì Nguyệt, em không hiểu gia đình anh. Đứng ở góc độ của em, có thể em sẽ đồng cả5m với Đổng San. Nhưng anh vĩnh viễn không thể chấp nhận bà ấy, em hiểu không?

Vĩnh viễn!
Trì Nguyệt ngơ ngác nhìn anh.
Không làm gì?
Còn muốn làm gì đây?
Trì Nguyệt cười lạnh, cảm thấy khuôn mặt này vô cùng đáng ghét.

Cô Trì. Hành động khôn vặt này không thích hợp với người thân thiết nhất đâu.

Anh thản nhiên nhìn cô, cầm con dao trên tay cô:
Tránh ra!

Trì Nguyệt nhìn ánh mắt lạnh bằng của anh, khóe môi cong lên, nhanh chóng giơ tay:
Anh hùng tha mạng!

Không còn cách nào khác, Đổng San gửi một tin nhắn
Chỉ cần ly hôn, bằng lòng ra đi tay trắng
cho Kiều Chính Sùng, tỏ vẻ mình không muốn lấy một đồng nào của nhà họ Kiều. Thế nhưng điều này không có tác dụng gì. Mọi người đổi cách khác để chỉ trích bà, nói bà đã tìm được chỗ dựa khác nên mới vội vàng muốn rời khỏi Kiều Chính Sùng, nếu không, bà không cầm một đồng nào thì định sống kiểu gì? Một người vô dụng không có năng lực sinh tồn, không có đàn ông sao dám ra đi tay trắng?
Trong những ngày Trì Nguyệt ở lại Thân thành, cô tận mắt thấy toàn bộ quá trình từ việc Đổng San tự sát đến ly hôn rồi lại bị chỉ trích. Thậm chí lúc cô đi theo Kiều Đông Dương đến công ty cũng có thể nghe được những lời lẽ khinh thường Đông San từ đám người không liên quan, những lời lẽ tổn thương kia vô cùng nham hiểm và thâm độc, khiến người nghe cảm thấy không rét mà run.
Những lời lẽ ác ý đến từ người bình thường có thể so sánh với đao phủ.
Đã qua lâu vậy rồi, khuôn mặt Kiều Thụy Hiền càng khiến người ta ghét hơn.
Trì Nguyệt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta, hừ lạnh mỉa mai.
Ảnh mắt Kiều Thụy Hiền sáng lên, cười u ám:
Đông Tử, vợ cậu càng ngày càng đẹp đấy nhỉ?

Kiều Đông Dương liếc nhìn cô, anh cười lạnh nhẹ nhàng vỗ mặt Kiều Thụy Hiền, buông tay ra.

Muốn đánh cũng nên để em đánh..
Trì Nguyệt đột nhiên nói, Kiều Thụy Hiền còn chưa kịp phản ứng đã bị Trì Nguyệt đấm một cái.
Vừa rồi Kiều Đông Dương đánh má trái, Trì Nguyệt lại đấm một cái vào má phải của Kiều Thụy Hiền, Kiều Thụy Hiền hoàn toàn không ngờ người phụ nữ này lại ra tay, khẽ kêu lên một tiếng, anh ta xoa mặt muốn đánh trả nhưng Trì Nguyệt không cho anh ta cơ hội. Bàn về việc đánh nhau, người đàn ông bình thường không phải đối thủ của cô.
() Hay còn gọi là cây cọ sen lá tía, là một giống cọ sen mọng nước thuộc họ Crassulaceae và cọ sen, cây có những chiếc lá màu tím đen xếp thành hình hoa.
Đổng San đặt một giả vẽ trên ban công, lúc này bà đang ngồi trước giả vẽ, dịu dàng mỉm cười với Trì Nguyệt.
Khoảnh khắc này, Trì Nguyệt phát hiện sự xuất hiện của mình sẽ làm phiền đến cuộc sống yên ả của Đổng San.
Cô rất muốn nói cho anh biết là cô hiểu rõ.
Thế nhưng... Trì Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó trả lời.

Em không hiểu.


Chứng minh thế nào?
Trì Nguyệt ủi qua đi lại trên người anh như một con heo nhỏ lười biếng. Trên khuôn mặt Kiều Đông Dương đầy ý cười, anh tận hưởng từng chi tiết nhỏ khi sống bên cạnh cô, giọng điệu nhẹ nhàng hơn:
Vậy tối nay chúng ta...


Hả?
Trì Nguyệt nheo mắt, khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc nhìn thấy ý cười bên môi anh, cô hiểu ra vội đánh anh.

Được. Tôi lên.
Kiều Đông Dương đột nhiên nói.
Trì Nguyệt giật mình nhìn anh.
Kiều Đông Dương chậm rãi đi lên hành lang, anh không hề nhìn Trì Nguyệt, bước chân rất nặng nề nhưng cũng rất nhanh Kiều Thụy Hiền còn chưa kịp phản ứng gì thì Kiều Đông Dương đã đi đến trước mặt anh ta, nắm chặt cổ áo anh ta, lạnh lùng nói:
Nói đi! Muốn bàn bạc thế nào?

Quản lý đại sảnh lo lắng đưa tay ra ngăn cản:
Anh Kiều, chỗ chúng tôi có quy tắc khi đến ăn, xin anh đừng làm chúng tôi khó xử...


Thì ra còn biết tôi là ai?

Kiều Đông Dương cười lạnh bước lên, lại có một người đi xuống từ hành lang đối diện.

Đồ mặt dày!


Ha ha!

Mấy ngày sau, Trì Nguyệt lại đến căn hộ của Đổng San. Khác với cuộc sống nhàm chán mà cô đã tưởng tượng, Đống San lại sống rất tốt. Dường như bà đã khôi phục lại, quét dọn cả căn nhà sạch sẽ sáng sủa, hoa cúc, hoa cẩm chướng, hoa anh thảo, cây pháp sư đen... nở hoa, kết lá, điểm xuyết cả căn hộ nhẹ nhàng thoải mái và đơn giản, ánh nắng chiếu vào khiến căn phòng thơm tho, ấm áp dễ chịu.
Việc bọn họ muốn ly hôn đã khiến họ hàng hai bên hỗn loạn.
Hầu hết mọi người đều cho rằng Đông San bạc bẽo, vô ơn. Lúc trước bà cưới Kiều Chính Sùng, mọi người cảm thấy bà từ một con chim sẻ biến thành phượng hoàng lộng lẫy. Một cô gái nhỏ vừa rời khỏi trường học không hiểu gì hết, nếu không dựa vào da mặt dày, sao có thể bám víu lấy Kiều Chính Sùng, sao có cơ hội bước vào nhà họ Kiều? Bây giờ Kiều Chính Sùng gặp xui xẻo lại muốn ly hôn, còn được chia một phần tài sản, đến khi tuổi già cũng có chỗ dựa.
Cái gì cũng nói ra được.
Kiều Đông Dương nghẹn họng không trả lời được. Trì Nguyệt thấy vẻ mặt anh hơi thả lỏng thì mỉm cười:
Hoặc là anh cũng giống bà anh, cho rằng bà ấy tham tiền của nhà họ Kiều?

Nhắc đến bà cụ Kiều chắc chắn Kiều Đông Dương sẽ không vui, cũng không muốn thừa nhận mình đang suy nghĩ giống bà cụ.
Trì Nguyệt suy đoán rất chuẩn, chỉ tiếc Kiều Đông Dương quá hiểu cô.

Tuân lệnh, Kiều đại nhân!

Ăn xong bữa tối, Trì Nguyệt rất hài lòng. Kiều Đông Dương không nói chuyện, vẫn lạnh lùng với Đổng San trong lúc ăn cơm nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được anh không còn thù địch như trước nữa.
Về đến nhà đã rất khuya, Trì Nguyệt gội đầu xong, sẩy sơ qua rồi nằm vào trong chăn.

Trêu chọc chị đây hả? Cọp cái không nổi giận thì tưởng chỉ là mèo bệnh chắc?
Trì Nguyệt đạp một cái rồi lên gối, Kiều Thụy Hiền cuộn người lại theo phản xạ, vừa hay để Trì Nguyệt đập vào tim anh ta.

A!

Kiều Thụy Hiền đau đớn kêu lên. Mấy người bạn của anh ta đang ngồi trên tầng nghe thấy chạy ra xem.

Trong số đó còn có Đoạn Thành Trình, anh ta ngạc nhiên nhìn Trì Nguyệt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.