Chương 325: Em là người mang đến niềm vui
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2975 chữ
- 2022-02-06 07:54:56
Bầu không khí yên tĩnh lại.
Trì Nguyệt nheo mắt nhìn anh, trong lòng biết hai lựa chọn đó không phải lựa chọn tốt nhưng c8ô không nói xen vào, chỉ im lặng chờ câu sau của anh. Kiều Đông Dương im lặng một lúc lâu mới khó khăn nói:
Một là chấp nhận bị3 thu mua với giá cực thấp. Hai là... kết thông gia với nhà họ Lâm, cùng nhau vượt qua khó khăn.
Kiều Chính Sùng than thở như nhìn thấu mọi việc trên đời sau một đêm, không còn dáng vẻ khôn khéo uy nghiêm như trong trí nhớ của Kiều Đông Dương nữa. Thế nhưng ông vừa bảo Kiều Đông Dương từ bỏ, cho anh một con đường để
chạy trốn
, vừa cố hết sức gọi ba mẹ Lâm Phản đến cho Kiều Đông Dương lối thoát thứ hai.
Nếu con muốn giữ Đông Dương, vậy thì cưới Lâm Phán đi.
Đã đợi được mấy tháng, Kiều Chính Nguyên tìm mọi cách kéo dài thời gian mở phiên tòa, lúc thì có nhân chứng mới, lúc lại có chứng cứ mới, lúc lại cần giám định thêm, bọn họ lợi dụng kẽ hở của pháp luật liên tục chơi đùa, đơn giản chỉ muốn kéo chết Khoa học Kỹ thuật Đông Dương.
Hiện tại, Kiều Đông Dương, Khoa học Kỹ thuật Đông Dương và Kiều Chính Sùng có mấy vụ kiện cáo với tập đoàn Kiều thị. Có vụ Kiều Đông Dương làm nguyên cáo, có vụ anh làm bị cáo, liên quan đến việc xác định di chúc của ông cụ nhà họ Kiều, xác định quyền sở hữu Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, xác định Kiều Đông Dương tham ô tài sản... Tất cả đều trong giai đoạn thu thập chứng cứ chờ mở phiên tòa.
Anh chuẩn bị bán căn nhà này.
Kiều Đông Dương chậm rãi buông cô ra, quay ra phía ban công hít một hơi thuốc, đang định dập tắt thì nghe thấy Trì Nguyệt sặc khói thuốc ho khan. Cô xua bớt mùi khỏi trong phòng:
Kiều Đông Dương, gần đây anh hút hơi nhiều. Anh có thù với phổi à?
Kiều Đông Dương vội vàng mở cửa sổ ra, kéo cô đi ra khỏi phòng:
Sau này anh không hút nữa.
Trì Nguyệt không hiểu ra sao.
Anh mỉm cười:
Anh cai rồi!
Trì Nguyệt cảm thấy những điều Kiều Đông Dương đang làm rất vĩ đại.
Thế nhưng, sau khi nghe nói Kiều Đông Dương đã bán đi tất cả bất động sản dưới danh nghĩa với giá thấp, Kiều Chính Sùng tức giận, lại gọi điện thoại đến khuyên anh.
Tốt lắm, anh hùng!
Trì Nguyệt giơ ngón tay cái với anh, đột nhiên nhíu mày:
Vì sao anh cũng gọi em là Nguyệt Quang Quang?
Ừm, có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ đây là biệt danh dành riêng cho Vương Tuyết Nha, chỉ cho cô ta gọi, anh không được gọi?
Không phải.
Trì Nguyệt mím môi khiến đôi môi thành một đường thẳng, dáng vẻ đáng thương vô tội lại buồn bã:
Em cảm thấy biệt danh này của em rất xui xẻo.
Em lại nghe mấy thứ này ở đâu thế?
Anh hiểu rõ Trì Nguyệt, bình thường cô sẽ không buồn bực vì những chuyện này, càng không than trách số phận, đột nhiên nhắc đến mấy chuyện xui xẻo gì đó chắc chắn có nhân tố bên ngoài.
Trong cuộc đời hơn hai mươi năm của Kiều Đông Dương, đây là lần đầu tiên ông buông tay không xen vào chuyện của anh.
Dựa vào ảnh đèn đường mờ mịt, Trì Nguyệt thấy đôi mắt đen láy của Kiều Đông Dương thoáng qua tia sáng lạnh lẽo, cô cười nói:
Anh từ chối thế nào?
Kiều Đông Dương nghiêng đầu khó tin nhìn cô:
Sao em biết anh đã từ chối?
Một người muốn biển Nguyệt Lượng 3 thành nơi non xanh nước biếc, một người muốn bay ra khỏi hệ mặt trời. Người trẻ thật sự dám nghĩ, nếu nói đến ước mơ trong xã hội thực dụng này thì sẽ khiến người ta cười chê bai. Nhưng Trì Nguyệt biết theo một ý nghĩa nào đó, cô và Kiều Đông Dương là loại người giống nhau, bọn họ sẵn sàng ước mơ, dám theo đuổi ước mơ, vẫn đang cố gắng vì ước mơ.
Kiều Chính Sùng tưởng Kiều Đông Dương cần tiền nhưng vẫn cần thể nên không chịu buông tay. Là một người ba, ông chưa từng hiểu con trai mình.
Tôi chỉ hối hận lúc trước không có hứng thú với bất động sản nên chỉ mua mấy căn hộ. Nếu không bây giờ có thể giải quyết tình huống khẩn cấp.
Con muốn chọc ba tức chết à?
Chúng ta cùng nhau nằm mơ.
Giấc mơ của bọn họ, một cái lên trời một cái dưới đất.
Hay gọi là Nguyệt có tiền, Nguyệt có lãi, Nguyệt giàu có.
Cô nhìn Kiều Đông Dương chằm chằm:
Còn có Nguyệt gì nữa?
Sau khi Kiều Chính Sùng9 và Đông San ầm ĩ việc ly hôn, đây là lần đầu tiên Kiều Đông Dương gặp ông. Sức khỏe Kiều Chính Sùng không tốt, cảm xúc không tố6t, việc chịu đủ đả kích đã khiến ông mất hết tinh thần, không còn là Chủ tịch Kiều nắm quyền lực trong tay nữa.
Ông nói 5với Kiều Đông Dương:
Quên đi, đừng cố gắng thêm nữa. Cuộc đời một người đều là số mệnh cả!
Con bản Đông Dương đi, số tiền này đủ cho con sống cả đời.
Cho dù sự nghiệp có lớn hơn, kiếm được nhiều tiền hơn thì sao chứ? Con vẫn không thấy thỏa mãn.
Một đứa con cưng mà ai ai cũng biết, cũng có một ngày để ý đến giá thuốc lá?
Trì Nguyệt đột nhiên thấy chán nản, từ khi sinh ra đến giờ cô chưa từng có cảm giác bất lực bị xã hội vứt bỏ và cách biệt với thế giới bên ngoài như thế này. Cô kéo tay Kiều Đông Dương:
Anh nói cho em biết, cách giải quyết tốt nhất bây giờ là gì?
Nhưng gánh nặng đường xa!
Không còn cách nào khác, Kiều Đông Dương chỉ có thể sắp xếp mức độ quan trọng của dự án, tạm dừng một vài dự án ít quan trọng hơn.
Kiều Đông Dương gõ vào trán cô:
Đồ ngốc! Khoa học Kỹ thuật Đông Dương sẽ không phá sản. Em cũng không phải Nguyệt Quang Quang mãi. Yên tâm đi, một trăm triệu của em vẫn còn đó, anh sẽ tính lãi cho
em.
Kiều Đông Dương cười lạnh:
Sớm mở phiên tòa!
Sớm...
Nguyệt lão, bánh trung thu, chị Nguyệt, đêm không trắng..
() Đang chơi chữ với chữ nguyệt/H.
Anh ngủ đi.
Trì Nguyệt nhìn người đàn ông đang nhắm chặt mắt, thấy hàng lông của anh vô thức cau chặt, cô nhẹ nhàng ngồi dậy để anh gối đầu lên chân mình, hai tay xoa nhẹ huyệt thái dương cho anh, đến khi anh yên bình chìm vào giấc ngủ.
Kiều Đông Dương, con sẽ phải hối hận!
Kiều Đông Dương cười lạnh, cố chấp như con trâu vậy.
Kiều Đông Dương mỉm cười ngoảnh lại nhìn cô:
Không hỏi vì sao à?
Trì Nguyệt nhún vai, thờ ơ:
Đầu ra nhiều Vì sao vậy chứ? Anh là ông chủ của em, anh nói ở công ty thì em ở công ty. Anh nói ở gầm cầu, em sẽ ở gầm cầu với anh!
Yên tâm đi, dù bán nhà bán xe bán máu, tôi cũng không để Đông Dương sụp đổ
Ba không nói con để nó sụp đổ, con có thể bán cho người khác...
Thật sao?
Đôi mắt Trì Nguyệt sáng ngời, nhưng ngay sau đó tối sầm lại:
Thôi đi, có thể lấy lại tiền vốn đã phải cảm ơn trời đất rồi.
... Em không tin anh thế à?
Kiều Đông Dương nghiêng đầu nhìn cô, mím môi không chịu nói. Trì Nguyệt mỉm cười tinh nghịch, nhẹ nhàng chọc vào vai anh:
Em muốn nghe mà!
Dáng vẻ làm nũng này khiến lòng Kiều Đông Dương mềm lại, không nhịn được chọc vào mũi cô:
Anh nói: Không được, Vợ anh sẽ không vui.
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng véo má cô:
Nếu em nói anh là chồng em, anh sẽ vui hơn đấy.
Chồng ơi!
Trì Nguyệt mỉm cười, tinh nghịch gọi anh.
Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm, anh không cười, không nói chuyện, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn.
Trì Nguyệt bị anh nhìn đến lạnh cả người:
Sao thế?
Vô số người đang theo dõi, nhưng không ai cần nhận được một kết quả phán quyết hơn Kiều Đông Dương.
Nói cho cùng, Khoa học Kỹ thuật Đông Dương có thực lực lấy được cơ hội vay vốn và đầu tư bỏ vốn, nhưng vì vấn đề quyền sở hữu đang đi theo quy trình pháp luật, có công ty nào dám can đảm tùy tiện rót tiền vào một công ty không rõ quyền sở hữu chứ?
Cút!
Trì Nguyệt lăn sang bên cạnh, quấn chăn hừ lạnh:
Em nằm mơ đây, trong mơ có mọi thứ.
Kiều Đông Dương không nói gì, anh nhìn cô một lúc lâu mới chậm rãi đưa tay ôm vai cô, kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt má cô.
Đến cuối cùng chỉ còn lại mấy dự án phát triển nghiên cứu những lĩnh vực quan trọng trong hàng không vũ trụ, chủ yếu là xoay quanh người máy đặc biệt.
Loại người máy đặc biệt này còn được gọi là người máy không gian, chúng được ứng dụng trong vũ trụ để giúp con người làm việc ở vũ trụ, hoàn thành một vài việc mà con người không thể hoàn thành. Hiện nay trên thế giới đã có người máy trí năng không gian, năng lực chống nhiễu, tiêu hao năng lượng và rất nhiều mặt khác nhưng đều đang chờ được tăng cường, vẫn chưa làm đến mức độ
trí thông minh cao
. Sau khi Khoa học Kỹ thuật Đông Dương sàng lọc một vài loại đã để phòng thí nghiệm tập trung phát triển nghiên cứu theo phương hướng người máy đặc biệt, nhằm giải quyết vấn đề tiêu hao năng lượng, nâng cao tuổi thọ của người máy không gian, hướng dẫn người máy tự hành động trong không gian, cùng với việc hoàn thành chính xác rất nhiều nhiệm vụ trong vũ trụ... Đây đều là công nghệ cốt lõi mà cả thế giới đang quan tâm, một khi thành công sẽ mang lại những thay đổi về công nghệ cho sự phát triển của sự nghiệp hàng không vũ trụ.
Lá vàng rơi lả tả, lá cây ngân hạnh phủ đầy mặt đất trong vườn tạo ra một màu vàng rực rỡ, trông rất đẹp mắt.
Kiều Đông Dương đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn căn biệt thự rộng lớn lúc trước mình tự lựa chọn thiết kế sửa sang, nheo mắt rít một hơi thuốc lá:
Trì Nguyệt, tháng sau ở lại công ty với anh nhé?
Kiều Đông Dương ngơ ngác, trong đôi mắt đen láy hiện ra ý cười, anh cầm cốc cà phê trên tay cô rồi đặt xuống bàn trà, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng:
Anh không để em ở gầm cầu đầu. Nhưng bây giờ, cô Trì, e rằng em phải đi theo anh chịu khổ rồi, em có sợ không?
Không sợ.
Trì Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn anh, nụ cười sáng ngời như ánh trăng:
Anh Kiều, em chịu khổ nhiều hơn số gạo anh ăn đấy, anh còn hỏi em có sợ không à? Nói đi, anh định làm gì?
Em không muốn anh đi ở rể nhà người ta!
Gân xanh trên trán Kiều Đông Dương nảy lên, anh đột nhiên kéo cô sang để cô nằm sấp trên người mình:
Cô Trì thân yêu, trong đầu em đang suy nghĩ gì thế?
Đang nghĩ em nên lấy tên gì.
Không hút nữa!
Kiều Đông Dương thở dài:
Mượn thuốc giải sầu càng sâu hơn, còn tốn tiền.
Trong lòng Trì Nguyệt khó chịu, cô đi theo Kiều Đông Dương trải qua mấy tháng khó khăn, nhưng chưa có lúc nào cô thấy chua xót như lúc này.
Để so sánh với cuộc sống của người bình thường, đương nhiên Kiều Đông Dương không thiếu tiền. Nhưng với tình trạng hiện tại của Khoa học Kỹ thuật Đông Dương thì anh đang rất khó khăn. Một xí nghiệp không có tiền còn đáng sợ hơn một gia đình không có tiền. Mục tiêu thấp nhất của một gia đình nghèo là ấm no. Nhưng một xí nghiệp nghèo khó, không phải một cái áo một bữa cơm là có thể sống sót.
Khoa học Kỹ thuật Đông Dương ngày càng sa sút, bầu không khí trong công ty ngày càng nặng nề, trợ lý Hầu dùng hết mọi cách cũng không thể làm mọi người vui vẻ. Trong thời gian mấy tháng qua, Kiều Đông Dương liên tục bản mấy bất động sản dưới danh nghĩa mình nhưng vẫn không thể lấp đầy lỗ hổng tài chính của khoa học Kỹ thuật Đông Dương. Bởi vì mỗi một dự án của bọn họ đều đốt tiên, nếu những dự án này đạt được kết quả sẽ có ý nghĩa rất quan trọng với xã hội, với loài người.
Đừng nói về ước mơ với ba! Ước mơ chỉ dùng để lừa bản thân. Thời thiếu niên ngu dốt chỉ nói về ước mơ, đến giờ chỉ thấy tóc mai bạc trắng.
Con buông tay, đi đừng tranh giành nữa. Cuộc sống của con đã tốt đẹp hơn rất nhiều người rồi.
Pháp luật sẽ rất công bằng.
Trì Nguyệt nắm chặt tay anh an ủi, cuối cùng cau mày nói:
Thế nhưng chúng ta không thể gửi gắm tất cả hy vọng vào đây. Ngoại trừ thắng kiện, chúng ta còn có cách nào không?
Có.
Kiều Đông Dương thản nhiên nói:
Một là bản Khoa học Kỹ thuật Đông Dương với giá bán cải trắng. Hai là có ngân hàng không sợ bị liên lụy cho chúng ta vay mượn. Ba là tìm công ty đầu tư bỏ vốn.
Trì Nguyệt đột nhiên không nỡ, vì trong lòng anh đang buồn bực nên gần đây anh mới hút thuốc nhiều như vậy.
Trì Nguyệt lại cười:
... Anh hút đi, em không trách anh nữa. Chỉ muốn anh hút ít đi một chút, tránh ảnh hưởng đến sức khỏe.
Vậy nó còn là Khoa học Kỹ thuật Đông Dương không?
Kiều Đông Dương, rốt cuộc con muốn cái gì?
Đông Dương là tôi, tôi là Đông Dương. Ông nói đi?
Lúc này, Thân thành đã vào thu.
Có.
Vậy anh nói cho em biết, anh từ chối bọn họ thể nào?
Kiều Đông Dương nói rất nhiều, Trì Nguyệt nghe đến đau đầu:
Thế nhưng tất cả những cách mà anh nói đều không được. Con đường vay tiền đã bị Kiều Chính Nguyên chặn đứng, anh lại không muốn bán Khoa học Kỹ thuật Đông Dương với giá thấp.
Kiều Đông Dương đột nhiên cười lạnh:
Dù giá cao thì anh cũng không muốn.
Trì Nguyệt nhướn mày, mỉm cười xinh đẹp:
Nếu anh không từ chối cô ta, tối nay nên ngủ bên cạnh Lâm Phán chứ? Người đẹp cô đơn nhiệt tình như lửa, e rằng trong cơ thể đã chôn cả nghìn tấn thuốc nổ, không kiềm chế được từ lâu rồi. Chỉ cần anh gật đầu, người ta sẽ ăn anh sạch sẽ, chẳng lẽ còn giữ lại ăn Tết?
Một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên. Vẻ mặt Kiều Đông Dương thả lỏng, anh đưa tay ra kéo Trì Nguyệt, cúi đầu hôn lên tóc mai của cô.
Nguyệt Quang Quang, em là người mang đến niềm vui cho anh.
Trì Nguyệt mím môi cười:
Anh có vui không?
Con cưới con bé thì sẽ dễ dàng giải quyết tất cả vấn đề. Nhà họ Lâm không thiếu tiền tài và mối quan hệ.
Con trai! Ba không ép con, con tự nghĩ đi. Cơ hội này rất hiếm có. Nếu con bé Lâm Phán kia không dùng cái chết để ép buộc, lão Lâm sẽ không chọc giận bác trai và bà nội con.
Kiều Chính Sùng nói những lời sâu xa, nói xong cũng không khuyên nữa.
Con đường ở ngay trước mặt con, con tự quyết định đi.
Trì Nguyệt cầm một cốc cà phê đi đến:
Vâng.
Cô không do dự mà thoải mái trả lời.
Hả?
Trì Nguyệt bật cười:
Chỉ đơn giản vậy sao?
Không thì sao.
Trì Nguyệt không muốn làm kẻ xấu tính đi tố cáo sau lưng, chỉ khẽ hừ lạnh.
Lúc trước Vương Tuyết Nha gọi em là Nguyệt Quang Quang, em đã nghèo đến rỗng túi. Khó khăn lắm em mới phất lên kiếm được một trăm triệu, Khoa học Kỹ thuật Đông Dương lại sắp phá sản, không thể bỏ ra khoản tiền đó. Vì vậy em không muốn được gọi là Nguyệt Quang Quang nữa.
Buông tay đi. Con đừng chơi đùa đến mức bản thân không còn gì cả.
Thật ra Kiều Đông Dương không có Khoa học Kỹ thuật Đông Dương thì vẫn là người có tiền, cả đời này anh không cần quan tâm đến việc ăn ở như người bình thường. Nhưng Kiều Chính Sùng thấy anh chơi đùa như thế thật sự sợ anh chơi sạch số vốn liếng còn lại, càng bị bà cụ Kiều ghét bỏ, đến lúc đó sẽ rơi vào tình cảnh không còn gì cả.
Bán cho người khác tương đương với việc tất cả sự cố gắng của anh đều trôi theo dòng nước. Anh tình nguyện bản nhà bán xe cũng không chịu bản Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, có thể thấy được suy nghĩ của anh.
Trì Nguyệt cắn môi:
Hay là anh suy nghĩ đến Thiệu Chi Hành đi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.