Chương 324: Đề phòng cướp
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2818 chữ
- 2022-02-04 04:09:08
Trì Nguyệt theo Kiều Đông Dương đi khắp nơi cả một ngày. Bọn họ liên tục gặp khó khăn, cảm giác đó quá chua xót và khắc sâu vào trong lòng. Trì Nguyệ8t sắp bị trầm cảm đến nơi rồi mà Kiều Đông Dương vẫn bình tĩnh làm từng bước một.
Sau đó, Cảnh Giới chán nản gọi cho Kiều Đông Dương:
Anh e3m đã cố hết sức... Chúng ta bình tĩnh chờ phán quyết đã.
Ừm, cảm ơn.
Khoa học Kỹ thuật Đông Dương bị kiện, ngân hàng không chịu cho5 vay nên công ty không có khả năng chi trả tiếp, đành phải chấm dứt mấy dự án, ngay cả tiền lương cũng trở thành vấn đề khó khăn, chắc chắn nhân viên sẽ có ý kiến. Dù mấy cấp dưới trung thành với Kiều Đông Dương không nói gì nhưng tâm trạng cũng rất hoang mang...
Bọn họ đều phải nuôi gia đình, trả góp nhà xe, có vài người còn phải nuôi con nhỏ, ai dám làm việc cho một công ty không trả lương? Mỗi ngày mở mắt ra đều có người đòi tiền, Trì Nguyệt tận mắt thấy Kiều Đông Dương gầy đi từng ngày... Trong khoảng thời gian này anh đã gầy đi rất nhiều, điều duy nhất không thay đổi là đôi mắt sáng ngời và khí chất ung dung. Trì Nguyệt tin rằng anh sẽ không gục ngã, chắc chắn anh sẽ đứng lên một lần nữa.
Để vượt qua cửa ải khó khăn, Kiều Đông Dương đã bán hai bất động sản cá nhân, chỉ giữ lại một ít tiền để trang trải cuộc sống. Nhưng số tiền này chỉ là hạt cát trong sa mạc, không chống đỡ được bao lâu.
Trì Nguyệt nhíu mày:
Trên mặt em có một chữ Thật viết hoa được không hả?
Kiều Đông Dương dở khóc dở cười.
Rốt cuộc em muốn làm gì?
Kiều Đông Dương không thể hiện cảm xúc gì, Cảnh Giới lại giậ9n sôi gan:
Nói đi cũng phải nói lại, bác trai của anh muốn diệt cỏ diệt tận gốc à!? Người thân cùng dòng máu có thù hận gì được chứ?
Kiều 6Đông Dương chỉ yên lặng cười.
Có thù hận gì chứ? Chỉ vì lợi ích thôi.
Anh vừa đi, trong văn phòng trở nên yên tĩnh.
Lúc Trì Nguyệt đi vào nhà vệ sinh nghe thấy mấy đồng nghiệp đứng trong góc XÌ xào bàn tán về việc giữa nhà họ Kiều và Kiều Đông Dương, tâm trạng bọn họ không tốt lắm, đều có vẻ lo lắng hoang mang.
Kiều Đông Dương nói bây giờ chỉ có hai loại người ở lại Đông Dương.
Anh đang xấu hổ hay đề phòng trộm?
Cô lo lắng cho anh thật mà!
Diện tích phòng tắm rất lớn, phong cách Bắc u trông rất tao nhã, hai chậu cây xương rồng trong góc phòng đang nở hoa vô cùng xinh đẹp, cả không gian chìm trong hơi nước như biến thành chốn thần tiên.
Trì Nguyệt thấy hơi nóng.
Cô ngẩng đầu nhìn quanh:
Có vẻ hơi ngột ngạt nhỉ?
Kiều Đông Dương thản nhiên nhìn cô:
Trong lòng em có hổ dữ..
Anh là tường vi à?
() Nguyên cậu là
Tâm hữu mãnh hổ, tể khứu sắc vi
, tức là ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vị trong lòng: Những tham vọng lớn lao sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc.
Cô rất quen thuộc với điều này, nó giống hệt với giấc mơ của cô về Nguyệt Lượng 0.
Sẽ nhanh thôi.
Trì Nguyệt thở dài:
Bây giờ hơi khó khăn. Mọi người thông cảm một chút.
Cung Gia Vũ mím môi đánh giá xung quanh, thấy quầy lễ tân của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương không giống kiểu có tiền, khuôn mặt anh ta nhăn như mướp đắng:
Trì Nguyệt, không giấu cậu nữa, cứ tiếp tục thế này rất nhiều người đều không chịu nổi.
Quá nóng, cái thời tiết chết tiệt này!
Lưng Trì Nguyệt đổ mồ hôi, áo ngủ ướt đẫm dán vào người dính dấp, cả người khô nóng khó chịu, cô không dám nhìn
thần tiên
Kiều Đông Dương nữa, lùi lại một bước:
Em ra ngoài ngồi điều hòa đây, có chuyện gì cứ gọi em.
Lúc cô xoay người còn có thể nghe thấy trái tim mình loạn nhịp.
Trước đây không có dự án cải tạo Nguyệt Lượng Ổ, không phải mọi người vẫn sống được sao?
Điều này khác.
Cung Gia Vũ mím môi liên tục nói
điều này khác
, nhưng lại không thể nói ra lý do.
Thế nhưng Trì Nguyệt lại biết rõ. Có một câu nói:
Tôi có thể chịu đựng bóng tối nếu tôi chưa từng thấy mặt trời.
Sau khi trải qua niềm hạnh phúc ngắn ngủi, bọn họ có ước ao và hy vọng, đã không thể trở về cuộc sống ban đầu nữa.
Trì Nguyệt về văn phòng dọn dẹp tài liệu, quầy lễ tân gọi điện lên nói có người tìm cô. Tìm cô? Trì Nguyệt tướng Vương Tuyết Nha không chịu nổi lại trốn khỏi sự giám sát của ba mẹ đến tìm cô, cô vội vàng đi xuống thì thấy hóa ra là Cung Gia Vũ.
Anh chàng này đã đen hơn trước, anh ta mang theo mấy món đặc sản địa phương, vừa thấy Trì Nguyệt đã nhét vào tay cô.
Cung Gia Vũ, cậu làm gì thế?
Đương nhiên Trì Nguyệt không chịu nhận, hai người đẩy qua đẩy lại. Cung Gia Vũ đỏ mặt tía tai nói:
Ôi, Trì Nguyệt cậu nhận lấy đi. Đây là chị dâu tôi dặn tôi mang đến, chị ấy hồi phục rất tốt sau ca phẫu thuật, chị ấy rất biết ơn cậu và anh Kiều..
Kiều Đông Dương củi đầu nhìn mình:
Dáng người anh rất đẹp đúng không?
Trì Nguyệt nhìn anh, hằng giọng:
Hơi gầy.
Vừa đẹp mà. Không phải phụ nữ các em đều thích gầy, muốn giảm béo sao?
Em sợ anh ngất.
Trì Nguyệt nghiêm túc nhìn anh chằm chằm:
Hôm nay anh có vẻ không ổn lắm, nếu lát nữa ngất trong phòng tắm, không được cấp cứu kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Kiều Đông Dương ồ lên, đành chịu cô:
Nhìn đi, nhìn đi.
Anh vội vàng cởi quần áo, đi vào phòng tắm vòi sen rồi đóng cửa lại.
Trì Nguyệt:
...
Trong lòng Trì Nguyệt chua xót, cô vỗ tay anh ta:
Đúng là đàn ông.
Ha ha, cậu cũng thế.
Lúc Kiều Đông Dương quay về đã là đêm khuya.
Trì Nguyệt đang nằm trên ghế sofa xem phim, thấy sắc mặt anh không tốt lắm lập tức ấn nút tạm dừng, đi lấy dép cho anh:
Không thuận lợi à?
Trì Nguyệt nhướn mày.
Em thấy có thêm thịt sẽ khỏe mạnh hơn.
Ôi! Đúng là khó hầu hạ!
Kiều Đông Dương lười biếng nhìn cô, vừa cởi thắt lưng vừa trêu cô:
Em không đi thật à?
Ừm.
Kiều Đông Dương nhìn cô, ánh đèn bao phủ một lớp ánh sáng ấm áp trên người anh, nhưng đôi mắt anh lại đen láy như hai viên thạch anh lạnh lẽo. Trong lòng Trì Nguyệt cảm thấy khó chịu, cô bước đến nắm tay anh:
Không sao đầu, chúng ta cử làm từ từ.
Ừm.
Kiều Đông Dương vỗ mu bàn tay cô:
Anh đi tắm, tối nay ngủ sớm một chút.
Cô để ý cô ta làm gì? Chờ ngày nào đó Tổng giám đốc Kiều gánh nợ nần, cô ta sẽ không chảnh được nữa.
Thôi đi! Người ta đẹp như thế, đối đàn ông là lại chảnh được ngay.
Cũng đúng, ôi! Các cô nói xem, có phải từ lúc Tổng giám đốc Kiều ở cạnh người phụ nữ này mới bắt đầu gặp xui xẻo không? Trước kia công ty chúng ta thuận lợi biết bao, ngày nào cũng kiếm đầy tiền, tiền thưởng cuối năm còn cao hơn tiền lương một năm của người khác, có biết bao nhiêu người hâm mộ chúng ta chứ? Xem bây giờ... Gặp một người gieo rắc tai họa như thế, Tổng giám đốc Kiều vừa ngồi tù vừa bị kiện, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Vốn dĩ tôi không tin mấy thứ mê tín, cô vừa nói vậy tôi thật sự cảm thấy người phụ nữ này không bình thường.
Không.
Trì Nguyệt nghi ngờ đến gần sờ trán anh, trán cũng rất lạnh.
Sao người anh lạnh thế? Anh không bị ốm đấy chứ?
Một loại là người trung thành với anh và có tình cảm với Đông Dương giống trợ lý Hầu.
Một loại là bọn họ không tìm thấy nơi khác tốt hơn.
Tối hôm qua Trì Nguyệt để Thiên Cẩu đi điều tra, phát hiện những người rời khỏi Khoa học Kỹ thuật Đông Dương đều rất tài giỏi, công ty mới cũng rất tốt. Vì vậy cô cảm thấy những người rảnh rỗi tám chuyện này đều không phải loại người tài giỏi.
Vâng.
Cảm giác lạnh lẽo trên mu bàn tay khiến Trì Nguyệt mãi mới nói được một chữ. Bây giờ đang là mùa hè, bên ngoài nóng đến chảy mỡ nhưng Kiều Đông Dương vừa quay về mà lòng bàn tay lạnh ngắt, năm đầu ngón tay như que kem.
Trì Nguyệt hơi lo lắng cho sức khỏe của anh, cô đi theo sau:
Kiều Đông Dương, có phải anh thấy không khỏe không?
Suyt! Đừng nói lung tung.
Ra rồi kìa!
Thấy Trì Nguyệt đi đến, bọn họ lập tức quay về chỗ ngồi giả vờ làm việc.
Trì Nguyệt giá và không nghe thấy, bọn họ thấy cô đi xa dần, đang thở phào nhẹ nhõm định tám chuyện tiếp, cô đột nhiên ngoảnh lại cười lạnh:
Các cô quên hết quy tắc làm việc rồi à? Lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý Hầu đến dạy lại cho các cô. Nghe nói sẽ bị trừ tiền lương nhỉ?
Kiều Đông Dương chưa kịp lên tiếng, anh ta đã nói thêm:
Tôi đã đi hỏi luật sư Vương, phải ít nhất nửa năm nữa mới có phán quyết cho vụ kiện này. Hơn nữa, chắc chắn bên nguyên đơn sẽ tìm cách kéo dài thời gian.
Kiều Đông Dương giơ tay ngăn cản anh ta.
Dù thế nào cũng phải đảm bảo tiền lương.
Anh nói xong lại nhìn chằm chằm người bên bộ phận Tài vụ:
Tiền lương nhân viên là mục chi tiêu hàng đầu của công tay.
Tiếng gọi của Kiều Đông Dương vang lên sau lưng:
Trì Nguyệt.
Da đầu cô tê dại, cảm thấy máu chảy quá nhanh:
Sao thế?
Kiều Đông Dương:
Em lấy khăn tắm cho anh đi.
... Được.
Trì Nguyệt mang khăn tắm vào rồi đi ra ngoài. Kiều Đông Dương lại gọi cô:
Lấy áo choàng tắm.
Tôi hiểu rồi.
Người phụ nữ bên bộ phận Tài vụ đứng nghiêm, vẻ mặt lúng túng không biết phải làm sao, mạnh dạn chỉ vào số tài liệu mà mình mang tới:
Nhưng cũng phải lập tức kết toán những khoản này.
Kiều Đông Dương xoa trán, lật xem sơ qua rồi ký tên. Anh ngẩng đầu nhìn trợ lý Hầu:
Tôi sẽ nghĩ cách kiếm tiền, tôi giao việc ổn định công ty và xoa dịu cảm xúc của nhân viên cho cậu đấy, Hầu Tử
Trợ lý Hầu thở dài, gật đầu:
Tôi sẽ cố hết sức.
Ngày nào Trì Nguyệt cũng đi theo Kiều Đông Dương chạy trước chạy sau, cô vẫn chú ý đến tình hình của Nguyệt Lượng 3. Vụ Phượng gọi điện nói cho cô biết, không còn ai đến bao vây văn phòng Ủy ban giục giã mỗi ngày nữa.
Trì Nguyệt hơi đau đầu, cảm thấy theo một ý nghĩa nào đó, nếu dự án không thể tiếp tục thì tức là cô... đã hại bọn họ.
Cậu về đi.
Trì Nguyệt nói:
Chúng tôi sẽ cố hết sức.
Tôi không về.
Cung Gia Vũ nói xong, thấy khuôn mặt Trì Nguyệt tối sầm lại, cười ha ha nói:
Tôi đang di chuyển gạch trên một công trường xây dựng ở Thân thành để kiếm tiền sinh hoạt. Chị dâu tôi không thể làm việc, trong nhà chỉ có mình tôi là đàn ông, có nhiều người cần ăn cơm như thể cũng không thể không làm gì chứ.
Mấy người họ thay đổi sắc mặt.
Trì Nguyệt cười ngọt ngào:
Đáng thương thật! Người phụ nữ đáng ghét Trì Nguyệt này kỳ quái thế đấy! Ai động vào tôi thì người đó sẽ gặp xui xẻo!
Cô nói xong thì rời đi. Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Trì Nguyệt nhớ ra việc này, thấy mấy thứ trong tay Cung Gia Vũ cũng khá tốn kém, cô vội vàng đẩy về:
Có lòng là được rồi, cậu cảm ơn chị dâu cậu giúp tôi. Cậu mang mấy thứ này về bồi bổ cho chị dâu đi.
Không được, không được!
Cung Gia Vũ xấu hổ ấp úng nói:
Hôm nay tôi đến đây với một nhiệm vụ.
Trì Nguyệt nhìn anh ta chẳm chằm.
Người trong thôn đều biết chúng ta là bạn bè, cứ hỏi tôi lúc nào anh Kiều về Nguyệt Lượng 3, còn tiếp tục làm dự án nữa không?
Vẻ khát khao trong mắt Cung Gia Vũ như một ngọn lửa thiêu đốt trái tim Trì Nguyệt.
Cô họ khẽ, im lặng đi lướt qua bên cạnh bọn họ.
Thế nhưng cô vừa rời khỏi tầm mắt của bọn họ, lập tức từng tiếng bàn tán khe khẽ đã vang lên.
Nhìn cô ta đắc ý kia. Chảnh cái gì chứ? Biết đâu sau này còn không bằng chúng ta.
Mọi người đều có ranh giới tâm lý cuối cùng, bọn họ đều phải sống, chờ đợi suốt một tháng không có được tin tức, bọn họ nên làm gì thì vẫn phải làm cái đó. Những người dân dần rời đi, ai nấy như vừa mơ một giấc mơ tuyệt vời, đến khi tỉnh lại không thể không thuyết phục mình tiếp tục sống ngày tháng làm bạn với gió cát như trước.
Thời gian bọn họ chấp nhận hiện thực quá nhanh. Thậm chí Trì Nguyệt không biết đây là chuyện tốt hay xấu.
Trì Nguyệt.
Lúc Kiều Đông Dương đi vào, Trì Nguyệt đang ôm trán ngơ ngẩn, nghe vậy mới giật mình cười với anh, đứng lên:
Sao thế, anh muốn đi ra ngoài à?
Trì Nguyệt thấy Kiều Đông Dương lo nghĩ vì tiền mà bản thân lại không giúp được gì, trong lòng rất khó chịu.
Trước lúc tan làm, trợ lý Hầu dẫn người quản lý tài vụ đến.
Anh Kiều.
Anh ta nhìn Trì Nguyệt rồi đặt bản báo cáo tài vụ trên bàn Kiều Đông Dương, nói nhỏ:
Tiền trong tay chúng ta còn có thể chống đỡ nhiều nhất một tháng nữa.
Kiều Đông Dương nhìn cô:
Điều hòa trong xe hơi thấp, em đừng suy nghĩ lung tung.
Anh nói xong lại đi vào phòng tắm.
Trì Nguyệt không nói gì nữa, cô mím môi đi theo rồi đứng dựa vào cửa ra vào, nhìn anh chằm chằm. Kiều Đông Dương cởi áo, đang chuẩn bị cởi thắt lưng, thấy hành động này của cô, anh giật mình bật cười:
Cô Trì, em có thể đi ra ngoài một lát không?
Có phải em chưa từng thấy đâu.
Trì Nguyệt khoanh tay, hất cằm lên:
Anh tắm đi, em đứng ở đây cũng không ảnh hưởng đến anh.
Kiều Đông Dương cầm cặp tài liệu, quần áo gọn gàng, vừa nhìn đã biết muốn đi ra ngoài.
Trì Nguyệt hỏi xong liền cúi đầu lấy túi trong tủ, định đi cùng anh. Nhưng Kiều Đông Dương lại từ chối:
Lão Kiều tìm anh bàn chuyện, anh đến đó một chuyến, lát nữa em tan làm để Hầu Tử đưa em về nhà, không cần chờ anh về ăn cơm tối.
Trì Nguyệt dùng động tác lấy túi, chậm rãi ngồi xuống:
Anh đi đường cẩn thận.
Kiều Đông Dương khẽ
t, vẫy tay rồi đi ra ngoài.
Trì Nguyệt ngoảnh lại nhìn anh chằm chằm, trên trán ướt đẫm mồ hôi:
Anh còn cần gì nữa không?
Kiều Đông Dương cong môi, đôi mắt đen láy sâu thẳm như lóe sáng, anh thở dài, chậm rãi nở nụ cười xấu xa:
Có.
Sau khi xong việc, Kiều Đông Dương đi ra ban công gọi điện thoại, lúc quay về vẻ mặt lại nặng nề, lạnh lẽo, đầy tâm sự như lúc trước.
Điều hòa bật rất thấp, cơn gió lạnh thổi vào cơ thể ướt đẫm mồ hôi của Trì Nguyệt khiến cô rùng mình hắt xì.
Cô vùi vào trong chăn nhìn Kiều Đông Dương cau mày, trông anh khác hẳn với lúc điên cuồng trước đó, cô suy nghĩ rồi hỏi:
Xảy ra chuyện gì à?
Không sao đâu. Em ngủ đi.
Kiều Đông Dương đặt điện thoại ở tủ đầu giường, nằm xuống bên cạnh cô.
Dường như chuyện này đã rơi vào tình thế bế tắc không thể phá giải.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.